Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 445: Dòng chảy ngầm cuộn trào




Từ khi tấu chương của Ngô Quần bị triều đình bác bỏ do không đủ chứng cứ, y giống như nổi điên, vẫn luôn thu thập chứng cứ xác thực về Nam Hoa Hội. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Ngô Quần cũng bắt được một thành viên Nam Hoa Hội, người này không chịu nổi tra tấn mà khai ra hãng thuyền Nam Hán là cứ điểm của Hội ở Tương Dương.

Lúc này Ngô Quần hưng phấn dị thường, y nhận được tin tức của thám tử, trong hãng thuyền có khả năng đang che dấu nhân vật quan trọng của Nam Hoa Hội, bèn lập tức dẫn quân tới bắt.

- Xông vào! Bắt tất cả, thu lấy công văn thư tín!

Mấy chục quận binh ôm khúc gỗ lớn phá cửa, sau mấy tiếng ầm ầm, cửa chính bị phá, năm trăm quận binh xông vào…

Trong hãng thuyền quả thực có dấu nhân vật quan trọng Nam Hoa Hội, chính là hội chủ Tiêu Tiển. Hai năm nay Hội phát triển nhanh chóng, từ quan lại, hào môn cho tới binh lính, tiểu thương đã có tới hơn một trăm ngàn hội viên, nương theo thiên hạ đại loạn mà xuất hiện. Tiêu Tiển cũng ý thức được thời cơ khởi sự sắp tới, trong năm nay gã chạy đôn chạy đáo khắp nơi thu thập tiền tài, tụ lực lượng.

Mấy ngày nay gã ở quận Tương Dương, không ngờ vừa lúc bị người bán đứng. Lúc này, gã có thể nghe thấy tiếng cửa chính bị phá ầm ầm, Tiêu Tiển và vài tên tùy tùng nhanh chóng đổ dầu hỏa ra khắp phòng, công văn, thư tín chất đống trong phòng gã không thể mang đi được, chỉ đành dùng lửa thiêu rụi.

“Ầm!” một tiếng, cửa chính đã bị phá, một tên tùy tùng vội la lên:

- Hội chủ, đi thôi!

Tiêu Tiển gật gật đầu, gã đi tới góc phòng, nhấc một miếng sắt lên, bên dưới là một địa đạo tối đen. Đây là mật đạo của hãng thuyền, dài chừng trăm bước, nối thẳng tới bến tàu, ở mỗi cứ điểm Nam Hoa Hội đều có một mật đạo giống vậy để chạy trốn.

Tiêu Tiển đi vào trong mật đạo, gã tùy tùng sau cùng đốt cháy dầu hỏa vừa đổ trên mặt đất rồi nhanh chóng tiến vào mật đạo, đóng cửa sắt trên đầu lại phòng thế lửa lan tới. Khói đen mù mịt, lửa cháy rất lớn, trong chốc lát đã bao trùm cả căn phòng.

Chưa đầy nửa canh giờ, đám quận binh đều chật vật từ trong hãng thuyền chạy ra, ngoại trừ bắt được hơn mười tên tiểu nhị thì cũng không thu hoạch được gì, ngay cả chưởng quầy cũng không biết đi đâu. Lúc này ngọn lửa đã lan khắp cả hãng thuyền, khói đen bay mù mịt khắp nơi, Thái Thú Ngô Quần tức giận, giậm chân mắng đám quận binh vô dụng.

Trên một con thuyền xa xa giữa dòng sông Hán giang, Tiêu Tiển chắp tay sau lưng nhìn khói đặc cuồn cuộn ngút trời, ánh mắt đầy phức tạp. Quận Tương Dương là nơi trọng yếu của Nam Hoa Hội, hội viên ở đó lên tới gần hai chục ngàn người, nếu Tương Dương gặp chuyện không may thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch của gã.

Lúc này, Đại chưởng quỹ của hãng thuyền đứng cạnh đó cũng chính là chủ phân hội quận Tương Dương, Tiêu Đồ Đề khuyên gã:

- Hội chủ, hiện giờ thiên hạ đại loạn, ngay cả Nguyên gia và Dương Huyền Cảm cũng đã tạo phản, chúng ta cũng nên suy xét tới việc khởi sự hay không?

- Không!

Tiêu Tiểnchút do dự lắc đầu:

- Hiện giờ thời cơ còn chưa chín muồi, quân Tùy vẫn rất hùng mạnh, lại có triều đình trung ương chỉ huy thống nhất. Chúng ta không phải loạn dân bình thường, nếu tạo phản tất sẽ bị Tùy đế coi trọng, phái đại quân tới diệt. Hiện giờ vẫn nên ẩn nhẫn chờ đợi.

- Nhưng tình hình ở Tương Dương không ổn, quan phủ điều tra khắp nơi, ty chức e rằng Tương Dương sẽ xảy ra chuyện.

Tiêu Tiển khoanh tay cười lạnh:

- Yên tâm đi! Chuyện ở Tương Dương sẽ không giải quyết được gì đâu.

……

Bận rộn suốt một ngày, Thái Thú Ngô Quần kiệt sức quay về nhà, nhà của lão cách quận nha không xa, là một phủ đệ rộng gần mười mẫu, trong nhà có thê thiếp và vài đứa con.

- Lão gia, Trứ nhi đâu?

Vừa mới tới cửa, thê tử của lão đã hỏi.

Con lớn của Ngô Quần tên Ngô Trứ, năm nay mười tám tuổi, đọc sách ở Quan học, Ngô Quần ngẩn ra, kỳ quái hỏi:

- Sao ta biết nó ở đâu? Không phải nó ở Quan học sao?

- Lão gia, buổi chiều không phải ông phái người tới gọi nó tới quận nha hỗ trợ chỉnh lý công văn sao?

Sắc mặt Ngô Quần trắng bệch, lui lại hai bước, gần như không đứng vững được nữa, phải bám vào cánh cổng.

- Lão gia, sao vậy? Trứ nhi xảy ra chuyện gì sao?

Thê tử của lão cũng cảm thấy không ổn, luống cuống tay chân.

Đúng lúc này, một hạ nhân hớt hải chạy vào trong:

- Lão gia, tiểu công tử được một chiếc xe ngựai, công tử đã bị đánh ngất.

Đứa con thứ ba của Ngô Quần – Ngô Hàn mới bảy tuổi, đi theo đại nho nổi tiếng thành Tương Dương Trương Giới đọc sách, mỗi ngày sớm đưa tối đón. Ngô Quần nghe nói đứa con út cũng bị bắt đi không khỏi choáng váng đầu óc, lập tức ngã xuống đất.

- Lão gia! Lão gia!

Trong phủ Thái Thú loạn lên.



Sáng sớm hôm sau, hơn mười tiểu nhị hãng thuyền Nam Hán đều được thả ra, Thái Thú Ngô Quần lệnh cho quận binh hồi doanh, chuyến điều tra ầm ỹ của quận Tương Dương nhằm vào Nam Hoa Hội cứ như vậy mà kết thúc, tất cả giống như không có chuyện gì xảy ra. Một tháng sau, đứa con út của Thái Thú Ngô Quần đã trở về nhà, nhưng đứa con cả thì không có bất kỳ tin tức gì.



Tiết Trung thu ở Thái Nguyên, cả không gian màn đêm u ám, mưa lất phất ngợp trời. Trong cơn mưa, một đội kỵ binh đi về phía thương thành cung Tấn Dương ở phía bắc thành Thái Nguyên.

Bùi Tịch đã sớm chờ ở cung Tấn Dương bước lên đón, chắp tay cười nói:

- Đợi sứ quân đã lâu.

Người đó chính là Lưu thủ Thái Nguyên Lý Uyên, lão là người có công tiêu diệt Nguyên Thượng Võ, được gia phong Tử Kim Quang Lộc Đại Phu, Hữu Kiêu Vệ tướng quân, quan cao chức trọng, khi làm Thái Thú quận Lâu Phiền có quan hệ rất tốt với Tư Mã quận Định Tương Bùi Tịch. Bùi Tịch được cấp trên Chu Pháp Thượng đề cử, chuyển tới Tấn Dương Cung Giám, hai người cùng làm quan một nơi, giao tình ngày càng sâu đậm.

Đêm nay, Lý Uyên được Bùi Tịch mời, vì vậy vượt mưa đêm tới thăm kho hàng cung Tấn Dương.

Lý Uyên xoay người xuống ngựa, chắp tay đáp lễ:

- Làm phiền Bùi Cung Giám. Đêm nay không có vấn đề chứ!

- Không sao! Đêm nay là người của ta canh, sứ quân cứ yên tâm.

Bùi Tịch lại chắp tay với Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân:

- Hai vị lệnh lang cũng tới.

Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân cùng nhau khom người thi lễ:

- Đêm nay làm phiền thế thúc.

Bùi Tịch cười ha hả:

- Mọi người đi theo ta!

Mọi người để ngựa ở cửa, đi theo Bùi Tịch tiến vào trong kho hàng. Trong bóng đêm, một khu kho hàng rất lớn đứng sừng sững trong mưa.

Mọi người vào trong kho hàng, lương thực chất đống cao như núi khiến ai nấy đều phải ngạc nhiên thán phục, Bùi Tịch vuốt râu cười:

- Nơi này thực ra chỉ có hai mươi ngàn thạch lương thực, trong kho thành có tổng cộng ba mươi kho hàng như vậy.

Lý Thế Dân hỏi:

- Nói vậy, trong kho có tất cả sáu trăm ngàn thạch lương thực tồn, vẫn luôn duy trì như vậy sao?

Bùi Tịch lắc lắc đầu:

- Thực ra kho thành có thể chứa được nhiều nhất triệu thạch lương thực, bình thường là có năm trăm ngàn thạch, nhưng bởi vì trận chiến Triều Tiên, phần lớn đều phải vận chuyển đi quậnTrác, hiện giờ trong kho thành chỉ còn một trăm ngàn thạch.

Lý Uyên không nói gì, chỉ gật gật đầu, Lý Kiến Thành lại hỏi:

- Vậy vũ khí có bao nhiêu?

Bùi Tịch khẆXgXXcười:

- Đại công tử chớ nóng vội, mời theo ta!

Bùi Tịch đưa mọi người ra ngoài kho lúa, trong bóng đêm, đi thêm hai dặm nữa, vào khu kho vũ khí, một gã tạp dịch mở cửa kho hàng.

Nhìn từ bên ngoài kho hàng cũng không lớn, nhưng vào tận trong đó mọi người mới phát hiện kho hàng thật lớn, cao chừng năm trượng, tổng cộng có năm tầng, khôi giáp chất thành đống, chủ yếu là áo giáp Đương Khải và Minh Quang. Bùi Tịch vỗ vỗ một đống khôi giáp bám bụi rồi quay đầu lại cười nói với mọi người:

- Mỗi bộ vũ khí đều có một bộ khôi giáp, một cây trường mâu, một hoành đao, một bộ cung, một túi tên, còn có một tấm thuẫn. Đây là trang bị đầy đủ của một binh lính. Trong nhà kho trong thành ở cung Tấn Dương, có bốn trăm ngàn bộ vũ khí như vậy, đặt trong hai mươi kho hàng, mỗi bộ đều có đánh số, Vệ Úy tự và Binh bộ cứ nửa năm lại qua kiểm tra một lần. Từ sau chuyện Tề Vương, kiểm tra ngày càng nghiêm khắc, thiếu một bộ, quản kho lập tức bị chém.

Ngụ ý của Bùi Tịch là muốn nói cho Lý Uyên biết, bây giờ không phải lúc động tới chúng. Lý Uyên nghe hiểu ý lão, liền gật gật đầu, nói với Lý Kiến Thành:

- Con dẫn Thế Dân đi xem xung quanh đi!

Lý Kiến Thành hiểu ý phụ thân, kéo Lý Thế Dân đi vào bên trong kho:

- Chúng ta đi xem binh khí!

Thấy bên cạnh đã không còn ai, Lý Uyên mới thấp giọng hỏi Bùi Tịch:

- Hôm nay nhận được ý chỉ của Thánh Thượng, bảo ta chiêu mộ dân đoàn, chuẩn bị tham gia bình định loạn tặc, ngươi thấy thế nào?

Bùi Tịch híp mắt vuốt râu:

- Ý Thúc Đức huynh thì sao?

Lý Uyên trầm ngâm một lát:

- Thực ra ta cảm thấy đây là cơ hội tốt, ta có thể sử dụng cho mình số dân đoàn chiêu mộ được.

Bùi Tịch lắc lắc đầu:

- Ta hiểu ý sứ quân, nhưng Nguyên gia cũng chiêu mộ tư quân, Dương Huyền Cảm cũng tự mình chiêu mộ quận binh, đều có quân số chục ngàn người, nhưng tư quân của họ cuối cùng có dùng được sao? Đều tan tác cả, cho nên cho dù sứ quân chiêu mộ được một hai chục ngàn dân thì có ý nghĩa gì đâu?

Bùi Tịch nhìn trái nhìn phải, nói nhỏ:

- Thánh Thượng tiêu diệt Nguyên gia, mục tiêu chính là ai?

Lý Uyên kinh ngạc thốt lên:

- Độc Cô thị!

Bùi Tịch lại nhắc lão:

- Độc Cô thị dù sao cũng là đằng ngoại, Thánh Thượng không tiện trực tiếp xuống tay. Vì vậy ngài bèn đi đường vòng, xuống tay với sứ quân, nếu sứ quân bị nắm trúng điểm yếu, không chỉ khiến cho cả nhà bị tich thu tài sản, giết chết kẻ phạm tội thì Độc Cô thị, Đậu thị đều không tránh nổi một mũi tên ba chim.

Lúc này Lý Uyên mới giật mình, nhằm lúc Độc Cô thị và Đậu thị giao phong xuống tay với mình, sẽ có thể diệt trừ Độc Cô thị lẫn Đậu thị, thủ đoạn của Dương Quảng quả nhiên rất cao.

Nghĩ vậy, Lý Uyên cảm kích với Bùi Tịch:

- Đa tạ ngươi nhắc nhở, Lý Uyên suýt nữa phạm sai lầm.

Bùi Tịch khẽ mỉm cười:

- Chỗ ta còn một con chim ưng tốt, nếu sứ quân không ngại thì hãy hiến cho Thánh Thượng. Còn nữa, sứ quân đừng ngại chiếm thêm ít ruộng đất, uống chút rượu. Chính sự thì đừng suy nghĩ tới nữa!

- Ta hiểu!

.....

Nửa tháng sau, xe ngựa của Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn ở trước Hoàng thành bị một đám người ngăn lại.

Hơn mười người dập đầu hô to:

- Cầu Bùi Ngự Sử làm chủ cho tiểu dân!

Bùi Uẩn nhướn mày, quát hỏi qua cửa sổ:

- Các ngươi là ai.

Một lão già quần áo chỉnh tề tiến lên nơm nớp lo sợ thưa:

- Bùi Ngự sử, chúng dân là từ Thái Nguyên đến, chúng dân tố cáo Lưu Thủ Thái Nguyên Lý Uyên chiếm đoạt ruộng của dân!