Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 609: Vụ cướp người




Lúc này trọng thần triều đình đều đua nhau lên tiếng, tán thành tăng binh thì nhiều, mà chủ trương rút binh về thí ít. Lý Uyên cuối cùng quyết định:

- Trẫm quyết định phái viện binh đến quận Hoằng Nông. Không biết các vị ái khanh đề cử ai làm tướng soái?

Công bộ Thượng thư Độc Cô Hoài Ân tiến lên thi lễ nói:

- Bệ hạ, thần đề cử Tề vương Nguyên Cát làm chủ soái quân chi viện!

Đây cũng là một tiền lệ trong việc trị quân của Lý Uyên. Chủ soái quân đội tất nhiên chính là dòng họ Lý, rất ít khi phái người họ khác làm chủ soái. Như vậy có thể đảm bảo quân quyền có thể khống chế một cách chặt chẽ trong tay ông ta. Vì thế trong quân Đường cũng có rất nhiều phe phái. Ví dụ như phe Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông, Lý Hiếu Cung, Lý Hiếu Cơ v.v. Thỉnh thoáng có người họ khác thì cũng là con rể hoặc là tâm phúc tuyệt đối của ông ta như mấy người Sài Thiệu và Bùi Tịch.

Hiện tại trong dòng họ Lý, Lý Thế Dân ở Lũng Tây đối phó Tiết Cử, Lý Thần Thông ở Hà Tây trấn an các quận, Lý Hiếu Cơ ở Thục Châu ứng chiến với phía Nam phản loạn, vợ chồng Sài Thiệu ở quận Phòng Lăng phòng ngự Nam Dương, Chu Kiệt xâm lấn. Thái Tử Lý Kiến Thành sẽ không đi, Trường An chỉ có Lý Nguyên Cát đang phụ trách luyện binh, vì thế nên chỉ có thể là anh ta dẫn binh đi viện trợ Lý Hiếu Cung.

Lúc này, Thượng thư Khuất Đột Thông từ nãy đến giờ chưa nói gì mới tiến lên nói:

- Bệ hạ, một trận chiến không nên có hai tướng soái. Đã có Quận Vương Hà Gian làm chủ soái Hoằng Nông rồi, quân cứu viện cũng nên do ông ta thống lĩnh, như thế dễ dàng điều hành hơn. Hơn nữa thần không tán thành ý kiến của Bùi tướng quốc. Thần nghĩ Dương Nguyên Khánh dùng binh sẽ xem xét quan sát tình hình để dự đoán sự thay đổi. Có vượt sông hay không thì hắn nắm quyền chủ động, chứ không có chuyện hắn kiêng nể Vương Thế Sung mà không dám vượt sông. Ít nhất thì thần nắm chắc tám phần rằng, quân đội của Dương Nguyên Khánh nhất định sẽ qua sông. Còn về việc là qua từ chỗ bến Phong Lăng hay là bến đò huyện Hà Bắc thì thần không chắc.

Lời can gián của Khuất Đột Thông đã chọc giận Bùi Tịch. Ông ta hừ mạnh một tiếng nói:

- Khuất Đột Thượng thư, hiện tại quận Vương Hà Gian gặp phải sự uy hiếp của lưỡng quân tam địa, thế mà ông lại để một mình ông ta đối phó. Nếu như Bắc Tùy từ bến Phong Lăng qua sông tấn công vào huyện Hương Văn, chẳng lẽ tướng giữ huyện Văn Hương còn phải phái người đi mấy trăm dặm để đến xin chỉ thị Quận vương Hà Gian hay sao? Còn chưa nói đến làm hỏng thời cơ mà còn khiến cho Quận vương Hà Gian rơi vào cảnh khốn cùng hai mặt thụ địch nữa.

Bùi Tịch lại bẩm báo với Lý Uyên:

- Bệ hạ, đây vốn là hai chiến trường không giống nhau. Một cái là bảo vệ Đồng Quan kiêm phòng ngự huyện Văn Hương, còn một cái là đánh với Vương Thế Sung. Thần vô cùng tán thành đề nghị của Độc Cô Thượng thư, để Tề vương Nguyên Cát làm chủ soái dẫn quân viện trợ phía đông.

Bùi Tịch rất có thế mạnh trong triều đình. Đồng thời ông ta cũng là một chính khách cực kỳ giảo hoạt. Ông ta thực ra đang suy nghĩ không phải là chiến cục của Lý Hiếu Cung như thế nào, mà là đang suy nghĩ làm thế nào để kéo Đậu thị và Độc Cô thị đến phe của Tần vương Lý Thế Dân. Vì thế ông ta cố gắng thực hiện việc đổi Đậu Đản về để lấy lòng Đậu Uy. Đồng thời phản đối Khuất Đột Thông cũng chính là để ủng hộ theo đề nghị của Độc Cô Hoài Ân.Tuy một lần không thành công ngay được nhưng ảnh hưởng lâu dài nhất định sẽ có thể khiến ông ta được toại nguyện.

Lý Uyên trầm tư một lát. Bùi Tịch nhắc tới sự an toàn của Đồng Quan liền đã lập tức nhắc nhở ông ta. Không chỉ cần phải suy xét đến chiến cục của quận Hoằng Nông mà cũng cần phải suy nghĩ đến sự an toàn của Đồng Quan. Lời can gián của Khuất Đột Thông cũng có chút đạo lý. Có thể phái trọng thần phụ tá Nguyên Cát.

- Trẫm đã phê chuẩn rồi. Phong Tề vương làm Đồng Quan đại Nguyên soái, Binh Bộ Thị Lang Triệu Từ Cảnh làm Trưởng Sử hành quân, dẫn ba mươi nghìn quân hướng về phía đông viện trợ quận Hoằng Nông.

Thánh chỉ đã đưa ra, Tề vương Lý Nguyên Cát ban đêm đã dẫn hai mươi nghìn quân chậm rãi đi về hướng Đồng Quan. Tính cả mười nghìn quân của Đồng Quan thì tổng cộng có ba mươi nghìn quân trợ giúp quận Hoằng Nông.

……

Tề vương Lý Nguyên Cát dẫn đại quân đến Đồng Quan vào ngày thứ ba. Lúc này con đường lớn từ Đồng Quan đến huyện Hoa Âm chật ních dân chúng Lạc Dương rút về phía tây. Bọn họ đều là người Quan Trung bị cưỡng chế dời đi vào đầu năm Đại Nghiệp. Gía lúa gạo ở Lạc Dương tăng vọt khiến cho bọn họ nhớ nhà da diết, và tấp nập quay trở về quê cũ.

Lúc này dân chúng Lạc Dương đang sơ tán về phía tây bị gián đoạn bởi vì cuộc chiến tranh sắp bùng nổ. Số người này là từ quận Hoằng Nông dời đi, cũng là đám người Quan Trung cuối cùng rời đi khỏi phía tây.

Lý Nguyên Cát dẫn theo hai mươi nghìn quân Đường đi trên đường chính hành quân về phía đông, đi trên đường cùng với vô số dân chạy nạn. Không xa phía trước là Lý Nguyên Cát với ánh mắt lạnh lùng quan sát đám dân chạy nạn. Từ sau khi thất bại quay trở về từ Thái Nguyên, anh ta bị phụ hoàng trách phạt, không cho phép anh ta dẫn binh nữa, chỉ cho phép anh ta chịu trách nhiệm huấn luyện binh lính. Điều này khiến anh ta không vui chút nào, trong lòng tràn đầy một sự kích động bạo ngược. Anh ta muốn giết người. Nhưng ở Trường An thì anh ta không dám, bây giờ ra khỏi Trường An rồi thì dục vọng bạo ngược trong lòng anh ta lại càng ngày càng mãnh liệt.

Lúc này, một ông cụ già đi lại tập tễnh trên đường, con đường rất chen chúc chật chội. Ông ta đi không vững, nghiêng mình ngã vào con ngựa ở bên Lý Nguyên Cát. Con ngựa của Lý Nguyên Cát vội nghiêng người sang một bên né tránh khiến cho người Lý Nguyên Cát bị lay mạnh.

Lý Nguyên Cát giận tím mặt. Anh ta rút kiếm ra, nghiêng người nắm lấy tóc ông cụ, chặt mạnh một cái…

Những người ở xung quanh hô lên kinh ngạc, nghiêng ngả chạy trốn vào bên trong. Lý Nguyên Cát cười ha hả, tiện tay ném đầu người vào chỗ đám đông, càng gây nên những tiếng kêu sợ hãi.

Lý Nguyên Cát dùng vải lau vết máu trên kiếm, cho đao vào trong vỏ rồi tiệp tục đi về phía trước như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Đội quân cuối cùng đến trước Đồng Quan. Ở đây hai bên đường có không ít các cửa hàng, mọi nhà đều khai trương buôn bán. Họ bán lương khô và một số thứ đồ dùng hàng ngày, kinh doanh rất tốt. Đám người cuối cùng rời khỏi là gia quyến và con cháu của một gia đình giàu có. Bọn họ mua không ít đồ. Phía trước mỗi cửa hàng đều chật cứng khách mua hàng.

Lúc này, một chiếc xe ngựa mạ vàng từ ở chỗ gần bên quân đội chạy qua, có bốn tùy tùng đi theo. Trong cửa sổ xe lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Cô gái chừng hai mươi tuổi, đôi mắt bồ câu say lòng người, trên đầu toàn là châu ngọc. Cô gái đang hiếu kỳ nhìn đoàn quân đội đang chậm rãi đi đến.

Lý Nguyên Cát liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái này. Ánh mắt anh ta bỗng dưng sáng ngời, nhìn chằm chằm vào cô gái. Lý Nguyên Cát đã động lòng rồi.

Lý Nguyên Cát quay đầu lại nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa. Bên trong con mắt sự tham lam thèm thuồng còn chưa dứt. Nhóm thân binh của Lý Nguyên Cát đã sớm ngầm hiểu, Tề Vương điện hạ đã thích người phụ nữ nào thì làm sao nàng ta có thể chạy thoát được. Hai người vội vàng đi nghe ngóng rồi quay lại bẩm báo:

- Điện hạ, cô gái đó là kỹ nữ Lạc Dương nổi tiếng Tô Vạn Xuân, nghe nói đã được nhận làm tiểu thiếp của phó tướng Hoàng Quân Hán của Lý Hiếu Cung.

Con mắt Lý Nguyên Cát càng thêm sáng lên. Hóa ra là nàng, đã sớm nghe danh. Nghe nói mấy năm trước có một người bỏ ra cả ngàn lượng vàng để được cùng nàng một đêm. Lý Nguyên Cát chẳng để ý gì đến việc nàng là tiểu thiếp của Hoàng Quân Hán. Trong mắt anh ta Hoàng Quân Hán chẳng là cái thá gì. Chỉ có điều người phụ nữ này là xuất thân kỹ nữ, nếu như anh ta thu nạp về thì phụ hoàng biết được chắc chắn sẽ tức giận.

Lúc này một gã thân binh đã nghĩ kế thay cho anh ta:

- Điện hạ có thể nuôi nàng ta ở một nơi khác. Không cho nàng ta vào phủ, Thánh Thượng sẽ không biết được đâu.

Lý Nguyên Cát gật gật đầu. Đó là một cách tốt. Anh ta đánh mắt ngay với đám thân vệ một cái. Hơn trăm thân binh nhanh chóng quay đầu ngựa lại, đuổi theo cỗ xe ngựa kia.

Lý Nguyên Cát cười đắc ý, thúc ngựa đi về phía trong thành.

Từ lúc Lý Nguyên Cát thích người phụ nữ kia cho đến khi nhóm thân binh đuổi theo cũng không có động tĩnh gì lớn. Một số người qua đường bình thường thì sẽ đều không chú ý. Nhưng những người có ý thì lại khác. Cửa hàng bên trái thứ hai tên là cửa hàng tạp hóa Trương Ký. Chủ cửa hàng họ Trương, là một người đàn ông trai tráng tầm hơn ba mươi tuổi. Anh ta vừa giới thiệu trái cây với khách hàng, đồng thời cũng chú ý đến nhất cử nhất động của Lý Nguyên Cát. Anh ta nhìn thấy thân binh của Lý Nguyên Cát đã đuổi theo thì liền lập tức gọi một tiểu nhị đến, dặn dò vài câu, tiểu nhị liền nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, tiểu nhị đã quay trở lại, đánh mắt với ông chủ Trương một cái. Ông chủ Trương liền lập tức cùng với tiểu nhị đi ra phía sau cửa hàng. Mặt sau cửa hàng là một con sông nhỏ, trên sông có đậu mấy chiếc thuyền con.

- Đã nhìn thấy gì rồi?

- Ty chức thấy người phụ nữ kia đã bị thân binh Lý Nguyên Cát cướp đi, đi về hướng huyện Hoa Âm.

Thân phận thực sự của chủ cửa hàng Trương chính là thám báo quân Bắc Tùy. Hệ thống tình báo của Dương Nguyên Khánh đã kiến thiết được mấy năm nay, dần dần đã hình thành nên một mạng lưới tình bào lớn. Quan viên tình báo một phần là thuộc phủ Nội vệ, do Tướng quân Ngụy Bí Thống soái. Chủ cửa hàng Trương này tên là Trương Thiếu Hoa. Quân chức là Giáo Úy, là trợ thủ của nhà tình báo Trường An, phụ trách thu thập thông tin tình báo vùng Đồng Quan và Bồ Tân. Cửa hàng tạp hóa Trương Ký này chính là trung tâm tình báo của bọn họ. Hôm nay bọn họ đang quan sát đoàn quân viện trợ của Lý Nguyên Cát và trong lúc vô ý phát hiện ra cảnh tượng Lý Nguyên Cát cướp đoạt phụ nữ.

- Thân phận của người phụ nữ kia đã xác nhận được chưa?

- Ty chức đã hỏi tùy tùng của người phụ nữ đó rồi. Người phụ nữ đó là tiểu thiếp của phó tướng Hoàng Quân Hán của Lý Hiếu Cung, vốn là kỹ nữ nổi tiếng Lạc Dương.

Tiểu nhị vừa dứt lời, từ xa xa trên con đường có hai người cưỡi ngựa đi đến, mặt đầy máu, chính là tùy tùng của người phụ nữ đó. Bọn họ cũng chính là thân binh của Hoàng Quân Hán. Bọn họ vốn là hộ tống tiều thiếp của chủ tướng về Trường An, không ngờ lại bị Lý Nguyên Cát cướp đoạt ở Đồng Quan, còn giết hai huynh đệ của bọn họ. Hai người này vừa sợ vừa tức giận liền chạy về bẩm bảo chủ tướng.

Trương Thiếu Hoa nhìn chăm chú hai người đi vào Đồng Quan. Sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến cho anh ta nắm bắt ngay lấy tin tình báo quan trọng này. Anh ta liền viết ngay một bức tình báo, dặn dò tiểu nhị:

- Thả chim ưng gửi về huyện Hà Bắc.

……

Ban đêm, thị trấn Hà Bắc, Dương Nguyên Khánh lần thứ hai gặp đặc sứ Vương Nhân Tắc của Vương Thế Sung. Hai bên đã đồng ý hợp tác đồng minh, dưới đây là chi tiết về sự trao đổi bàn luận đó.

- Điện hạ, thúc phụ của ty chức tuy đã khống chế Quân khí giám, có thể trực tiếp đưa ba nghìn thợ thủ công qua Hoàng Hà, nhưng nếu như đưa người nhà bọn họ thì cần phải có sự hợp tác của Hộ bộ và Kinh Triệu. Có thể không nhanh được như vậy. Ý của thúc phụ là mong điện hạ hãy chờ một chút. Người thì sẽ nhất định đưa sang nhưng mong điện hạ hãy cho thêm một chút thời gian.

Vương Nhân Tắc vừa nói vừa len lén liếc Dương Sư Đạo ngồi bên, trong lòng khiếp sợ. Lễ Bộ Thượng thư Dương Sư Đạo làm sao lại xuất hiện trong trại lớn của Dương Nguyên Khánh cơ chứ? Chẳng lẽ Hoàng thái đế cũng đang có mối liên hệ ngầm với Dương Nguyên Khánh hay sao?

Nghĩ đi nghĩ lại thì không thể như vậy được. Dương Nguyên Khánh không thể nào bàn luận với bọn họ về việc cùng hợp tác trước mặt Hoàng thái đế được. Điều đó chỉ có một cách giải thích. Dương Sư Đạo đã đầu hàng Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh nhìn ra sự bất an trong lòng Vương Nhân Tắc, liền cười nói:

- Dương Thượng thư trước kia là Thượng thư Binh bộ Lạc Dương nhưng bây giờ đã là Trưởng sử hành quân của ta. Vương Tướng quân không cần quá lo lắng.

Vương Nhân Tắc lúc này mới chợt hiểu, vội vàng thi lễ với Dương Sư Đạo:

- Dương Trưởng sử có hành động thật sáng suốt!

Dương Sư Đạo thản nhiên cười nhưng không nhiều lời. Bây giờ là Dương Nguyên Khánh đang đích thân nói chuyện với Vương Nhân Tắc, y không muốn nói chen vào. Dương Nguyên Khánh lại nói:

- Chuyện của thợ thủ công thì có thể trì hoãn một chút. Chỉ cần Vương Thượng thư đồng ý thì ta tin tưởng ông ấy sẽ làm được. Còn về chuyện lương thực, ta có thể cấp trước cho các ngươi mười ngàn thạch lương thực để giải quyết việc khẩn cấp trước mắt đã.

Dương Nguyên Khánh từ chỗ Dương Sư Đạo biết được rằng, trong quân của Vương Thế Sung chỉ còn lại không đến hai mươi ngàn thạch lương thực, mà phải nuôi cả một đại quân một trăm nghìn người. Qủa thật là vô cùng khó khăn. Dứt khoát là ân tình đã làm thì làm đến cùng, trước tiên cấp cho bọn họ mười ngàn thạch lương thực để kéo lại trái tim Vương Thế Sung đã. Vương Nhân Tắc mừng rỡ, vội vàng cảm tạ nói:

- Tạ ơn điện hạ đem than ấm sưởi ngày đông tuyết. Bọn ty chức vô cùng cảm kích!

Dương Nguyên Khánh cười cười lại nói:

- Về phần có xuất binh quận Hoằng Nông hay không thì do ta quyết định. Nhưng ta có thể nói rõ trước rằng, ta không có hứng thú với quận Hoằng Nông. Về sau cũng không chú ý nhiều lắm đến cái quận nhỏ này.

So với lần đầu tiên căng thẳng gấp gáp, thì lần này Vương Nhân Tắc có vẻ thong dong khôn khéo hơn nhiều. Anh ta nghe ra ý trong lời nói của Dương Nguyên Khánh. Quân Bắc Tùy sẽ xuất binh đến Hoằng Nông. Điều này khiến cho Vương Nhân Tắc trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Dương Nguyên Khánh nếu như thực sự muốn xuất binh đến quận Hoằng Nông thì bọn họ cũng ngăn không được, chỉ có thể gửi hy vọng Dương Nguyên Khánh lời nói có thể tin được. Đừng chiếm quận Hoằng Nông.

Anh ta trong lòng thở dài một tiếng thi lễ đáp:

- Vậy ty chức xin cáo từ. Lời của điện hạ ty chức sẽ nói lại với thúc phụ.

Dương Nguyên Khánh lấy ra một phong thư đưa cho anh ta:

- Đưa phong thư này cho Vương Thượng thư. Ta chúc ông ấy sớm toại nguyện, muốn gì được nấy.

Vương Nhân Tắc nhận lấy bức thư, thi lễ thật sâu:

- Ty chức xin cáo từ!

Dương Nguyên Khánh lập tức ra lệnh với Giáo Úy thân binh:

- Hộ tống Vương Tướng quân sang sông!

Vương Nhân Tắc đi rồi, Dương Nguyên Khánh mới cười với Dương Sư Đạo nói:

- Nói suy nghĩ của ngươi xem nào?

Hắn sớm nhìn ra Dương Sư Đạo có chuyện muốn nói nhưng vẫn luôn nhịn lại được. Dương Sư Đạo nhẹ nhàng nhíu mày nói:

- Ta chỉ là không rõ, vì sao tổng quản không cần quận Hoằng Nông? Quận Hoằng Nông là vùng chiến lược giữa Quan Trung và Lạc Dương mà.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu.

- Ta không phải không cần quận Hoằng Nông. Chỉ có điều tạm thời không cần mà thôi. Quân đội Lý Uyên ra khỏi Quang Trung, bước đầu tiên chính là đặt chân lên đất Hoằng Nông. Bọn họ gây áp lực với Vương Thế Sung còn lớn hơn nhiều so với ta. Sở dĩ ta ủng hộ Vương Thế Sung là vì ta muốn ông ta thay ta ngăn chặn Lý Uyên. Nếu như ta chiếm lĩnh quận Hoằng Nông thì coi như ta giữ nhà cho ông ta rồi. Quận Hoằng Nông này về sau hãy tính.

Dương Sư Đạo ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị:

- Tổng quản có thể chỉ lấy một huyện thôi. Huyện Thiểm hoặc huyện Văn Hương. Giống như Lý Mật ở Hà Bắc chiếm lĩnh huyện Lê Dương vậy. Như vậy có thể đảm bảo sự tồn tại của quân Bắc Tùy tại Hà Nam.

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, vẫn lắc đầu một cái.

- Lý Mật lấy Lê Dương ngoại trừ việc chứng minh sự tồn tại ở Hà Bắc ra thì chẳng có ý nghĩa thực tế gì khác. Nếu như ta lấy huyện Thiểm, cuối cùng bị Vương Thế Sung lấy đi mất, Lý Uyên mở rộng ra phía đông thì sẽ ép ta không thể không cứu. Có lúc ta hy vọng Lý Uyên xuất binh đến Hoằng Nông. Đến lúc đó thì ta sẽ rất khó xử lý. Dứt khoát hai tay mất không, không được để bọn họ khống chế. Một khi cần thì ta sẽ chẳng chỉ lấy một huyện Thiểm đâu mà sẽ lấy toàn bộ quận Hoằng Nông.

Việc gì cũng có cái lợi cái hại của nó. Dương Sư Đạo cũng biết. Y thấy Dương Nguyên Khánh đúng là tạm thời không muốn cài thế lực vào Hà Nam thì y cũng không muốn khuyên thêm nhiều lời gì nữa.

Lúc này, một gã thân binh ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm tổng quản, Đồng Quan đưa tới tin tình báo khẩn!

- Vào đi!

Một gã thân binh bước nhanh vào gian phòng đưa bức thư màu đỏ lên. Thư đỏ biểu thị tình huống khẩn cấp. Dương Nguyên Khánh rút ra một quyển tình báo, giở ra nhìn kỹ bên trong. Trong tình báo có hai nội dung: Lý Uyên khẩn cấp phái Lý Nguyên Cát dẫn hai mươi nghìn quân đến Đồng Quan, khiến quân chiếm giữ ở Đồng Quan lên đến ba mươi nghìn quân. Tin tình báo thứ hai lại rất thú vị. Lý Nguyên Cát ở Đồng Quan đoạt tiểu thiếp của Hoàng Quân Hán.

Tin tình báo thứ hai khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy hết sức có hứng thú. Hắn đưa tin tình báo cho Dương Sư Đạo:

- Ngươi xem cái này đi.

Dương Sư Đạo nhìn tờ tin tình báo rồi cười nói:

- Xem ra Lý Uyên cũng không muốn nhả ra miếng thịt béo quận Hoằng Nông này.

- Điều này cũng nằm trong dự liệu của ta.Tuy nhiên Lý Uyên lại bổ nhiệm tới hai chủ soái. Ngươi không thấy điều này là kỳ lạ sao?

- Có lẽ ông ta cho rằng đây là hai chiến trường. Một người phụ trách giữ Đồng Quan, một người phụ trách giữ Hoằng Nông. Có lẽ bên trong bọn họ có các ý kiến khác nhau. Lý Uyên bị ép phải áp dụng kế điều hòa.

Dương Nguyên Khánh nhíu mày. Hắn dường như hơi thất thần, ánh mắt nhìn chăm chú vào hộp thư màu đỏ trên bàn, vắt óc suy nghĩ cách bài trừ sự ảnh hưởng của hai vị chủ soái được Lý Uyên bổ nhiệm và đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ thông tin tình báo thứ hai, hắn phát hiện ra trong tin tình báo thứ hai có thể làm được rất nhiều thứ.

Suy tư của Dương Nguyên Khánh khiến cho Dương Sư Đạo cũng ý thức được điều gì đó. Y nhìn kỹ lại tin tình báo thứ hai một lần nữa. Tề vương Lý Nguyên Cát cướp đoạt người phụ nữ của phó tướng Hoàng Quân Hán của Lý Hiếu Cung. Y liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái. Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có thần giao cách cảm vậy, cả hai cùng cười phá lên. Dương Sư Đạo nhịn cười nói:

- Nhưng điều này cần có mật thám ở bên trong quân Đường.

- Cái này không thành vấn đề!

Dương Nguyên Khánh giải thích, ánh mắt hắn híp lại nói:

- Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Ta làm sao có thể không cài người vào doanh trại quân Đường cơ chứ?

……

Buổi trưa ngày hôm sau, một thông tin được truyền đi ồn ào huyên náo trong doanh trại quân Đường ở Hàm Cốc Quan. Thê tử của chủ tướng Hoàng Quân Hán bị Tề vương Lý Cát nhắm trúng và đã bị cướp đi ở Đồng Quan. Thông tin này là khiến người ta thấy hứng thú nhất. Nó truyền đi rất nhanh, hơn nữa nội dung thì biến dạng. Hai đứa con trai của Hoàng Quân Hán cũng không phải là con đẻ của ông ta mà thực chất là con của Tề vương. Bời vì lý do này nên Hoàng Quân Hán mới được thăng chức lên cao. Hoàng Quân Hán can tâm tình nguyện dâng thê tử cho Tề vương. Thông tin càng truyền đi càng xấu.

Trong trại lớn, Hoàng Quân Hán đã nhận được bẩm báo của tùy tùng hộ vệ tiểu thiếp của mình, trong lòng lửa giận ngập tràn, đang uống hết chén rượu sầu này đến chén rượu sầu khác. Dù trong quân không cho phép uống rượu nhưng lúc này gã hơi có chút không kiềm chế được tâm trạng của mình rồi.

Lúc này, một đoàn quan quân đi đến trước cửa trại bị thân binh của Hoàng Quân Hán chặn lại. Các quan quân phẫn nộ đến mức hét lên:

- Chúng ta muốn gặp tướng quân!