Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 483: Một lính quân Tùy cuối cùng




Quan Tây, Dương Nguyên Khánh lại dẫn mười ngàn quân, tranh đoạt Tây Hình Quan. Lúc này việc tranh đoạt Tây Hình Quan đã liên quan đến toàn chiến cuộc. Nếu mất đi Tây Hình Quan, đại quân Đột Quyết ở Quan Tây có thể thuận lợi rút về đến Quan Đông, mà chính mình đi vòng qua thành Nhạn Môn, ít nhất phải mất hai ngày. Trong hai ngày, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Có lẽ thành Nhạn Môn sẽ bị công phá.

Hắn biết rõ, chỉ với tám trăm binh lính mà muốn bảo vệ cho Tây Hình Quan cũng không phải là việc dễ dàng. Nếu đội quân của mình tới tiếp viện trễ, không thể nghi ngờ chắc chắn Tây Hình Quan sẽ bị phá vỡ.

Để cướp lấy đường lên Tây Hình Quan, Dương Nguyên Khánh không tiếc tung ra con át chủ bài của hắn, ba nghìn Mạch Đao Quân.

Nhưng hắn vẫn không dám đưa toàn quân lên đánh trực diện. Dù sao quân Đột Quyết đông gấp hai quân của hắn. Nếu toàn quân đánh trực diện, có thể hắn sẽ thất bại mà tuyên bố kết thúc.

Hắn quyết định đưa mười nghìn quân vào trận ác chiến tranh đoạt, ba mươi lăm ngàn quân khác thì như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm vào đại doanh quân Đột Quyết. Dưới áp lực tấn công của quân Tùy, A Sử Na Côn Cát cũng không dám đưa đại quân vào. Gã cũng không có cách nào đưa vào nhiều quân hơn. Khoảng đất trống dưới chân núi Câu Chú cũng không rộng lắm, không thể chứa nhiều quân cùng chém giết như vậy.

Hắn phái ra hai mươi nghìn quân tham gia tranh đoạt con đường nhỏ duy nhất để lên núi, còn lại bảy mươi nghìn đại quân thì tiếp tục giằng co với quân Tùy. Gã ký thác rất nhiều hy vọng ở trên người Thủy Tất Khả Hãn.

Trên chiến trường, tư thế hào hùng, tiếng trống như sấm. Ở dải đất trống hẹp dài, hai bên quân chiến đấu vô cùng ác liệt. Kỵ binh chém giết, tên bắn như mưa. Một đám kỵ binh quân Tùy ngã xuống, nhưng đội quân tiếp sau lại hò hét, kêu gào, tiếp tục mạnh mẽ tiến lên tấn công. Đại kỳ của quân Đột Quyết màu trắng cùng chiến kỳ màu đỏ của quân Tùy đan cùng một chỗ. Vì từng trượng đường lên núi, hai bên chém giết đến đỏ cả mắt. Ở giữa trận chiến, người chết ngựa chết chồng chất thành một bức tường.

Trên núi, ánh mắt Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nhìn chăm chú vào trận chiến giữa kỵ binh quân Tùy và kỵ binh Đột Quyết. Với ưu thế của hai bên, kỵ binh Đột Quyết thành thạo cưỡi ngựa và kỵ binh quân Tùy khôi giáp kiên cố, thế lực hai bên ngang nhau. Trận chiến khó phân thắng bại. Hai bên đều thương vong vô cùng nghiêm trọng.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng lại ở phía sau kỵ binh. Bộ binh với mạch đao, trọng giáp đã xếp thành hàng chỉnh tề. Bọn họ đã nóng lòng muốn tham gia vào cuộc chiến. Dương Nguyên Khánh cũng không vội cho Trọng Giáp bộ binh xuất chiến. Thép tốt phải dùng vào chỗ cần thiết nhất. Hiện tại hiển nhiên còn chưa phải là thời khắc cần thiết nhất.

Hắn đã thấy, phía sau kỵ binh của đối phương cũng có một đội kỵ binh tinh nhuệ của Đột Quyết xếp thành hàng, ước chừng sáu nghìn người. Mỗi người đều mặc áo giáp sáng ngời giống bên quân Tùy. Đó chính là quân cận vệ Thiết Giáp tinh nhuệ nhất của Đột Quyết, chỉ có tổng cộng ba mươi ngàn quân, nhưng nơi này đã có tới sáu nghìn người.

Cũng trên ngọn núi phía xa, A Sử Na Côn Cát đang lòng nóng như lửa đốt. Lương thực bọn họ đã cạn kiệt, chỉ chống đỡ được đến sáng mai. Cho dù có thể giết ngựa, nhưng đối với người Đột Quyết mà nói, giết ngựa cũng như giết người. Chiến mã chính là anh em của bọn họ. Giết ngựa cũng có nghĩa là ý chí chiến đấu hoàn toàn sụp đổ, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cạn lương thực.

- Quân cận vệ tiến lên!

A Sử Na Côn Cát đưa xuống đội quân hộ vệ của gã. Để bảo đảm cho thắng lợi của gã ở Quan Tây, Thủy Tất Khả Hãn đã giao sáu ngàn quân trong số ba mươi ngàn Thiết Giáp Cận Vệ Quân cho gã. Tại thời khắc quan trọng nhất, gã dứt khoát phải đưa sáu ngàn kỵ binh Thiết giáp vào chiến trường.

Đây là những binh lính tinh nhuệ do chính Khải Dân Khả Hãn và Thủy Tất Khả Hãn theo lệnh của Khả Hãn lựa chọn được trong ba trăm ngàn đại quân Đột Quyết. Người nào cũng đều là dũng sĩ Đột Quyết. Bọn họ có được chiến mã tốt nhất, có được trang bị hoàn toàn giống như quân Tùy. Bọn họ chính là kỵ binh dũng mãnh nhất trên thảo nguyên, là dũng sĩ được các thiếu nữ thảo nguyên hâm mộ nhất.

Quân Đột Quyết nhanh chóng thay đổi trận hình. Trên chiến trường, mười ngàn quân Đột Quyết tách ra hai bên. Sáu nghìn Thiết Giáp Cận Vệ Quân tiến vào chiến trường dài hẹp. Bọn họ xông lên đánh mãnh liệt giống như mưa rền gió dữ. Kỵ binh quân Tùy đã chiến đấu suốt hai canh giờ, thoáng lộ vẻ mỏi mệt, bắt đầu không chống đỡ được nữa, liên tiếp lui về phía sau.

- Mạch Đao Trọng Giáp Quân lên!

Dương Nguyên Khánh cũng lạnh lùng truyền lệnh.

- Ồ

Trong trận doanh quân Tùy vang lên tiếng kèn trầm tháp, kỵ binh quân Tùy giống như thủy triều lui ra. Bước chân của ba nghìn Trọng Giáp Mạch Đao quân nặng tựa núi thái sơn, từng bước một tiến về hướng quân Đột Quyết. Bọn họ năm trăm người như một, xếp thành sáu hàng, mạch đao sắc bén hàn quang dày đặc.

Dũng khí trong lòng A Sử Na Côn Cát cũng bị kích thích. Gã không tin, Thiết Giáp Cận Vệ Quân tinh nhuệ nhất thảo nguyên đánh không lại Bộ binh Trọng giáp của quân Tùy. Gã hét lớn một tiếng.

- Nổi trống giục chiến!

- Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếng trống da thật lớn chợt vang lên. Tiếng hò hét của sáu nghìn Thiết Giáp Cận Vệ Quân cũng hòa cùng. Khí thế của bọn họ trào lên như sóng to gió lớn đánh về bức tường thiết giáp kiên cố của quân Tùy, đánh về phía tiên phong sắc bén bên quân Tùy. Hai bên ầm ầm xông vào nhau. Dương Tư Ân hét lớn một tiếng, mạch đao sắc bén, mạnh mẽ đánh xuống. Đã thấy bả vai một binh giáp Đột Quyết bị chém nghiêng thành hai nửa. Máu tươi bắn tung toé lên mặt anh ta, chiến mã hí dài, móng trước giơ cao lên, định đá vào mặt anh ta. Mạch đao bổ tới, vẽ một ánh sáng hình vòng cung sắc lạnh. Hai chân trước của chiến mã bay đi. Ầm một tiếng, chiến mã ngã xuống.

- Giết ngựa trước, sau đó giết người!

Dương Tư Ân hô to một tiếng, vung đao bổ về hướng một Thiết giáp kỵ binh khác.

Đã gần đến hoàng hôn, một hạt mưa rơi lên trên mặt Dương Nguyên Khánh. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu. Lúc này, hắn mới phát hiện trên bầu trời mây đen tối sầm, chớp giật tiếng sấm vang lên. Một trận mưa lớn tới bất ngờ.

Trong cơn mưa tầm tã, mắt Thủy Tất Khả Hãn cũng đỏ ngầu. Gã vừa nhận được tin tức, hơn trăm ngàn viện binh quân Tùy đã xuất hiện ở phía nam, chỉ cách bọn họ có tám mươi dặm. Gã đã quyết định lui binh, nhưng gã không thể thông báo cho trăm ngàn đại quân ở đối diện núi Câu Chú. Nếu bọn họ bị bao vây, chắc chắn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

- Tây Hình Quan chết tiệt. Ai chính là thủ hạ trấn thủ quan?

Tức giận cuồn cuộn trong lòng Thủy Tất Khả Hãn. Gã trút hết cơn thịnh nộ xuống trên người quan quân phòng thủ đã để mất cửa ải. Đúng lúc này, một Thiên Phu Trưởng giục ngựa vội vàng chạy tới.

- Bẩm báo Khả Hãn!

Tinh thần Thủy Tất Khả Hãn rung lên. Gã biết một đội thám báo của quân Tùy đã từ mật đạo trong núi tiến đến. Như vậy gã cũng đành phải đi thôi. Gã chỉ cần thông báo A Sử Na Côn Cát lập tức rút quân.

- Có tìm được đường tắt không?

- Hồi bẩm Khả Hãn, đã tìm được mật đạo, nhưng bị quân Tùy dùng đá lớn chặn lại, chúng ta không qua được.

- Thằng khốn!

Thủy Tất Khả Hãn giận dữ, vung roi lên.

- Đẩy đá lớn ra.

Thiên Phu Trưởng không dám trốn tránh, nhận lấy một roi mạnh mẽ ngẫu nhiên quất trúng mặt. Anh ta cúi đầu nói:

- Có một khe núi dài trăm bước, chỉ một người có thể đi qua. Đá lớn ở hai bên chặn bên ngoài khe núi. Địa thế quá hẹp. Nhiều nhất chỉ có thể hai người đẩy, căn bản đẩy không ra. Không tìm thấy đường khác. Dân bản xứ đều bị giết sạch. Chúng ta cũng không tìm thấy người dẫn đường.

Thủy Tất Khả Hãn yên lặng một hồi lâu, nói không ra lời. Gã ngẩng đầu thoáng nhìn về phía đỉnh núi tối như mực, nghiến răng nghiến lợi hạ lệnh.

- Bằng bất cứ giá nào, phải nắm được Tây Hình Quan cho ta!

Trong Tây Hình Quan, tất cả nhà đá đều bị dỡ bỏ, những đồ được chế tạo từ gỗ trên tường thành, cổng thành cũng bị phá xuống. ở Bên trong, quân Tùy tìm được hơn mười trụ gỗ và đòn dông, cưa thành một cây lăn cây.

Trong cơn mưa tầm tã, bốn trăm ba mươi quân Tùy không có chỗ trú mưa, bọn họ lẳng lặng đứng thẳng trong mưa, không người nào nói chuyện. Trên đường núi truyền đến tiếng trống trận giục tiến công của quân Đột Quyết. Tiếng trống xuyên qua làn mưa, truyền tới trước cửa ải.

Mấy trăm người yên lặng nhìn chăm chú. Lang tướng Vũ Trí Viễn cầm hòm trúc gồm những lời trăn trối của các tướng sĩ bỏ vào hố sâu. Hai người lính xúc đất lấp lên trên. Vũ Trí Viễn cắm thật sâu một cây cờ đỏ của Đại Tủy trên mặt đất. Ông ta ngẩng đầu, chậm rãi nhìn mọi người, giọng nói khàn khàn:

- Nếu chúng ta hy sinh ngoài mặt trận, hãy để cho lá cờ này chứng kiến sự dũng mãnh của chúng ta. Chúng ta dùng máu mình bảo vệ lãnh thổ Đại Tùy.

- Tướng quân, quân địch đánh tới!

Vũ Trí Viễn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Giáo úy Trương Bình Phàm, gằn từng chữ:

- Nếu ta chết trận, ngươi chính là chủ tướng. Phải chiến đấu quyết tử tới người cuối cùng!

Trương Bình Phàm yên lặng gật đầu, nước mắt dâng lên trong mắt anh ta. Vũ Trí Viễn mỉm cười.

- Đại trượng phu có thể chết trận nơi sa trường, thật sảng khoái biết bao!

- Chúng ta đi!

Một trăm binh lính quân Tùy tay cầm trường mâu và chiến đao, đi theo Vũ Trí Viễn chạy về hướng đầu tường. Binh lính còn lại nhìn theo bóng bọn họ đi xa. Bất kỳ ai cũng không nói được câu nào. Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ bi tráng.

Vũ Trí Viễn dẫn theo một trăm dũng sĩ dùng dây thừng, từ đầu tường trượt xuống, rất nhanh chạy về hướng đường núi. Trong cơn mưa tầm tã, dây cung cũng mềm ra. Quân Tùy mất đi cung tên, vũ khí phòng ngự sắc bén này, khiến cho bọn họ chỉ có thể dùng máu thịt trong thân thể quyết chiến với quân Đột Quyết.

Với những lần giáo huấn ban ngày, Vũ Trí Viễn quyết định di chuyển lên trước chiến tuyến. Bọn họ còn cách công sự xây dựng trên đường núi Quan thành bảy mươi bước, chuẩn bị hơn một nghìn tảng đá lớn và hơn trăm khúc gỗ. Mỗi một tảng đá lớn đều nặng hơn mười cân.

Lúc này, xuyên qua làn mưa, mơ hồ có thể thấy quân địch đông nghìn nghịt bắt đầu khởi động tiến về phía trước. Vũ Trí Viễn nhìn mọi người ngạo nghễ nói:

- Kẻ địch cũng không thể sử dụng được cung tên. Hôm nay chúng ta phải cho người Đột Quyết trả một cái giá vô cùng thê thảm.

Năm nghìn quân Đột Quyết giống như một con rắn đen thật dài di chuyển trong đường núi, bắt đầu tiếp cận quân Tùy. Bỗng nhiên trong quân có người hô to một tiếng.

- Giết!

Đột nhiên Quân Đột Quyết tăng tốc, vọt mạnh về hướng quân Tùy. Vũ Trí Viễn nhìn chăm chú vào quân địch đang càng ngày càng gần. Chỉ còn cách hai mươi bước, xuyên qua làn mưa thậm chí có thể thấy khuôn mặt dữ tợn của bọn họ, Vũ Trí Viễn hạ lệnh:

- Giết!

Từng khối đá lớn theo những giọt mưa ném về hướng binh lính Đột Quyết, đá lớn cuồn cuộn, lăn xuống binh lính Đột Quyết. Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục. Những binh lính bị đá lớn lăn xuống, quay người ngã nhào xuống vách núi. Chỉ khoảng nửa khắc, hơn ba trăm người chết dưới đá lớn trong đường núi.

Binh lính Đột Quyết lập tức giơ tấm khiên chắn lại. Nhưng tấm chắn cũng không ngăn được sự va chạm của đá lớn. Một đám binh lính ngã nhào, một đám binh lính khác lại xông lên. Cuộc ác chiến lại lặp lại. Một lúc lâu sau, những thi thể đầy máu thịt trộn lẫn nằm đầy trên đường núi. Lúc này mưa đã nhỏ đi, nhưng nhưng vẫn có những giọt mưa nhỏ rơi rất mau.

Mà quân Tùy lăn hết đá và gỗ xuống, bắt đầu xông lên trực tiếp đối mặt với sự tấn công của quân Đột Quyết. Vũ Trí Viễn quay đầu lại thoáng nhìn về phía sau. Trong mắt mỗi người đều lộ ra vẻ kiên quyết, không ai lùi bước.

- Tốt lắm, theo ta tiến lên!

Vũ Trí Viễn vung trường mâu lên, hét lớn một tiếng, dẫn đầu hơn trăm quân Tùy tiến lên nghênh chiến.

Ở chân núi Quan Tây, ưu thế của Mạch đao trọng giáp quân của quân Tùy dần dần được phát huy. Sáu ngàn Thiêt Giáp Quân cận vệ bị giết đến mức liên tục lùi. Tử vong vô cùng nghiêm trọng. Tổn thất gần một nửa. Quân Trọng Giáp Mạch Đao quân cũng thương vong gần năm trăm người, nhưng đội ngũ bọn họ vẫn chỉnh tề. Trong bóng đêm, trong trận mưa to, với khí thế dời núi lấp biển tiến về hướng kỵ binh Thiết giáp của Đột Quyết. Dần dần, quân Tùy cách cửa sơn đạo chưa đến sáu mươi bước. Chỉ có một đường này, từ những nơi khác cũng không thể đi lên.

Dương Nguyên Khánh nhìn đỉnh núi tối như mực, hắn không nhìn thấy gì, và viện quân của đối phương cũng không thể. Điều này chứng minh Tây Hình Quan còn đang trấn thủ vững vàng. Hắn có thể tưởng tượng cuộc chiến khốc liệt trên đỉnh núi.

- Tổng quản, quân địch đã không còn trụ được nữa!

Một gã binh lính khẩn cấp đến bẩm báo.

- Trong nửa canh giờ, đánh lui quân địch cho ta!

Lúc này, Dương Nguyên Khánh đã thấy một hy vọng. Hắn yên lặng cầu nguyện, chỉ mong quân Tùy trên đỉnh núi còn có thể trấn thủ vững chắc đến giờ phút cuối cùng.

Trận ác chiến trên đỉnh núi đã tới thời khắc khốc liệt nhất. Toàn bộ trăm binh lính của Vũ Trí Viễn đã chết trận. Mấy ngàn quân Đột Quyết điên cuồng xông lên. Bọn họ nâng thang, ghé vào đầu tường, mạnh mẽ đánh về hướng trên thành. Giáo úy Trương Bình Phàm dẫn đầu ba trăm binh lính cuối cùng ác chiến với quân Đột Quyết. Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của quân địch, tướng sĩ quân Tùy dùng mâu đâm, dùng đao chém, dùng tay, dùng đầu đập vỡ, dùng răng cắn, quyết cùng chết với quân địch.

Càng ngày càng nhiều quân Đột Quyết tiến vào trong cửa ải. Binh lính quân Tùy tử thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ còn lại chưa đến trăm người. Toàn thân Trương Bình Phàm đẫm máu. Lúc này anh ta dường như nghe thấy tiếng kèn từ dưới sườn núi truyền đến. Đó là tiếng kèn bọn họ vô cùng quen thuộc. Đó là tiếng kèn của quân Tùy.

Trương Bình Phàm dùng hết sức lực hô to:

- Các huynh đệ, viện quân tới, chúng ta hãy trấn thủ đến giờ phút cuối cùng!

Quân Tùy đều sôi trào, bọn họ dùng hết sức lực cuối cùng, chém giết vô số quân Đột quân đang tràn tới.

Trời sáng dần, Dương Nguyên Khánh đi vào Tây Hình Quan buồn bã đầy thi thể. Giáo úy Trương Bình Phàm bị thương trầm trọng trước hừng đông đã trút hơi thở cuối cùng. Đến tận lúc này, toàn bộ tám trăm quân phòng thủ đã hy sinh, chỉ còn trơ trọi một lá cờ đỏ của Đại Tùy vẫn đứng sừng sững, lồng lộng trên quan ải. Đây là một lính quân tùy cuối cùng giữ vững Tây Hình Quan.

Dương Nguyên Khánh ở trước lá cờ đỏ của Đại Tùy chậm rãi quỳ xuống. Tất cả tướng sĩ đều quỳ xuống theo hắn.

Tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười một, bốn trăm ngàn đại quân Đột Quyết bao vây tấn công huyện Nhạn Môn. Đường quân lương bị chặn đứt, chỉ đành phải rút lui. Mà hơn tám mươi ngàn quân Đột Quyết bị cạn kiệt lương thực ở Tây Hình Quan, tuyệt vọng rút lui, bị Dương Nguyên Khánh dẫn bốn mươi ngàn quân Tùy Phong Châu theo sát phía sau. Tám mươi ngàn quân Đột Quyết đại bại. Quân Tùy truy sát gần trăm dặm chém đầu sáu mươi lăm nghìn người, hơn nữa ác chiến với quân Tùy chết hơn mười ngàn người. Trong trận chiến dịch này, quân Tùy Phong Châu giết tám mươi ngàn quân địch.

Nhưng một trận chiến này, quân Tùy Phong Châu cũng trả giá hơn năm nghìn người, một cái giá vô cùng nghiêm trọng. Nhất là tám trăm quân thám báo quân Tùy. Bọn họ tử thủ Tây Hình Quan, giết gần bảy ngàn quân địch. Cuối cùng toàn bộ dũng cảm hy sinh. Chính nhờ bọn họ tử thủ, khiến trăm ngàn quân Đột Quyết ở Quan Tây không thể nhận được viện trợ, cũng không có cách nào thuận lợi rút khỏi Quan Tây hợp với quân chủ lực, cuối cùng lương thực cạn kiệt, bị quân Phong Châu tiêu diệt toàn bộ.

Tám trăm dũng sĩ quân Tùy lập được một chiến công đại thắng huy hoàng cho của quân Phong Châu. Dương Nguyên Khánh ban kiếm của hắn cho Lang tướng Vũ Trí Viễn đã hy sinh, mai táng ở dưới chân núi Câu Chú.

Trời sáng dần, ngoài thành Nhạn Môn hoang vắng. Cảnh tượng đại quân áp sát, doanh trướng dầy đặc đã không còn thấy nữa. Trong cả vùng quê hoang vắng chỉ còn trơ trọi mấy đỉnh lều trại. Quân bắc Đột Quyết rút lui. Trên tường thành phát ra những tiếng tiếng hoan hô.

Trên đường cái, mấy trăm thị vệ vây quanh một xa giá chạy về hướng đầu tường. Dương Quảng cũng nghe thấy tiếng hoan hô. Ông ta mơ hồ đoán được vài phần. Rốt cuộc không kiềm chế được kích động trong lòng, muốn tới đầu tường thị sát. Hơn trăm quan viên cũng cưỡi ngựa đi theo xa giá của ông ta.

Lúc này, Hữu Vệ Đại tướng quân Sử Tường chạy gấp đến, quì một gối nói:

- Bệ hạ, đại quân Đột Quyết đã lui!

- Tốt! Làm rất tốt.

Dương Quảng mừng như mở cờ trong bụng. Đến giờ phút này, tảng đá lớn đè nặng trong lòng ông ta hơn mười ngày nay đã được rời đi. Ông ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, cười nói:

- Vũ Văn Tướng quân đâu? Sao không đến gặp trẫm?

- Hồi bẩm bệ hạ, ông ấy dẫn ba nghìn quân tiến đến xem xét tình hình, sẽ nhanh chóng trở về...

Vừa dứt lời, trên tường thành có binh lính kêu to:

- Vũ Văn Tướng quân đã trở lại, còn dắt theo tù binh!

Cửa thành mở ra, Vũ Văn Thành Đô dẫn ba nghìn kỵ binh, cùng hơn ba trăm tù binh quay trở vào thành Nhạn Môn. Từ phía xa, Vũ Văn Thành Đô đã thấy xa giá của Dương Quảng đi tới, ông ta xoay người xuống ngựa, chạy về phía xa giá.

- Thần Vũ Văn Thành Đô tham kiến bệ hạ!

Dương Quảng thoáng nhìn về phía hơn ba trăm tù binh Đột Quyết ở phía xa, cười hỏi:

- Thật sự rút lui rồi sao?

- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Nguyên Khánh cắt đứt đường lương thảo của Đột Quyết. Đại quân Đột Quyết bị ép buộc phải rút lui.

Trên mặt Dương Quảng có chút không tự nhiên. Ông ta không hy vọng quân Đột Quyết bị ép rút quân vì Dương Nguyên Khánh. Ông ta không muốn thiếu Dương Nguyên Khánh một nhân tình. Thật lâu sau, ông ta hỏi:

- Vậy quân của Dương Nguyên Khánh đâu?

- Thần nghe tù binh nói quân của Dương Nguyên Khánh đại chiến với trăm nghìn quân Đột Quyết ở phía tây Tây Hình Quan. Ngày hôm qua, một đội thám báo của hắn cướp lấy Tây Hình Quan, khiến chủ lực Đột Quyết không thể đi trợ giúp.

- Ừ!

Dương Quảng cực kỳ miễn cường trả lời một tiếng. Ông ta cũng không còn tâm tư lên thành đi dò xét. Ông ta chỉ bảo một tiếng.

- Hồi cung!

Tâm tình Dương Quảng có chút phức tạp. Ông ta trở lại hành cung. Tất nhiên ông ta rất vui mừng khi Đột Quyết rút lui. Nhưng ông ta có chút khó xử không biết nên xử lý Dương Nguyên Khánh thế nào. Ông ta không phủ nhận Dương Nguyên Khánh có công cứu giá, nhưng Dương Nguyên Khánh tự lập Phong Châu lại khiến ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Ban đầu ông ta định thừa dịp bắc tuần lần này để trừng trị hắn, không ngờ mình lại thiếu chút nữa chết trong tay người Đột Quyết. Bùi Củ cũng bị người Đột Quyết bắt đi, vẫn chưa rõ sống chết thế nào.

Dương Quảng thở dài một tiếng. Bỗng nhiên, phía sau ông ta truyền đến giọng nói của con gái Dương Phương Hinh.

- Phụ hoàng, Bắc Lỗ rút lui là chuyện tốt mà! Sao phụ hoàng lại thở dài?

Dương Quảng quay đầu, thấy ánh mắt rạng ngời vui sướng của con gái khiến trong lòng ông ta đang không vui chợt trở nên sáng lạng. Ông ta cười ha hả nói:

- Phụ hoàng không thở dài, cũng đang rất vui vẻ, chuẩn bị đêm nay ăn mừng.