Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 541: Tây tần bá vương




Tô Định Phương im lặng nói hai câu:

-Trật tự!

Anh ta có chút hiểu rồi, liền nói:

-Cho nên bá phụ thất bại ở Quan Trung, chính là vì không có sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng. Ông ấy không thể xây dựng trật tự và chế độ này, thu hút quân sĩ tài giỏi, là như vậy sao?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Các con vật đều tụ tập theo loài, người chia theo nhóm. Dương Huyền Cảm không được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Quan Lũng. Ta cũng như thế, cũng không có được. Thiên hạ đại Tuỳ chỉ có sĩ tộc Sơn Đông mới có thể chống lại quý tộc Quan Lũng. Có được ủng hộ của sĩ tộc Sơn Đông ta cũng có thể nhanh chóng thiết lập nên chế độ và trật tự hùng mạnh.

-Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao còn không đi về phía Đông?

Dương Nguyên Khánh cười cười, hắn muốn để đáp án này lại cho Tô Định Phương tự đi tìm hiểu. Lúc này, một thân binh bẩm báo ở cửa lều:

-Khởi bẩm tổng quản, bên ngoài có sứ giả Lý Uyên phái đến cầu kiến, nói tên là Lưu Văn Tĩnh.

- Lưu Văn Tĩnh!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Lý Uyên sao hồ đồ như thế, không ngờ phái quân sư của mình đến.

-Mời hắn ta vào!

Một lát, Lưu Văn Tĩnh được thân binh dẫn vào lều lớn. Áp lực trong lòng Lưu Văn Tĩnh rất lớn. Lúc đầu để Lý Trí Vân đi Đột Quyết làm con tin. Chính là ông ta ra sức khuyên Lý Uyên. Không ngờ cuối cùng Lý Trí Vân rơi vào trong tay Dương Nguyên Khánh. Chết dưới thành Trường An. Vì thế, trong lòng ông ta tràn đầy áy náy. Ông ta cho rằng mình không thể chối đẩy trách nhiệm này. Ông ta chỉ có thể hết sức làm việc, mới có thể giảm bớt sự bứt rứt trong lòng.

Ông tiến lên thi lễ với Dương Nguyên Khánh:

-Lưu Văn Tĩnh tham kiếm Dương tổng quản!

-Lưu Tư mã mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh mời Lưu Văn Tĩnh ngồi xuống, lại bảo thân binh dâng trà. Lưu Văn Tĩnh lo lắng hỏi:

-Ngũ công tử còn sống không?

Dương Nguyên Khánh lắc đầu:

-Chúng tôi đã cố hết sức cứu cậu ta, nhưng mất máu quá nhiều, không thể cứu vãn được.

Ánh mắt Lưu Văn Tĩnh chán nản. Ông ta chỉ là ôm một tia hy vọng. Hy vọng Lý Trí Vân còn sống, nhưng bây giờ, tia hy vọng này cũng mất rồi.

Ông ta thở dài nói:

-Vậy có thể giao lại thi thể của cậu ấy cho chúng tôi không?

Dương Nguyên Khánh không nói gì, nửa cười nửa không nhìn Lưu Văn Tĩnh, Lưu Văn Tĩnh hiểu, vội vàng nói:

-Đương nhiên, là trao đổi, chúng tôi cũng sẽ trả lại di thể của lệnh tôn. Hơn nữa, tôi đã mang đến rồi, ở trên xe ngoài quân doanh.

Dương Nguyên Khánh nháy mắt với thân vệ của mình. Đội thân vệ lập tức ra ngoài lều, Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Ta đã sai người trao đổi. Lưu Tư mã đến nơi này của ta, chỉ vì việc này sao?

Lưu Văn Tĩnh gượng cười nói:

-Tất nhiên không phải, chúa công nhà tôi hy vọng hai nhà dừng tay, dĩ hoà vi quý, hy vọng Dương tổng quản có thể nhanh chóng dời khỏi Quan Trung.

-Ta hiện nay không phải đã dời khỏi Quan Trung sao?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói.

-Nhưng là….

Lưu Văn Tĩnh không biết nên nói thế nào. Thật ra ông ta muốn Dương Nguyên Khánh rời khỏi Phong Châu. Nhưng lời này ông ta nói không được, ông ta liền chuyển đề tài, nói bóng gió hỏi:

-Không biết lần này Dương tổng quản nam hạ, chính là vì việc của lệnh tôn sao?

-Ta không phải ở dưới thành đã nói với Lý Uyên sao? Không chỉ là ân oán cá nhân, còn có quốc thù, ta muốn Lý Uyên cho ta một lời giải thích. Vì sao ông ta cấu kết với Đột Quyết, xâm hại Phong Châu, Phong Châu thê thảm và tổn thất nghiêm trọng, nên làm thế nào bây giờ?

-Vậy tổng quản cần bồi thường gì?

Bên cạnh Phó sứ Phùng Khánh hỏi. Gã cảm thấy ý đồ của Dương Nguyên Khánh đã rất rõ ràng. Chính là muốn bồi thường mà đến.

Nhưng Lưu Văn Tĩnh không nói gì, ông ta cũng nghe hiểu ý của Dương Nguyên Khánh. Tuy nhiên, ông cho rằng Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không phải vì bắt đền mà đến. Mà là còn có mưu đồ khác. Ông kiên nhẫn chờ đợi Dương Nguyên Khánh bại lộ mưu đồ thật sự.

-Có lẽ ta cần bồi thường một chút.

Dương Nguyên Khánh cười cười nói với Phó sứ Phùng Khánh:

-Ngươi trở về nói với Lý Uyên, trước tiên chuyển cho ta hai mươi nghìn thạch lương thảo đến. Đây là điều kiện ta trở về Phong Châu.

Hắn nhìn Lưu Văn Tĩnh một cái, thản nhiên nói:

-Còn Lưu Tư mã, tôi vẫn đang tìm một thầy giáo thích hợp cho hài nhi. Tôi cảm thấy Lưu Tư mã khá thích hợp. Tôi chuẩn bị mời Lưu Tư mã làm khách.

Lưu Văn Tĩnh vẫn không nói gì. Ánh mắt của ông ta loé lên một chút bi ai. Dương Nguyên Khánh đã tuyên chiến với Lý Uyên rồi, ông ta thành tù binh đầu tiên.

……..

Huyện Thanh Thuỷ quận Thiên Thuỷ nằm ở trong thung lũng. Nơi này là đoạn cuối của dãy núi Lũng Sơn. Đất vàng chồng chất, địa hình vỡ nát, khe suối dọc ngang, ở một cánh đồng bát ngát cách huyện thành khoảng năm mươi dặm là một quân doanh chiếm diện tích rộng lớn. Đây là thế lực cắt cứ Lũng Tây của quân doanh Tiết Cử. Tổng cộng có năm mươi nghìn đại quân đóng ở nơi này.

Sáng sớm, Tiết Cử và vài phó tướng cưỡi ngựa đứng trước quân doanh. Ngắm nhìn Quan ải xa ngoài mười dặm, nơi đó là vị trí yết hầu tiến vào bình nguyên Quan Trung – Đại Chấn Quan.

Tiết Cử là cường hào của quận Kim Thành. Năm nay khoảng hơn bốn mươi tuổi. Tướng mạo hung ác, đầu to như cái thùng. Như tượng người chạm khắc đơn giản ở trên đá hoa cương. Nhưng người cao sáu thước sáu, cao lớn vạm vỡ, lực mạnh vô cùng, luyện võ công siêu quần. Hơn chục năm trước, Tề vương Dương Giản chiêu mộ dũng sĩ trong thiên hạ, Tiết Cử với tài bắn tên thiện nghệ, võ công tuyệt luân mà chiêu tuyển thành công, trở thành một trong bốn dũng sĩ của Tề vương, xếp thứ hai.

Sau này vì án Tề vương gây biến, làm Giáo uý nho nhỏ ở quận Kim Thành. Mùa thu năm ngoái, anh ta dùng hết tài sản lập nghiệp khởi binh làm phản. Nhanh chóng cắt ra một đại quân một trăm nghìn người, dùng thời gian mấy tháng công chiếm Hoàng Hà, dựng nước là Tần, tự xưng là Tây Tần Bá Vương.

Ngay lúc hắn ta quay đầu chuẩn bị tấn công Dương Huyền Cảm ở Quan Trung, Lý Uyên xuất binh thần tốc, chỉ ba ngày liền tiêu diệt Dương Huyền Cảm. Chiếm được Quan Trung, khiến Tiết Cử chậm một bước, chỉ có thể tụ tập trăm nghìn quân ở bên ngoài Đại Chấn Quan than thở.

Lúc này, Tiết Cử nhận được bẩm báo thám báo. Đại Chấn Quan có Đậu Kháng dẫn ba mươi nghìn quân trấn thủ. Điều này khiến Tiết Cử uể oải vạn phần. Đậu Kháng là Tổng quản U Châu trước đây, năng lực thống soái rất giỏi. Lại có ba mươi nghìn đại quân trấn thủ với thành Đại Chấn Quan cao mà hiểm trở, quân đội của mình chưa chắc có thể đánh bại được.

Chăm chú nhìn Đại Chấn Quan rất lâu, anh ta thở dài nói với các tướng:

-Đều quay về ăn trưa đã, chiều còn phải thảo luận quân tình.

Nói xong, anh ta đi vào lều lớn trong quân doanh với tâm trạng rầu rĩ. Lương Sư Đô cũng là một trong các phó tướng. Y là bạn cũ của Tiết Cử. Năm ngoái nương nhờ Tiết Cử, được phong làm Hữu quân nguyên soái, vì tấn công Hà Hoàng lập được không ít công tích, được Tiết Cử rất tin cậy.

Lương Sư Đô trở về lều của mình, một thân binh chạy đến bẩm báo:

-Tướng quân, có một người ở trong quân doanh đợi, từ quận Linh Vũ đến, nói là huynh trưởng của tướng quân.

Lương Sư Đô sửng sốt một lúc, huynh trưởng sao đã đến. Y bước nhanh vào lều lớn của mình.

Trong lều lớn, Lương Sư Chúng huynh trưởng của Lương Sư Đô đang chắp tay đi lại. Anh ta đang suy nghĩ nên thuyết phục huynh đệ mình thế nào. Hoàn thành nhiệm vụ Dương Nguyên Khánh giao phó.

-Đại ca, sao huynh lại đến đây?

Lương Sư Đô xuất hiện trước cửa lều, tò mò hỏi.

Lương Sư Chúng vừa quay đầu lại, thấy huynh đệ toàn thân áo giáp, đã là một viên đại tướng. Liền cười nói:

-Đến thăm đệ, còn muốn nói tình hình trong nhà cho đệ nữa.

-Ngồi xuống nói đi!

Lương Sư Đô bảo huynh trưởng ngồi xuống. Lại rót trà cho anh ta, trước tiên nỏi:

-Sức khoẻ của cha thế nào rồi?

Năm ngoái Lương Sư Đô thoát khỏi quận Linh Võ, muốn đem cả phụ thân theo, nhưng cha của anh ta luôn nghĩ về quê cha đất tổ, thế nào cũng không chịu đi theo anh ta. Cũng là người duy nhất Lương Sư Đô bận lòng.

-Sức khoẻ của cha vẫn tốt, chỉ là tuổi già, trí nhớ không còn được như xưa. Thỉnh thoảng bị lẫn, luôn coi tam đệ là đệ.

Lương Sư Đô có chút nhớ cha. Anh ta lại thở dài hỏi:

-Vậy quân Phong Châu làm khó mọi người không?

-Làm khó?

Lương Sư Chúng khó hiểu hỏi lại:

-Vì sao làm khó chúng ta? Chúng ta không có làm gì nguy hại đến quận Linh Võ.

Thật ra, Lương Sư Chúng vẫn không hiểu lúc đầu vì sao huynh đệ gấp gáp chạy trốn. Lúc đó suy nghĩ của huynh đệ là, đệ đắc tội với Dương Nguyên Khánh, sợ Dương Nguyên Khánh báo thù. Nhưng thực tế Dương Nguyên Khánh căn bản không hỏi việc Lương gia. Trái lại vì Lương gia là đại tộc địa phương, Trương Thái Thú thường xuyên đến thăm.

Lương Sư Đô không nói gì. Anh ta cũng biết lúc đó mình vì sao chạy trốn. Anh ta có một cảm giác sợ hãi khó hiểu. Có lẽ Anh ta có lòng tạo phản, lo lắng đã bị Dương Nguyên Khánh biết, chột dạ bỏ trốn.

Trầm mặc rất lâu, Lương Sư Đô chuyển đề tài:

-Đại ca đến tìm đệ có việc gì không?

-Là như thế này!

Lương Sư Đô nhỏ tiếng nói:

-Dương Nguyên Khánh muốn hợp tác với Tiết Cử đối phó với Lý Uyên. Hy vọng đệ có thể khuyên Tiết Cử cùng đồng ý lần hợp tác này.

Lương Sư Đô nhướn mày:

-Tiết Cử đối nhân xử thế rất tự phụ. Đệ không biết y sẽ nghe theo lời khuyên của đệ không. Chỉ sợ đệ không có năng lực này.

Mặt Lương Sư Chúng trầm xuống. Dương Nguyên Khánh nhận lời anh ta. Nếu việc này là thành công con trai cả của anh ta Lương Tố có thể phong là Huyện uý huyện Hoài Viễn. Trong lòng Lương Sư Chúng tràn ngập hy vọng, thái độ của huynh đệ khiến anh ta có chút thất vọng. Tuy nhiên, anh ta biết làm sao để huynh đệ nhận lời.

-Đây cũng ý của cha. Ông hy vọng đệ có thể suy nghĩ vì gia tộc một chút. Nếu có thể giúp Dương Nguyên Khánh một tay, đây chẳng phải là đệ giữ lại một lối thoát cho chính mình. Cũng sẽ giúp ích cho gia tộc cực lớn. Khiến địa vị gia tộc ở quận Linh Võ được nâng cao.

Đến đây, anh ta lấy ra một phong thư đưa cho Lương Sư Đô:

-Đây là thư cha viết cho đệ. Tự đệ xem đi!

Điểm yếu của Lương Sư Đô chính là phụ thân. Anh ta xem xong thư của cha bán tin bán nghi. Anh ta lẳng lặng gật đầu:

-Đệ thử đi!

Chính trong lúc Lương Sư Đô và huynh trưởng trao đổi. Tây Tần bá vương Tiết Cử cũng ở trong lều vương của y gặp Tạ Tư Lễ sứ giả Dương Nguyên Khánh cử đến.

Tiết Cử đã xưng đế. Tuy nhiên, hoàng đế này của y là Vua cỏ. Không lập lễ chế và tôn nghiêm đủ có của hoàng đế. Chỉ là là một lều da dê cực lớn thể hiện khí thế như cung vua. Hai bên đứng kín cung nữ và thị vệ. Một thảm màu đỏ rất dài, trải từ đầu này đến đầu kia là ba bậc thang bạch ngọc. Trên mặt bậc thang là một ngai vàng dùng vàng đúc thành. Hai bên đứng tám cung nữ cầm quạt lông vũ, Tiết Cử đầu mũ xung thiên. Người mặc long bào, ngồi ngay ngăn trên long tháp.

Lúc Tiết Cử tiếp khách quý, mới dùng các quy cách đế vương này. Sứ giả của Dương Nguyên Khánh chắc chắn là khách quý.

Tạ Tư lễ bước đi bình tĩnh tiến vào lều lớn, khom người thi lễ:

-Sứ giả Tạ Tư Lễ của Đại Tùy Phong Châu tổng quản, Sở quốc công, Dương tướng quân tham kiến bệ hạ vua nước Tây Tần!

Dương Nguyên Khánh nhất định không thừa nhận y làm vua. Điều đó trong dự đoán của Tiết Cử. Tuy nhiên chịu xưng y quốc tôn. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Dương Nguyên Khánh rồi. Tuy Tiết Cử bề ngoài thô lỗ, nhưng trong lòng vô cùng tinh tế. Y mỉm cười gật đầu nói:

-Ta nhớ Tạ tiên sinh không phải là phụ tá của Huyền Cảm sao? Khi nào dựa vào Dương tổng quản vậy?

-Tại hạ vẫn là quan của Phong Châu, phụng mệnh của tổng quản đi hiệp trợ Dương Huyền Cảm.

-Hoá ra là thế, không biết Tạ tiên sinh hiện giờ giữ chức gì ở Phong Châu?

-Tại hạ đảm nhận trưởng sử quận Linh Võ?

-Khà khà…. Quận Linh Võ là nơi tốt! Đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, là một quận lớn nhất về lương thực của Quan Nội, không biết hiện nay quận Linh Võ có bao nhiêu nhân khẩu?

Tiết Cử không nhanh không chậm hỏi. Trong lòng đang suy nghĩ dụng ý của Dương Nguyên Khánh phái sứ giả đến gặp mình, và đối sách mà y nên áp dụng.

Lúc này Lương Sư Đô cũng tiến vào trong lều. Đứng sát bên cạnh Thái tử Tiết Nhân Cảo. Tiết Nhân Cảo giống cha như đúc, uy mãnh cường tráng, võ nghệ cao cường. Nhưng y không có sự giảo hoạt của Tiết Cử, dũng mãnh có thừa, tài trí không đủ, đặc biệt tính cách hung tàn, giết người như rác.

Y cúi đầu nói với Lương Sư Đô:

-Đây là sứ giả Dương Nguyên Khánh cử đến, không biết đến làm gì?

Lương Sư Đô cười cười, cũng cúi đầu nói:

-Có lẽ là muốn cùng chúng ta đối phó với Lý Uyên.

Lúc này Tạ Tư Lễ đúng mực đáp lại:

-Tại hạ vừa mới được bổ nhiệm là Trưởng sử quận Linh Võ.

Tiết Nhân Cảo càng nghĩ càng thấy Lương Sư Đô nói có lý. Bản thân y chính là người thô lỗ không có học. Không hề đặt lễ nghi đế vương của cha vào trong lòng. Liền mở to họng cười to:

-Tạ tiên sinh, có phải Dương Nguyên Khánh muốn chúng ta hợp tác đối phó với Lý Uyên hay không?

Trong lều liền yên lặng. Ánh mắt của mọi người đều nhìn về Tiết Nhân Cảo. Lương Sư Đô đứng ở bên cạnh suy nghĩ. Có thể lợi dụng tên ngu xuẩn này. Liền cố ý kích thích y nói:

-Thái tử điện hạ không biết đừng nói lung tung. Vương thượng tạm thời không có ý tấn công Lý Uyên.

Tiết Nhân Cảo thô lỗ vô trí, y không chịu nổi kích thích, nhướng mày lên. Tức giận nhìn Lương Sư Đô:

-Ta làm sao không biết. Chúng ta ở đây làm gì? không phải muốn tấn công Quan Trung sao? Bây giờ chúng ta hết đường xoay sở, Dương Nguyên Khánh đề xuất hợp tác, đây không phải là không tốt sao?

-Câm miệng cho ta!

Tiết Cử đạp bàn một cái, hung hăng trợn mắt nhìn Tiết Nhân Cảo mắng:

-Ta thấy con ăn thịt người nhiều quá rồi. trong miệng nói không ra tiếng người!

Thật ra Tiết Cử đoán được dụng ý của Dương Nguyên Khánh. Trong lòng lão cũng cầu còn không được. Nhưng lão muốn giả hồ đồ, từ chỗ Dương Nguyên Khánh mà cò kè, thu được lợi ích lớn nhất. Không ngờ lời ngu ngốc của đứa con trai Tiết Nhân Cảo, lộ hết điểm mấu chốt của bọn họ, khiến trong lòng Tiết Cử vô cùng tức giận.

Tạ Tư Lễ cười khà khà, Tiết Cử có người con trai này cũng không tồi, liền cười nói:

-Ta quả thật phụng lệnh của tổng quản. Đến để thương thảo với quốc vương điện hạ cùng đối phó với Lý Uyên. Chỗ ta có một bức thư là tổng quản tự tay viết cho điện hạ. Điện hạ mời đọc.

Tạ Tư Lễ lấy ra một bức thư trình lên. Thị vệ trình thư cho Tiết Cử. Tiết Cử mở thư câu đầu tiên đó là: “Thọ yến của công chúa Nhạc Bình vừa biệt đã mười hai năm, nghe nói cố nhân ở Tây Tần khởi sự, Nguyên Khánh không khỏi cảm hoài……”

Tiết Cử cười cười, năm đó trong yến thọ của Công chúa Nhạc Bình, lão thích sát Dương Nguyên Khánh không thành công. Suýt nữa bị Dương Nguyên Khánh giết chết. Kiểu bạn cũ này không phải đáng khiến người ta nhớ như vậy.

-Bày tiệc đón khách quý!

Tiết Cử hạ lệnh bày tiệc rượu, các món ăn ngon vật lạ, trong tiếng nhạc du dương, một đội thiếu nữ nhảy múa. Hơn chục trọng thần của Tiết Cử ngồi hai bên, Tiết Nhân Cảo bị đuổi ra ngoài. Không được tham gia yến tiệc của lão.

Tiết Cử kính Tạ Tư Lễ một ly rượu, cười hỏi:

-Dương tổng quản vẫn nhớ ta sao?

-Nghe Dương tổng quản nói, ấn tượng rất sâu sắc với Bát phong đao của điện hạ, ta không biết Bát phong đao là gì?

Tiết Cử bật cười khà khà. Lúc này giải thích cho Tạ Tư Lễ:

-Bát phong đao chính là đao độc ta giấu trong áo choàng. Năm đó ta dùng đao độc này suýt nữa lấy mạng Dương tổng quản các người. Tuy nhiên, ta xem như nhân nghĩa, lúc ta bắn lén, còn kêu hắn một tiếng.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Bọn họ còn cho rằng Tiết Cử và Dương Nguyên Khánh có giao tình xưa. Ầm ĩ cả nửa ngày, hoá ra bọn họ là quan hệ ngươi sống ta chết.

Tiết Cử cũng thở dài:

-Lúc đó, ta cũng là vì Tề vương, không được làm chủ, chuyện cũ không nhắc đến nữa!

Lão nhìn Tạ Tư Lễ một cái. Liền chuyển để tài về chuyện chính:

-Xin hỏi Tạ trưởng sử. Nếu ta nhận lời hợp tác với Dương Nguyên Khánh, cùng đối phó Lý Uyên, Dương tướng quân có thể có ta lợi ích gì?

Tạ Tư Lễ cười nói:

-Hiện nay quận Bình Lương khống chế trong tay chúng tôi. Nếu Tiết điện hạ nhận lời hợp tác. Tổng quản nói, ngài có thể nhượng quận Bình Lương cho quân Tây Tần. Để quân Tây Tần từ Tiêu quan đạo tấn công Quan Trung.

-Đơn giản như vậy ư….

Tạ Tư Lễ gật đầu:

-Phong Châu chỉ có thể đáp ứng điều kiện này.

Thật ra Dương Nguyên Khánh còn đáp ứng trợ giúp Tiết Cử năm mươi nghìn thạch lương thảo. Tuy nhiên một câu nói vừa nãy của Tiết Nhân Cảo làm cho Tạ Tư Lễ thay đổi chủ ý. Ông quyết định không cho năm mươi nghìn thạch lương thảo. Dương Nguyên Khánh toàn quyền uỷ thác cho ông. Ông có quyền quyết định.

Sắc mặt Tiết Cử lộ ra vẻ không hài lòng. Lão nén lòng nói:

-Nếu trẫm liên hợp đối phó Lý Uyên, Vậy Dương Nguyên Khánh chuẩn bị bao nhiêu binh?

Tạ Tư Lễ lắc lắc đầu:

-Phong Châu vừa mới giao đấu ác chiến với Đột Quyết xong, quân lực mệt mỏi, tạm thời không có khả năng xuất binh. Chỉ có thể giao quận Bình Lương cho quân Tây Tần, cái khác chỉ có thể lên tiếng ủng hộ.

Tiết Cử giận dữ, ném cái chén xuống đất. Rút kiếm đặt trên cổ Tạ Tư Lễ, cả giận nói:

-Hoá ra Phong Châu muốn lợi dụng người của Tiết mỗ này. Vậy tốt, Quan Trung ta không đánh, ta đi đánh quận Linh Võ!

Tạ Tư Lễ không hề có chút sợ hãi, ông đẩy kiếm ra, lạnh lùng cười nói:

-Quân Phong Châu vừa tiêu diệt ba trăm nghìn kỵ binh Đột Quyết. Còn không coi quân Trung Nguyên ra gì. Nếu điện hạ tự cho rằng có thể thắng được kỵ binh Đột Quyết. Vậy cứ việc đến quận Linh Võ chịu chết. Tuy nhiên, ta nhắc trước, lúc đó chính Dương tổng quản và Lý Uyên liên hợp đối phó quân Tây Tần. Còn có Tây Lương Lý Quỹ. Ông ta cũng nhất định muốn báo thù một mũi tên của điện hạ.

Sắc mặt Tiết Cử thay đổi, kiếm không thu lại. Tạ Tư Lễ không hề sợ hãi, lạnh lùng như vậy nhìn lão. Lúc này, Lương Sư Đô vội vàng đứng dậy hoà giải nói:

-Vương thượng, đây là tính xấu của người đọc sách, không cần phải so đo với ông ta.

Tiết Cử hừ mạnh một tiếng, thu kiếm lại, lão cũng không tiếp khách nữa. Bước nhanh ra khỏi lều. Tạ Tư Lễ nhìn theo bóng lão. Khoé miệng lộ ra ý cười coi thường. Không biểu hiện thái độ cứng rắn, Tiết Cử sẽ cho rằng quân Phong Châu dễ bắt nạt, lão sẽ lấn tới.

Trong lòng Tạ Tư Lễ hiểu rõ, bất kể như thế nào, Tiết Cử đều sẽ nhận lời.

Tiết Cử một mình ngồi trong lều lớn tức giận. Lương Sư Đô tiến vào, cười nói:

-Vương thượng còn tức giận sao?

Tiết Cử oán hận nói:

-Dương Nguyên Khánh khinh người quá đáng!

-Thật ra thần cảm thấy Dương Nguyên Khánh nhìn thấu tình thế. Lý Uyên chiếm cứ Quan Trung. Bước tiếp theo của ông ấy tất nhiên là tấn công Lũng Hữu và Quan Nội. Quân Tây Tần chúng ta và Lý Uyên giao chiến ván này là không thể tránh khỏi. Thần cho rằng, phải nhân lúc Lý Uyên đến Quan Trung chưa yên ổn, lập tức tấn công Quan Trung. Nếu Dương Nguyên Khánh nhượng Tiêu quan đạo. Vậy chúng ta nhất định kết minh với Dương Nguyên Khánh, dẫn quân sát tiến Quan Trung.

Tiết Cử gật đầu, thở dài nói:

- Chỉ là Dương Nguyên Khánh rõ ràng lợi dụng chúng ta. Kết minh này quá thiệt thòi rồi. Ta không cam lòng!

Lương Sư Đô cười lên:

-Trước tiên tiêu diệt Lý Uyên, đoạt lấy Quan Trung, chờ chúng ta có thực lực rồi. Sẽ lần nữa thu dọn sạch Dương Nguyên Khánh, trả món nợ này, đây gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Tiết Cử cười lạnh một tiếng:

-Ngươi nói không sai. Ta sớm muộn sẽ thu dọn quận Linh Võ. Hôm nay ta nhịn tức giận này.

Lão lập tức đứng dậy lệnh:

-Khẩn cấp mời Tạ tiên sinh đến lều vương của ta đàm phán tường tận.

Sau một hồi trao đổi, Tiết Cử cuối cùng thống nhất đồng ý hiệp nghị đồng minh với Tạ Tư Lễ. Hai bên phác thảo thư đồng minh. Tạ Tư Lễ là thay mặt Dương Nguyên Khánh, ký tên trên thư đồng minh.

Tiết Cử lập tức dẫn một trăm nghìn đại quân, quay đầu hướng bắc, hiên ngang hướng giết vào quận Bình Lương. Một trăm nghìn đại quân Tây Tần phải từ Tiêu quan đạo phát động thế tiến công đến Quan Trung.

Còn Dương Nguyên Khánh sau khi biết được tin tức kết minh thành công, liền dẫn quân lên bắc, trở về Phong Châu.