Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 588: Thiên hạ đại biến




Vương Thông từ nãy im lặng, giờ mới lên tiếng:

- Để Vương gia đến chủ trì khoa thi cử là một biện pháp không tồi.

Vương Thông rất tự phụ, nếu Hà Đông cử hành khoa thi cử, chủ khảo đích thị là ông ta chứ không phải ai khác. Vương Tự chậm rãi gật đầu. Huynh đệ nói rất đúng, Vương gia vẫn hơn Bùi gia về phần giáo dục. Vương gia xưa nay là đại nho nổi tiếng khắp thiên hạ, mà Bùi gia thì không... Dương Nguyên Khánh không cùng vợ tới Vương gia, một mặt là muốn giảm bớt sự chú ý, cố gắng dùng cách khá kín đáo để ám thị Vương gia. Mặt khác, Dương Nguyên Khánh cũng khá bận rộn, trước khi chưa thành lập một hệ thống chính quyền, mọi việc lớn nhỏ đều do hắn xử lý, khiến hắn mỗi ngày đều bận rộn không thôi.

Dương Nguyên Khánh làm việc ở nơi vốn là phủ tổng quản Thái Nguyên Lưu Thủ của Lý Uyên, hiện tại thì bốn chữ “Thái Nguyên Lưu Thủ” đều đã bỏ hết, chỉ đơn giản để là phủ tổng quản, tên chính thức vẫn chưa được xác định.

Trong thời gian này, Dương Nguyên Khánh chủ yếu bận về việc xem xét lý lịch, tư cách của quan viên hơn 10 huyện và 15 quận của Hà Đông. Sau khi hắn chiếm lĩnh Hà Đông, có mấy quan viên ở quận, huyện đã cùng Lý Thế Dân bỏ chạy, như Thái Thú Độc Cô Hoài Ân của quận Giáng, Thái Thú Lý Hiếu Cơ của quận Thượng Đảng và những kẻ khác nữa.

Dương Nguyên Khánh liền điều Trưởng sử Cao Đức Hoàng của quận Trường Bình đảm nhiệm Thái Thú quận Thượng Đảng, bổ nhiệm Bùi Thế Thanh làm Thái Thú quận Giáng, hắn còn muốn cân nhắc việc kiến lập thế lực đứng sau triều đình cùng những việc khác về sau..

Lý lịch của quan viên rất quan trọng, từ lý lịch có thể nhìn thấy hoàn cảnh. Ở thời Tùy Đường, hoàn cảnh xuất thân của một quan viên là điều quan trọng nhất. Dương Nguyên Khánh hơi buồn rầu, hắn phát hiện Hà Đông có rất nhiều quan viên đều có chung một hoàn cảnh, là đều xuất thân từ Bùi gia, cũng là môn sinh của Bùi phiệt. Khi hắn chưa an định được Hà Đông, trước khi thu nhận đủ nhân tài, hắn còn phải tiếp tục dùng đến bọn họ.

Đang lúc Dương Nguyên Khánh tất bật với công việc, thì có thị vệ ngoài cửa bẩm báo:

- Mỹ Dương công cầu kiến.

Mỹ Dương công chính là Tô Uy, tước vị của gã chính là Huyện công huyện ỹ Dương. Khi mới tới Phong Châu tất cả mọi người đều tôn xưng gã làm Tô các lão. Nhưng rất lâu về sau nhiều người không còn thích gã như trước, chủ yếu là do gã quá mưu cầu danh lợi, không giống như Cao Quýnh, một người liêm chính không ham danh lợi. Mọi người đều không muốn đem gã và Cao Quýnh đánh đồng, nên không gọi gã là các lão mà đổi cách gọi gã thành Mỹ Dương công.

Tuy nhiên Dương Nguyên Khánh lại cần một lão thần ham công danh lợi lộc như gã, hắn cần Tô Uy thay mặt hắn làm việc thật sự. Cao Quýnh mặc dù có danh vọng nhưng lại không chịu làm quan, chỉ có thể làm bài trí.

Tô Uy tuy rằng thích kết bè kết cánh, ham thích công danh, nhưng gã cũng là người có tài, tham gia thành lập các điều luật Đại Tùy, có rất nhiều kinh nghiệm dựng nước, hơn nữa gã chưa từng trái ý trên, lại không xuất thân từ gia đình quan lại, Dương Nguyên Khánh rất cần một trọng thần như gã.

- Cho vào....

Tô Uy bước nhanh vào phòng Dương Nguyên Khánh, đi lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không hề có chút dáng vẻ của một ông lão gần bảy mươi. Đến cả bản thân gã cũng thấy mình tràn đầy nhựa sống, không biết là do triều mới sắp thành hiện thực ở Hà Đông, hay là vì gã mới lấy tiểu thiếp về nhà.

Tóm lại, Tô Uy cũng không hối hân lúc trước Dương Nguyên Khánh nửa bắt gã đi Phong Châu. Tuy lúc đầu có chút không hài lòng, vì nghe nói mùa đông nơi này giá lạnh, lại là một vùng biên cương hoang dã, nhưng khi biết tin Dương Nguyên Khánh giành được Hà Đông, gã bỗng thấy Phong Châu cũng là một chỗ thật đáng nhớ, như rượu ngon, nhân dân an cư lạc nghiệp.

Hôm này là lần đầu tiên gã vào thành, Dương Nguyên Khánh đã cho gã một tòa nhà rộng hai mươi mẫu đất, trong phủ do tiểu thiếp của gã bận bịu thu dọn. Nhưng gã lại có chút không an tâm, cuối cùng phải tìm đến Dương Nguyên Khánh.

- Tham kiến Dương tổng quản!

Tô Uy cung kính thi lễ. Ban sáng ở chỗ Bùi Củ, gã gọi Dương Nguyên Khánh là “Nguyên Khánh” biểu hiện sự thân thiết. Nhưng bây giờ, không phải là gặp nhau với tư cách hảo hữu như ban sáng, phải công tư phân minh, ban sáng là việc tư, hiện tại là việc công. Tô Uy quá rõ làm quan như thế nào, lúc nào, ở đâu thì phải cư xử ra sao.

- Tô các lão mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh khoát tay, cười nói.

Gã vui khi Dương Nguyên Khánh gọi gã là “các lão”, còn mọi người thì cứ gọi gã là Mỹ Dương công, gã ghét cái tước hiệu đó. Vì Mỹ Dương công chẳng qua là một huyện công, tức là đem gốc gác cũ của gã ra. Ở triều Tùy, lăn lộn ba mươi năm chốn quan trường, đừng nói là quốc công, đến cái chức quận công gã cũng chưa lần nào được chạm đến.

Tiếng “các lão”của Dương Nguyên Khánh khiến gã chợt có chút cảm giác tri kỉ.

Tô Uy ngồi xuống, thấy Dương Nguyên Khánh bận bù đầu với một đống công văn chồng chất như núi, liền thở dài, nói:

- Tổng quản cả ngày bị những việc như thế này làm phiền não, thì đâu còn sức mà xem xét việc đại sự.

Tuy Dương Nguyên Khánh biết Tô Uy ý muốn nói đến chuyện công danh của gã, nhưng phải thừa nhận gã nói rất đúng. Những việc lặt vặt thế này tiêu hao nhiều sức lực của hắn, đúng là không còn nhiều thời gian suy xét việc quân quốc đại sự.

- Ta đã quyết định bổ nhiệm Trương Lượng làm Ký thất tham quân, thay ta sắp xếp những công văn quan trọng.

Ký thất tham quân là một chức vụ cực kì quan trọng, tuy phẩm bậc không cao, nhưng phải là người tài giỏi thân tín mới có thể đảm nhận. Tô Uy trong lòng chợt có tiếng “lộp cộp!”, Trương Lượng, không phải là cái tên đen thui, thấp lùn đó sao? Nghe nói đã từng bị bắt vì gian lận trong thi cử, tên đó lại được làm Ký thất Tham quân cơ đấy? Quả là một chuyện ngạc nhiên a!

Tô Uy trầm ngâm một chút, rồi thật cẩn thận hỏi:

- Vậy tổng quản đã suy xét để ai nắm chức Nội sử thị lang chưa?

Nội sử thị lang cũng là một chức vụ quan trọng, nó không chỉ là trợ thủ đắc lực của Nội Sử Lệnh, đồng thời còn có quyền quyết định tấu chương nào cần được phê trước, tấu chương nào chỉ cần để Nội các thảo luận là có thể thông qua. Ngu Thế Cơ đã giữ chức vụ này lâu năm, y mới có thể nắm giữ đại quyền.

Dương Nguyên Khánh gật đầu, nói:

- Đảm nhiệm Nội sử thị lang nhất định phải là người quang minh chính đại, công tư phân minh, ta nghĩ để Hình Tào Tham quân Trương Thuật đảm nhiệm. Còn Ngụy Trưng làm Môn hạ tỉnh Hoàng môn thị lang để xem xét chính lệnh và phong bác. Hai chức vụ này chỉ cần một người là đủ, không nhất thiết phải có người thứ hai.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ rất lâu, hai chức vụ này ở Nội các là hai chức vụ tách biệt, cái thì quản đường vào, cái lại quản đường ra. Bất luận chuyện quốc gia đại sự thế nào đều do Nội sử thị lang xét duyệt trước tiên, việc thẩm tra này cực kì quan trọng. Suy xét xem liệu có phải giao cho hắn phê duyệt, mà tất cả chính lệnh đã được duyệt đều phải chuyển đến Hoàng môn thị lang thẩm tra lần cuối, xem xem có hợp pháp hay không, có vượt quá quyền hạn hay không. Có thể nói hai chức vụ này không quản quyết sách cụ thể, chỉ cần chú ý các quy tắc, là hoàn toàn thay thế Dương Nguyên Khánh nắm giữ kiểm soát đại quyền.

Tô Uy lập tức hiểu điều Dương Nguyên Khánh đang suy nghĩ. Dù là Trương Thuật, Ngụy Trưng, hay Trương Lượng, những người này đều thuộc phe Phong Châu. Như vậy lúc Dương Nguyên Khánh xem xét Nội các, tất nhiên sẽ cân nhắc đến lợi ích của sĩ tộc Sơn Đông.

Tô Uy chợt có chút khẩn trương, mấy chức vụ trong Nội các thì có thể đến phiên lão sao?

Dương Nguyên Khánh liếc Tô Uy một cái, hắn biết suy nghĩ của Tô Uy hiện giờ, liền khẽ cười, nói:

- Ban đầu ta nghĩ để Nội các gồm năm người, sau có thể thành bảy người. Ta chủ yếu lo chuyện binh lính, Nội các ta không tham dự. Tô các lão vốn là lão thần chính vụ, ta tính để các lão đảm nhiệm Thượng thư Hữu Phó Xạ kiêm Công bộ Thượng thư, Bùi Công đảm nhiệm Thượng thư Tả Phó Xạ kiêm Lễ Bộ Thượng thư, Đỗ Như Hối làm Hộ Bộ Thượng Thư, Thôi Quân Tố làm Lại bộ Thượng thư, Vương Tự làm Hình Bộ Thượng thư. Ngoài ra Binh bộ Thượng thư tạm thời do ta đảm nhiệm, năm người các ngươi tạo thành Nội các, gọi chung là Tướng quốc, nhưng về sau sẽ không gọi là nội các nữa, mà thay thành Tử Vi các. Ngoài ra, ta sẽ tái thiết lập chức Chấp chính sự bút, cũng chính là lãnh tụ tướng quốc, năm tướng quốc sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm, mỗi người cầm bút mười ngày, không biết ý Tô các lão thế nào?

Tô Uy suy nghĩ rất nhanh: Tử Vi các gồm năm tướng Bùi Củ, Tô Uy, Đỗ Như Hối, Thôi Quân Tố, Vương Tự. Bùi Củ thì đại diện cho Văn Hỉ Bùi thị, Vương Tự là Thái Nguyên Vương thị, Thôi Quân Tố là Thanh Hà Thôi thị, Đỗ Như Hối đại diện cho quyền lợi của sĩ tộc Quan Lũng. Về sau nếu mở rộng ra bảy người, có lẽ sẽ có Phạm Dương Lô thị và Bột Hải Cao thị, như vậy thì mình thuộc phe phái nào chứ?

Tô Uy suy nghĩ mãi vẫn không ra, gã liếc qua Dương Nguyên Khánh, vừa lúc Dương Nguyên Khánh cười mà như không nhìn gã. Tô Uy bỗng hiểu ra, gã chính là tay trong của Dương Nguyên Khánh ở Tử Vi Các, gã làm việc vì lợi ích của Dương Nguyên Khánh.

Tô Uy xúc động, gã liền quỳ xuống:

- Lão thần nguyện trung thành với tổng quản!

Dương Nguyên Khánh vội nâng gã dậy, nói:

- Tô các lão mau đứng dậy, Nguyên Khánh không dám nhận!

Lúc đó, ngoài cửa nghe tiếng ngựa phi nước đại, rồi tiếng bước chân, tiếp đó, có tiếng bẩm báo:

- Tổng quản, có tin cấp báo từ Giang Đô!

- Cho vào!