Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 482: Tám trăm tráng sĩ




- Khả Hãn cho ty chức thêm một cơ hội, ty chức tự mình ra trận, nếu như không hạ được Tây Hình Quan, ty chức sẽ mang đầu tới gặp Khả Hãn.

Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi bị trói chéo tay, mấy tên thân vệ của Khả Hãn ấn y xuống đất. Trời đã về chiều, Tây Hình Quan vẫn chưa bị hạ, Thủy Tất Khả Hãn nổi trận lôi đình, hạ lệnh đem Sa Kê Lợi ra xử trảm.

Mắt Sa Kê Lợi đỏ bừng, ra sức cầu xin:

- Xin người nể tình ty chức theo người đã mười năm, xin cho ty chức được chết trên chiến trường.

- Tốt, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu vẫn không hạ được Tây Hình Quan, ngươi hãy tự xử đi.

Trong lòng Thủy Tất Khả Hãn nóng như lửa đốt. Y vừa nhận được tin tức, sự tình y lo lắng nhất đã xảy ra, quân đội Dương Nguyên Khánh tập kích đại doanh hậu cần. Mấy triệu đầu dê bò bị tiêu hủy toàn bộ. Nhiều nhất y cũng chỉ có thể duy trì được hai ngày. Nhưng Thủy Tất Khả Hãn đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, bởi vì Dương Nguyên Khánh xuất binh, công phá thành Nhạn Môn đã không còn quá khó. Nhưng cho dù phải rút quân, y cũng muốn rút một trăm ngàn đại quân phía tây quan ải về, cùng nhau lùi về phía bắc. Nếu không, rất có khả năng một trăm ngàn đại quân sẽ bị hủy trong tay Dương Nguyên Khánh. Đoạt được Tây Hình Quan là điều kiện quan trọng nhất để có thể rút một trăm ngàn đại quân về.

- Truyền lệnh của ta, người đầu tiên tiến vào Tây Hình Quan, thưởng một trăm ngàn con dê, phong làm Vạn phu trưởng.

Thủy Tất Khả Hãn tự mình đốc thúc ba mươi ngàn đại quân, hướng Tây Hình Quan nho nhỏ phát động một đợt tấn công mãnh liệt.

Phía trước Tây Hình Quân, thi thể chất cao như núi, chiến đấu suốt một ngày, quân Đột Quyết đã có hơn bốn ngàn người tử trận. Bãi đất trống bên cạnh con đường hẹp dẫn lên núi, thi thể chất lên dày đặc, máu tươi sền sệt chảy ra, tạo thành một dòng suối nhỏ chảy xuống chân núi.

Quân Tùy cũng tử thương vô cùng nghiêm trọng. Tám trăm người tử trận hơn ba trăm người, ngay cả bao gồm cả quân bị thương còn lại năm trăm linh bảy người. Bọn họ cùng một lúc phải chống lại quân Đột Quyết tấn công từ hai hướng đông và tây, tên nỏ đã bắn hết, cung tiễn cũng đã hết một nửa, chỉ còn lại có hơn hai mươi ngàn mũi tên. Cũng may quân Đột Quyết bắn tên tới, bọn họ mới có thêm tên để bổ sung.

Chiến đấu tạm dừng, binh lính đều bận rộn thu thập tên ở trong thành, hầu hết các mũi tên do quân Đột Quyết bắn đều rơi xuống sườn núi, lượng tên rơi vào bên trong thành chưa đến hai phần.

- Võ Tướng Quân, chỉ thu được chưa đến ba mươi ngàn mũi tên.

Giáo Úy Trương Bình Phàm tiến lên bẩm báo, y phụ trách phòng thủ ở cửa thành phía tây.

- Có bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Võ Trí Viễn nhìn lên bầu trời, mây đen ngày một dày, y có dự cảm xấu là đêm nay có khả năng trời sẽ mưa. Nếu như vậy, cung tiễn sẽ mất đi tác dụng, Tây Hình Quan sẽ gặp nguy hiểm.

- Tình huống phía tây thế nào?

- Phía tây khá tốt, đã một canh giờ không có chút động tĩnh nào, có binh lính nghe được ở phía dưới hình như có tiếng trống trận.

- Vậy nhất định là quân đội của chúng ta đang ác chiến với quân địch, tranh đoạt đường lên núi. Nói với các huynh đệ ở phía tây, ngàn vạn lần không được chủ quan.

- Ty chức đã rõ.

Sau khi thi lễ, Trương Bình Phàm nhanh chân chạy về tường thành phía tây.

Tây Hình Quan cũng không lớn, diện tích chỉ khoảng hai mẫu đất. Ở bên trong vốn có mấy chục gian nhà bằng đá, hiện tại đã bị gỡ lấy các khối đá nặng trên mười cân, xếp chồng chất dưới chân thành, chúng là vũ khí phòng ngự cuối cùng của quân Tùy.

Hiện tại bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn hai tòa thành lâu, từ đông thành có thể nhìn thẳng sang tây thành.

Lúc này, một gã lão binh râu rậm chậm rãi tiến lên, ấp a ấp úng nói:

- Võ Tướng Quân, thuộc hạ có việc muốn nói.

- Chuyện gì? Ngươi cứ nói đi.

Lão binh lấy từ trong ngực ra một túi tiền nhỏ, đưa cho Võ Trí Viễn:

- Trong này còn mấy khối bạc, đều là quân lương của thuộc hạ, còn có một phong thư thuộc hạ chưa kịp gửi đi, quân bài cũng ở bên trong. Nếu thuộc hạ tử trận, xin tướng quân thay thuộc hạ giao chiếc túi này cho nương tử của thuộc hạ, để cho nàng tái giá.

Võ Trí Viễn tiếp nhận túi tiền, dùng than chì vương trên mặt thành vạch lên túi tiền hai đường thẳng, biểu thị gửi cho thê tử, sau đó im lặng bỏ vào trong hòm trúc. Bên trong rương đã chứa đầy di vật hoặc lời trăn trối của binh lính. Đến cuối cùng, chiếc hòm này sẽ được chôn sâu dưới chân thành.

Lại một gã binh lính trẻ tuổi đi tới, lấy ra một cặp vòng tay bằng ngọc, lại gỡ quân bài của mình xuống, trên quân bài có tên họ, quê quán và địa chỉ, y dùng một miếng vải chậm rãi gói vòng tay và quân bài lại, lại dùng dây nhỏ buộc lại cẩn thận, sau đó giao cho VõTrí Viễn:

- Cái này gửi cho mẫu thân thuộc hạ, thuộc hạ đã hứa với người, nhất định sẽ để giành tiền mua cho người một đôi vòng tay, hiện tại, cho dù thuộc hạ bỏ mình, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện.

Võ Trí Viễn vạch lên ba đường thẳng, biểu thị gửi cho phụ mẫu. Y bỗng nhiên nghĩ tới chính mình, y là cô nhi, còn chưa lấy vợ, chỉ có một dưỡng mẫu ở Hán Trung.

Y sờ khắp người, không ngờ không có một đồ vật nào. Y thở dài, đành gỡ quân bài của mình xuống, vạch lên phía sau ba đường thẳng, sau đó bỏ vào hòm trúc.

Đúng lúc này, trên sơn đạo phía đông nổi lên tiếng trống trận, kẻ thù lại tấn công, Võ Trí Viễn đậy thùng lại, đứng lên quát to:

- Chuẩn bị chiến đấu.

Ba trăm binh lính đều đứng dậy, giương cung lắp tên, chăm chú nhìn xuống sơn đạo, trên sơn đạo xuất hiện đông nghịt quân Đột Quyết. Cầm đầu là một gã tướng địch mặc mũ giáp bằng sắt, thân cao chừng sáu thước sáu, cao lớn vạm vỡ, giống như một con gấu đen, tay trái nắm hai cái yên ngựa làm thuẫn, tay phải cầm một cây thiết thương lớn, y chính là Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi của quân Đột Quyết. Trong quân Đột Quyết, Sa Kê Lợi nổi danh là dũng sĩ, bởi vì y là chủ tướng, nên rất ít khi chiến đấu như binh sĩ. Nhưng giờ phút này, y khao khát có thể chết trên sa trường, để lại vinh quang sau khi chết, chứ không phải chết một cách khuất nhục.

- Giết….!

Y rống to một tiếng, mang theo ba nhìn quân lính dũng mãnh lao về phía tường thành. Võ Trí Viễn thấy thế công của quân địch vô cùng dũng mãnh, hung hãn không sợ chết, lập tức ra lệnh:

- Dùng đá tảng ném xuống.

Hơn mười khối đá tảng dùng làm nền nhà bị quân Tùy ném xuống dưới thành. Các tảng đá đều được quân Tùy đẽo tròn, trở thành tảng đá khổng lồ hình cầu, mỗi khối đều nặng đến mấy trăm cân, hơn mười khối đá lớn cuồn cuộn nhằm hướng quân Đột Quyết ở sơn đạo mà ném ra. Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu rên, một đám binh lính bị đá đập cho máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm. Không ít người vì tránh né những tảng đá mà bị trượt chân rơi xuống khe núi sâu.

Mười khối đá lớn, có một nửa bị rơi xuống sườn núi. Nhưng bởi vì phía trên sơn đạo dày đặc người, số đá còn lại vẫn tạo ra thương vong vô cùng nghiêm trọng. Mấy trăm người bị đá lớp đập chết.

Bề ngoài của Vạn phu trưởng Sa Kê Lợi có vẻ thô lỗ, nhưng thân thủ cực kỳ nhạy bén, ngay khi mấy khối đá lớn chuẩn bị nện xuống, y lập tức nằm sấp xuống, kéo hai thi thể che lên lưng, tránh thoát được mấy tảng đá lớn.

Sau khi mấy tảng đá lớn lăn qua, y nhảy dựng lên, rống lên như dã thú:

- Theo ta! Giết……!

Y nhằm hướng thành lâu, chạy vội được mười bước, tên bắn như mưa, hơn mười mũi tên hướng y lao tới. Y giơ hai cái yên ngựa lên làm lá chắn, vọt mạnh về phía trước, bả vai, hông và bắp chân liên tục trúng tên. Y giống như chưa phát hiện ra mình trúng tên, chỉ một lúc đã xông lên trước thành lâu. Sự dũng mãnh của y khiến sĩ khí của quân Đột Quyết ở phía sau tăng vọt, mỗi người đều dũng mãnh không sợ chết, lập tức xung phong theo y.

Thành cao một trượng tám thước, cửa chính đã bị đá lớn bịt kín, chỉ có thể bám tường thành mà leo lên. Nếu không có thang, căn bản là không có cách nào trèo lên thành. Nhưng Sa Kê Lợi lại nghĩ ra một cách khiến người khác sởn tóc gáy, phía sau y có hơn ngàn thi thể của binh lính, mỗi người khiêng một cỗ thi thể, vừa làm lá chắn thịt, đồng thời làm đệm để trèo lên.

Ba ngàn binh lính Đột Quyết ùn lên phía trước, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn. Quân Tùy dùng tên bắn, dùng đá tảng để đập, một đám người Đột Quyết bị bắn chết, bị đập bể đầu nhưng ngay lập tức có lớp người ở phía sau vọt lên. Tên của quân Đột Quyết như che trời phủ đất bắn về phía đầu thành. Liên tiếp có quân Tùy trúng tên, ngã xuống. Quân Tùy bị ngăn chặn, không thể ngóc đầu lên được.

Dưới thành, mấy trăm binh lính Đột Quyết điên cuồng khuân vác thi thể, từng cái từng cái được chất lên, chầm chậm cao lên. Mấy trăm thi thể đã chất cao đến một trượng hai thước. Sa Kê Lợi hét lên một tiếng, y nhổ mũi tên trên người ra, nhảy dựng lên, đạp lên thi thể thủ hạ mà xông lên đầu thành, y đem hai cái yên ngựa đập thật mạnh vào quân Tùy, vung thiết thương, một thương đâm xuyên qua ngực một gã quân Tùy. Y rống lên một tiếng, đem thi thể cao gầy ném bay xuống vách núi. Y vô cùng hung hì khiến cho một số binh lính trẻ tuổi của quân Tùy có chút chần chừ. Chính lúc này, một tay y bám vào lỗ châu mai, nhảy ngay lên tường thành, ngửa mặt lên trời cười hô hố, binh lính Đột Quyết ở dưới thành không ngớt hò reo, hơn mười người theo phía sau y, dũng mãnh lao đến.

Gã binh lính trẻ tuổi của quân Tùy ý thức được tai họa mình gây ra, y hô to một tiếng, thả người nhào tới, ý định đem gã Vạn phu trưởng hung hãn này cùng bay xuống dưới thành.

Sa Kê Lợi nện một quyền vào mặt lính Tùy, vứt thiết thương đi, bắt lấy hai chân của gã lính trẻ tuổi, mãnh mẽ ném qua, dùng binh lính làm vũ khí, liên tiếp đập trúng hai gã lính Tùy, sau đó nhẹ nhàng buông tay, ném gã lính trẻ xuống vách núi sâu vạn trượng, trong không trung vọng lên tiếng kêu gào thảm thiết.

Hơn mười lính Tùy con mắt đỏ bừng, cùng nhau vung đao chém tới, Sa Kê Lợi huy động thiết thương, liên tiếp đâm trúng bốn gã lính Tùy, hơn ba mươi binh lính Đột Quyết cũng đã lên được đầu thành, bắt đầu ác chiến với quân Tùy ở bên cạnh, binh lính Đột Quyết ở phía sau không ngừng lao lên.

Võ Trí Viễn thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu không giết chết gã Vạn phu trưởng quân Đột Quyết này, Tây Hình Quan sẽ xong rồi. Y nhặt một cái quân nỏ lên, cài một mũi tên có ‘mạt mạt mộc’, chính là tên độc xuyên áo giáp, nâng nỏ nhắm Sa Kê Lợi. Lúc này, Sa Kê Lợi đã giết chết tám gã quân Tùy, cuồng tính nổi lên, y múa thiết thương, nhằm chỗ tập trung nhiều quân Tùy nhất mà lao đến. Thân hình y không ngừng lay động, xung quanh đều là quân Tùy, khiến Võ Trí Viễn không thể bắn được.

Đúng lúc này, một lão binh râu rậm bị thương đột nhiêm ôm lấy đùi Sa Kê Lợi, nhảy dựng lên, dùng đỉnh đầu húc vào bụng Sa Kê Lợi, gào lớn, vọt mạnh về phía trước. Đại thiết thương trong tay Sa Kê Lợi nhất thời không giết được lính Tùy, y dứt khoát đổi đầu thương, mạnh mẽ đâm xuyên qua lưng lính Tùy, mũi thương từ trước ngực lộ ra, lão binh râu rậm kêu lên một tiếng thảm thiết, dùng chút sức lực cuối cùng, đẩy Sa Kê Lợi đến sát tường thành, lão binh cắn vào cổ y, thả người lao ra phía ngoài thành, cả hai người cùng rơi xuống vách núi sâu vạn trượng, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Sa Kê Lợi vạng vọng khắp vách núi.

Võ Trí Viễn đau khổ nhắm mắt lại, y nghĩ tới túi vải nhỏ mà lão binh để lại và câu nói cuối cùng, ‘Giao chiếc túi này cho nương tử của thuộc hạ, để cho nàng tái giá’.

Chủ tướng Sa Kê Lợi bị giết làm sĩ khí quân Đột Quyết giảm sút. Lúc này, hai trăm quân Tùy từ thành lâu phía tây đã đến trợ giúp, một tiếng trống làm tăng sĩ khí, bức lùi hơn trăm binh lính Đột Quyết trên đầu thành xuống phía dưới, tên bắn như mưa, ý chí chiến đấu của binh lính Đột Quyết hoàn toàn mất hết, rút nhanh như thủy triều.

Ác chiến một hồi, vạn phần hung hiểm, quân Tùy tử trận hơn năm mươi người, bị thương hơn ba mươi người, giết chết hơn ngàn quân Đột Quyết, Vạn phu trưởng quân Đột Quyết là Sa Kê Lợi cũng chết ở Tây Hình Quan.

Đúng lúc này, bầu trời truyền đến âm thanh ù ù của sấm rền, mấy hạt mưa lớn đập vào mặt Võ Trí Viễn. Y ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen quay cuồng, từng tia chớp cắt qua mây đen.

Lúc này, chiến dịch tranh đoạt sơn đạo lên Quan Tây cũng vô cùng thê thảm.