Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 510: Lão tướng chọn lựa




Loại nịnh hót thế này cũng khiến Bùi Uẩn nghe thấy cũng hơi ớn, hơn nữa tòa nhà này cũng là Vương Thế Sung tìm cho lão, là tòa nhà lớn nhất tốt nhất ở Giang Đô, Vương Thế Sung thậm chí còn hiến cho lão hai ca cơ mỹ mạo, bằng nhiêu đó ân tình, lão cũng biết, chính mình nếu không thể hiện ra chút gì đó thật sự là hơi khó nói.

- Vậy đa tạ Vương Tướng quân, không biết Vương Tướng quân có chuyện khó xử gì cần lão phu hỗ trợ, cứ việc đề nghị, không cần khách khí.

Vương Thế Sung là một người rất thực tế, lão lập tức muốn tới Hà Nam diệt phỉ, hơn nữa lại chịu sự tiết chế của Việt Vương, lão vừa đi, Bùi Uẩn liền trở nên không còn ý nghĩa gì với lão nữa, bình thường tặng nhiều ân tình cho Bùi Uẩn như vậy, giờ phải đi rồi, đương nhiên phải đòi ân tình về, hôm nay đến tu bổ tường kỳ thật chính là nhắc nhở Bùi Uẩn nhớ cái ân tình của mình.

Vương Thế Sung tất cung tất kính thưa:

- Kỳ thật cũng không có đại sự gì, ty chức cũng muốn nhanh chóng phân ưu cùng Thánh Thượng, chỉ có điều ty chức tiếp nhận quân đội của Trương Tu Đà, sợ nhất thời kẻ dưới khó phục tùng, ty chức muốn mang một chút quân Giang Hoài tới, nhưng Thánh chỉ lại không nhắc tới điểm này, có thể nhờ Bùi Tướng nói một tiếng với Thánh thượng được không?

Bùi Uẩn hiểu được ý tứ của Vương Thế Sung, là lão muốn đưa theo một vài tâm phúc đi đó mà, đây cũng là lẽ thường tình, vấn đề không lớn, Bùi Uẩn liền vui vẻ gật đầu:

- Vương Tướng quân yên tâm, buổi chiều ta sẽ nói với Thánh thượng chuyện này.

- Đạ tạ Bùi tướng quốc!

Vương Thế Sung được Tùy Đế Dương Quảng ân chuẩn, đồng ý cho y mang ba ngàn quân Giang Hoài tới quận Tiếu tiếp quản quân đội Trương Tu Đà. Vương Thế Sung liền mang theo huynh trưởng Vương Thế Hạnh, Vương Thế Vĩ, tộc đệ Vương Biện, cháu trai Vương Nhân Tắc, cùng vài tên thuộc hạ đắc lực đi suốt ngày đêm lên phương bắc.

Ba ngày sau, quân đội của Vương Thế Sung đã đến huyện Tiếu. Đại doanh của quân đội Trương Tu Đà đóng cách thành ba dặm. Vương Thế Sung cũng không vội vã đến đại doanh Trương Tu Đà tiếp nhận binh quyền, mà sai người đi mời mấy vị Đại tướng dưới trướng Trương Tu Đà đến gặp mặt.

Trong quân trướng, Vương Thế Sung đang cùng mấy huynh đệ và con cháu của y thảo luận đại sự.

Năm nay Vương Thế Sung hơn bốn mươi tuổi, y là người Hồ ở Hà Tây, vốn mang họ Chi. Bởi vì tổ mẫu y tái giá với một người họ Vương mà sửa lại thành họ Vương. Dáng người Vương Thế Sung khi lớn lên khá khôi ngô, tướng mạo thô lỗ, nhưng trong ánh mắt hiện nên nét giảo hoạt, khác hẳn với khuôn mặt.

-Hiện tại thiên hạ đại loạn, quần hùng cắt cứ. Vương gia chúng ta sao có thể đi sau người ta được?

Ánh mắt hung ác của Vương Thế Sung quét qua mấy huynh đệ và con cháu một lượt:

-Các ngươi nói xem, giang sơn của Vương gia chúng ta là ở chỗ nào?

Mấy vị huynh trưởng của Vương Thế Sung đều là hạng người thô lỗ nhưng hung mãnh, thiếu hẳn đầu óc và sự giảo hoạt của Vương Thế Sung. Với vấn đề này, bọn họ ngoài việc có thể trừng con mắt còn to hơn cả Vương Thế Sung ra, những cái khác đều không có.

Ánh mắt Vương Thế Sung dừng lại trên mặt cháu trai Vương Nhân Tắc. Đây là vãn bối duy nhất y mang theo, cũng là người y cực kỳ tin cậy. Vương Nhân Tắc giống với Vương Thế Sung, đều hung ác và giảo hoạt, thủ đoạn độc địa. Y biết thúc phụ đang đợi mình trả lời.

-Lạc Dương!

Vương Nhân Tắc nói ra hai chữ ngắn ngủn.

-Nói không sai!

Vương Thế Sung vỗ thật mạnh vào bả vai cháu trai. Vương Nhân Tắc đã nói đúng đáp án trong lòng y.

-Mười mấy năm trước, cuộc sống của ta không khác gì một con chó, chân ai cũng phải liếm. Nhưng từ hôm nay, ta không còn là chó, ta muốn làm người. Đã đến lúc người khác đến liếm chân của ta. Ý của ta, các ngươi có hiểu không?

Vương Thế Sung lại chăm chú nhìn về phía Vương Nhân Tắc:

-Còn ngươi, hiểu không?

-Quân quyền!

Vương Nhân Tắc vẫn nói ra hai chữ ngắn ngủn.

Hai mắt Vương Thế Sung híp lại, miệng mỉm cười. Y đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói:

-Quân đội Trương Tu Đà để lại đã trở thành tư quân của ta. Là tài sản đầu tiên để ta tranh đoạt thiên hạ. Những người hôm nay đến nghị sự, không lưu lại bất cứ ai. Giết toàn bộ!

Lúc này, có thân binh ở cửa bẩm báo:

-Khởi bẩm Tướng quân, các Đại tướng được mời đến nghị sự đã đến.

-Bao nhiêu người đến?

-Bẩm, có sáu người.

Vương Thế Sung tức giận mắng một tiếng:

-Con mẹ nó. Như thế nào mới đến sáu tên, còn bốn tên nữa đâu?

-Hồi bẩm Tướng quân, cụ thể ra sao ty chức không được biết.

Trong lòng Vương Thế Sung vô cùng tức giận. Dưới trướng Trương Tu Đà có mười tên Ưng Dương Lang Tướng, y muốn giết chết toàn bộ, không ngờ chỉ có sáu người đến, điều này khiến y không thể ra tay được. Lúc này, Vương Nhân Tắc nói:

-Ngũ thúc, giết chết bọn chúng cũng không thể bẩm báo với triều đình được. Không bằng trước tiên nắm lấy quân quyền. Sau này, ở trên chiến trường sẽ diệt trừ cả đám.

Vương Thế Sung gật đầu:

-Cũng có đạo lý. Cứ quyết định như vậy.

Y bước nhanh về hướng đại lều nghị sự.



Sở dĩ hôm nay còn có bốn người người không đến, là bởi vì Đại Tướng Giả Vụ Bản đang trong thời điểm hấp hối. Lúc y được Trương Tu Đà cứu ra đã bị thương nặng. Chống đỡ được mười ngày, cuối cùng cũng sắp không giữ được tính mạng.

Tần Quỳnh, La Sĩ Tín, Ngưu Tiến Đạt và đệ đệ của Giả Vụ Bản là Giả Nhuận Phủ, bốn người ở lại cùng y, thế nên không có đến đại trướng gặp mặt Vương Thế Sung.

Giả Vụ Bản là anh vợ Tần Quỳnh, có quan hệ rất tốt với Tần Quỳnh. Y xếp thứ hai trong số mười viên Đại tướng dưới trướng Trương Tu Đà, sau Tần Quỳnh. Y lúc sống rất là phúc hậu, có quan hệ rất tốt với mọi người. Người trước khi chết, đầu óc của Giả Vụ Bản cũng trở nên tỉnh táo, y nắm chặt tay Tần Quỳnh, cố sức nói với mọi người:

-Vương Thế Sung thủ đoạn độc ác, đối xử với mọi người rất thâm độc. Y mang ba ngàn người đến, chắc chắn sẽ không tha cho mọi người. Thừa dịp y còn chưa tận lực ra tay hãy mau rời đi, nghe lời của ta, mau rời …

Lời còn chưa dứt, y không cố được nữa, cứ như vậy mà ra đi. Giả Nhuận Phủ ôm lấy thi thể khóc lớn. Tần Quỳnh yên lặng khép hai mắt của Giả Vụ Bản lại. Trong thời gian này có quá nhiều tổn thất, y đã không còn nước mắt nữa rồi.

Tần Quỳnh đi ra bên ngoài lều ngồi xuống, im lặng nhìn trời đêm tối đen ở bên ngoài. Lúc này, La Sĩ Tín đi đến phía sau y, nắm chặt bả vai Tần Quỳnh:

-Đại ca, theo đệ đi đi!

La Sĩ Tín muốn Tần Quỳnh cùng y đến Phong Châu. Sư phụ đã chết, La Sĩ Tín trở thành lục bình không rễ, đồng thời biến thành thương ưng tự do. Y muốn đi tìm bầu trời của riêng mình. Nương tựa Dương Nguyên Khánh chính là giấc mộng của y bấy lâu nay.

Tần Quỳnh thở dài, y cũng không có chỗ để đi. Ở lại Đại Tùy, nhất định y không có cơ hội. Lời của Giả Vụ Bản lúc lâm chung như tảng đá đè nặng trong lòng y. Y cũng không thể ở lại, nếu không, người đầu tiên Vương Thế Sung muốn chính là giết y.

-Được rồi! Ta theo đệ. Nhưng ta muốn về quận Tề lo cho lão mẫu và thê nhi trước.

Lúc này, Ngưu Tiến Đạt đã ở phía sau hai người, nói:

-Ta cũng đi với các ngươi.

Tần Quỳnh quay đầu lại, nhìn y rồi nói:

-Ngươi có biết chúng ta muốn đi đâu không?

Ngưu Tiến Đạt gật đầu:

-Ta biết, các ngươi muốn đầu nhập vào Dương Nguyên Khánh. Ta cũng đi!

Tần Quỳnh đứng lên, đi vào bên trong lều. Một lát sau, y đi ra nói:

-Giả Nhuận Phủ cũng đi. Y muốn đưa huynh trưởng về huyện Lịch Thành. Y sẽ thay ta đưa người nhà đến Phong Châu. Việc này không thể chậm trễ, bây giờ đi ngay.

Một khi Tần Quỳnh đã quyết định, y cực kỳ quyết đoán, không chút dây dưa dài dòng. Sau nửa canh giờ, ba người mang theo ba trăm thuộc hạ cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại, theo đường vòng, nhằm hướng Phong Châu mà đi.



Tin tức Trương Tu Đà bỏ mình đã truyền đến Phong Châu, Dương Nguyên Khánh vô cùng đau buồn, hạ lệnh cho quân Phong Châu mặc toàn đồ trắng khóc tang, tưởng niệm Trương Tu Đà trong ba ngày.

Hai ngày nay, quý phủ của Dương Nguyên Khánh im ắng bất thường. Mọi người đều biết tâm trạng Dương Nguyên Khánh không tốt, đều cố tránh không đến quấy rầy hắn.

Màn đêm buông xuống, Bùi Mẫn Thu bưng một bát cháo tổ yến vừa mới hầm cách thủy, chậm rãi đi đến trước cửa thư phòng. Nàng nhìn thoáng qua hai gã thân vệ, thấy hai gã thân vệ lắc đầu, Bùi Mẫn Thu khẽ thở dài. Đã hai ngày nay trượng phu không ăn gì, cứ như vậy không được.

Cửa không khóa, Bùi Mẫn Thu đẩy cửa đi vào. Trong phòng một mảnh lờ mờ, không thắp đèn, chỉ có ánh sáng của vài ngôi sao chiếu qua cửa sổ, khiến cho không gian trong phòng như ẩn như hiện. Trong bóng tối, mơ hồ có thể thấy Dương Nguyên Khánh ngồi ở trước bàn, ngơ ngẩn nhìn sao trời qua cửa sổ.

Hắn đang nhớ lại lúc còn nhỏ, vào một năm, tổ phụ dẫn một quan quân thân hình cao lớn tới gặp hắn, khi đó ông ấy còn chưa đến ba mươi tuổi. Ông có một tấm thân oai hùng và khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt quyết đoán, thân hình cao lớn. Tổ phụ giới thiệu ông ta cho hắn.

-Vị này chính là mãnh tướng trong quân ta, Họ Trương, tên Tu Đà. Từ nay về sau, con sẽ học võ với ông ấy.

Trong đầu hắn, từng mẩu kí ức vụn vỡ xẹt qua, dường như vô cùng xa xôi, lại vừa như mới xảy ra ngày hôm qua.

Trung Tu Đà dẫn hắn đến bên hồ Khúc Giang tràn ngập băng tuyết, bàn tay đè lên bả vai hắn, nhìn vào hắn, trầm giọng hỏi:

-Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, theo ta học nghệ, ngươi thực không hối hận?

-Đồ nhi tuyệt đối không hối hận.