Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 400: Bị đe dọa xuống thuyền




Bốn tòa thành phòng thủ U Châu đã đóng cửa, từng đoàn binh sĩ chạy trên phố vào từng nhà từng hộ để hỏi, tất cả các khách ở các nhà trọ đều phải lên huyện đăng ký. Khách của thanh lâu và tửu lầu cũng đều bị tra vấn, U Châu nội loạn, toàn thành bao trùm một không khí khẩn trương.

Mấy người thanh niên vừa mới đến thành kinh ngạc nhìn U Châu hỗn loạn, tên cầm đầu nói:

-Đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?

Một gã tùy tùng chạy đi hỏi rồi lập tức quay lại bẩm báo,

-Công tử, nghe nói là tổng quản mới nhậm chức bị ám sát!

-Dương Nguyên Khánh bị ám sát!

Người thanh niên kia vừa mừng vừa sợ hỏi lại:

-Nhưng bị ám sát chết chưa?

-Hình như là ám sát thất bại.

Ánh mắt của người thanh niên đó tỏ ra vẻ thất vọng, tiếc nuối lắc đầu rồi tiếp tục đi, lúc này vài tên lính chặn bọn họ lại:

-Đứng lại! Các ngươi là ai?

-Chúng tôi từ Kinh thành tới.

Người thanh niên cao ngạo ngẩng đầu nói:

-Ta tới tìm Triệu trưởng sử của các ngươi, ta là khách quý của hắn!

Trong quân doanh, Triệu Nguyên chắp tay sau lưng đi đi lại lại, hắn dừng bước lại rồi thở dài:

-Đã nói là Dương Nguyên Khánh rất biết chớp lấy thời cơ mà, hôm nay coi như ta đã được mở mang tầm mắt, một lần ám sát lại trở thành cái cớ để hắn ở lại quân doanh, cao minh, đúng là cao minh.

Hàn Trì đứng bên cạnh chần chừ hỏi:

-Sứ quân, thích khách hôm nay có phải là …

-Chẳng lẽ ngươi cho rằng thích khách là do ta phái tới sao?

Triệu Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn hắn:

-Ta thấy ngươi thực sự ấm đầu rồi!

Hàn Trì cúi đầu xuống, ánh mắt trở nên lo lắng, sau một lúc lâu mới nói:

-Sứ quân, đây liệu có phải là thủ đoạn đoạt quân quyền của Dương Nguyên Khánh không?

-Ta chính là lo lắng điều này!

Triệu Nguyên thở dài một tiếng nói:

-Xem ra mục đích đầu tiên của hắn chắc chắn là hai ngàn quân đội trực thuộc tổng quản phủ.

-Trưởng sử, chúng ta nên đối phó thế nào đây?

Hàn Trì có chút lo lắng nói.

Triệu Nguyên trầm tư một lát cũng nói:

-Ngươi cũng không cần lo lắng, dù sao hắn cũng là tổng quản không thể thay thế chỗ của ngươi được. Quan trọng là ngươi phải hết sức cẩn thận đừng để hắn nắm được điểm yếu, hắn vừa tới U Châu nếu ngươi không phạm lỗi gì hắn cũng sẽ không dễ dàng gì động tới ngươi, nếu không hắn khó được cấp dưới phục.

-Trưởng sử, tôi đã rõ rồi.

Lúc này ngoài lều truyền tới tiếng bẩm báo:

-Triệu trưởng sử, ngoài phủ có người tới nói là trong nhà có việc gấp.

-Ta biết rồi.

Trong lòng Triệu Nguyên rất rõ tại sao người nhà lại tìm hắn liền nói với Hàn Trì:

-Ta về trước đây, tóm lại nhớ lấy lời ta nói phải hết sức cẩn thận đừng để hắn nắm được điểm yếu.

-Ty chức đã rõ!

Trong lòng Triệu Nguyên có chuyện liền vội vàng đi, Hàn Trì ngồi một mình trong trại mắt vô thức nhìn lên nóc trại. Hắn nghĩ thế nào cũng không ra Dương Nguyên Khánh tại sao lại muốn đoạt quân quyền của mình, chẳng lẽ Thánh Thượng không nói với hắn sao?

Hàn Trì đi tới trước bàn ngồi xuống trầm ngâm một lát, lấy một tờ giấy ra viết một bức thư, hắn gấp bức thư lại rồi đưa cho một tên thuộc hạ tâm phúc và dặn dò gã:

-Lập tức đi tới Kinh thành một chuyến, giao bức thư này cho Lý công công, nhờ ông ta chuyển cho Thánh Thượng, không phải công văn bình thường.

Tên thuộc hạ tâm phúc của hắn cho thư vào trong ngực thi lễ rồi vội vàng rời đi. Hàn Trì nhìn tên tâm phúc đi xa rồi thở dài một tiếng, hắn có một cảm giác như thỏ khôn bị chết thì chó săn bị làm thịt vậy.

Phủ của Triệu Nguyên cũng không xa lắm, hắn đi nhanh về phủ, vừa vào phủ con trai hắn Triệu Hành bước tới nói:

-Phụ thân, có người từ Kinh thành tới.

-Ta biết rồi, người đó đang ở đâu?

-Đang chờ ở thư phòng ngoài của phụ thân.

Triệu Hành nói thầm vào tai Triệu Nguyên vài câu, Triệu Nguyên kinh ngạc, không ngờ đã phái Tam công tử tới rồi, sự việc nghiêm trọng đến thế sao?

Hắn vội vàng bước tới thư phòng ngoài, bước vào phòng chỉ nhìn thấy một người quay lưng lại phía hắn đang ngồi uống trà, Triệu Nguyên áy náy nói:

-Thật có lỗi, phải để Tam công tử chờ lâu rồi.

Người mới tới xoay người lại rõ ràng là Tam công tử Nguyên Mẫn của Nguyên Thọ. Nguyên Mẫn đứng dậy tò mò hỏi:

-Ta vừa nghe nói Dương Nguyên Khánh bị ám sát, có chuyện này không?

Triệu Nguyên gật gật đầu,

-Công tử mời ngồi, chúng ta từ từ nói.

Triệu Nguyên quả thực là người chân đứng hai thuyền, một mặt hắn được Đậu Kháng một tay nâng đỡ lại có quan hệ thông gia với Đậu gia, hắn thuộc thế lực nhà họ Đậu, mặt khác hắn lại âm thầm dựa vào Nguyên gia.

Hai người ngồi xuống Triệu Nguyên thở dài nói:

-Hôm nay là ngày đầu tiên Dương Nguyên Khánh nhậm chức, ai ngờ lại có người ám sát hắn. Nhưng quả thật võ công của Dương Nguyên Khánh rất cao, hơn ba mươi thích khách bị hắn giết chết một nửa.

-Điều tra ra chưa? Là ai làm vậy?

Triệu Nguyên cười khổ một tiếng nói:

-Cụ thể thì nha quận đang điều tra, nghe nói đã điều tra ra chút manh mối rồi, có thể là có liên quan tới gia tộc nhà công tử.

-Cái gì?

Nguyên Mẫn giận giữ.

-Là manh mối gì chứ, là ai dám vu oan cho Nguyên gia chúng ta?

-Công tử bớt giận, chỉ là có một tên thích khách có đeo thắt lưng bài của Nguyên gia, còn những thích khách khác trên người không có gì, chỉ có người này có nhưng chỉ dựa vào một cái thắt lưng bài thì không thể chứng minh được cái gì.

Trong lòng Triệu Nguyên có chút không yên, vừa xảy ra vụ án ám sát thì Nguyên Mẫn lại xuất hiện, chẳng lẽ vụ ám sát này thực sự do Nguyên gia gây ra?

Nguyên Mẫn hừ mạnh một tiếng:

-Nguyên gia ta nếu mà muốn giết Dương Nguyên Khánh thì đã ra tay từ lâu rồi, còn phải chờ tới bây giờ sao?

Kỳ thật Triệu Nguyên có nghi ngờ Nguyên gia, giết Dương Nguyên Khánh người được lợi nhiều nhất chính là Nguyên gia. Có thể là Nguyên Mẫn không biết chuyện này, mà Nguyên gia phái người khác ra tay nhưng sự xuất hiện của Nguyên Mẫn theo chiều hướng khác lại tăng thêm sự nghi ngờ về Nguyên gia.

-Thôi, không nói chuyện này nữa!

Nguyên Mẫn tâm phiền ý loạn khoát tay chặn lại, y tới đây là có chính sự nhưng lại bị việc ám sát ngoài ý muốn làm cho rối loạn, y lấy ra một bức thư rồi đưa cho Triệu Nguyên:

-Phụ thân ta có thư gửi ông nhưng sứ quân xem xong thì đưa trả lại cho ta, bức thư này không thể để lộ ra bên ngoài được.

Triệu Nguyên nhận lấy bì thư rồi lấy lá thư ra, hắn vội vàng đọc hai lượt mắt lập tức trợn tròn lên, việc Dương Nguyên Khánh bị ám sát lần này đã được đưa lên chín tầng mây rồi. Sau một lúc lâu hắn hít sâu một hơi rồi đứng ngẩn người ra, giống như là bị điểm huyệt vậy, lập tức biến thành pho tượng.

Nguyên Mẫn rút lá thư từ trong tay hắn ra hỏi:

-Sứ quân đã xem xong chưa?

Triệu Nguyên gật gật đầu, trong miệng đắng như vừa uống một bát dịch mật lớn, một luồng khí lạnh toát lên từ chân làm cả người hắn lạnh run.

Nguyên Mẫn đem thư ra trước ngọn nến châm lửa đốt, ngọn lửa cháy bức thư thành tro, khi cháy gần hết Nguyên Mẫn mới ném vào hò đốt hương góc nhà, hắn. Y liếc nhìn Triệu Nguyên thấy vẻ mặt hắn rất mất tự nhiên bèn lạnh lùng hỏi:

-Sao vậy, chuyện năm đó sứ quân vỗ ngực bảo đảm bây giờ không tính sao?

Triệu Nguyên nhớ đến lời hắn nói với Nguyên Hoằng Tự năm đó “Nếu sau này có việc gì tôi sẽ hết sức ủng hộ.”

Đó là lời mà bốn năm trước hắn đã từng nói. Năm đó Nguyên Hoằng Tự nắm giữ quân quyền, cực kỳ hưng thịnh ở U Châu, hiện nay Nguyên Hoằng Tự đã rời U Châu, Nguyên gia lại bắt hắn thực hiện lời hứa năm đó, trên mặt Triệu Nguyên khắc khổ sắp tới nỗi biến dạng rồi.

Nhưng lúc này hắn lại không dám nói là không được, hắn đã xem thư viết tay của Nguyên Thọ, đã biết dã tâm của Nguyên gia, trong đầu hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ bay tới, hắn lập tức nói:

-Sao ta có thể nói lời mà không giữ lời chứ? Chỉ có điều là Dương Nguyên Khánh vừa mới tới U Châu, hiện tại quan trường U Châu rất hỗn loạn, có thể đợi thế cục ổn định trở lại ta sẽ liên lạc với thuộc hạ của ta, việc này vô cùng quan trọng không thể nóng vội được.

-Nguyên gia cũng không nóng vội, chỉ có điều muốn xem thái độ của Triệu sứ quân, ngoài ra cũng muốn Triệu sứ quân viết một bản cam kết, ta phải mang về cho phụ thân.

Viết bản cam kết chẳng khác nào giao cho Nguyên gia điểm yếu, từ đó hắn sẽ phải dốc sức bán mạng cho Nguyên gia, mà tương lai không xa Triệu Nguyên hắn sẽ bị Nguyên gia làm liên lụy mà chết.

Triệu Nguyên trầm tư một lát rồi gật gật đầu nói:

-Đươc rồi! Tối nay ta sẽ viết xong, sáng mai sẽ đưa bản cam kết cho công tử, dù sao thì tối nay công tử cũng không ra khỏi thành được, vậy nên nghỉ ngơi thật tốt.

-Tại sao không viết luôn bây giờ?

Nguyên Mẫn có chút nghi ngờ nhìn hắn.

Mặt Triệu Nguyên lập tức trầm xuống, giọng điệu cũng vô cùng bất mãn:

-Triệu Nguyên ta tốt xấu cũng là tổng phủ U Châu – Trưởng sử phủ cấp Tam phẩm, không cần ngươi phải uy hiếp ta như vậy!

Nguyên Mẫn lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng cũng gật gật đầu:

-Được rồi, sáng mai đưa ta cũng được.

Hắn xoay người đi ra phía ngoài, Triệu Nguyên lớn tiếng ra lệnh:

-Tiếp đãi Nguyên công tử cho tốt nhé!

Đợi Nguyên Mẫn đi ra, Triệu Nguyên lập tức sai người đi gọi con trai Triệu Hành tới, thấp giọng vội vàng nói với y:

-Con lập tức đi tới nha huyện nói cho Chử huyện lệnh biết là con cháu nhà họ Nguyên đang trốn trong phủ của ta, bảo hắn lập tức phái người tới bắt!

Triệu Hành ngẩn người ra,

-Phụ thân, việc này … việc này không ổn đâu!

Trong lòng Triệu Nguyên nóng như lửa đốt, hắn tát cho con trai một cái rồi nghiến răng nói:

-Khốn kiếp! Nguyên gia muốn tạo phản rồi, họ sẽ liên lụy chúng ta tới chết mất, còn không mau đi đi!

Triệu Hành sợ tới mức hoảng loạn xoay người hướng ra phía ngoài trướng đi ra, Triệu Nguyên lại xông ra ngoài gọi hắn lại:

-Những lời ta vừa nói với con, con cấm không được nói với bất kỳ ai!

-Phụ thân, con biết rồi.

Triệu Nguyên nhìn con trai chạy xa lúc này mới ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng hai chân lại run lên cầm cập. Nguyên gia không ngờ lại muốn tạo phản, tuy rằng không nói là khi nào nhưng thuyền tặc này bất luận thế nào mình cũng không thể lên được, lên con thuyền của Nguyên gia thì cả nhà mình sẽ là kẻ phạm tội.

Nguyên gia thực sự điên rồi, hiện tại làm sao có thể chứ!

Triệu Nguyên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, trong lòng rối loạn, không hiểu nổi là thế nào, không biết bao lâu sau thì quản gia chạy tới bẩm báo:

-Lão gia, Chử huyện lệnh dẫn theo rất nhiều nha dịch tới cửa rồi nói là bắt tội phạm bỏ trốn.

Trong lòng Triệu Nguyên mừng thầm, ngoài mặt lại trầm xuống:

-Trong phủ của ta làm gì có tội phạm bỏ trốn nào chứ?

Hắn bước nhanh ra phía ngoài.

Nguyên Mẫn ở trong phòng khách, hắn đang ngồi ở trước bàn viết thư cho phụ thân, lúc này có người gõ cửa, Nguyên Mẫn dừng bút lại không bằng lòng nói:

-Là ai vậy?

-Nguyên công tử, Lão gia nhà ta mời nguyên công tử qua đó một chuyến, có chuyện quan trọng.

Nguyên Mẫn buông bút xuống đứng dậy mở cửa, bên ngoài là quản gia, quản gia hành lễ nói:

-Nguyên công tử, Lão gia nhà tôi mời ngài tới đó.

Nguyên Mẫn gật gật đầu đi theo quản gia nhưng lại tới trước cửa lớn, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, ra cửa ngoài làm gì không biết?

Cách cửa lớn còn vài bước thì hắn nghe thấy tiếng của Triệu Nguyên vô cùng phẫn nộ:

-Không thể nào, Nguyên công tử là khách quý của phủ ta, các ngươi không được vô lễ như vậy!

-Trưởng sử, chuyện này rất quan trọng, chúng tôi chỉ muốn hỏi Nguyên công tử vài chuyện thôi không có ý gì khác.

-Chuyện gì vậy?

Nguyên Mẫn mặt trầm xuống đi ra.

Triệu Nguyên cười khổ một tiếng nói:

-Là vụ án Dương tổng quản bị ám sát, có người tố giác với nha huyện là công tử ở phủ của ta nên nha huyện cho người tới điều tra.

Nguyên Mẫn tức giận nói:

-Điều tra cái gì, việc này thì có liên quan gì tới ta chứ?

Chử huyện lệnh tiến lên chắp tay nói:

-Có chứng cớ cho thấy vụ án ám sát Dương tổng quản có liên quan tới Nguyên gia, sự việc nghiêm trọng mời Nguyên công tử đi với chúng tôi tới nha huyện một chuyến. Chỉ cần chứng minh là vụ án này không liên quan tới Nguyên công tử, chúng tôi sẽ lập tức thả người.

Nguyên Mẫn giận dữ hắn giơ tay lên định đánh cho huyện lệnh một cái bạt tai, Triệu Nguyên ở bên cạnh thở dài nói:

-Hay là Nguyên công tử cứ đi đi, nếu không Nguyên gia sẽ không thể nói rõ được.

Trước một con ngõ nhỏ của phía nam thành U Châu, có một thiếu nữ trẻ tuổi dáng người thướt tha, tay xách một cái giỏ vội vàng bước vào trong ngõ. Đi tới cuối ngõ là một tòa nhà tứ hợp lớn, trong ngõ rất tối, mờ mờ nhìn thấy một cánh cửa, nàng gõ cửa một cách nhịp nhàng, trong sân truyền ra tiếng bước chân, cửa được mở ra kêu ‘két’ một tiếng, có người hỏi nhỏ:

-Là A Liên sao?

-Là ta!

Người phụ nữ đi vào trong liền hỏi:

-Chủ thượng có nhà không?

-Có, ngài đang đợi cô!

Người phụ nữ bước nhanh qua cổng tiến vào tòa nhà ở giữa, tới trước trung đường thì dừng chân lại, một tên thị vệ ngoài cửa lập tức bẩm báo,

-Chủ nhân, A Liên đã trở về …

-Cho nàng vào!

Cũng là tiếng của một phụ nữ, giọng nói lạnh lung không cam nhận được một chút dịu dàng nào của phụ nữ.

Nữ nhân trẻ tuổi A Liên đẩy cửa vào trong, trong phòng ánh sáng ảm đạm, trên bàn, dưới đất đều là bản đồ, sát tường là một chiếc ghế dài, có một nữ tử dáng người cao nhỏ ngồi trên chiếc ghế dài đó. Mặc dù ánh sáng ảm đạm nhưng vẫn nhìn được dung mạo của nàng, tuổi của nàng không lớn lắm chỉ khoảng 17, 18 tuổi, có chiếc mũi nhỏ, mắt nhỏ, đôi môi mỏng kèm theo vài phần khắc nghiệt. Nữ nhân có vẻ có chút mệt mỏi, trong mắt đầy những tia máu, nàng chính là Cái Kiều Kiều muội muội của Cái Tô Văn.

Đại Tùy sắp phát động chiến tranh với Triều Tiên, Triều Tiên nội loạn, Cái Kiều Kiều này vài năm nay đều hoạt động tại Đại Tùy. Nàng được phụ thân Chấp sự quan Uyên Thái Tộ của Triều Tiên phái tới, lẻn vào Đại Tùy dò xét các loại tình báo. Trước mắt chiến tranh với Triều Tiên sắp phát động nàng càng trở nên bận rộn.

Trác quận là hang ổ của bọn họ, mười ngày trước Cái Kiều Kiều nhận được tin Dương Nguyên Khánh sắp đảm nhiệm chức Tổng quản U Châu, Cái Kiều Kiều đã suy nghĩ 3 ngày, cuối cùng ra quyết định ám sát Dương Nguyên Khánh.

Nhưng nàng không ngờ rằng, nàng phái hơn ba mươi thuộc hạ lại bị Dương Nguyên Khánh giết chết một nửa, hơn nữa tộc muội của nàng là Uyên Tố cũng chết dưới mũi tên của Dương Nguyên Khánh khiến nàng không thể quay về ăn nói với phụ thân, nàng vô cùng chán nản.

Lúc này A Liên vào phòng liền quỳ xuống:

-Nô tì tham kiến chủ nhân!

-Tìm được tin tức gì không?

-Hồi bẩm chủ nhân, ngoài đường đều rất hỗn loạn, khắp nơi đều là binh lính …

-Điều này ta biết!

Cái Kiều Kiều không chờ đợi được liền ngắt lời nàng:

-Ta muốn hỏi bên nha môn kia, bên đó có tin tức gì không?

A Liên rất sợ tính tình nóng nảy này của chủ nhân, nàng khiếp sợ nói:

-Nghe nói Nguyên gia đúng lúc có người ở trong thành U Châu nên đã bị Nha huyện bắt đi, tình hình cụ thể nô tì cũng không biết rõ.

Cái Kiều Kiều đứng phắt dậy, trên mặt nàng tỏ ra vô cùng vui mừng, thực sự lại có chuyện trùng hợp vậy sao? Nguyên gia thực sự có người ở U Châu.

-Tin tức của ngươi là thật sao?

Cái Kiều Kiều không kìm chế được nỗi vui sướng trong lòng, âm thanh hơn run lên.

-Nô tì chỉ nghe nói, không dám khẳng định.

A Liên càng sợ hãi hơn, sợ mình nói gì sai.

-Long Thịnh!

Cái Kiều Kiều hô lớn một tiếng, một gã nam nhân khỏe mạnh to lớn xuất hiện ở cửa khom người nói:

-Mời Chủ thượng dặn dò.

-Ngươi lập tức tới Huyện lệnh tìm Mã binh tào, hỏi rõ tình hình, người nhà họ Nguyên rốt cuộc là như thế nào?

-Ty chức tuân lệnh!

Người đàn ông quay người đi, Cái Kiều Kiều đứng ngồi không yên, sự chán nản uể oải trong lòng bị tin tức bất ngờ này làm tan biến hết. Nếu như Nguyên gia vì chuyện ám sát Dương Nguyên Khánh mà bắt buộc phải tạo phản thì Hoàng Đế Tùy Triều còn có tinh thần tấn công Triều Tiên sao?

Đây là mục đích nàng ám sát Dương Nguyên Khánh rồi vu oan cho Nguyên gia. Vốn dĩ nàng không nắm chắc nhiều chỉ mang một thái độ tạm thử thôi, nhưng không ngờ con cháu Nguyên gia lại xuất hiện ở U Châu khiến kế hoạch này của nàng trở nên hoàn mỹ. Có vật chứng, bây giờ lại còn có cả nhân chứng nữa, vậy thì Nguyên gia có thể thoát được kiếp này không?

-Chủ nhân, nô tỳ xin phép được lui xuống.

Cái Kiều Kiều nhìn A Liên một cái, đây là a hoàn mà vài năm trước nàng mua ở Liêu Đông, rất yếu đuối nhát gan, nàng không hề thích ả, nếu không phải vì ả cũng biết nghe lời thì sớm đã không cần ả rồi.

Tuy nhiên hôm nay ả biểu hiện cũng không tệ lắm, Cái Kiều Kiều khoát tay:

-Lui đi!

A Liên lui xuống, hiện tại Cái Kiều Kiều đang nóng lòng chờ đợi tin tức.

Trong tòa nhà của Dương Nguyên Khánh, đèn đuốc sáng trưng, hàng trăm người tụ tập dưới một mái nhà. Tô Liệt xuất lĩnh hơn hai trăm thân vệ của Dương Nguyên Khánh vừa mới từ Phong Châu tới. Cộng thêm bên Dương Nguyên Khánh hơn một trăm người nữa, hiện tại bên cạnh Dương Nguyên Khánh có hơn ba trăm thân vệ, năng lực ứng biến khẩn cấp rất lớn.

Lý Tĩnh cũng đang ngồi, Tô Liệt là đồ đệ của hắn, họ đã nhiều năm không gặp, thày trò gặp lại, tướng sĩ gặp nhau, khắp sảnh đều nghe thấy tiếng nói chuyện râm ran, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Dương Nguyên Khánh thấy thời gian không còn sớm nữa, liền cười nói với Trương Thắng:

-Hôm nay lại tới thêm hơn hai trăm huynh đệ, ngươi chịu khó vất vả chút, sắp xếp chỗ ăn ở cho mọi người.

Trương Thắng cười rồi phất tay nói với mọi người:

-Các huynh đệ, tất cả đi theo tôi, hôm nay mọi người chịu khó ở chật một chút, ngày mai tôi sẽ cho dọn dẹp tây viện, chắc mì nấu ở dưới bếp cũng đã xong, ăn uống xong xuôi mọi người nghỉ sớm một chút.

Đám thân binh tất cả đều đi theo hắn, trong đại sảnh chỉ còn lại Dương Nguyên Khánh và thầy trò Lý Tĩnh, lúc này Tô Liệt mới hỏi:

-Nghe nói tối nay đã xảy ra vụ ám sát, rốt cuộc là ai làm vậy?

Dương Nguyên Khánh cười nói:

-Kỳ thực vụ ám sát đó không quan trọng, mà có một chuyện khác xảy ra tối nay mới thú vị.

Lý Tĩnh bên cạnh tiếp lời:

-Là chuyện Nguyên Mẫn bị nha huyện bắt đi từ phủ Trưởng sư sao?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

-Đúng là chuyện này!

Hắn không nhịn được liền cười nói:

-Xem ra Triệu Nguyên là bị Nguyên gia ép quá nếu không hắn sẽ không ra hạ sách này đâu. Như vậy chẳng phải hắn đã nói cho ta biết sự qua lại bí mật của hắn với Nguyên gia sao?

Lý Tĩnh cũng cười nói:

-Chuyện này quả thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người, một huyện lệnh nho nhỏ làm sao dám bắt con trai của Nguyên Thọ chứ, nếu không có sự sai khiến của Triệu Nguyên, ai tin chứ? Sau chuyện này ta đoán Nguyên gia sẽ không dùng Triệu Nguyên nữa.

-Nguyên gia?

Dương Nguyên Khánh khinh thường cười lạnh một tiếng nói:

-Không phải là Nguyên gia không cần Triệu Nguyên nữa mà là Triệu Nguyên muốn thoát khỏi Nguyên gia, thoát càng xa càng tốt, tránh phải rước họa vào thân.