Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 460: Tìm kiếm quân tư




Trước quận nha quận Ngũ Nguyên, Cao Quýnh đã nhận được ý chỉ do quan tuyên chỉ đọc ngay trước mặt. Dương Quảng phong ông ta làm Nội Sử Lệnh kiêm Ti Đãi Đài đại phu, ra lệnh cho ông ta lập tức vào kinh nhậm chức. Đối với Cao Quýnh mà nói, ý chỉ này không thể không nhận, trừ phi ông ta không thừa nhận mình là thần nhà Tuỳ.

Cao Quýnh lưu luyến chia tay mọi người và cùng với quan tuyên chỉ bước đi trên con đường đi về phía nam.

Trong phòng, Dương Nguyên Khánh khoanh tay nhìn chằm chằm ra phía ngoài cửa sổ, trong lòng đầy sự bất đắc dĩ và uể oải. Hắn cuối cùng đã ý thức được sự thất sách của mình. Hắn đã đưa Cao Quýnh ra quá nhanh, với danh tiếng của Cao Quýnh thì làm sao không dẫn đến sự ghen ghét của Dương Quảng cơ chứ?

Tuy Cao Quýnh làm chủ khảo kỳ thi thì có thể thu hút sự chú ý của các sĩ tử. Nhưng việc mất Cao Quýnh về sau chính là cái giá phải trả rất cao. Một mất một còn, rõ ràng là cái mất lớn hơn cái được. Nếu như ở thời hậu kỳ tranh bá mà đưa Cao Quýnh ra thì ưu thế mà hắn có được trên chính trị sẽ không bên nào có thể sánh nổi. Còn bây giờ thì Dương Nguyên Khánh lại phải cúi đầu thở dài.

Đỗ Như Hối ở bên cạnh cẩn thận khuyên hắn:

- Tổng quản, tuy rằng Cao các lão bị triệu về triều đình, nhưng dù sao thiên hạ cũng đều đã biết rồi. Cao các lão ủng hộ tổng quản, cũng sẽ có rất nhiều người đi theo Cao các lão. Tương lai sức ảnh hưởng của Cao các lão sẽ rất rõ ràng. Hơn nữa với tuổi tác hiện tại của Cao các lão thì ông ấy chưa chắc có thể giữ đến lúc đó. Bây giờ cho ông ấy làm chủ khảo chưa chắc đã là thất sách.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

- Thất sách là thất sách mà. Trưởng sử không phải an ủi ta nữa đâu. Mấu chốt là cần học hỏi được từ bài học thất sách lần này.

Nói đến đây, Dương Nguyên Khánh lại hỏi:

- Trưởng sử cho rằng ta nên rút ra bài học gì?

Đỗ Như Hối cúi đầu trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi nói:

- Ty chức cho rằng Tổng quản thời gian này đã quá thuận lợi rồi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Ngươi nói quả không sai chút nào. Mấy tháng nay quả thật là ta rất thuận lợi, thuận lợi có được quyền làm chủ quân đội, củng cố quân đội, thuận lợi đạt được sự ủng hộ của mọi người, mở rộng thế lực về phía nam, tất cả đều thuận buồm xuôi gió khiến cho ta có chút quên đi tất cả, mới hồ đồ đưa Cao Quýnh ra làm quan chủ khảo, mà lại quên mất rằng vận mệnh của Cao Quýnh không phải là nằm ở trong tay Dương Nguyên Khánh ta, cũng không phải nằm trong tay ông ấy, mà nằm trong tay Dương Quảng. Một tờ thánh chỉ đã gọi ông ta về triều rồi. Khinh địch thì tất sẽ thất bại. Bài học lần này của ta thật là đau đớn thê thảm!

Đỗ Như Hối khẽ cười nói:

- Thực ra ty chức cảm thấy Cao Quýnh rời đi là một chuyện tốt.

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua Đỗ Như Hối, khó hiểu hỏi:

- Trưởng sử nói rõ đi!

- Tổng quản không thể luôn dựa vào người khác. Không có Cao Quýnh lẽ nào ngài sẽ chịu thua trên chính trị hay sao? Không có Cao Quýnh, tổng quản chỉ có thể dựa vào chính mình, làm tốt từng công việc một, chiêu hiền đãi sĩ, đối nhân xử thế, tích luỹ lâu dài để phát triển lên. Danh tiếng của những sự tích luỹ này không phải là danh tiếng của Cao Quýnh mà là danh tiếng của chính Tổng quản. Mọi người sẽ không vì Cao Quýnh mà nương nhờ nữa, mà chính là dựa vào thanh danh của Tổng quản để nương nhờ. Cao Quýnh đi rồi, thực ra chính là dời đi một hòn đá lớn mà tổng quản dựa dẫm, trăm lợi mà chẳng có cái hại nào.

Những lời này đã đè nén trong lòng Đỗ Như Hối đã lâu, không nói ra thì không vui. Lời nói của Đỗ Như Hối đã khiến cho tâm trạng của Dương Nguyên Khánh dần sáng lên. Hắn yên lặng gật đầu, hắn cảm thấy mình đã bình tĩnh rồi. Sự đau khổ và áp lựco việc Cao Quýnh ra đi cũng đã biến mất.

Dương Nguyên Khánh cười nói:

- Mặc kệ thế nào thì chuyện này cũng đã cho ta một bài học. Không thể vì cái gì cũng thuận lợi mà quên hết tất cả. Chúng ta phải khiêm tốn làm việc, chỉ cần triều đình không phạm đến lợi ích của chúng ta, thì chúng ta sẽ không làm những việc gì ảnh hưởng kích thích đến chuyện của ông ta. Dốc sức tích lương thực dự trữ tiền mới là Vương đạo.

Gần vào tháng mười hai, đây là mùa lạnh nhất trong năm. Toàn bộ địa khu Quan Lũng đều bị tuyết phủ, vùng quê trống trải, vết chân đặt xuống là mất luôn, đâu đâu cũng là thế giới trắng xoá tuyết.

Phía bắc huyện Hợp Thuỷ quận Hoằng Hoá tầm bốn mươi dặm, có một thị trấn nhỏ. Thị trấn nhỏ này được gọi là thị trấn Hoằng Hoá. Thị trấn này rất nhỏ, thành trì chu vi chỉ có tám dặm, hơn năm trăm hộ dân sinh sống. Nếu như không có tường thành vây quanh thì đây chính là một thị trấn.

Ở bờ sông Mã Lĩnh cách hai dặm về phía bắc huyện Hoằng Hoá, có xây dựng mấy chục cái kho lớn. Đây là kho hàng được xây dựng khi Nguyên gia tạo phản, chứa một lượng lớn vật tư chiến lược, là của cải Nguyên gia tích trữ. Một nửa lớn đã tiêu phí trong việc chuẩn bị một số vật tư. Sau khi bình định Nguyên gia tạo phản, đại bộ phận vật tư đều được chuyển đến Trường An, một bộ phận lớn nhà kho cũng bị huỷ hoại. Nhưng vẫn có không ít vật tư được giữ lại và do các binh lính doanh trại trông coi.

Sáng hôm nay, nhà trọ Bình An của huyện Hoằng Hoá có một người đàn ông trung niên đến thuê trọ. Người này họ Triệu, tên là Triệu Tam Bảo, là con rắn địa phương nổi tiếng của huyện Hoằng Hóa. Ông ta dáng gầy guộc khô héo, đôi mắt linh hoạt dị thường. Ông ta là người địa phương, mánh khoé thông thiên, mối quan hệ xã giao cực rộng. Chỗ nào ông ta cũng có cách thức, chiêu trò thậm chí ngay cả kẻ trộm nô lệ Bạch Du Sa ông ta cũng có thể tìm được, ông ta chuyên giật dây cho người ta bắc cầu, thu tiền thù lao sống qua ngày.

Triệu Tam Bảo đi vào nhà trọ, mặt mũi gian xảo hỏi:

- Ông chủ, người tìm tôi ở đâu rồi?

Ông chủ quán trọ không vui lắm, chỉ cho ông ta về cái sân phía sau:

- Ở cái sân thứ nhất đó.

Triệu Tam Bảo luồn đi nhanh đến cái sân đó như một con chồn vậy. Hôm nay có người nhắn với ông ta có một thương nhân lớn muốn có một cuộc làm ăn với ông ta.

Ông ta đi vào cái sân nhìn thấy hai tuỳ tùng đứng ở trong sân liền vội chắp tay nói:

- Tại hạ là Triệu Tam Bảo, có phải có người muốn tìm tôi đúng không?

Một gã tùy tùng nhìn ông ta một cái rồi nói:

- Ông đi theo tôi!

Tuỳ tùng dẫn Triệu Tam Bảo đi vào một cái phòng, chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, trên người mặc một cái áo dài lụa đen, đầu đội mũ bát giác, đó là kiểu ăn mặc điển hình của thương nhân.

- Lý Đông chủ, ông ta đến rồi.

Vị Lý Đông chủ này chính là Lý Tĩnh đóng giả. Ông ta phục mệnh Dương Nguyên Khánh, đóng giả làm thương nhân đến quận Hoằng Hoá để làm một cuộc làm ăn.

Lý Tĩnh cười tủm tỉm nói:

- Ông chính là người có mối quan hệ rất lớn Triệu Tam Bảo đó sao?

Triệu Tam Bảo vỗ vỗ ngực nói:

- Ở huyện Hoằng Hoá và huyện Hợp Thuỷ này không có chuyện gì mà tôi không làm được. Chỉ cần ông đưa ra được cái giá phù hợp thì cái gì tôi cũng làm được. Dù cho ông có muốn lấy con gái của huyện lệnh thì tôi cũng có cách.

Lý Tĩnh cười cười, khoát tay:

- Xin mời ngồi!

Triệu Tam Bảo ngồi xuống. Một gã tuỳ tùng bưng tới cho ông ta một cốc trà nóng. Uống một ngụm trà, Triệu Tam Bảo tinh thần lập tức sảng khoái hơn rất nhiều:

- Vị lão gia này xin hãy nói đi, ông muốn tôi làm việc gì?

Lý Tĩnh trầm ngâm một chút hỏi:

- Mười mấy kho hàng của Nguyên gia bên phía bắc của huyện kia, ngươi đã từng đi qua chưa?

- Làm sao lại không đi qua cơ chứ?

Triệu Tam Bảo cười khoát tay,

- Tại hạ kéo không biết bao nhiêu mối quan hệ cho Mã Giáo Úy bên đó rồi. Mười mấy kho hàng bên đó, tại hạ nhắm mắt cũng không đi nhầm được.

- Ồ, vậy người bình thường thì đi mua cái gì?

Triệu Tam Bảo đã đoán được vài phần. Chắc là thương nhân này đến đây cũng là vì muốn mua cái này cái kia. Ông ta bèn đáp:

- Chủ yếu là mua lương thực, vải vóc, còn cả lều trại nữa. Những thứ đáng tiền trong những kho đó chính là ba thứ này mà. Còn lại thì đều là những hàng tạp hoá không đáng giá, chẳng ai cần cả.

- Có binh khí không?

Lý Tĩnh hỏi.

Triệu Tam Bảo hoảng sợ, cuống quít lắc đầu:

- Binh khí không có, đều đã vận chuyển đi hết rồi. Thực ra đại đa số lương thực vải vóc cũng đã cho chở về Trường An cả, chỉ còn lại hai chục nghìn thạch lương thực và mấy nghìn thếp vải vóc và rất nhiều hàng tạp hoá vô dụng khác. Nếu như cần thì cũng phải nhanh lên đó. Mùa xuân năm sau là hết rồi.

Kỳ thật cái mà Lý Tĩnh muốn không phải là những thứ tạp hoá đó, mà theo như thông tin bọn họ có được, thì trong kho hàng của Nguyên gia huyện Hoằng Hoá có một số lượng lớn nguyên liệu chế tạo cung tiễn như sừng, gân, sơn, thân tên, lông chim v.v. Triều đình đang lục tục chuyển những vật tư này về Trường An, bởi vì mùa đông sắp đến nên việc vận chuyện tạm dừng. Đến mùa xuân năm sau thì toàn bộ số vật tư này sẽ được chuyển đi hết. Những vật tư chế tạo cung tiễn này đều là những vật tư chiến lược cần thiết cho Phong Châu. Bất luận như thế nào thì Phong Châu cũng phải có được những vật tư này trong tay.

Lý Tĩnh lại hỏi:

- Những thứ tạp hoá đó là cái gì?

- Đó là gân bò, sừng trâu, nhựa cao su, sơn dầu v.v. Chắc là dùng trong việc tạo cung tiễn. Còn có không ít cờ quạt, chiêng trống, chất thành một đống như núi trong đó.

Triệu Tam Bảo bỗng nhiên phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi:

- Hay ý của lão gia là muốn những thứ tạp hoá này?

Lý Tĩnh gật gật đầu.

- Hãy giúp ta tìm Giáo Uý trông coi những vật tư này, đương nhiên là ngươi sẽ có lợi.

Giáo Úy phụ trách trông coi kho hàng Nguyên gia họ Mã, là Giáo Úy quận binh của quận Hoằng Hoá, chỉ đạo ba trăm binh lính trông giữ kho hàng. Cái gọi là ăn cây nào rào cây ấy, vị Mã Giáo Úy này thông qua việc đầu cơ trục lợi lương thực và vải vóc bên trong kho hàng đã phát tài lớn. Ông ta nghe Triệu Tam Bảo nói có người muốn những thứ tạp hoá đó thì liền bảo Triệu Tam Bảo dẫn người đó đến kho hàng ngay.

Mã Giáo Úy dáng người vừa đen vừa béo, bề ngoài thô lỗ nhưng trên thực tế ông ta là người cực kỳ khôn khéo. Ông ta biết những tạp hoá đó đều là những vật tư dùng trong quân đội, thương nhân bình thường thì chẳng ai cần. Người đến mua chúng chắc chắn không phải là người bình thường, rất có khả năng là phản tặc nào đó từ Trung Nguyên, hồ Cao Kê hay là trại Ngoã Cương đây?

Thực ra đối với chuyện ai mua những thứ này thì ông ta cũng chẳng quan tâm. Điều ông ta quan tâm là giá cả, thời thế loạn lạc, các quan lại tầng thấp đều phải suy xét đến việc tự bảo vệ mình, hiện tượng các quân phủ bán trộm binh khí, vật tư quân đội cũng vô cùng nghiêm trọng.

Mã Giáo Úy chắp tay với Lý Tĩnh nói:

- Nghe nói ông muốn mua những thứ tạp hoá này?

Lý Tĩnh thản nhiên cười.

- Cứ xem hàng cái đã.

- Xin mời!

Mã Giáo Úy dẫn Lý Tĩnh đến một kho hàng thật lớn.

- Những nguyên vật liệu này, ra tết sẽ có quan viên bên Trường An sang để lấy đi hết. Nếu như ông muốn thì cố gắng mua nhanh đi nếu không thì cũng chẳng còn có cơ hội nữa đâu.

- Giáo Úy dường như cũng không lo lắng cho trách nhiệm của mình lắm.

Mã Giáo Úy cười ha hả.

- Cứ bảo là có kẻ trộm chẳng phải là xong sao? Bên Trung Nguyên chẳng phải cũng là làm như thế sao?

Hai người đi vào kho hàng, nhìn thấy các vật tư nằm trong hòm gỗ. Mấy trăm cái hòm gỗ cái lớn cái nhỏ chất lên nhau như núi. Trên những cái hộp gỗ có chữ than chì viết các tên sừng gân, giao tơ, lông khô v.v. Lý Tĩnh nhanh chóng tính toán được, số vật tư này ít nhất có thể chế tạo được hơn mười nghìn cây cung và ba trăm đến năm trăm nghìn mũi tên. Đây mới chỉ là một kho, tất cả có mười mấy cái kho. Tuy không chắc là cái nào cũng có những nguyên vật liệu làm cung tiễn này nhưng chắc chắn không chỉ có một chút như thế này.

Tuỳ tùng của ông ta nhặt lên một cây gỗ để chế tạo mũi tên từ một cái hòm gỗ, cây gỗ dài hơn hai thước, có thể làm cung tiễn kỵ binh, cây gỗ thân thẳng, chất tốt, đều là gỗ bulô loại tốt.

Mã Giáo Úy ở bên híp mắt nói:

- Đây chính là dùng gỗ bulô của Trương Dịch bên kia sản xuất ra, là hàng cao cấp. Nếu như ông muốn thì mười nghìn lượng bạc trắng, tôi sẽ bán ba phần vật tư trong kho này cho ông.

- Tôi muốn mua tất!

Mã Giáo Úy hoảng sợ, liên tục lắc đầu:

- Không thể, nếu lấy đi hết thì tôi biết ăn nói thế nào. Nhiều nhất cũng chỉ có thể bán ba phần thôi, hơn nữa chỉ giới hạn ở kho hàng này mà thôi.

Lý Tĩnh trong lòng cười lạnh một tiếng, gật gật đầu,

- Được, chúng ta một lời đã định. Sáng mai ta sẽ mang bạc đến.

Ban đêm, mây đen buông xuống, sương mù dày đặc. Quân lính coi giữ kho hàng của Nguyên thị cũng như thường ngày đánh bạc uống rượu sưởi ấm trong phòng. Mã Giáo Úy híp mắt uống rượu trong phòng, trong đầu ông ta đang tính toán mười ngàn lượng bạc ngày mai.

Lúc này, một gã binh lính hùng hùng hổ hổ từ trong phòng đi ra. Bỗng nhiên anh ta cảm thấy cái gì đó, đi được vài bước thì ánh mắt liếc nhìn qua bờ bên kia sông Mã Lĩnh, dưới ánh trăng lạnh lùng anh ta chỉ nhìn thấy những chấm đen xuất hiện dầy di dầy dít trên tuyết trắng, càng ngày càng gần, không ngờ đó là những kỵ binh.

Binh lính sợ tới mức hô to:

- Có kẻ trộm đến! Có kẻ trộm!

Anh ta liền lủi về hướng thành trì chạy trốn mất, các binh lính khác thì người trước kẻ sau tranh nhau tháo chạy. Mấy nghìn kỵ binh chỉ trong chốc lát đã đột nhập vào kho hàng nuốt sống kho hàng của Nguyên thị.

Ngay trong đêm, trước khi mấy ngàn kỵ binh tập kích kho hàng Nguyên thị chừng nửa canh giờ, có một vị khách không mời đã đến nhà Huyện lệnh huyện Hoằng Hoá Trương Diêu. Người này chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người cao to vạm vỡ khôi ngô, mặc một cái áo dài tím mà các quan viên mới được mặc, đầu đội mũ sa, hai tay đặt sau lưng đứng ở trước cổng nhà Trương Diêu. Cách đó không xa mấy chục vệ sĩ đứng trước một cái xe ngựa.

- Xin hỏi tiên sinh là ai? Tìm ta có việc gì?

- Ở đây khó nói, xin đi vào phủ của ngài rồi hãy nói.

Người đó rất thần bí khó đoán, Trương Diêu không hiểu ra sao cả.

Trương Diêu không biết lai lịch hoàn cảnh của người này, nhưng nhìn thấy đối phương đeo một cái túi tử kim ngư bên hông, thì ông ta cũng không dám có chút chậm trễ. Ông ta vội vàng mời người đó vào phòng khách trong phủ. Trương Diêu lúc này mới thật cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi, tiên sinh là...

- Tại hạ là Dương Nguyên Khánh từ Phong Châu!

Dương Diêu kinh ngạc lập tức cuống quít thi lễ:

- Hạ quan thất lễ, xin Dương tổng quản thứ tội!

Trương Diêu có chút kinh ngạc không biết phải làm gì. Dương Nguyên Khánh đích thân đến cái huyện nhỏ này, mà lại là đến để tìm ông ta, ông ta quả thật không biết nên làm thế nào, tâm trạng thật rối bời.

- Trương Huyện lệnh mời ngồi xuống đi!

Dương Nguyên Khánh khẽ cười nói:

- Ta chỉ là đi ngang qua quý phủ, nói vài câu rồi sẽ đi ngay thôi.

Trương Diêu cung kính nói:

- Xin Dương tổng quản cứ chỉ bảo!

- Là thế này, ta nhận được tin tình báo, hôm nay quân đội Bạch Du Sa có khả năng sẽ đột kích huyện Hoằng Hoá. Các ông cần làm tốt việc phòng ngừa chuẩn bị, đừng tùy tiện mở cửa thành.

Trương Diêu sợ tới mức kinh hồn bạt vía. Chỗ này quá gần huyện Hợp Thuỷ. Ở Hợp Thuỷ có trọng binh đóng quân, loạn phỉ Bạch Du Sa từ xưa đến giờ chưa bao giờ dám tập kích bọn họ, làm sao mà đêm nay chúng lại đến chứ?

- Hạ quan đa tạ Dương tổng quản nhắc nhở. Hạ quan sẽ phái người đến trú binh của Hợp Thuỷ cầu cứu.

Dương Nguyên Khánh mặt trầm xuống, giọng điệu không hài lòng nói:

- Không cần đâu, đóng chặt cửa thành vào, quân đội Bạch Du Sa lập tức sẽ lui thôi.

- Vâng, hạ quan hiểu rồi.

Trương Diêu trong lòng thấy lạ, không hiểu đã đắc tội Dương Nguyên Khánh ở điểm nào nữa.

Dương Nguyên Khánh lại hỏi ông ta:

- Ta vừa mới nói với ông cái gì rồi?

- Dương tổng quản nói, đêm nay quân đội Bạch Du Sa muốn tới tập kích huyện Hoằng Hoá, hạ quan chỉ cần đóng chặt cửa thành là được.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, đứng lên nói:

- Chỉ có chuyện này thôi, ta đi đây.

Hắn đứng dậy đi ra phía ngoài. Trương Diêu tiễn hắn ra cửa. Ông ta đứng ở cửa không ngừng khom lưng thi lễ. Ông ta nhìn theo Dương Nguyên Khánh lên xe ngựa. Hơn trăm thân binh hộ vệ hắn đi. Lúc này Trương Diêu mới lau cái trán đầy mồ hôi, thở nhẹ một hơi.

Trên xe, Dương Nguyên Khánh tháo mũ xuống oán giận nói với Lý Tĩnh:

- Sư phụ bảo con giả làm Tổng quản, con đi về chắc là sẽ bị đánh trăm gậy mất.

Lý Tĩnh cười tủm tỉm nói:

- Con dáng người và tuổi tác đều gần giống với Nguyên Khánh, đóng giả là phù hợp nhất. Nếu là ta đóng giả thì lại già quá. Không phải lo đâu, cậu ta không biết chuyện này đâu, mà có biết thì ta cũng sẽ giải thích cho con.

Người giả mạo Dương Nguyên Khánh là Tô Liệt. Anh ta gãi đầu cười nói:

- Gỉa mạo Tổng quản lại có tác dụng với vị Huyện lệnh kia sao?

- Trương Huyện lệnh này ta đã hỏi thăm rồi. Ông ta nhát gan sợ phiền phức.Việc Dương tổng quản đích thân đến tìm ông ta đương nhiên là hiệu quả hơn tất thảy rồi.

Xe ngựa đã đi ra khỏi thành trước khi thành đóng cửa và chạy gấp về phía cánh đồng bát ngát tuyết trắng.

.....

Huyện lệnh Trương Diêu ngồi trong phòng khấp khởi không yên. Mệnh lệnh đóng cửa thành đã được truyền đi nhưng ông ta không biết quân đội Bạch Du Sa bao giờ đến. Ông ta cũng không biết Dương Nguyên Khánh đích thân đến như vậy sẽ mang đến cho mình cái gì? Triều đình biết thì sẽ nên làm thế nào?

Ông ta đứng ngồi không yên, chốc chốc lại chắp tay sau lưng bước đi thong thả, chốc chốc lại đứng bên cửa sổ thở ngắn thở dài. Đúng lúc đó, một gã sai nhân vội vã chạy tới bẩm báo:

- Lão gia, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.

Trương Diêu kinh ngạc. Ông ta bước nhanh ra cửa phủ thì thấy một gã nha dịch đứng ở cửa, vẻ mặt kinh hoàng.

- Xảy ra chuyện gì rồi?

- Bẩm báo Huyện lệnh, ngoài thành có quân đội đến, đang cướp sạch kho hàng Nguyên thị, xin mời ngài đến xem!

Trương Diêu không nói được một lời liền chạy một mạch đến tường thành. Ông ta đứng ở đầu tường thành nhìn ra xa, mơ hồ có thể thấy, trong vòng hai dặm có vô số kỵ binh đang vây quanh kho hàng Nguyên thị, mấy ngàn đầu lạc đà đang vận chuyển vật tư.

Trương Diêu kinh ngạc nhìn, trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Lúc này Huyện uý ở bên trong thấp giọng nói:

- Huyện lệnh, thổ phỉ Bạch Du Sa chưa bao giờ dám tới huyện Hoằng Hoá, hôm nay sao lại đến vậy? Hay là không phải bọn chúng?

Trương Diêu quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Huyện lệnh hô lên một tiếng:

- Ai nói không phải, đây chính là loạn phỉ Bạch Du Sa!

......

Mười ngày sau, mấy ngàn kỵ binh áp giải một lượng vật tư lớn thu hoạch được bằng lạc đà chậm rãi trở về Phong Châu. Bọn họ đã biến hơn mười cái kho của Nguyên thị thành kho trống, chiếm được một lượng lớn vật tư chiến lược làm cung tiễn, hơn hai trăm nghìn thanh gỗ bạch lạp và một lượng lớn lều trại, cờ quạt, chiêng trống và một lượng lương thực vải vóc.