Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 581: Ném đá xuống giếng




Dương Quảng cũng có chút do dự, lòng trung thành của Vũ Văn Thành Đô trong lòng y hiểu rõ. Nhưng Vũ Văn Thành Đô có thể vì gia tộc mà phản bội lòng trung thành hay không, y cũng không thể khẳng định. Tuy nhiên, quả thật là tử vô đối chứng, cái này có chút khó khăn.

Vũ Văn Thành Đô dẫn mười ngàn Kiêu quả Nội Vệ (ngự lâm quân của Tùy Dương Đế Dương Quảng), bảo vệ cung Giang Đô, nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu. Chức vụ quan trọng như vậy, Dương Quảng không bỏ qua một điểm bất trung nào. Nội Vệ Tướng Quân vốn là Độc Cô Thịnh, nhưng vì Độc Cô Thịnh là gia tướng của Độc Cô thị, mà Độc Cô thị lại đầu hàng Lý Uyên. Việc này khiến Dương Quảng ngay lập tức tước bỏ quân quyền của Độc Cô Thịnh. Nhưng hiện tại, không ngờ Vũ Văn Thành Đô lại có liên quan đến Tiêu Tiển. Điều này làm cho Dương Quảng có chút không thoải mái.

Lúc này, hoạn quan Lý Trung Lương ở bên cạnh ngắt lời nói:

-Bệ hạ, Y Chính Trương Khải và Tiêu Tiển đã từng quen biết, có lẽ y sẽ nhận ra phong thư này là thật hay giả.

Dương Quảng cũng hơi có chút ấn tượng. Vài năm trước, Tiêu Tiển từng mắc bệnh nặng, Tiêu Hậu đích thân cầu xin y phái Ngự Y đi huyện La, mà Ngự Y đó hình như là Trương Khải. Được Lý Trung Lương nhắc nhở, Dương Quảng lập tức ra lệnh:

-Truyền Trương Khải đến đây!

Một lát sau, Y Chính Trương Khải được dẫn vào ngự thư phòng, y tiến lên hành lễ:

-Thần tham kiến Bệ hạ.

Dương Quảng liếc qua y. Trương Khải là người tích cực chủ trương trở lại kinh thành, Dương Quảng không thích y lắm, thản nhiên nói:

-Trương ái khanh, người từng chữa bệnh cho Tiêu Tiển phải không?

Trương Khải vội vàng nói:

-Bẩm bệ hạ, chuyện đó vào năm Đại Nghiệp thứ tư hay thứ năm, thần đã không còn nhớ rõ.

-Vậy ngươi còn nhận ra bút tích của Tiêu Tiển không?

Dương Quảng giấu diếm thanh sắc, tiếp tục hỏi.

-Việc này… Nếu như cố nhớ lại, có lẽ còn có chút ấn tượng.

Dương Quảng đưa mắt nhìn Lý Trung Lương, Lý Trung Lương liền đưa một bức thư cho Trương Khải. Vũ Văn Thành Đô cũng rất căng thẳng nhìn y.

Trương Khải tiếp nhận bức thư, nhìn một lúc lâu, nhíu mày nói:

-Bẩm bệ hạ, có chút cảm giác quen thuộc. Có thể là bút tích của Tiêu Tiển, nhưng thần cũng không dám chắc chắn. Dù sao chuyện cũng đã mấy năm rồi. Nhưng thần biết, hàng năm huyện La đều có công văn báo cáo cho Dân Bộ về thuế má và nhân khẩu. Trong kho công văn của Dân Bộ ở Lạc Dương hẳn còn lưu giữ, bệ hạ có thể phái người đi kinh thành thẩm tra đối chiếu, chậm nhất là một tháng có thể biết rõ chân tướng.

Dương Quảng trầm tư một lúc lâu, sau đó nói với Vũ Văn Thành Đô:

-Trẫm không muốn ngươi chịu oan uổng. Nếu đúng là ngươi vô tội, trẫm sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi. Nhưng trong khoảng thời gian xác nhận bút tích, ngươi tạm thời về nhà nghỉ ngơi chờ đợi. Tạm thời Nội Vệ sẽ do phó tướng của ngươi là Hổ Bí Lang Tướng Vũ Văn Tinh thống lĩnh.

Trong lòng Vu Văn Thành Đô thở dài một hơi, y hiểu rất rõ Dương Quảng. Ngoài miệng Dương Quảng nói không muốn y chịu oan uổng, nhưng thực tế là Dương Quảng đã hoài nghi chính y, như vậy mới đoạt đi quân quyền của y. Vũ Văn Thành Đô cũng không có cánh nào khác, chỉ đành khom người tạ ơn:

-Thần tạ ơn bệ hạ minh giám.

Tư Mã Đức Kham âm thầm tán thưởng kế sách cao minh của Liễu Khánh, nhìn rõ trái tim của bậc Đế Vương. Không cần dựa vào chứng cứ chính xác, rõ ràng, chỉ cần trong lòng có một chút không tín nhiệm, như vậy bọn họ đã đạt được mục đích.

Phó tướng của Vũ Văn Thành Đô có hai người, một là Độc Cô Khai Viễn, người này là tâm phúc của Vũ Văn Thành Đô, cũng là cháu trai của Độc Cô Thịnh, chắc chắn Dương Quảng sẽ không dùng y. Mà người còn lại là Vũ Văn Tinh, thuộc hạng người nhát gan, vô dụng, nhưng Dương Quảng tín nhiệm y, nhất định sẽ dùng.

Tư Mã Đức Kham phục sát đất quân sư Liễu Khánh. Không biết Vũ Văn Hóa Cập tìm đâu ra vị Gia Cát Lượng tái thế này, tất cả mọi việc đều bị y đoán trúng.

Tin tức từ cung Giang Đô nhanh chóng rơi vào tay của Vũ Văn Hóa Cập lúc y còn trong phủ ở nội thành Giang Đô. Vũ Văn Hóa Cập vui mừng đến phát điên. Chỉ mất một canh giờ, chướng ngại lớn nhất của y là Vũ Văn Thành Đô đã bị quật ngã. Vũ Văn Tinh không đáng để bận tâm, y có thể dễ dàng khống chế người này. Hiện tại, trên cơ bản, năm mươi ngàn đại quân ở Giang Đô đều bị y khống chế, có thể nói là đại thế đã định. Y vội vàng sai người mời Liễu Khánh đến. Liễu Khánh vừa tiến vào trong phòng, Vũ Văn Hóa Cập liền tiến đến, thi lễ thật sâu:

-Tất cả đều nhờ vào diệu kế của tiên sinh, Vũ Văn Thành Đô đã bị cắt chức.

Liễu Khánh mỉm cười nói:

-Cái này đã nằm trong dự liệu của ta. Dương Quảng trời sinh tính đa nghi, đến vợ của mình còn không tin tưởng, y còn có thể tin dùng Vũ Văn Thành Đô của Tiêu gia hay sao? Ví dụ như lúc trước, Dương Huyền Cảm tạo phản. Dương Nguyên Khánh đã phát hịch văn thảo phạt phản tặc Dương Huyền Cảm, tuyên bố thoát ly quan hệ phụ tử, y vẫn còn không tin được Dương Nguyên Khánh, kiên quyết bức hắn tới Phong Châu. Cái này gọi là người cô độc, y còn tưởng rằng tất cả mọi người đều trung với y, không biết đã sớm bị cô lập hoàn toàn.

Vũ Văn Hóa Cập nhìn y có chút kỳ quái rồi hỏi:

-Tiên sinh biết Dương Nguyên Khánh sao?

Liễu Khánh cười nói:

-Ta đã thấy hắn một lần, tuy nhiên không biết hắn, chỉ nghe qua không ít sự tích về hắn, được cho là một nhân vật kiêu hùng.

-Hắn tính gì là kiêu hùng, chẳng qua là ỷ vào tổ phụ ban cho, vận khí tốt hơn một chút mà thôi.

Vũ Văn Hóa Cập châm biếm một câu, sau đó quay lại chủ đề chính:

-Hiện tại Vũ Văn Thành Đô tạm thời mất chức, tiên sinh cho rằng ta nên động thủ vào lúc nào?

Liễu Khánh trầm ngâm một chút rồi nói:

-Ta rất lo lắng Dương Quảng nghĩ lại, một lần nữa trọng dụng Vũ Văn Thành Đô. Ta nghĩ việc này không nên chậm trễ, ngày mai khi mặt trời lặn, tranh thủ trời tối lập tức động thủ.

Vũ Văn Hóa Cập nghĩ tới việc tối mai có thể thực hiện tâm nguyện bấy lâu, trong lòng có vừa chút hồi hộp, lại vừa mong đợi.

-Ta cảm thấy còn rất nhiều chuyện chưa chuẩn bị tốt, ví dụ như long bào, mũ miện của ta. Rồi còn việc chỉ huy quân đội như thế nào, bố trí ra sao đều chưa có nghĩ kỹ, có nên đợi vài ngày nữa hay không?

Liễu Khánh hiểu được Vũ Văn Hóa Cập đang hồi hộp, vừa cười vừa an ủi y:

-Chúng ta đã chuẩn bị suốt hai tháng, Trần Lăng đã nguyện trung thành với ngài, Tư Mã Đức Kham cũng nguyện ý cùng ngài đánh lấy thiên hạ, hiện tại chỉ còn mỗi Vũ Văn Tinh, ngài chỉ cần khống chế được hắn, lệnh cho hắn đem quân đội Nội Vệ ra khỏi cung Giang Đô, như vậy là toàn bộ mọi việc đã thành. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở công tử, công tử hiện giờ chưa thể đăng cơ, nhất định phải lập một hoàng tộc làm tân đế, nếu không ngươi chỉ huy năm mươi ngàn đại quân, năm mươi ngàn đại quân chỉ muốn về nhà, không muốn theo ngươi tạo phản.

-Nhưng nếu không thể đăng cơ, ta phí nhiều tâm huyết như vậy làm gì. Di ý (ý của người đã chết) của cha ta là muốn ta xây dựng lại Bắc Chu, lúc trước tiên sinh cũng từng nói cho ta biết, Vũ Văn Hóa Cập ta sẽ có một ngày đăng cơ.

Vẻ mặt Vũ Văn Hóa Cập trầm xuống, trong lòng y cực kỳ bất mãn, vốn nói rất hay rất tốt, Liễu Khánh từng vỗ ngực cam đoan, nói y có thể trực tiếp phế bỏ triều Tùy, thành lập vương triều của chính mình. Hiện tại lại nói không thể đăng cơ, chỉ có thể phù trợ Hoàng tộc. Cái này không phải là may áo cho người khác mặc sao?

Liễu Khánh khẽ cười nói:

-Công tử không cần lo lắng, mục đích cuối cùng chính là để công tử đăng cơ. Chỉ có điều, vừa mới bắt đầu thì không được. Chỉ cần công tử giết hết toàn bộ Hoàng tộc Dương thị, chỉ giữ lại một con rối để phù trợ, công tử là Nhiếp Chính Vương, và khi thời cơ chín muồi, vị Hoàng Đế này đột nhiên chết đi, Hoàng tộc không có người kế thừa, như vậy mọi người chỉ có thể đưa Nhiếp Chính Vương lên đăng cơ, người nói đạo lý này có đúng không?

Vũ Văn Hóa Cập tập trung suy nghĩ một lát, rốt cục gật đầu, nếu là như thế, y có thể làm theo phương án này, trước không đăng cơ mà làm Nhiếp Chính Vương.

Đêm tối mờ mịt, một vầng trăng tỏ treo trên bầu trời, lẻ loi dạo chơi giữa khoảng không vô tận. Thành Giang Đô đã hoàn toàn yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, cũng khó nhìn thấy binh lính tuần tra trên đường, lúc này đã không còn ai muốn ra khỏi cửa nữa rồi.

Lúc này, một bóng đen xuất hiện ở tường thành phía bắc, động tác nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Y dùng một móc câu ném lên đầu thành làm điểm tựa, sau đó thoăn thoắt trèo lên đầu thành như khỉ trèo cây. Trên đầu thành không có binh lính, y chạy vội hai bước, trực tiếp nhảy ra khỏi tường thành cao mấy trượng, biến mất một cách vô thanh vô tức, khiến người ta không thể tin nổi.

Người này chính là Tán Triều Đại Phu Thẩm Quang. Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Dương Quảng nhìn trúng tuyệt kỹ trèo tường như đi trên đất bằng của y, liền giữ lại bên cạnh làm thuộc hạ, cũng không đảm nhiệm chức vụ gì, có điều, y vẫn là Ưng Dương Lang Tướng của quân Phong Châu, cái thân phận này có thể tìm được ở trong hồ sơ của Binh Bộ. Y ở bên cạnh Dương Quảng, đến tận bây giờ cũng chưa từng bị điều động thực hiện bất kỳ công việc nào.

Trong đêm đen, Thẩm Quang chạy vội đi, đi được khoảng hai dặm thì tiến vào trong một thôn trang. Y tiến vào tòa nhà lớn nhất. Nơi này nằm ngoài thành Giang Đô, là nơi quan phủ theo dõi lỏng lẻo nhất, có rất nhiều người không rõ lai lịch sinh sống, mà An Phủ Giang Đô (nơi phụ trách công việc quản lý và ổn định cuộc sống cho người dân) cũng không thèm quan tâm.

Tòa nhà mà Thẩm Quang đi vào chính là một điểm tình báo của quân Phong Châu ở Giang Đô. Sở dĩ điểm tình báo đặt ở nơi này là vì nơi này có thể nuôi dưỡng chim ưng, mà bên trong thành thì không được.

Nuôi dưỡng chim ưng là một nghề nghiệp cực kỳ phồn thịnh vào Vương triều Đại Tùy. Năm Đại Nghiệp thứ tư, Dương Quảng tây chinh Thổ Cốc Hồn, từng chiêu mộ ưng nô và chim ưng ưu tú nhất, số người hưởng ứng lên đến hơn mười ngàn người. Đi săn và truyền tin là hai nhu cầu sử dụng chim ưng nhiều nhất. Các thương nhân cũng thường dùng chim ưng để truyền đạt tin tức tình báo trọng yếu trong buôn bán.

Thẩm Quang vừa nhảy qua tường bao, lập tức có bốn năm người dùng quân nỏ nhắm thẳng vào y:

-Đứng lại!

Trong bóng đêm, có người thấp giọng quát.

Thẩm Quang giơ tay lên, cười nói:

-Đừng khẩn trương, là ta!

Trong bóng đêm, một gã nam tử trẻ tuổi đi ra, ước chừng mười tám, mười chín tuổi. Dáng người rắn rỏi, bước đi mạnh mẽ. Tuy còn rất trẻ tuổi, nhưng trong ánh mắt hiện nên nét trầm ổn hơn chúng bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Y tên là Trần Mộ, là con cháu trong Nam Trần Vương tộc, bảy tuổi đã trở thành cô nhi, được Thẩm Thu Nương nuôi nấng, hai năm trước tham gia quân Phong Châu. Bởi vì y rất khôn khéo và có khả năng, hiện tại đã là Đội trưởng trinh sát tình báo của Giang Đô.

Trần Mộ cười khổ một tiếng rồi nói:

-Thẩm Tướng Quân, lần sau có thể gõ cửa hay không? Ngươi cứ trèo tường vào như vậy sẽ khiến cho chúng ta dần mất cảnh giác. Chẳng may lần sau thật sự là quan binh tiến vào, chúng ta cũng sẽ tưởng là ngươi.

Thẩm Quang bật cười ha hả rồi đáp lại:

-Lần sau ta nhất định nhớ gõ cửa.

Trần Mộ cũng không có cách nào khác, vị Thẩm Tướng Quân này lần nào cũng nói như vậy, cũng không có một lần nào gõ cửa mà vào. Đêm nay, y biết rõ mục đích mà Thẩm Quang đến, liền gật đầu:

-Thư của tổng quản đã đến.

Thẩm Quang mừng rỡ. Trong khoảng thời gian này, y vẫn luôn đợi tin tức của Dương Nguyên Khánh. Mỗi tối đều đến hỏi một lần, nhưng đều không có kết quả. Đêm nay y cũng không có hi vọng, nhưng không ngờ lại có tin tức.

-Tin ở nơi nào?

Thẩm Quang sốt ruột đến không chịu nổi liền hỏi.

-Thẩm Tướng Quân, vào nhà rồi hẵng nói.

Đi vào trong phòng, Trần Mộ lấy từ trong hộp ra một cái ưng tín vẫn còn dấu niêm phong. Tuy nhìn Thẩm Quang như không có để ý đến, nhưng trên thực tế, y vô cùng lo lắng chờ đợi tin tức của Dương Nguyên Khánh. Mắt thấy thế cục Giang Đô ngày càng nghiêm trọng, y rất nóng lòng mong nhận được chỉ thị của Dương Nguyên Khánh.

Thẩm Quang cắt niêm phong, rút từ trong ống trúc ra một mảnh lụa mỏng, trên mặt có chữ viết của Dương Nguyên Khánh, chỉ có một hàng chữ ‘Cứu Yến Vương và Công chúa Đan Dương ra’.

Hôm sau là ngày mười sáu tháng tám, chính là ngày miễn triều sau trung thu. Cũng giống với các ngày được miễn vào triều khác, các đại thần đều ở lại phủ trong thành Giang Đô, mà không cần phải đến buổi triều sớm ở cung Giang Đô. Cung Giang Đô cách thành Giang Đô khoảng hai mươi dặm về hướng tây nam. Dương Quảng lệnh cho quan phủ xây dựng, cải tạo một con đường lớn, bằng phẳng thông thẳng đến nội thành. Mỗi ngày, các đại thần vào triều chỉ cần đi khoảng nửa canh giờ là đến nơi.

Tuy hôm nay là ngày miễn vào triều, nhưng không phải tất cả các đại thần đều được nghỉ ngơi. Một số bộ trọng yếu đều phải có quan viên túc trực. Cũng cần có một Tướng quốc túc trực ở trong cung.

Ngày hôm qua là trung thu, là do Ngu Thế Cơ trực. Hôm nay là ngày mười sáu tháng tám, đến lượt Bùi Uẩn trực. Hôm nay, Bùi Uẩn cảm thấy hơi mệt, y nghỉ ngơi đến giữa trưa, sau đó mới đứng dậy đi đến cung Giang Đô.

Thật ra, các đại thần vào triều đã không còn ý nghĩa gì. Tấu chương từ khắp nơi trong thiên hạ rất khó đến được Giang Đô. Mỗi một phần tấu chương được mang đến, đều tốn rất nhiều công sức, có khi vài ngày mới có một vài tấu chương được mang đến. Nhưng thường thường, Lạc Dương cũng sẽ có phi ưng mang tới một vài tinh tức tình báo. Tuy nhiên, những tin tình báo này phần lớn là quân tình. Mỗi ngày, việc đầu tiên khi vào triều của các đại thần là tụ lại một chỗ, hỏi xem ngày hôm qua ở kinh thành có tin tức gì truyền tới hay không.

Hôm trước, Dương Nguyên Khánh đưa tới một tấu chương, Bùi Uẩn cũng nhìn thấy bản sao. Dương Nguyên Khánh đã suất quân công phá được thành Thái Nguyên. Tin tình báo này đối với Bùi Uẩn có ý nghĩa vô cùng trọng đại, y biết chính mình nên rời khỏi Giang Đô.

Bùi Uẩn bí mật liên hệ với hơn mười quan viên tâm phúc, thuyền bè cũng đã an bài xong, hiện tại chỉ chờ thời cơ để khởi hành.

Ở trong xe ngựa, Bùi Uẩn cẩn thận suy xét tiền đồ của chính mình. Trong lòng y hiểu rõ, Đại Vương Dương Đàm ở trong tay Dương Nguyên Khánh, tất nhiên Dương Nguyên Khánh sẽ lập Dương Đàm làm Hoàng đế. Như vậy, dựa theo kinh nghiệm, lý lịch và sức ảnh hưởng, chính mình cũng có thể đi theo. Nếu suy xét đến địa vị của Bùi gia, vị trí Tể tướng của mình còn được xếp hạng trước trong số các vị Tể tướng.

Trong lúc Bùi Uẩn trầm tư, xe ngựa đột nhiên dừng lại, giọng nói của phu xe vang lên:

-Lão gia, cây cầu phía trước đã bị đứt.

Bùi Uẩn có chút kỳ quái. Cây cầu ở sông Giang Dương mới được tu sửa hồi đầu năm, thế nào mà lại đứt rồi? Y thò đầu ra ngoài nhìn lại, quả nhiên là cây cầu đã đứt. Cây cầu dài năm trượng, là con đường bắt buộc phải đi qua để đến cung Giang Đô. Rõ ràng cây cầu đã đứt, bây giờ làm sao có thể đến cung Giang Đô? Bùi Uẩn nhìn xung quanh, bốn phía hoàn toàn im ắng, không có một bóng người.

-Tướng Quốc, hay là chúng ta đi đường Khương Hoàng!

Một gã tùy tùng đề nghị.

Đường Khương Hoàng là con đường nhỏ ở mặt phía nam cung Giang Đô. Đường nhỏ hẹp, gập ghềnh không bằng phẳng. Bùi Uẩn đã từng đi qua đó một lần, thiếu chút nữa khiến hắn phát điên. Đường xa không bằng phẳng thì thôi không nói đến, vấn đề chính là trước tiên phải quay về thành Giang Đô, sau đó theo hướng nam mà vòng vèo khoảng ba mươi dặm đường. Tất cả là bốn mươi dặm đường, đoán chừng khi đến được cung Giang Đô thì trời cũng đã tối.

Bùi Uẩn mất hứng, giơ tay chặn lại:

-Trở về thành đi!

Đến cung Giang Đô cũng không có việc gì. Y nghĩ đi nghĩ lại, tính quay về thành, đến gặp Tư Mã Đức Kham, bảo y phái người dựng cầu nổi, nếu không, ngày mai các quan viên không thể vào triều.

Xe ngựa của Bùi Uẩn quay đầu, nhằm hướng thành Giang Đô mà đi. Mới đi được khoảng hai dặm, phía trước mặt có mấy người cưỡi ngựa chạy vội đến. Người dẫn đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo xanh, liên tục quất ngựa tăng tốc, phía sau có vài tên nha dịch chạy theo.

-Trương Huyện lệnh!

Bùi Uẩn vội vàng hô to. Y nhận ra người này, là Huyện lệnh huyện Giang Dương Trương Huệ Thiệu.

Trương Huệ Thiệu ghìm dây cương, y nhìn thấy Bùi Uẩn, lập tức mừng rỡ nói:

-Hóa ra Bùi Tướng Quốc ở đây, ty chức có việc khẩn cấp cần bẩm báo với Thánh Thượng.

Bùi Uẩn thấy vẻ mặt lo lắng của y, trong lòng nghi hoặc liền hỏi:

-Đã xảy ra chuyện gì?

-Khởi bẩm Bùi Tướng quốc, sáng nay, hai mươi ngàn quân của Tư Mã Đức Kham đã biến mất. Mà mười ngàn quân lẽ ra phải trú đóng ở cung Giang Đô lại xuất hiện ở bên ngoài thành huyện Giang Dương. Bình thường, loại điều động này đều có thông báo cho huyện nha, nhưng hôm nay lại không có bất kỳ cái thông báo nào. Ty chức cảm thấy truyện này có vấn đề, nên muốn đến cung Giang Đô bẩm báo.

Bùi Uẩn nhướng mày, việc này là làm sao? Quân đóng ở cung Giang Đô lại bị điều đến huyện Giang Dương, như vậy ai tới trấn thủ cung Giang Đô?

Bùi Uẩn quay đầu lại, nhìn thoáng qua, liên tưởng đến việc cây cầu mới xây dựng đã bị đứt, trong lòng y có một cảm giác bất an. Một ý nghĩ lớn mật và kinh khủng chợt xuất hiện trong đầu y, chẳng lẽ là…

-Trương Huyện lệnh, cầu Giang Dương ở phía trước đã bị đứt, ta không đi qua được, đành phải quay lại.

Trương Huệ Thiệu chấn động, lập tức nói:

-Sao lại như vậy, cầu đó mới được ty chức tu sửa, vô cùng chắc chắn, cho dù gặp phải lũ lụt trăm năm mới có cũng không thể phá hủy được. Trừ phi là có người cố ý phá hoại.

Hai người nhìn nhau, lập tức hiểu rõ. Người bình thường không thể phá hỏng cầu được, chỉ có thể là quân đội.

Lúc này, Bùi Uẩn ra lệnh:

-Lập tức tới Bắc Đại doanh.



Thành Giang Đô do hai huyện tạo thành. Ở phía bắc là huyện Giang Đô, ở phía nam là huyện Giang Dương. Bắc Đại doanh ở phía bắc huyện Giang Đô, có hai mươi ngàn quân trú đóng, do Hữu Đồn Vệ Tướng Quân Trần Lăng thống lĩnh. Nam Đại doanh thì ở phía nam huyện Giang Dương, cũng có hai mươi ngàn quân trú đóng, do Hổ Bí Lang Tướng Tư Mã Đức Kham thống lĩnh.

Hiện tại Nam Đại doanh xuất hiện điều khác thường, hai mươi ngàn quân trú đóng biến mất, mà mười ngàn quân bảo vệ cung Giang Đô lại có mặt ở phía nam Nam Đại doanh.

Bùi Uẩn lập tức đoán được huyền cơ trong đó, nhất định là Tư Mã Đức Kham thống lĩnh hai mươi ngàn quân đội Nam Đại doanh tiếp quản phòng vệ Giang Đô.

Đây là một sự việc hết sức nghiêm trọng. Nếu Tư Mã Đức Kham xuất hiện dị tâm, như vậy thì sinh mạng của Thánh Thượng sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng Bùi Uẩn nóng như lửa đốt, chạy vội về phía Bắc Đại doanh. Cho dù y đã quyết định bỏ đi, nhưng thân là thần tử, y không hi vọng tính mạng Dương Quảng gặp nguy hiểm. Là thần tử, y phải cố hết khả năng bảo vệ an nguy cho tính mạng của Thánh Thượng.

Bùi Uẩn cũng cố chịu đựng xóc nảy, lệnh cho xa phu không ngừng gia tăng tốc độ. Sau nửa canh giờ, rốt cục đã đến được Bắc Đại doanh.