Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 396: Mới tới U Châu




Phủ tổng quản U Châu là một khu vực quân sự, bao gồm năm quận: quận Trác, quận Ngư Dương, quận Bắc Bình, quận An Lạc và quận Thượng Cốc, binh lực ở đó có khoảng bốn mươi lăm ngàn người.

Tổng quản đương nhiệm là Binh bộ Thượng thư trước đây - Đoàn Văn Chấn. Nhưng Đoàn Văn Chấn nhậm chức chưa được bao lâu thì trúng gió rồi ngã quỵ, cơ bản không thể quản lý được việc gì, tạm thời chức vụ Tổng quản phủ U Châu do Hữu võ vệ Đại tướng quân Lý Cảnh nắm giữ.

Đầu tháng mười hai, thời tiết giá lạnh, mặt đất U Châu bị tuyết bao phủ dày đặc, tuyết trắng xóa, màu trắng bao trùm tất cả. Các dòng sông đều bị đóng thành băng, kênh Vĩnh Tế cũng thành một thế giới băng tuyết, thuyền không thể qua được.

Bởi vì gần đến năm mới, phía nam quận Trác có rất nhiều người đi lại trên đường, có chút náo nhiệt. Mặc dù trên đường có rải nhiều rơm rạ, nhưng thỉnh thoảng lại có người và súc vật bị ngã, rồi bị rước lấy một trận cười. Phu xe kéo xe bò, người bán hàng rong đang gánh hàng, người nào cũng rất cẩn thận.

Giữa trưa, có một đoàn kỵ binh tiến đến con đường, khoảng hơn một trăm người, người đi đầu chính là người vừa mới nhậm chức ở U Châu - Dương Nguyên Khánh. Đi cùng hắn còn có người vừa mới nhậm chức Tổng quản Tư mã Lý Tĩnh và Lục sự Tham quân Bùi Tấn. Ngoài ra còn có Hổ Bí lang tướng Hàn Thế Ngạc, y được Dương Nguyên Khánh đề cử làm đốc quân Ngư Dương.

Bên cạnh Dương Nguyên Khánh còn có một cô gái cao gầy trẻ tuổi, mắt ngọc da tuyết, vẻ mặt như hoa đào. Nàng chính là người phản bội Đột Quyết, cam tâm đi theo Dương Nguyên Khánh - A Tư Đóa. Vì thân phận đặc biệt của nàng, Dương Nguyên Khánh tạm thời chưa cưới nàng. Nàng là một thân vệ luôn đi cạnh Dương Nguyên Khánh, cũng giống như tất cả các binh lính khác, đầu nàng đội mũ ưng lăng, thân mặc giáp bạc, tay cầm một cây đao, cưỡi trên một con tuấn mã, tư thế oai hùng hiên ngang.

Tuy văn bản triều đình quy định rõ, trong quân đội không được phép xuất hiện nữ binh nữ tướng, nhưng thật ra các tướng trấn biên đều đem theo thê thiếp hóa trang thành thân binh tùy tùng. Triều đình cũng mắt nhắm mắt mở, mặc nhận hình thức này, chỉ cần thê thiếp đó không nằm trong biên chế quân đội, triều đình cũng không quan tâm.

Mặc dù thời tiết giá lạnh, đoàn người vẫn rất hưng phấn, vừa nói vừa cười suốt quãng đường đi. Sau khi đã đi qua một cây cầu lớn, mơ hồ có thể thấy được thị trấn ở phía xa, Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ về một trạm nghỉ chân cách đó không xa, cười nói:

- Tư mã nhìn thấy trạm dừng chân kia không, ta đã từng đến đó. Năm đó ta đã bắt được Tổng quản U Châu Đậu Kháng ngay tại chính trạm nghỉ chân đó. Mới đó mà đã bảy năm rồi, nhưng lại cảm giác như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, những tình tiết của sự việc đó vẫn rõ ràng trước mắt.

Lý Tĩnh vuốt râu, cười nói:

- Sự dũng mãnh năm đó của tướng quân khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng ta đoán mọi người thích vào trong trạm nghỉ chân để thăm Trần Thiết của quán cơm hơn, mọi người nói có đúng không?

Mọi người liền cười ầm lên:

- Lý Tư mã nói rất đúng!

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Nếu đã như vậy chúng ta cùng đến quán cơm của trạm dừng chân thôi.

Mặc dù mọi người đều đang tưởng tượng đến món canh thịt nóng hầm hập, nhưng mặt đất đóng băng, đi lại khó khăn, mọi người đều không dám thúc ngựa chạy nhanh, chỉ đành cưỡi những bước chậm chạp. Rất nhanh, cả đoàn người đã đến quán ăn của trạm dừng chân.

Dịch thừa đã đoán ra được, y kinh ngạc nhìn đoàn người hơn một trăm kỵ binh, nhưng với sự mẫn cảm của mười mấy năm trong nghề của y, lập tức y đoán ra được, đoàn người này không phải đơn giản chỉ là người đến Liêu Đông tác chiến.

Dương Nguyên Khánh vẫn nhận ra mấy năm trước hắn còn lấy được không ít tin tức về Đậu Kháng từ miệng vị dịch thừa này, còn nhớ y họ Vương.

- Vương dịch thừa, còn nhớ ta không?

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa.

- Cậu là...

Lúc trước Dương Nguyên Khánh vẫn là một tiểu tướng mười sáu tuổi, bây giờ hắn đã 23 tuổi rồi, thay đổi rất nhiều. Vương dịch thừa chỉ có một chút ấn tượng, nhưng không nghĩ ra được hắn là ai.

- Bảy năm trước, ta đã từng bắt Tổng quản Đậu ở chỗ này, còn nhớ không?

- Cậu là Dương tướng quân!

Vương dịch thừa nhất thời nhớ ra, trên mặt nở một nụ cười tươi. Bỗng nhiên, nụ cười tươi trên mặt y cứng đờ, đầu óc dường như bị nổ tung, Dương tướng quân này không phải vừa mới nhậm chức Tổng quản U Châu sao?

Sợ tới mức y vội vàng quỳ xuống:

- Tiểu nhân không biết tổng quản giá lâm, nên đã vô lễ, mong tổng quản thứ tội!

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Nếu đã biết tội, còn không nhanh đi nấu một nồi canh nóng?

- Vâng! Vâng! Tổng quản, mời vào quán nghỉ tạm.

Vương dịch thừa cuống quít mời Dương Nguyên Khánh vào quán, y quay đầu nói với mấy người đầy tớ:

- Tổng quản đến rồi, còn không nhanh đi làm cơm?

Vương dịch thừa bỗng chốc liền vô cùng bận rộn, Dương Nguyên Khánh và các thủ hạ vào quán, ngồi nghỉ ngơi dưới đại sảnh. Sớm đã có hơn mười người đầy tớ nhanh chóng bưng những bát canh nóng hầm hập lên cho họ. Những miếng xương sườn hươu này, trong thịt còn có lẫn mùi gừng, các gia vị nấu lên, là một món ngon để làm tan biến sự lạnh lẽo, cũng là một đặc sản vào mùa đông của U Châu.

Dương Nguyên Khánh uống một ngụm canh, cười nói với A Tư Đóa:

- Thế nào, ăn có quen không?

Khí nóng bốc lên, khiến khuôn mặt A Tư Đóa càng thêm kiều diễm, nàng thản nhiên cười nói:

- Thật ra thảo nguyên cũng có, chỉ là không cay như thế này, chỉ là thịt hươu đơn thuần mà thôi, bên trong còn có nhung hươu được hấp.

A Tư Đóa đã đi cùng Dương Nguyên Khánh hơn một năm rồi, dần dần cũng quen với lối sống ở Trung Nguyên, giọng nói mang chút âm Đột Quyết cũng không còn nữa. Nếu không phải do mắt nàng màu xanh, không ai nghĩ nàng lại là phụ nữ Đột Quyết.

Vương dịch thừa ở bên cạnh vội vàng nói:

- Có điều cô nương chưa biết, chỉ có những người nhà giàu thường bỏ thêm nhung hươu và nhân sâm vào trong canh cay này, bởi vì những thứ đó quá đắt tiền, những người lui đến quán chúng tôi cũng nhiều, chỉ có thể cung cấp món canh cay bình thường như thế này. Thật sự xin lỗi rồi.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Canh thì không sao, món canh cay này rất ngon, chỉ muốn hỏi ngươi một chút, vùng lân cận của quận Trác có những tình huống loạn dân tạo phản như thế nào?

Vương dịch thừa thở dài,

- Bất cứ quận huyện nào cũng có tạo phản, U Châu ở đầu sóng ngọn gió của Liêu Đông, sao lại không có? Ở U Châu có hai nhóm tạo phản lớn, thứ nhất là Vương Bạt Tu ở quận Thượng Cốc, tự xưng là Mạn Thiên Vương, tụ tập chục ngàn người, làm vua ở núi Ngũ Hồi, chắn giữ đường Phi Hồ, những người lui tới đó đều phải nộp tiền lộ phí. Còn một người nữa là Lư Minh Nguyệt, xuất thân ở gia tộc quyền thế ở quận Trác, cũng tụ tập những loạn dân từ khắp nơi tới, ở núi Yến phía bắc, nhưng bọn chúng chủ yếu hoạt động ở vùng nông thôn, tự cung tự cấp, từ trước đến nay không hề tập kích vào quận huyện, vì vậy ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Dương Nguyên Khánh hơi trầm ngâm, Lư Minh Nguyệt này hình như là một trong bốn tứ đại thị vệ bên cạnh Tề vương. Sau khi Tề vương bị bắt giam, y liền không biết tung tích đâu, thì ra là quay về quận Trác tạo phản rồi.

Lúc này, Bùi Tấn ngồi bên cạnh hỏi:

- Lư Minh Nguyệt này có liên quan gì đến Lư thị Phạm Dương không?

Vương dịch thừa vội vàng cúi người nói:

- Người trong quận Trác chúng tôi đều nói Lư Minh Nguyệt và Lư thị có bà con xa, nhưng Lư gia kiên quyết không chịu thừa nhận.

- Lư gia đương nhiên không thừa nhận, thừa nhận rồi, Lư gia cũng gặp họa.

Lý Tĩnh ngồi bên cạnh cười tiếp lời, nhưng bây giờ cái y quan tâm không phải là quan hệ giữa Lư gia và nhóm phản quân, y cười cười nói với dịch thừa:

- Trong quán có rượu không? Nếu có thì mang lên cho ta một bát.

- Có! Có! Tiểu nhân cho người đi lấy.

Dịch thừa quay người chạy ra hầm rượu phía sau hậu viện lấy rượu, Lý Tĩnh áy náy cười nói với Dương Nguyên Khánh:

- Cơn nghiện rượu lại đến, thật sự khó chịu, tổng quản thứ lỗi.

- Uống ít một chút thì không sao, mùa đông uống chút rượu để đỡ lạnh, đợi lát nữa mỗi người cũng uống một bát.

Các thân binh mừng rỡ, có nhiều người lại rất sốt ruột, cùng đi theo ra phía sau hậu viện lấy rượu. Đúng lúc này, bên ngoài trạm nghỉ chân truyền đến tiếng huyên náo, một đầy tớ chạy đến bẩm báo:

- Thái Thú đến rồi, Lý đại tướng quân cũng đến rồi.

Chỉ nghe bên ngoài đại sảnh vang đến tiếng cười sảng khoái:

- Nguyên Khánh đã tới bên ngoài thành, sao lại không trực tiếp vào thành?

Một đại tướng dáng người khôi ngô xuất hiện bên ngoài đại sảnh, cũng cao gần bằng Dương Nguyên Khánh, khoảng hơn bốn mươi tuổi, khí thế uy mãnh, đôi mắt dài và xếch, mặt đỏ, dưới cằm còn để râu dài, có chút giống như Quan Vân Trường. Người này chính là Hữu võ vệ Đại tướng quân Lý Cảnh, hiệu là 'tiểu Quan Vũ'. Năm đó khi dẹp Dương Lượng, Lý Cảnh là Thứ sử Đại Châu, huyện Nhạn Môn bị bao vây, Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm ngàn kỵ binh U Châu đến giải vây, đã cùng kết tình hữu nghị với Lý Cảnh.

Lý Cảnh cũng xuất chinh Liêu Đông, vì tổng quản U Châu Đoàn Văn Chấn bị bệnh nặng, Dương Quảng bèn lệnh cho Lý Cảnh tạm thời quản việc quân ở U Châu, Dương Nguyên Khánh chủ yếu sẽ giao tiếp với y.

Dương Nguyên Khánh vội vàng đi ra cười nói:

- Chỉ sợ Đại tướng quân không có cơm trưa để tiếp đãi, nên mới không dám vào thành.

Lý Cảnh cười ha hả, quay đầu lại cười nói với một người già:

- Thôi sứ quân, người này lại khinh thường quận Trác, chúng ta bày tiệc rượu ba ngày ba đêm, để hắn nhìn xem, rốt cuộc là U Châu giàu có và đông đúc, hay Phong Châu của hắn giàu có và đông đúc?

Người già phía sau khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc dù mặc y phục quan văn, nhưng thể trạng lại cường tráng, vừa nhìn là biết người luyện võ. Người này chính là Thái Thú Thôi Hoằng Thăng của quận Trác, nhân vật số hai trong Bác Lăng Thôi thị. Thôi Hoằng Nguyên - gia chủ của gia tộc Bác Lăng Thôi thị chính là anh trai của Thôi Hoằng Thăng.

Bác Lăng Thôi thị và Thanh Hà Thôi thị là hai chi trong một nhánh, đứng đầu trong năm họ lớn trong thiên hạ. Mặc dù hiện nay Bùi gia có thế, nhưng xét về danh vọng, Bùi gia vẫn còn kém so với Thôi thị.

Thôi Hoằng Thăng vuốt râu, mỉm cười:

- Mở tiệc rượu ba ngày ba đêm ta không phản đối, nhưng tiền rượu thì phải do phía quân đội bỏ ra.

Lý Cảnh tiến lên nháy mắt cười nói với Dương Nguyên Khánh:

- Thấy chưa, đây chính là Thái Thú quận Trác mà sau này ngươi phải đối mặt, ngươi cứ việc lĩnh giáo sự keo kiệt của ông ấy đi.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, bước lên trước một bước, chắp tay nói với Thôi Hoằng Thăng:

- Sau này mong Thôi Thái thú chiếu cố nhiều.

Thôi Hoằng Thăng cười híp mắt,

- Nguyên Khánh đến đây làm tổng quản, mọi việc đều dễ nói rồi.

Có một số việc trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rõ, tuy Lý Cảnh và hắn có giao tình, nhìn qua có vẻ khá thân thiết, nhưng thật sự nói đến việc chính sự, Lý Cảnh nhất định phải cẩn thận tỉ mỉ, không được hàm hồ. Anh ta là một vị tướng trung thực, khá giống với sư phụ anh ta là Trương Tu Đà.

Còn Thôi Hoằng Thăng tuy chỉ là lần đầu gặp mặt với hắn, nhưng người này cũng khá ung dung. Nhưng Thôi Hoằng Thăng này lại có quan hệ lợi ích với Dương Nguyên Khánh hắn, Thôi Hoằng Thăng và Bùi gia là thông gia, cháu trưởng nữ của huynh trưởng Thôi Hoằng Nguyên của y được gả cho Bùi Tấn. Nhưng Thôi Hoằng Thăng lại không chào hỏi Bùi Tấn, giả bộ như không hề quen y, chứng tỏ người này công tư không phân minh.

Mọi người cùng đi vào thị trấn Kế, các quận phủ của quận Trác đều ở đó, cũng chính là thành U Châu trước đó. Tường thành cao rộng, xung quanh dài bốn mươi thước, nhân khẩu hơn hai trăm ngàn người, từng là thành lớn thứ hai ở Hà Bắc. Sau khi Nghiệp Đô bị hủy, thị trấn Kế bỗng chốc trở thành thành lũy lớn nhất Hà Bắc. Nơi này vừa là nơi trung tâm của quận Trác, đồng thời cũng là nơi trung tâm của phủ tổng quản U Châu. Bên ngoài thành có hai mươi ngàn quân binh, nếu cộng thêm cả ba mươi ngàn quân ở cung Lâm Sóc, thị trấn Kế đã có năm mươi ngàn quân đóng quân, bảo vệ thị trấn nghiêm ngặt.

Tổng quản U Châu Đoàn Văn Chấn đã quay về Kinh thành dưỡng bệnh, quân quyền của y do Lý Cảnh thay thế. Lúc này văn thư của Binh bộ và Thánh chỉ đều đã đến, đã ở trong phủ tổng quản. Do Trường sử Triệu Nguyên chủ trì. Dương Nguyên Khánh và Lý Cảnh chính thức giao nhận quân quyền.

Dương Nguyên Khánh lại lần lượt gặp hơn một trăm quan viên trong phủ tổng quản. Trưởng sử Triệu Nguyên là một trong những đứa cháu của Triệu Quý trong Bắc Ngụy bát Trụ Quốc, năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi, cũng xuất thân nhà võ, thân người cao gầy, cũng đến nhậm chức ở U Châu sau năm Nhân Thọ thứ tư. Từ Tư mã làm tới Trưởng sử, đã ở U Châu tám năm rồi.

Triệu Nguyên không nói nhiều, khiến cho người ta có cảm giác âm hiểm giả dối. Hoặc có thể đây là cảm giác của Dương Nguyên Khánh, ánh mắt của Triệu Nguyên luôn toát lên một vẻ phức tạp.

- Phủ tổng quản U Châu của chúng tôi rộng khoảng năm mươi mẫu, ngoài nha môn ra, phía sau còn có một quân doanh lớn chiếm khá nhiều diện tích đất, có hai ngàn người ở đó. Đây chính là quân trực thuộc của phủ tổng quản.

Triệu Nguyên cùng đi với đoàn người Dương Nguyên Khánh đi thăm phủ tổng quản, bọn họ đi ra từ phía cửa sau của phủ. Giữa nha phủ và quân doanh cách nhau một con sông nhỏ, xung quanh quân doanh có một hàng rào bằng gỗ bao quanh, bên trong là những lều trại chỉnh tề, bên cạnh cửa chính có một trạm canh gác cao cao, trong trạm canh gác có binh lính đang đi lại tuần tra.

Triệu Nguyên bước đến trước quân doanh, ra lệnh với mấy tên binh lính đang đứng gác:

- Đi thông báo cho Hàn tướng quân của các ngươi, tổng quản mới đến nhậm chức đã đến, bảo anh ta nhanh chóng đón tiếp.

Binh lính chạy vội đi, một lát sau, một gã Ưng Dương lang tướng mang theo hai phó tướng vội vàng chạy tới cửa trại. Triệu Nguyên nháy mắt với gã một cái, Ưng Dương lang tướng lập tức quỳ gối, thi lễ với Dương Nguyên Khánh,

- Ưng Dương lang tướng Hàn Trì tham kiến Tổng quản Đại tướng quân!

Hai gã Ưng kích lang tướng phía sau cũng quỳ xuống thi lễ, Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:

- Ba vị tướng quân xin đứng lên!

Hàn Trì đứng lên nói:

- Ty chức đi cùng Dương tổng quản vào doanh trại tham quan.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đi theo gã vào quân doanh. Trên sân võ của quân doanh, một đội binh đang xếp hàng tập luyện, quân phục chỉnh tề, Dương Nguyên Khánh chỉ vào mấy trăm cái lều trại, hỏi:

- Vì sao dùng lều trại, mà không dùng gỗ và gạch để làm trại?

Hàn Trì vội nói:

- Trước đây Nguyên tổng quản thích đi thị sát khắp nơi, chúng tôi vẫn luôn đi cùng, vẫn luôn ở lều trại, cho nên cũng chưa từng tu sửa doanh trại.

Mặt Dương Nguyên Khánh trầm xuống,

- Đây là hai chuyện khác nhau, ra ngoài tuần tra thì dùng lều trại được, nhưng khi quay về phải nên ở những trại làm bằng gỗ và gạch. Thời tiết lạnh như thế này, phải nên suy xét đến sức chịu đựng của binh lính, không cần thiết phải chịu gian khổ như vậy.

Hắn quay đầu lại nói với Trưởng sử Triệu Nguyên:

- Ngày mai tìm người đến tu sửa doanh trại, khi năm mới đến, ta hy vọng không còn nhìn thấy nhiều lều trại như thế này nữa!

Triệu Nguyên chỉ đành gật gật đầu,

- Ty chức hiểu rồi.

Dương Nguyên Khánh lại nhìn thoáng qua trạm canh gác, lạnh lùng nói:

- Trạm canh gác cũng không thể chỉ có một, phải nên có hai trạm trước cửa doanh trại, mỗi góc doanh trại có một cái, tổng cộng có sáu trạm canh gác.

- Hồi bẩm Dương tổng quản, ở đây là trong thành U Châu, Nguyên tổng quản từng hạ lệnh không cần phải xây trạm canh gác như vậy.

- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Ta không cần biết trước đây Nguyên tổng quản nói gì, bây giờ Dương Nguyên Khánh ta hạ lệnh, quân doanh nhất định phải được xây thêm sáu trạm canh gác. Tất cả các quân doanh đều phải thực hiện, nếu dám không chấp hành, mắc tội kháng lệnh, xử theo quân pháp!

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh nghiêm khắc nhìn Triệu Nguyên. Thông thường sau khi Tổng quản hạ lệnh, đều do Trưởng sử làm thành văn bản, sau khi được đóng dấu, được truyền đi cho các quân doanh thực hiện, bao gồm cả việc điều binh. Cho nên quyền lực của Trưởng sử cũng rất lớn, trong một mức độ nào đó Trưởng sử là một kiểu hạn chế đối với Tổng quản.

Mệnh lệnh này của Dương Nguyên Khánh, hiển nhiên là nói với Triệu Nguyên. Triệu Nguyên trong lòng tuy bực tức, nhưng ngoài mặt không dám cự tuyệt, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

Tất cả mọi người có mặt đều trầm mặc, dường như tất cả mọi người đều đang cùng nghĩ đến một việc giống nhau. Lẽ nào đây chính là ba đống lửa của Dương Nguyên Khánh khi lên chức quan và nhậm chức mới. Nếu như vậy, đống lửa thứ nhất này cũng khó tránh đã được đốt khá nhanh rồi.

Nơi ở của Dương Nguyên Khánh nằm ở phía tây phủ Tổng quản, là một tòa nhà độc lập, chiếm khoảng bảy tám mẫu. Nơi này từ trước đến nay vẫn là nơi ở của Tổng quản U Châu, Yến Dung, Đậu Kháng và Nguyên Hoằng Tự, trước sau tổng cộng ba Tổng quản đều ở chỗ này. Ngoài việc có đổi người hầu mới và các loại đồ dùng cá nhân như giường ngủ, những thứ khác đều không thay đổi.

Tòa nhà thuộc sự quản lý của quận nha quận Trác, từ trước khi Dương Nguyên Khánh đến, Thái thú Thôi Hoằng Thăng đã sắp xếp mười mấy người hầu mới, trong đó có hai nha hoàn chuyên phục vụ Dương Nguyên Khánh các sinh hoạt hàng ngày trong nơi ở mới.

Sau khi gặp mặt các quan viên trong phủ Tổng quản và đi thăm nha môn, Dương Nguyên Khánh liền đến tòa nhà nơi hắn ở. Thủ lĩnh thân binh Trương Thắng tiến lên bẩm báo:

- Đại tướng quân, chỗ ở của các huynh đệ đều đã được sắp xếp xong.

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười hỏi:

- Điều kiện như thế nào?

- Cũng không tệ lắm, hai người ở một phòng, phòng ở rất rộng rãi, chăn đệm đều là đồ mới, tất cả các đồ dùng đều đã đầy đủ.

Dương Nguyên Khánh biết, đây đều là do Thôi Hoằng Thăng sắp xếp. Từ những chi tiết nhỏ nhặt này, liền có thể nhận ra Thôi Hoằng Thăng rất có dụng tâm, nếu có thể buổi tối phải đi hỏi thăm ông ta một chút.

Lúc này, A Tư Đóa chạy ra, nàng đã đổi thành trang phục phụ nữ, vẻ mặt hưng phấn, nụ cười trên mặt như một đóa hoa, kéo cánh tay Dương Nguyên Khánh đi vào trong buồng,

- Dương đại ca, huynh mau đi xem nơi ở của muội một chút.

Sắp xếp A Tư Đóa cùng đến U Châu với hắn là ý của Bùi Mẫn Thu, nói là để A Tư Đóa chăm sóc việc sinh hoạt hàng ngày cho hắn. Nhưng trên suốt đường đi, không thể nhìn ra được một chút năng lực có thể chăm sóc hắn của A Tư Đóa. Người này lớn lên ở thảo nguyên, một công chúa Đột Quyết không có gì trói buộc ngay cả bản thân nàng cũng không thể chăm sóc nổi.

Dương Nguyên Khánh không có cách nào, bị nàng kéo ra hậu viện, đi vào một khoảng sân, hắn nhất thời sững sờ. Trong sân không ngờ lại có một cái trướng của người Đột Quyết trắng xóa.

-Đây là…

Dương Nguyên Khánh một lúc lâu cũng không thể nói ra được gì.

- Thế nào, không tồi chứ?

A Tư Đóa chắp tay sau lưng, đắc ý nói:

- Đây là muội tìm được trong kho, chưa từng dùng, trướng lông dê chính cống của người Đột Quyết.

Dương Nguyên Khánh nhìn tòa nhà hai tầng nhỏ nhưng tinh xảo phía sau, chau mày nói:

- Nàng không dự định ở trong lều trại đó chứ?

- Tại sao lại không chứ?

A Tư Đóa nói thật sự:

- Lúc muội sắp đi, Mẫn Thu tỷ nói với muội, nếu muội nhớ nhà, có thể sống cuộc sống như khi còn ở nhà. Ví dụ như lều trại, ví dụ như có thể tự mình ủ rượu sữa ngựa, ví dụ như có thể cưỡi ngựa chạy trên những cánh đồng lớn.

- Đợi một chút! Đợi một chút!

Dương Nguyên Khánh vội vàng xua tay, cắt ngang giấc mộng của nàng,

- Mẫn Thu thật sự nói như vậy sao?

- Huynh không tin sao? Huynh hỏi tỷ ấy đi.

A Tư Đóa chui vào lều, trong giọng nói còn có chút uất ức,

- Dù sao muội cũng muốn ở lều trại!

Dương Nguyên Khán đi vào lều trại, nhẹ nhàng ôm eo nàng từ phía sau, dịu dàng nói bên tai nàng:

- Thiên nga thảo nguyên nhớ nhà sao?

A Tư Đóa lặng lẽ gật đầu, mắt nàng đã hơi đỏ rồi, nàng cũng hơi nhớ nhà rồi. Nhớ những con dê trên thảo nguyên, nhớ nước sông Ngạch Căn, nhớ mẫu thân nàng, nhớ căn lều nhỏ màu tím của nàng.

A Tư Đóa cắn môi, xoay người rúc vào lòng Dương Nguyên Khánh, thấp giọng nói:

- Tuy nhớ nhà, nhưng muội sẽ không trở về.

- Nàng có thể quay về thăm mẫu thân nàng một chút.

A Tư Đóa lắc đầu,

- Nếu muội quay về, ca ca sẽ nhốt muội lại, suốt đời muội sẽ không thể gặp huynh được nữa. Nước sông Ngạch Căn tuy trong, nhưng thiên nga thích sự ấm áp của phía nam hơn.

-Được rồi! Nàng ở trong lều trại đi.

Dương Nguyên Khánh liền đồng ý.

- Thật không?

A Tư Đóa không ngờ Dương Nguyên Khánh đồng ý thật, nàng không khỏi nửa mừng nửa lo, nhanh chóng đi ra phía ngoài,

- Vậy muội đi dọn đồ của huynh vào đây!