Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 679: Suốt đêm rút quân (1+2)




Nguồn: Mê truyện

Nữ hộ binh là binh chủng mới nhất của quân Tùy, có nhiệm vụ là giúp người bị thương, bệnh nhằm giảm bớt thương vong. Dựa theo tiêu chuẩn năm mươi danh sĩ sắp xếp một nữ hộ binh. Các nàng mỗi người được trang bị một con ngựa. Trên người mang theo áo giáp bạc, eo đeo hoành đao, phía sau lưng là thuẫn tròn, quan trọng nhất là hòm thuốc.

Những nữ hộ binh này phần lớn là nữ tử phương bắc. Có người Hán, cũng có người Hồ. Yêu cầu thân hình cao lớn cường tráng. Trước sau chiêu mộ tổng cộng năm nghìn nữ binh. Các nàng hưởng đãi ngộ giống như sĩ tốt bình thường. Nhưng doanh địa không cùng một chỗ với bọn họ, mà dùng hàng rào tách ra.

Tạ Ánh Đăng thúc ngựa đến trước hàng rào doanh. Y nhìn chăm chú động tĩnh cách đó xa xa. Khoảng chừng hơn mười dặm, xuất hiện một dải màu đen rất dài. Nhìn ra khoảng chừng năm nghìn người. Đây là tiên phong của quân địch.

- Tướng quân, có nên nghênh chiến?

Một gã quan quân thấp giọng hỏi.

- Không!

Tạ Ánh Đăng lắc đầu:

- Đây chỉ là quân địch muốn dụ binh. Phía sau bọn chúng chắc chắn là quân chủ lực. Không nên chạy ra khỏi doanh nghênh chiến.

- Tướng quân!

Phía sau có người hô to. Tạ Ánh Đăng quay đầu lại, chỉ thấy một binh lính truyền tin chạy gấp tới. Binh lính truyền tin tiến lên thi lễ, đem một bức quân lệnh đưa cho Tạ Ánh Đăng:

- Đây là mệnh lệnh của Tần tướng quân.

Tạ Ánh Đăng mở ra mệnh lệnh. Là thủ lệnh của Tần Quỳnh, chỉ có bốn chữ: “Tây triệt huyện Dịch”

Tạ Ánh Đăng yên lặng gật đầu. Y hiểu rõ ý tứ của Tần Quỳnh. Rút lui đến huyện Dịch, tập trung ưu thế binh lực, đồng thời kéo dài hậu cần tiếp tế của quân địch. Nói vậy chắc Vương Quân Khuếch ở nam đại doanh ở Lai Thủy cũng nhận được tin tức.

Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bây giờ vẫn sớm, còn có thời gian chuẩn bị.

Năm vạn liên quân của La Nghệ do ba vạn quân U Châu cùng hai vạn quân của Cao Khai Đạo cấu thành. Do La Nghệ tự mình suất lĩnh. Mà quân của Cao Khai Đạo do đệ đệ của gã là Cao Văn Thông suất lĩnh.

Khí trời dần chuyển sang ấm. Ở quận Trác, tuyết đọng đã tan ra hơn nửa, nước sông cũng có dấu hiệu tan băng. La Nghệ biết đầu xuân quân Tùy sẽ phát động tấn công U Châu. Sau nhiều lần suy nghĩ, y không muốn đợi quân địch tới cửa mới đánh. Nếu như có thể chiếm lĩnh huyện Dịch, vậy có thể phá hủy một nửa lương thực của quân Tùy. Bức bách quân Tùy rút lui khỏi quận Thương Cốc. Như vậy, nguy cơ của U Châu cũng được giải quyết dễ dàng.

Nhưng lúc này, quân Tùy cũng không cùng U Châu xé rách da mặt. Quân Tùy không có nói muốn tấn công U Châu. La Nghệ sợ chính là tướng sĩ nghi ngờ, liền tạo ra tình huống, nói xấu trinh sát của quân Tùy khiêu khích xâm lược quận Trác. Nhờ vậy mà có cớ để phát binh đánh quận Thượng Cốc.

Năm vạn đại quân chậm rãi tiến đến phía đông Lai Thủy. Còn cách Bắc đại doanh quân Tùy ba dặm, La Nghệ không tiếp tục đi tới. Lai Thủy đã có dấu hiệu tuyết tan, không thể trực tiếp qua sông. Y một mặt sai người qua sông tạo cầu, một mặt tìm nơi có thể trực tiếp qua sông. Hiện tại chỉ là tuyết bắt đầu tan nên còn vài khúc sông có thể đi qua mặt băng.

- Bẩm báo Vương gia, Cao tướng quân tới!

La Nghệ đang đứng ở lều lớn kiểm tra sa bàn. Sa bàn của Dương Nguyên Khánh đã sớm truyền lưu ra, các thế lực lớn đều học qua cách sử dụng. La Nghệ cũng đã làm một sa bàn về Bắc bộ của Hà Bắc. Tuy rằng có chút thô ráp, nhưng so với bản đồ còn tiện lợi hơn nhiều.

Y gật đầu:

- Bảo y vào đi!

Cao tướng quân chính là đệ đệ của Cao Khai Đạo, Cao Văn Thông, là người đứng thứ hai trong quân của Cao Khai Đạo. Cao Khai Đạo là người Bột Hải thuộc quận Tín Dương. Năm Đại Nghiệp thứ chín, Cách Khiêm ở đồi Đậu Tử khởi binh tạo phản, Cao Khai Đạo cũng suất mấy nghìn người khởi binh hô ứng, lập tức hai quân sát nhập. Cao Khai Đạo rất được Cách Khiêm tin tưởng, trao cho y chức phó tướng. Năm ngoái, quân đội Cách Khiêm bị quân Vương Thế Sung đánh bại. Cách Khiêm bản thân cũng không may chết trận. Cao Khai Đạo liền dẫn tàn quân đến Liêu Đông. Chiếm lĩnh được Liêu Đông, lập tức Nam hạ chiếm lĩnh quận Bắc Bình.

Quân đội của Cao Khai Đạo cùng quân đội U Châu vốn là hai thế lực đối địch. Nhưng trong quá trình cùng nhau đối phó quân của Đậu Kiến Đức, hai quân đã dần dần vứt bỏ trướng ngại, kết làm minh hữu. Lần này đối phó quân Tùy, hai quân càng chặt chẽ phối hợp. Cao Khai Đạo ra lệnh cho đệ đệ Cao Văn Thông suất hai mươi ngàn quân đến đây trợ chiến.

Cao Văn Thông thân thể hùng tráng, là một người cực kỳ thô lỗ. Nhưng võ nghệ của y lại cao cường, vũ khí là một bả đao nặng 50kg, là một dũng tướng trong quân. Y đi vào lều lớn, liền ồm ồm nói:

- Quân ta giờ đang khí thế như cầu vồng, xông lên liền có thể diệt tan quân Tùy. Vương gia vì sao không tấn công?

La Nghệ rất không thích tên phó tướng liên quân này. Thô lỗ, ngu xuẩn, lại vẫn còn giữ tính cách hung ác của loạn phỉ đồi Đậu Tử. Tên này giết người như ma, phóng túng binh sĩ tại quận Trác gian dâm phụ nữ, làm những việc cực kỳ bại hoại khiến danh tiếng của La Nghệ bị bôi nhọ. La Nghệ chỉ vì giữ vững hòa khí liên quân, đồng tâm chống địch mới phải nhường nhịn y.

Giờ này, Cao Văn Thông vừa vào lều liền dùng một loại ngữ khí giáo huấn trách vấn La Nghệ sao không tiến công Tùy binh. La Nghệ cố nén tức giận, lạnh lùng nói:

- Lai Thủy đã bắt đầu tan bang, làm sao có thể qua sông?

Cao Văn Thông nhếch miệng nói:

- Vậy theo ý của Vương gia, ta phải chờ ở đây, đợi mùa đông năm sau kết băng rồi mới qua sông phải không?

- Làm càn!

La Nghệ không nhịn được nữa, tức giận quát Cao Văn Thông:

- Ta là người cầm đầu liên quân, ngươi dám nói với ta như vậy sao?

Cao Văn Thông đối với La Nghệ cũng cực kỳ bất mãn. Tháng trước, hơn mười người thân binh của y đi du ngoạn thành U Châu, ngắm trúng vợ của vài tên nhà giàu, liền đưa các nàng ra ngoài thành. Kết quả là bị quân U Châu bắt được, giết chết trước mặt mọi người, còn treo ở ngoài thanh hai ngày. Điều này khiến Cao Văn Thông cực kỳ căm giận. Chỉ là chơi mấy nữ nhân mà thôi, La Nghệ dám ghết thân binh của y, lại còn đem xác treo ở thành ba ngày thị chúng. Cao Văn Thông cho rằng La Nghệ coi thường mình.

Cao Văn Thông hừ một tiếng:

- Ta nghĩ hai quân có suy nghĩ khác nhau, rất khó phối hợp tác chiến. Ta quyết định hay là về quận Bắc Bình trước. La đại soái có bất mãn gì thì trực tiếp đi tìm đại ca của ta mà oán giận.

Nói xong, y xoay người đi ra ngoài. Trong lòng La Nghệ hận đến rướm máu. Ông ta đang định phát động tấn công, Cao Văn Thông lại ồn ào muốn phân liệt. La Nghệ thèm một đao chém chết y. Nhưng La Nghệ cũng biết, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, quân đội của Cao Văn Thông vừa đi, quân mình nhất định sẽ bại.

La Nghệ chỉ đành phải hòa hoãn nói:

- Cao tướng quân xin bớt giận. Ta đã chuẩn bị tốt cầu nổi. Đêm nay sẽ bắc cầu. Ta dự định đến đêm thì tập kích đại doanh quân Tùy.

Cao Văn Thông dừng bước, khóe miệng lộ ra vẻ đắc ý. Y đã nắm được thóp của La Nghệ. Không sợ La Nghệ không đáp ứng yêu cầu của mình.

- Vương gia, chúng ta không ngại khổ cực từ xa đến trợ chiến, không có công lao cũng có khổ lao. Các huynh đệ đều nói các hộ nhà giàu ở U Châu có con gái rất đẹp, rất có tư vị. Như vậy đi! Chúng ta yêu cầu cũng không cao. Chờ đánh giặc xong, Vương gia tặng ta một trăm nữ nhân đến khao quân, như thế nào?

La Nghệ biết y vì muốn trả thù lần trước mình giết thân binh. Lần trước, mấy kẻ thân binh này thực sự làm rất quá đáng. Dám gian dâm vỠcủa đại tướng quân. Không giết bọn này, khó mà phục kẻ dưới.

Trong lòng La Nghệ cười lạnh một tiếng. Trước cứ nịnh y một tiếng để y bán mạng cho mình. La Nghệ ra vẻ trầm tư. Trong chốc lát gật đầu:

- Được rồi! Ta đáp ứng ngươi. Không được một tấc lại muốn một tấc nữa đau đấy.

Cao Văn Thông vui mừng, chắp tay nói:

- Cứ như vậy đi. Đêm nay ta chờ mệnh lệnh tấn công của Vương gia.

Màn đêm dần dần buông xuống, đã không còn ánh nắng ấm áp của ban ngày. Nhiệt độ buổi tối chợt hạ xuống, khí lạnh trở nên rét buốt. Quân đội của La Nghệ vốn đã chuẩn bị xong. Do đại tướng Tiết Vạn Triệt suất lĩnh năm nghìn trọng kỵ binh xông ra khỏi doanh. Trọng kỵ binh được trang bị giáp thép cả người lẫn ngựa. Trải qua quanh năm suốt tháng huấn luyện mà thành. Ngựa chiến là ngựa Đột Quyết, kỵ binh thì mỗi người thân hình cao lớn, dũng mãnh cường hãn. Quan trọng hơn là năm nghìn kỵ binh đều dùng mã sóc.

Đây là đội trọng giáp kỵ binh duy nhất của Đại Tùy. Dùng sức mạnh khuynh quốc để chế tạo. Đội quân này vốn là do Dương Quảng lập ra để đối phó với Triều Tiên. Nhưng bởi vì vị trí đồi núi của Triều Tiên không phù hợp với trọng kỵ binh tác chiến. Dương Quảng liền đem đội kỵ binh này đặt ở U Châu. Mệnh lệnh Tiết Thế Hùng thống lĩnh để trấn áp loạn phỉ ở Hà Bắc. Về sau rơi vào tay của La Nghệ. Trở thành đội quân cường hãn nhất của ông ta, cũng là tiền vốn để đối kháng với quân Tùy.

Đậu Kiến Đức ba lần tấn công U Châu, ba lần đại bại mà về. Thua cũng vì trọng giáp kỵ binh. Đêm nay, La Nghệ chuẩn bị đem đội trọng kỵ binh này đánh tan Bắc đại doanh quân Tùy.

Năm nghìn trọng giáp kỵ binh lúc này không có ngồi trên lưng ngựa, cũng không có mặc giáp nón. Bọn họ chỉ đợi lúc xung phong mới mặc giáp. Ngựa chiến không thể chịu được trọng lượng lớn như vậy trong thời gian dài.

Đứng trước đội ngũ, La Nghệ đầu đội kim khôi, thân mặc giáp bạc, tay cầm thương bạc, đứng phía sau là đại tướng Tiết Vạn Triệt.

Tiết Vạn Triệt là con của Tiết Thế Hùng, tổng quản U Châu. Ông ta cùng anh cả Tiết Vạn Quân vốn là thân cận của Thái Tử Dương Chiêu, có quan hệ rất tốt với Dương Nguyên Khánh. Về sau, huynh đệ hai người liền theo cha tòng quân. Từng bước theo dựa vào công tích mà thăng đến chức Hổ Bí lang tướng. Hai người đều có cái dũng vạn phu, là hãn tướng đắc lực của La Nghệ.

Hiện nay, anh cả Tiết Vạn Quân suất một vạn trấn thủ Quân Đô Hình, Tiết Vạn Triệt thì suất năm nghìn trọng giáp kỵ binh đi theo La Nghệ.

- Khởi bẩm đại soái, đã chuẩn bị xong rồi.

La Nghệ gật đầu, ánh mắt nhìn sang hướng đại doanh quân Tùy bên kia bờ sông. Lúc này, một gã kỵ binh chạy gấp tới, chắp tay nói:

- Bẩm báo Vương gia, các huynh đệ đã tìm kiếm kỹ càng. Thượng du cách đây ba dặm đóng băng khá rắn chắc, có thể trực tiếp qua sông.

- Tốt!

La Nghệ vốn đang chờ tin này. Ông ta quay đầu lại nói với một gã thân binh:

- Đi thông báo cho Cao Văn Thông, bảo quân đội của y đi theo ta.

La Nghệ vung tay lên:

- Xuất phát!

Ba vạn quân U Châu dựa theo bóng đêm yểm trợ xuất phát. Bọn họ hăng hái hành quân về hướng Bắc. Đi đến đoạn sông mà thám báo phát hiện còn chưa có dấu hiệu tan băng.

Phía sau quân U Châu, Cao Văn Thông suất lĩnh hai vạn quân đội. Ánh mắt của y lập lòe, nhưng trong lòng lại lo lắng. Theo lời nhắn nhủ của anh cả giao cho, nhiệm vụ lần này của bọn họ là kết minh với La Nghệ đối phó Tùy binh. Điều kiện là La Nghệ cho bọn họ một vạn bộ vũ khí. Nhưng một vạn bộ vũ khí mãi mãi không thỏa mãn khẩu vị của bọn họ. Bọn họ muốn chính là càng nhiều lương thực, càng nhiều vũ khí, càng nhiều quân nhu vật phẩm. Mà bên trong thành ở huyện Dịch, có nói vật tư trong đó có thể trang bị cho mười vạn đại quân. Tin tức này khiến Cao Khai Đạo tim đập thình thịch. Nếu như có thể đoạt được huyện Dịch, cho dù chỉ cần phân nửa vật tư, bọn họ sẽ cấp tốc rút về Liêu Đông. Ở Liêu Đông phát triển, rồi đợi một ngày nào đó trở về tranh giành thiên hạ.

Đại quân U Châu qua sông. Dọc theo một mảnh rừng rậm đi tới. Còn cách đại doanh quân Tùy một dặm thì dừng lại. Bên trong quân doanh rất yên tĩnh. Trên hai tòa trạm canh gác có bóng dáng hai người canh gác. Tựa hồ bọn họ không phát hiện đại quân U Châu đến.

La Nghệ cảm thấy có điểm quái dị. Bọn họ có thể thấy lính gác, lính gác sao lại không thấy bọn họ. Có khả năng là bên trong đại doanh quân Tùy có mai phục. Nhưng La Nghệ thực không sợ hãi. Có trọng giáp kỵ binh xông vào doanh, bất luận mai phục gì cũng không sợ.

- Tấn công chính diện cửa lớn. Không được phân tán, hai bên đều có chông sắt.

La Nghệ thấp giọng dặn Tiết Vạn Triệt, vỗ vỗ bờ vai của gã:

- Tiến vào giết thôi!

Tiết Vạn Triệt vung chiến đao lên:

- Giết!

Năm nghìn trọng giáp thiết kỵ cứ năm người một hàng xông vào. Bọn họ giống như một quả bóng sắt lớn. Vừa mới bắt đầu chuyển động tốc độ rất chậm. Về sau tốc độ tăng dần, không có gì cản nổi.

Trọng giáp thiết kỵ binh sóng vai phóng hướng quân Tùy. Càng lúc càng nhanh, giống hệt một con rồng sắt. Tiết Vạn Triệt ở một bên lao nhanh. Y giương cung cài tên, hướng lính gác trên trạm bắn tới. Một gã binh sĩ rơi xuống, tiếng vang lên khi chạm đất rất nặng nề, không hề giống tiếng người rơi xuống. Điều này khiến Tiết Vạn Triệt ngẩn người. Một gã binh sĩ đi tới, hô to lên:

- Tướng quân, là người rơm.

- Không tốt!

Tiết Vạn Triệt thất kinh. Quân Tùy đã chuẩn bị sẵn. Y quay đầu lại nhìn. Trọng giáp thiết kỵ đang chạy ào ào vào đại doanh quân Tùy. Năm nghìn thiết kỵ giống như cỗ nham thạch nóng chảy, đổ ào ào vào đại doanh quân Tùy. Khiến từng chiếc lều ào ào đổ xuống. Nhưng đáng tiếc, bọn họ đập phá là tòa doanh trống. Đã không nhìn thấy binh sĩ quân Tùy. Tạ Ánh Đăng đã suất lĩnh một vạn Tùy binh rút lui cách đây nửa canh giờ.

Chỉ chốc lát, La Nghệ cùng mấy trăm thân vệ cũng đi vào đại doanh. Sắc mặt La Nghệ âm trầm. Việc ông ta lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra. Quân Tùy đã sớm rút lui khỏi. Đối phương hiển nhiên là muốn kéo dài chiến tuyến, khiến việc tiếp viện của quân mình thêm trắc trở. Mà huyện Dịch bên kia phần lớn là vùng núi, năm nghìn trọng kỵ binh không thể phát huy ưu thế.

Lúc này Cao Văn Thông cũng đã chạy ào đến đại doanh Tùy. Y quan tâm chính là các loại vật tư. Lập tức dẫn người hướng khu kho hàng chạy tới. Trong lòng y cực độ thất vọng. Quân Tùy một hạt gạo cũng không để lại. Ngay cả lều lớn cũng bị gỡ bỏ, để lại một khoảng đất trống.

- Con mẹ nó chứ!

Cao Văn Thông thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên.

La Nghệ xa xa liếc mắt nhìn y. Thấy y một cước hung hăng đạp vào lều vải, không khỏi cười lạnh một tiếng. Đúng là ngu xuẩn, còn tưởng rằng quân Tùy lưu lại cái gì sao?

- Vương gia, chúng ta bắt được một binh sĩ Tùy.

Một gã thám báo tiến lên bẩm báo.

La Nghệ tinh thần rung lên, vội vã phân phó:

- Dẫn hắn tới.

Chỉ trong chốc lát, vài tên thám báo đã dẫn một gã Tùy binh đến. Áo giáp của tên Tùy binh đã vứt bỏ, chỉ đeo quân giày. Đầu đội ưng lăng thiết khôi. Y quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin:

- Tướng quân tha mạng! Tướng quân tha mạng!

La Nghệ nhìn y một cái, thấy y vô cùng hoảng sợ, liền hỏi:

- Người vì sao không bỏ chạy theo đại quân?

- Hồi bẩm tướng quân, tiểu nhân nguyên là người huyện Lai Thủy, cha mẹ vợ con đều ở huyện Lai Thủy nên không muốn rút về huyện Dịch.

- Vậy sao ngươi không chạy trốn mà để bị bắt.

La Nghệ tiếp tục thẩm vấn.

- Tiểu nhân chì là một gã thuộc quân hậu cần. đứng ở cuối đội ngũ, mượn cớ tiêu chảy mà bỏ chạy.

- Quân Tùy đi lúc nào?

Cao Văn Thông tức giận hét lên.

Tên binh sĩ bị Cao Văn Thông hét hung ác mà sợ hãi. Hàm răng run lên, không nói được lên lời.

La Nghệ bất mãn trừng mắt nhìn Cao Văn Thông, rồi nhẹ nhàng nói:

- Nếu ngươi nói thật, ta sẽ không giết ngươi.

- Vâng.

Binh sĩ thanh âm run run nói:

- Quân Tùy vừa mới đi được nửa canh giờ.

La Nghệ gật đầu. Tên binh sĩ này nói là thật. Ông ta cảm giác quân Tùy tuy rằng đã thu dọn rất thong dong, nhưng đi lại rất vội vàng, hiển nhiên là phát hiện bọn họ muốn phát động tấn công, có lẽ nhiều lắm là nửa canh giờ.

Cao Văn Thông nhất thời lại hưng phấn, cất tiếng nói:

- Đại soái, quân Tùy mới lui được nửa canh giờ, chúng ta còn có thể đuổi kịp cướp quân nhu.

- Không thể, quân Tùy am hiểu đánh đêm, nếu truy kích ban đêm sẽ nguy hiểm.

La Nghệ cự tuyệt thỉnh cầu của Cao Văn Thông. Không hề để ý tới y, quay đầu lại nói với thân binh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn quân hướng thành Lai Thủy xuất phát.

Thân binh chạy đi truyền lệnh. La Nghệ lại hỏi Cao Văn Thông:

- Cao tướng quân cùng đi nhé!

Cao Văn Thông lắc đầu, quan sát quân doanh nói:

- Chỗ này đóng quân doanh rất không tồi. Đêm nay chúng ta sẽ đóng quân ở đây.

La Nghệ thật sâu nhìn y, lập tức ra lệnh:

- Đại quân chỉnh đốn chuẩn bị xuất phát.

Lai Thủy là một huyện nhỏ, thành trì cũ nát, bên trong thành chật hẹp, chu vi thành chỉ bảy tám dặm, dân số chưa tới ngàn hộ. Khi đại quân La Nghệ đến huyện Lai Thủy, cửa thành mở rộng, huyện lệnh Trương Chí Văn dẫn huyện thừa, huyện úy, chủ bộ... một nhóm quan viên ra khỏi thành đầu hàng.

Huyện lệnh Trương Chí Văn quỳ gối trước ngựa La Nghệ, cầm đại ấn huyện lệnh giơ cao:

- Chúng tôi tình nguyện đầu hàng U Châu, chỉ khẩn cầu đại soái không nên thương tổn dân chúng trong huyện.

- Quận Thượng Cốc vốn là thuộc sự quản lý của U Châu mà, Trương huyện lệnh không cần lo lắng, ta sẽ không gây thương tổn cho dân thường, các ngươi cố gắng trấn an dân chúng, không thể để xảy ra hỗn loạn.

La Nghệ biết thành trì của huyện Lai Thủy nhỏ hẹp, tối đa chỉ có thể chứa mấy ngàn quân, liền dặn phó thủ hạ đại tướng Uất Trì Bảo:

- Ngươi có thể dẫn ba ngàn quân nòng cốt vào ở trong thị trấn, nghiêm thúc quân kỷ, không được nhiễu dân, nếu có tình huống khác thường, bẩm báo ta bất cứ lúc nào.

- Ty chức tuân mệnh!

Uất Trì Bảo chắp tay hành lễ, dẫn ba ngàn quân của mình hướng vào trong thành mà đi, La Nghệ lại trấn an đám người Huyện lệnh Trương Chí Văn xong, để cho bọn chúng vào thành sắp xếp quân U Châu đóng quân.

Lúc này, một gã thám báo chạy vội báo lại:

- Khởi bẩm Vương gia, Cao Văn Thông dẫn bản bộ rời đại doanh, đi truy đuổi theo hướng tây rồi.

La Nghệ cười lạnh một tiếng, gã này quá ngu xuẩn, quả nhiên đuổi theo rồi, Tiết Vạn Triệt bên cạnh vội nói:

- Đại soái, Cao Văn Thông tự ý truy kích, khả năng gặp quân Tùy phục kích rất lớn, hãy để ty chức đưa gã quay trở về.

La Nghệ lắc đầu,

- Cái gã ngốc này luôn luôn đúng vào thời điểm mấu chốt uy hiếp ta, có gã bên cạnh, sớm muộn gì ta cũng bại vong trên tay gã, gã chết là hay nhất, ta đợi Cao Khai Đạo dẫn người mới đến.

Ánh mắt Tiết Vạn Triệt lộ ra vẻ lo lắng,

- Thế nhưng nếu Cao Văn Thông thất bại, Cao Khai Đạo còn dẫn binh tới không?

La Nghệ nhìn chăm chú vào ngọn núi xa xa được màn đêm bao phủ, thản nhiên nói:

- Để xem, nếu Cao Văn Thông binh bại chưa chết, Cao Khai Đạo có thể sẽ bỏ quận Bắc Bình lui giữ Liêu Đông. Mà nếu Cao Văn Thông chết. Như vậy Cao Khai Đạo nhất định sẽ vì gã báo thù.

Gã lại nhìn thoáng qua Tiết Vạn Triệt,

- Ngươi hiểu ý ta chứ?

Sự trống rống của doanh địa quân Tùy không có cách nào thỏa mãn cơn đói cồn cào của Cao Văn Thông, nghĩ đến lương thực của quân Tùy ở phía sau từ từ đi.