Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 589: Tâm sự của Mẫn Thu




Cửa mở, một gã thân binh nhanh nhẹn bước vào, dâng lên cho Dương Nguyên Khánh một ống màu đỏ. Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút bất an, rút thư ra khỏi ống đọc một lúc. Mặt hắn trắng bệch, chậm rãi ngồi khụy xuống, đưa thư cho Tô Uy.

Tô Uy cũng vậy, mới đọc qua thư, gã lập tức quỳ xuống đất, lên tiếng khóc lớn:

- Bệ hạ!

……

Vũ Văn Hóa Cập ở Giang Đô phát động binh biến, Hoàng đế Đại Tùy Dương Quảng bị bức tử, tin tức truyền đến Thái Nguyên, toàn thành khóc thương. Tuy Dương Quảng không được lòng dân, nhưng ông ta dù sao cũng là Hoàng đế Đại Tùy, tin ông ta băng hà vẫn khiến vô số người xót thương.

Dương Nguyên Khánh hạ lệnh các quận ở Hà Đông để tang ba ngày, quân dân đều thương tiếc việc Hoàng đế Đại Tùy qua đời. Ba ngày sau, Thẩm Quang cuối cùng cũng tới Thái Nguyên.

Trong cung Tấn Dương, Thái Thú các quận ở Hà Đông, Trưởng sử cùng với mấy trăm quan văn, quan võ ở Thái Nguyên đều tụ tập đông đủ. Trong điện Tấn Dương, Đại Vương Dương Hựu ngồi trên ngự tháp, đứng bên cạnh là Bùi Củ và Tô Uy, Dương Nguyên Khánh thì ngồi một bên, hai bên là hai hàng thị vệ khôi ngô lực lưỡng, tay cầm đủ loại binh khí, và mấy chục thái giám cùng cung nữ đứng sau Đại Vương Dương Hựu.

Ở giữa đại điện là mấy trăm đại thần đứng thành ba hàng, lẳng lặng nghe Thẩm Quang kể lại quá trình Dương Quảng bị Vũ Văn Hóa Cập bức tử, mọi người không khỏi thổn thức. Cuối cùng Thẩm Quang nói:

- Bệ hạ biết là không thể chạy trốn, đành ủy thác cho ta đem ngọc tỷ binh phù tới Thái Nguyên kèm theo một bản di chiếu.

Thẩm Quang quỳ một gối, nâng hộp ngọc lên cao. Dương Nguyên Khánh đứng lên, đem hộp ngọc đặt trước mặt Đại Vương Dương Hựu. Dương Hựu khóc hai mắt đỏ hoe, mở hộp ngọc ra, lấy bản di chiếu ra, đưa cho Tô Uy.

Tô Uy mở chiếu thư ra, nước mắt tức thì trào ra, cao giọng nói với mọi người:

- Là chiếu thư của bệ hạ.

Tô Uy run giọng đọc lên:

- Loạn ở Đại Tùy, trẫm cũng từng trải qua! Nhớ năm xưa, lúc Khai Hoàng thịnh vượng, giờ Đại Nghiệp lại điêu tàn, trẫm lòng đau như cắt, không còn mặt mũi nào mà gặp tiên đế. Tất nhiên Đại Tùy sớm muộn cũng được kế thừa, hoặc là trưởng tôn Yến vương, hoặc thứ tôn Việt Vương, hoặc tam tôn Đại Vương, ba người đều đủ thông minh, sáng suốt cai quản sự nghiệp đất nước. Tuy nhiên chuyện đời trắc trở, vận mệnh khó định, vì vậy trẫm hạ chiếu, lấy ngọc ấn truyền quốc của Đại Tùy làm tín vật truyền ngôi. Trong ba người ai có được ngọc ấn thì có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, mong các vị ái khanh giúp đỡ tân hoàng đế, chớ phụ lòng trẫm, trẫm ở dưới suối vàng cũng có thể an lòng, do đó hạ chiếu, thông cáo cùng thiên hạ.

Tất cả quần thần trong đại điện đều quỳ xuống, ai nấy đều khóc lóc bi thương. Dương Nguyên Khánh lau nước mắt, nói:

- Các vị đại thần, đất nước không thể một ngày không có vua. Thánh Thượng có chỉ, phải là người có ấn ngọc mới có thể tiếp tục sự nghiệp thống nhất đất nước, ta phụng thánh chỉ, lập Đại Vương làm đế.

Mọi người đồng thanh nói:

- Đều theo lời của tổng quản.

Dương Nguyên Khánh đỡ Đại Vương Dương Hựu ngồi xuống, Dương Hựu nhìn Dương Nguyên Khánh cầu xin, ý muốn nói mình không muốn làm vua. Dương Nguyên Khánh nhìn Dương Hựu, khẽ lắc đầu, ấn mạnh vai Dương Hựu.

Bùi Củ và Tô Uy cũng theo Dương Nguyên Khánh xuống thềm ngọc, đứng sau Dương Nguyên Khánh, rồi hắn cùng mọi người quỳ xuống, cao giọng nói:

- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.

Dương Hựu lại khóc, bây giờ không phải là lúc đau thương, mà là bất đắc dĩ và tuyệt vọng, Dương Hựu run run nói:

- Cái vị ái khanh miễn lễ, bình thân.

Ngày hai mươi lăm tháng tám năm Đại Nghiệp thứ mười hai, Đại Vương Dương Hựu cầm ngọc tỷ ở Thái Nguyên đăng cơ, hạ lệnh đại xá thiên hạ, sửa lại niên hiệu sau là Kế Nghiệp, truy thụy tiên đế Dương Quảng là Minh Hoàng đế, miếu hiệu Vũ Đế, Hoàng hậu Tiêu thị làm Thánh mẫu Thái hoàng Thái hậu, tôn phụ Nguyên Đức Thái Tử Dương Chiêu làm Nguyên Đức Hoàng đế, mẫu thân Vi thị làm Kính Đức hoàng Thái hậu.

Dương Hựu lập tức đặc biệt ban thưởng Dương Nguyên Khánh rìu vàng, phong là Trì tiết (chức quan lo việc quân sự, chính trị ở địa phương - BTV), phong chức Đại đô đốc nội ngoại chư quân sự, làm Thượng thư lệch, còn phong làm Sở Vương, thay quyền vua quản lí chuyện quốc gia đại sự.

Dương Nguyên Khánh lập tức đổi Tê Phượng các của cung Tấn Dương thành Tử Vi Các. Hắn lệnh cho Bùi Củ, Tô Uy, Đỗ Như Hối, Thôi Quân Tố, Vương Tự nhập các làm Tể tướng.

Dương Huyền Tưởng được phong làm Nạp ngôn (chức quan chuyên nhận và truyền lệnh vua – BTV) kiêm tổng quản Linh Châu, gia phong Thiểm quốc công, Bùi Nhân Cơ được phong làm Nội Sử Lệnh kiêm tổng quản Phong Châu, gia phong Giáng quốc công, hai người này đều không vào triều làm quan. Trương Thuật làm Nội sử thị lang, chưởng quản sự vụ của Nội sử tỉnh, Ngụy Trưng làm Hoàng môn thị lang, chưởng quản sự vụ Môn hạ tỉnh.

Vi Luân, Trương Lượng, Giả Chính Ý làm Nội sử xá nhân, Bùi Tấn và Vi Sư Minh làm Thượng thư tả hữu thừa, Tạ Tư Lễ làm Binh Bộ Thị Lang, toàn quyền quyết định chuyện quân đội, Vương Túc làm Kinh Triệu Y, tất cả đại thần đều được phong thưởng.

….

Ngay lúc tại Dương Nguyên Khánh giúp Dương Hựu đăng cơ, ở Lạc Dương và Trường An cũng nhận được tin Dương Quảng băng hà. Lúc này quân Ngõa Cương đánh không được Lạc Dương nên đã rút đi, các tướng nắm giữ quân quyền như Vương Thế Sung, Đoạn Đạt, Lư Sở, Hoàng Phủ Vô Dật cùng những người khác lập Việt Vương Dương Đồng làm đế, đại xá thiên hạ, lấy niên hiệu là Hoàng Thái.

Khi nghe tin Dương Quảng qua đời Trường An Đường vương Lý Uyên ngã xuống đất, khóc thảm thiết. Ba ngày sau theo nguyện vọng các quần thần, Lý Uyên bất đắc dĩ đăng cơ tại điện Thái Cực ở cung Đại Hưng, lập nên nhà Đường, lấy niên hiệu là Võ Đức, lập thế tử Kiến Thành làm Thái Tử, con thứ là Lý Thế Dân lên làm Tần vương, phong làm Thượng Thư Lệnh, con trai thứ ba Lý Huyền Bá làm Triệu vương, con trai thứ tư Nguyên Cát làm Tề vương.

Lúc này, trong thiên hạ gọi Thái Nguyên Tùy đế Dương Hựu là bắc Tùy, Lạc Dương Tùy đế Dương Đồng là nam Tùy, Trường An Lý Uyên là Tây Đường, đây là ba vị vua chính thống. Còn lại Đậu Kiến Đức, Lý Mật, Tiết Cử, Lý Quỹ, Vũ Văn Hóa Cập, Tống Kim Cương, Tiêu Tiển, Lâm Sĩ Hoằng thì đều là nghịch tặc.

Từ đây, một thời đại quần hùng tranh bá bắt đầu mở màn.

Trong bóng đêm, cửa thành Thái Nguyên mở ra, một chiếc xe ngựa ở ngoài thành đang đi tới, đây là các đại thần trở về để tham dự đại lễ đăng cơ, lại thêm một chiếc xe ngựa lớn tiến vào bên trong thành, chiếc xe có mấy trăm thân vệ canh giữ ở hai bên, chính là xe của Dương Nguyên Khánh trở lại.

Lúc này đã qua canh một, bên trong thành Thái Nguyên rất yên tĩnh, màn đêm bao phủ khắp mọi ngõ ngách, chỉ có ánh tinh quang yếu ớt chiếu lên trên đường, chỉ hướng cho chiếc xe ngựa đi về phía trước.

Trong xe ngựa, Dương Nguyên Khánh cũng không vui sướng vì được phong làm Sở Vương. Đối với hắn, vương tước tuy nhiên chỉ là hư danh, cũng không khiến thực lực của hắn tăng lên bao nhiêu, mà còn có thể làm suy yếu quyền lực của hắn ở một mức độ nào đó. Lúc trước hắn là tổng quản Phong Châu kiêm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, quân quyền và các khoản tài chính đều ở trong tay hắn, mà hiện tại, bây giờ Tử Vi Các lại phân hắn đến một nơi chỉ nắm được một nửa chính quyền. Có được tất có mất, hắn nếu nghĩ muốn cướp lấy thiên hạ, cần có được nhân tâm ủng hộ, hắn nhất định phải phân chia ra một bộ phận quyền lực, khiến người ủng hộ hắn có được nhiều lợi ích, mới có thể khiến sĩ tộc Sơn Đông toàn lực ủng hộ hắn.

Điều mấu chốt của quyền lực là phải giữ được sự cân bằng, ngay từ khi hình thành cần thiết lập nên một hệ thống quyền lực có tính cân bằng tương đối, điều này khiến Dương Nguyên Khánh luôn lo lắng suy nghĩ.

Nhất định phải làm cho Dương Hựu trở thành một con rối, thậm chí khiến y không thể tham dự một chút chính sự nào, như vậy mới có thể vào lúc cuối cùng thuận lợi hoàn thành quá trình chuyển giao quyền lực, điểm này không thể để cho ai nghi ngờ.

Tướng quyền cũng bị trói buộc, Tử Vi Các không thể can thiệp vào đến quân đội, đây cũng là một nguyên tắc, kỳ thật rất nhiều chuyện cũng đang thử nghiệm, cũng chỉ có làm mới biết là đúng hoặc là không đúng. Dương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài, ngày mai là ngày đầu tiên hắn chấp chính, trong lòng hắn rất chờ mong.

Thời gian trôi đi, qua canh hai, thì Dương Nguyên Khánh rốt cục cũng trở về phủ đệ của mình. Hắn đi ra từ xe ngựa, nhìn thật lâu vào bảng hoành phi đề tên phủ, mặt trên viết ba chữ 'Sở Vương phủ', hắn thật không ngờ bảng tên được đổi nhanh như vậy, Dương Nguyên Khánh khe khẽ thở dài, hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm nhìn thấy tấm bảng 'Phủ Việt Quốc Công', không biết khi ông nội biết hắn được phong làm Sở Vương, ông nội sẽ nghĩ gì?

Dương Nguyên Khánh đi vào phủ. Đêm đã rất khuya, người nhà đều đã đi vào giấc ngủ, nhà cửa đều yên tĩnh, hắn bước nhanh hướng tới phía một tòa nhà, mới tiến bên cửa, thì mơ hồ nghe thấy tiếng người nói. Dương Nguyên Khánh nao nao, dừng bước.

Giọng nói rất nhỏ, cũng rất mơ hồ, nghe không rõ được là nói điều gì, nhưng mơ hồ nghe ra là giọng nói của một người phụ nữ, đang lẩm bẩm. Giọng nói từ phía bên phải trong viện truyền ra, nơi đó là một tòa viện bỏ trống, còn chưa có người ở. Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi vào sân, chỉ thấy trên bàn đá dưới tàng cây của một gốc cây mai, bày đặt linh bài cùng hương nến, một người phụ nữ trung niên mặc áo đen đang quỳ lạy, nhỏ giọng cầu nguyện gì đó.

Dương Nguyên Khánh hơi mỉm cười, người phụ nữ trung niên chính là sư nương hắn, cũng chính là thê tử của sư phụ Trương Tu Đà, Hàn Thị.

Sau khi Trương Tu Đà tử trận, Hàn Thị trở về nhà mẹ đẻ. Phụ mẫu bà đều đã qua đời, bởi vì nhà bà nghèo khó nên hai huynh trưởng cùng cha khác mẹ đối với bà rất lạnh nhạt. Thậm chí đuổi bà đi, đang lúc bà không có chỗ nào có thể đi, ra ngoài chính là lúc Bùi Mẫn Thu đang phái người tìm bà, khiến bà đang lúc tuyệt vọng lại thấy sinh cơ, liền đến quận Linh Võ, vừa lúc Đột Quyết tiến công Phong Châu với quy mô lớn.

Hàn Thị không có con cái, liền ở cùng một chỗ với mấy người Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh coi nàng như mẹ, người thân đều gọi bà là bà nội, Hàn Thị liền an tâm mà ở lại.

- Sư nương!

Dương Nguyên Khánh cúi đầu hô một tiếng, khiến Hàn Thị giật mình hoảng sợ, Bà nhìn lại thì hóa ra là Dương Nguyên Khánh. Bà mới vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra.

- Nguyên Khánh. Con... vừa trở về sao?

Bà thấy Nguyên Khánh mặc khôi giáp, không giống như là bộ dáng lúc mới ngủ dậy, liền kinh ngạc hỏi:

- Bây giờ đã là canh hai, làm sao bây giờ con mới về?

- Hôm nay có việc rất quan trọng, cho nên về trễ.

Dương Nguyên Khánh chậm rãi đi lên trước, thấy linh vị mà sư nương quỳ lạy đề tên sư phụ Trương Tu Đà. Hắn không khỏi hơi sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn cắn môi hỏi:

- Sư nương, hôm nay là ngày giỗ sư phụ sao?

Hàn Thị lắc đầu, nói:

- Không phải ngày giỗ sư phụ con, là hai đêm nay ta nằm mộng gặp sư phụ con, trong lòng bất an, nhưng ta lại không muốn cho người ta biết, liền thừa dịp ban đêm chạy đến nơi đây bái tế ông ấy.

Dương Nguyên Khánh nhìn linh bài, mặt trên viết 'Vong linh phu quân Trương Tu Đà'. Hắn chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay cay. Cho đến hiện tại hắn còn chưa đi bái tế phần mộ sư phụ lần nào.

Dương Nguyên Khánh quỳ xuống phía trước linh vị sư phụ, dập đầu lạy ba cái, chắp tay yên lặng thì thầm:

- Sư phụ ở trên cao, đồ nhi hôm nay đã được phong làm Sở Vương, đồ nhi sẽ dùng mọi cách để lịch sử Đại Tùy kéo dài, khiến cờ đỏ Đại Tùy vĩnh viễn tung bay, mong sư phụ trên trời có linh thiêng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của đồ nhi. Một ngày nào đó, đồ nhi sẽ dùng đầu Lý Mật bái tế sư phụ.

Giọng nói của Dương Nguyên Khánh rất nhỏ, Hàn Thị chỉ mơ hồ nghe thấy được, trong lòng bà lấy làm cảm động. Trượng phu từng cho nàng biết, đồ nhi này rất trọng tình trọng nghĩa, cái gì cũng tốt, duy nhất không có thể dễ dàng tha thứ chính là dã tâm quá lớn, muốn nắm lấy đại quyền của Đại Tùy.

Nhưng Hàn Thị cũng không để ý điều này, bà và Nguyên Khánh sống cùng nhà gần nửa năm, bà thật sự cảm nhận được sự tôn trọng và quan tâm của Nguyên Khánh đối với bà, xem như là người một nhà. Còn hai huynh trưởng của bà tuy là thân nhân nhưng sống quá lạnh lùng, sau này họ mới biết được Dương Nguyên Khánh là đồ nhi của trượng phu, thái độ lập tức biến đổi, vài lần tới cửa xin lỗi, muốn mời bà trở về dưỡng lão, bà cũng không muốn đi. Bà đã coi nơi này là nhà của nàng, con con cái của Nguyên Khánh là tôn nhi của bà. Bà tin rằng nếu trượng phu biết Nguyên Khánh chăm sóc cho bà, ông ta nhất định sẽ tha thứ cho Nguyên Khánh.

- Lão gia, ngươi trên trời có linh thiêng, hãy yên nghỉ đi!

Hàn Thị cũng yên lặng thì thầm.

Dương Nguyên Khánh đứng lên nói:

- Sư nương, ban đêm rất lạnh, người vào nhà đi thôi! Đừng để bị cảm lạnh kẻo bệnh đấy.

- Ta dọn dẹp một chút rồi trở về, Nguyên Khánh, con đi về trước đi!

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, liền xoay người rời khỏi viện. Đi qua một cây cầu nhỏ, phía trước xuất hiện hai ngọn đèn lồng, là thê tử Bùi Mẫn Thu dẫn theo hai nha hoàn đang đi về phía này.

Dương Nguyên Khánh trong lòng chợt lo lắng, đã trễ thế này, thê tử còn chờ hắn, hắn vội vàng đón,

- Mẫn Thu, sao còn chưa ngủ?

- Nếu chàng không về, bình thường sẽ phái người về nói một tiếng, hôm nay không ai đến báo, thiếp biết chàng sẽ trở về, cho nên đợi chàng.

Bùi Mẫn Thu vẻ mặt tươi cười, tiến lên trước kéo cánh tay trượng phu, nhỏ giọng hỏi hắn:

- Vừa rồi nha hoàn nói chàng đã trở về, sao bây giờ mới đến nơi?

Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nhìn thoáng qua khu viện cách đó không xa, thấp giọng nói:

- Vừa rồi gặp sư nương ở bên kia, đang bái tế linh vị sư phụ, ta cũng đi bái tế một chút.

- Bây giờ sao?

Bùi Mẫn Thu kinh ngạc hỏi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, nói:

- Sư nương không muốn cho người khác biết, bà sợ chúng ta lo lắng.

- Đây là do thiếp sơ sót.

Bùi Mẫn Thu cảm thấy áy náy tự trách, nói:

- Hôm nay sư nương còn hỏi thiếp ở gần đây có chùa chiền nào không. Thiếp cho người đi hỏi thăm một chút, sau lại bận mấy chuyện nên đã quên chuyện này, aiz! Thực là do lỗi của thiếp.

- Nàng đã làm tốt lắm rồi.

Dương Nguyên Khánh khen ngợi, rồi nhìn về phía thê tử cười cười, Bùi Mẫn Thu được trượng phu khích lệ, trong lòng vui mừng. Nàng lại thản nhiên cười nói:

- Thiếp đã phái người đi nhà cũ ở Lạc Dương, tìm mấy ni cô về đây, xây dựng một am ni cô ở trong phủ, để trong lòng sư nương cũng yên tâm một chút. Còn có thím của chàng, thiếp cũng muốn đưa thím về ở cùng nhau.

Dương Nguyên Khánh cầm tay thê tử, thê tử hắn cẩn thận chu đáo khiến cho hắn chỉ thể có yên lặng cảm kích...

Hai người dắt tay nhau trở về ngủ phòng, Dương Nguyên Khánh dựa vào ghế tựa nằm xuống. Vươn vai duỗi lưng. Hôm nay bận rộn suốt một ngày, thực làm hắn mệt muốn chết rồi, Bùi Mẫn Thu hé miệng cười hỏi:

- Có phải đã được phong Vương. Trong lòng cảm giác thế nào?

Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên,

- Làm sao nàng biết được?

Lúc này, hai nha hoàn bưng một chậu nước ấm tiến vào. Bùi Mẫn Thu xua tay đuổi các cô đi ra ngoài, nàng cởi giày Dương Nguyên Khánh, tự mình mát xa chân cho hắn, cúi đầu cười tủm tỉm nói:

- Một đám thân binh kia nóng nóng vội vội như lửa đốt, thiếp có thể không biết sao?

Dương Nguyên Khánh lúc này mới nhớ tới bảng hiệu trước cửa phủ đã bị thay đổi, chính mình còn muốn ngày mai mới chính thức tuyên bố, cho người nhà một cái tin kinh hỉ, nào ngờ bọn họ lại nhanh tay thế, aiz! Cái đám gia hỏa này thật là…

Nàng có cảm giác như thế nào? Sở Vương phi.

Dương Nguyên Khánh mang một ý trêu đùa hỏi han.

Bùi Mẫn Thu lườm hắn một cái. Nàng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, chậm rãi mát xa lòng bàn chân cho hắn, trong chốc lát, đôi mắt nhẹ nhàng nhướng lên, đuôi mắt mang theo một chút ý oán trách, ý tứ hỏi hắn:

- Có Vương phi nào bóp chân như thế này sao?

Dương Nguyên Khánh mỉm cười. Đứng lên ôm thê tử đi vào buồng trong,

- Chúng ta đi nghỉ đi.

Bùi Mẫn Thu làm nũng hỏi:

- Đã trễ thế này, phu quân còn có tinh thần sao?

Nàng ỡm ờ, liền bị trượng phu ôm vào buồng trong.....

Trong phòng bóng tối, sau một hồi hai vợ chồng ân ái triền miên, thì chậm rãi nằm xuống.

Sau một lúc lâu, Bùi Mẫn Thu rúc vào trong ngực trượng phu. Nàng cúi đầu thở dài một tiếng, Dương Nguyên Khánh lật người sang, ôm thân thể mềm mại động lòng người của thê tử, hôn lên trên trán, thấp giọng cười hỏi:

- Làm sao vậy?

Bùi Mẫn Thu cắn nhẹ môi, do dự thật lâu, rốt cục cũng nói:

- Phu quân, kỳ thật buổi chiều ngày hôm qua thiếp đã biết chàng sẽ được phong vương.

- Ai nói cho nàng biết vậy?

Dương Nguyên Khánh càng thêm nghi ngờ. Chuyện được phong làm Sở Vương là đêm qua mới quyết định, không ngờ thê tử đã biết từ buổi chiều ngày hôm qua. Tâm tư hắn dao động, đột nhiên hỏi nàng:

- Là buổi chiều ngày hôm qua ông nội đi tìm nàng sao?

Chỉ có thể giải thích như thế, ngoại trừ Bùi Củ là người từng trải và có đủ quyền lực trong tay, thì không ai có thể đoán được tâm tư của chính mình. Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút không vui, hắn không thích Bùi Củ kéo thê tử của mình vào trò chơi quyền lực này.

Bùi Mẫn Thu vươn cánh tay ôm lấy cổ trượng phu, ghé vào lỗ tai hắn buồn bã nói:

- Ông nội nói với thiếp rằng, muốn thiếp về sau lo lắng nhiều hơn một chút tới lợi ích của Bùi gia, không phải cả ngày chỉ để ý sự tình xâảy ra trong nhà. Ông nội còn nói cho thiếp biết, tương lai có một ngày chàng sẽ đăng cơ, thiếp sẽ trở thành Hoàng hậu, khi đó quan hệ vợ chồng sẽ không đơn giản như thế này nữa. Nếu thiếp không có thế lực nhà mẹ đẻ ủng hộ, thiếp sẽ bị phế. Phu quân, ông nội chính là nói như vậy, thật sự có một ngày chàng sẽ vứt bỏ thiếp sao?

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ cái lưng nhỏ của nàng, dịu dàng nói:

- Đừng nghĩ ngợi lung tung, muộn rồi, nghỉ ngơi đi!

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ một lát nhưng chỉ thấy mê man, hắn quả thật rất mệt mỏi, trong đầu là một mớ hỗn loạn, không thể để ý đến tâm tư của thê tử một cách chu đáo. Hắn vừa nhắm mắt, đầu óc liền tối đen lại, rất nhanh đã không có tri giác.

Bùi Mẫn Thu thao thức trở mình ngủ không được, trong lòng nàng vô cùng lo âu, nàng đã đọc qua nhiều sử sách, trong trí nhớ của nàng, Lưỡng Tấn Nam Bắc triều gần như không có một Hoàng hậu chết già. Nếu ông nội nói đúng, trượng phu có một ngày trở thành Hoàng đế, như vậy nàng nên làm gì bây giờ? Tình cảm gắn bó giữa vợ chồng trước nay sẽ như thế nào đây? Chẳng lẽ làm Hoàng đế, tình cảm vợ chồng sẽ bị quyền lực và ích lợi thay thế sao?

Tấm hoành phi 'Sở Vương phủ' treo trên cổng cứ trôi nổi trước mắt nàng, trông thật là chướng mắt, nó làm đau lòng nàng, nàng hận là không thể dùng cây búa đập nát tấm biển kia ra thành bụi.