Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 391: San bằng Ngõa Cương




Thân binh bèn đem trà lên, lúc này Dương Nguyên Khánh mới nói với Đơn Hùng Tín:

-Nói về ngươi đi! Sao lại đến Đông quận, rồi lại làm thế nào mà gia nhập Ngõa Cương?

Từ Thế Tích đứng lên:

-Ta ra bên ngoài đợi.

Đơn Hùng Tín giữ chặt tay hắn:

-Không cần!

Y kéo Từ Thế Tích ngồi xuống lại, đoạn thở dài nói:

-Cũng không có gì đáng nói, mọi người trong quận Thượng Đảng về cơ bản hầu như đều biết.

-Sau khi kết thúc kỳ thi Võ Cử hồi năm Nhân Thọ thứ tư, bọn ta trở về quê cũ, ta và đại ca được người ta giới thiệu, người thì vào quận nha, người thì vào huyện nha làm chức dịch. Năm kia ta từ chức về nhà, mở một tửu quán, việc kinh doanh cũng không tồi. Đại ca thì làm đến chức Thương Tào tham quân, tháng tám năm ngoái, triều đình hạ lệnh cho quận Thượng Đảng phải vận chuyển năm ngàn thạch lương đi Liêu Đông. Đại ca ta tổ chức nhân lực, xe bò, vận chuyển lương thực đến Liêu Đông, không ngờ khi quân đội kiểm lại thì thiếu mất ba trăm thạch, không để cho đại ca ta giải thích, mà giết ngay tại trận, đem thi thể ném xuống sông Liêu Hà.

Nói đến đây, Đơn Hùng Tín đấm mạnh nắm đấm xuống mặt bàn, mắt tràn đầy căm hận đến muốn ứa máu, y nghiến răng nói:

-Ta biết được tin bèn quyết định tạo phản, không ngờ bí mật bại lộ, bị người ta tố giác. Tửu lầu của ta bị quan binh phá hủy, Nhị Hiền trang bị đốt, vợ, con gái và mười mấy tên thủ hạ bị bắt, trong lúc nóng giận ta giết luôn kẻ tố giác, rồi sau đó trốn tránh khắp nơi. Về sau đến Đông quận, trên thuyền gặp bọn người Địch đại ca đang đánh cướp khách buôn, kết quả Địch đại ca bị ta đạp xuống sông Hoàng Hà, người bèn kéo ta nhập bọn. Ta thấy bọn họ cướp của chứ không làm nhục phụ nữ, thấy cũng không tồi, bèn gia nhập Ngõa Cương trại.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lát, đoạn hỏi:

-Ngươi có vợ con gia quyến gì ở Ngõa Cương trại không?

Đơn Hùng Tín lắc đầu:

-Vợ và con gái ta vẫn còn ở trong ngục ở Thượng Đảng, ta đã nhờ người đi chuộc về.

Dương Nguyên Khánh nhìn chăm chú vào Đơn Hùng Tín, nói:

-Nếu ngươi đồng ý rời bỏ Ngõa Cương trại, về chỗ ta, ta sẽ cho ngươi làm Ưng Dương lang tướng, thế nào?

Đơn Hùng Tín cự tuyệt ngay không cần do dự:

-Huynh trưởng ta là do bị quan binh giết chết, ta đã từng thề không bao giờ làm việc cho triều đình, hơn nữa còn phải lật đổ tên Hoàng đế chết tiệt này nữa. Nguyên Khánh, ơn đức trước kia của huynh đối với ta, Đơn Hùng Tín này không bao giờ quên, nhưng việc này thì ta rất lấy làm tiếc.

Dương Nguyên Khánh biết Đơn Hùng Tín là người tính tình cương trực, đã quyết định việc gì thì rất khó thay đổi. Hắn cười cười, lại nói với Từ Thế Tích:

-Vậy còn Từ hiền đệ thì sao? Có hứng thú không?

Từ Thế Tích lắc đầu, cười nói:

-Ta không ưa triều đình.

-Các người hãy suy nghĩ thêm đi, cơ hội này, một khi để lỡ rồi sẽ không có nữa đâu.

Dương Nguyên Khánh vẫn lựa lời khuyên nhủ bọn họ.

Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích gần như là lắc đầu cùng một lúc, Dương Nguyên Khánh cũng đành hết cách. Tuy hắn sớm đã nhìn ra những “thỏi vàng” này, nhưng lối đi của mỗi con người lại không phải là thứ mà Dương Nguyên Khánh hắn có thể thay đổi được. Ngay cả đường đời của chính mình, hắn cũng dường như khống chế không xong nữa là.

Giọng nói của hắn bỗng trở nên thâm trầm:

-Nếu như có một ngày, nếu Ngõa Cương trại thất bại, các ngươi không còn đường nào để đi thì cứ đến chỗ ta. Dương Nguyên Khánh ta sẽ luôn mở rộng cửa cho các người, ta sẽ cho các ngươi tiền đồ. Các ngươi hãy nhớ kỹ lấy lời ta nói hôm nay.

Đơn Hùng Tín và Từ Thế Tích yên lặng gật đầu, bọn họ đã nhớ lời của Dương Nguyên Khánh.

-Được rồi! Việc riêng của chúng ta kết thúc ở đây, bây giờ ta nói việc công.

Dương Nguyên Khánh nhìn bọn họ, nét cười trên mặt biến mất, hắn lạnh lùng nói:

-Nếu Ngõa Cương trại đã thả người theo như lời ta nói, ta sẽ cho các ngươi ba canh giờ để rời đi, sau ba canh giờ, mười ngàn thiết kỵ của ta sẽ đạp bằng Ngõa Cương trại!

……………………

Ngõa Cương trại bắt đầu rời đi. Những chiếc lều trướng đã được dỡ bỏ, tất cả những đồ vũ khí, trang bị, lương thực thực phẩm đều được đưa lên thuyền. Cũng không đi xa, từng chiếc thuyền nhỏ chở đồ vật tư đem dấu lên một đảo lau sậy nhỏ ở giữa đầm, rồi quay lại vận chuyển chiến mã. Trong khi đó, hai ngàn con người trông có vẻ hết sức bận rộn, nhưng ai có việc nấy hết sức rạch ròi.

Địch Nhượng ngồi trên một tảng đá lớn, nhìn mười mấy ngôi nhà gỗ lớn mà y dẫn dắt các anh em xây dựng nên với ánh mắt đầy tiếc nuối, những ngôi nhà này y không thể mang đi được.

Lúc này, quân sư Cổ Hùng đi đến bên cạnh y, nói:

-Ta có một kế này, có thể tiêu diệt được mười ngàn kỵ binh của Dương Nguyên Khánh.

-Ngươi nói xem!

-Từ bên ngoài vào Ngõa Cương trại trên thực tế chỉ có một con đường cát, bốn bề đều là đầm nước. Chỗ hẹp nhất của con đường cát này chỉ có mười trượng, đợi kỵ binh của bọn chúng đánh vào Ngõa Cương trại rồi, chúng ta sẽ đào gãy đoạn đường này. Bọn họ cạn kiệt lương thực, không đầy ba ngày sau sẽ không còn sức mà đánh nữa, bọn ta bèn có thể quay về trại, giết hết bọn chúng.

-Không được!

Từ Thế Tích không biết mọc từ đâu ra, trừng mắt nhìn Cổ Hùng:

-Nếu theo ý của ngươi, bọn ta đều sẽ bị hại chết!

Cổ Hùng giận giữ nói:

-Ý của ta có chỗ nào không tốt mà ngươi phản đối. Ta lại hoài nghi liệu có phải vì người có được lời hứa phong quan của Dương Nguyên Khánh rồi, nên bây giờ cứ bênh vực cho hắn!

Từ Thế Tích nổi giận, chỉ mặt hắn mà mắng:

-Ngươi cho rằng người ta ngu lắm sao, mà đem hết mười ngàn quân đánh vào Ngõa Cương trại, đó chỉ là lời đe dọa của người ta mà thôi, thế mà ngươi cũng tưởng thật? Cái cái gì mà cạn kiệt lương thực, người ta không biết giết ngựa mà ăn sao? Bây giờ rõ ràng là Dương Nguyên Khánh có ý tha cho chúng ta, ngươi lại không nhận lòng tốt, còn muốn giết ngược lại người ta, chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy!

Bốn phía đã có chừng một trăm tên thân binh của Địch Nhượng vây lại xem, lời nói của Từ Thế Tích khiến bọn họ cười váng cả lên. Cổ Hùng mất mặt quá, liền nảy sinh ác tâm, rút mạnh đao nhắm vào Từ Thế Tích mà chém tới:

-Tên tiểu tặc này, làm nhục ta hết lần này đến lần khác, hôm nay ngươi không chết thì ta chết!

Đúng lúc đó, Địch Nhượng đột nhiên rút đao ra, từ phía sau một đao chém chết Cổ Hùng, y lớn tiếng hô:

-Cổ Hùng cấu kết quan binh, muốn làm loạn Ngõa Cương trại, tội đáng chết!

Cổ Hùng là nhà giàu ở trong Vi Thành, mang theo lượng lớn tiền tài chạy đến nương tựa Ngõa Cương trại, giúp cho Ngõa Cương trại vượt qua được thời kỳ khó khăn nhất. Chính vì thế mà y mới trở thành nhị đương gia của Ngõa Cương trại, nhưng cùng với việc y được nắm giữ quyền lực lớn, một mặt khác thiển cận, tự phụ và ngu xuẩn của y cũng dần dần lộ ra. Thấy người sang bắt quàng làm họ, chỉ đề bạt người huyện Vi Thành, những kẻ tầm thường được ngồi cao, người giỏi bị đè ép. Địch Nhượng đã không chịu nổi y nữa rồi, bèn lợi dụng cơ hội ngày hôm nay, ra tay trừ khử y.

-Cổ Hùng câu kết quan binh, làm loạn Ngõa Cương, đã bị giết chết, không liên quan đến những người khác!

Mệnh lệnh lần lượt được truyền đi, Địch Nhượng vỗ vỗ vai Từ Thế Tích, trầm giọng nói:

-Kể từ ngày hôm nay, ngươi thay thế vị trí của Cổ Hùng, Đơn Hùng Tín làm Tam đương gia. Các ngươi không phụ Địch Nhượng ta, Địch Nhượng ta cũng không phụ các ngươi!

…………..

Chạng vạng tối, thời hạn ba canh giờ đã hết, trên con đường cát dẫn vào Ngõa Cương trại tiếng vó ngựa vang tựa sấm rền. Năm ngàn kỵ binh giống như một con rồng đen dài ngoằng, nhanh như điện xẹt tấn công vào Ngõa Cương trại. Ở xa xa, từ trong một bãi lau sậy, mấy tên thám tử của Ngõa Cương trại nhìn theo đoàn kỵ binh Tùy đang nối đuôi nhau đi. Khí thế mà năm ngàn thiết kỵ tạo thành, đủ để phá hủy hết thảy, càn quét hết thảy mọi thứ, khiến cho bọn họ khiếp hãi.

Năm ngàn kỵ binh xông vào đại doanh Ngõa Cương, người đã chạy mất, chỉ còn lại mười mấy căn nhà gỗ lớn và những thiết bị dùng để tập cưỡi ngựa bắn tên.

-San bằng Ngõa Cương trại, không chừa một ngọn cỏ!

Dương Nguyên Khánh hạ lệnh.

Ngọn lửa lớn bốc lên hừng hực, nhà gỗ bị thiêu hủy, công sự bị san bằng, cổng lớn ầm ầm sụp xuống, cột cờ cao ngất bị đốn hạ, lá cờ của Ngõa Cương trại rơi rụng trong gió. Điều này tượng trưng rằng, Ngõa Cương Trại đã bị phá hủy, mặc dù rất nhiều tướng lĩnh Ngõa Cương đều phản đối, nhưng Địch Nhượng vẫn quyết định để lại lá cờ lớn, giống như một lời giao phó với Dương Nguyên Khánh.

Đêm đó, Dương Nguyên Khánh dẫn quân rời khỏi Ngõa Cương về kinh. Một tháng sau, lá cờ lớn của Ngõa Cương trại lại một lần nữa tung bay trên mảnh đất đã từng bị đạp bằng này.

………………….

Tháng mười một, năm Đại Nghiệp thứ tư, Dương Nguyên Khánh chính thức ở kinh thành nhậm chức Tổng quản U Châu, Tổng đốc hậu cần quân nhu vùng Liêu Đông. Đồng thời, vụ án Dương Huyền Cảm giết vợ bị Ngự sử đài buộc tội, Dương Quảng hạ chỉ, miễn chức Lễ bộ thượng thư và Thái úy của y, biếm về làm Thái thú quận Đông Bình.

Bắt đầu từ tháng mười, năm Đại Nghiệp thứ tư, ba mươi hai quận phía đông Hào Sơn lại một lần nữa bùng nổ nạn hạn hán thu đông, dịch bệnh tràn lan. Ngày ba tháng mười, vách đập Hoàng Hà sụp đổ, bế tắc đường sông, khiến nước sông chảy ngược mười mấy dặm.

Một ngôi sao chổi thật dài quét qua trên bầu trời Đại Tùy, khiến người trong thiên hạ rộ lên lời đồn.