Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 752: Gặp người quen cũ ở tửu lầu




Trình Giảo Kim nhức đầu, cười hì hì nói:

- Vậy đi dạo lầu xanh được chưa?

- Chó má!

Dương Nguyên Khánh đã mắng một câu, Trình Giảo Kim sợ tới mức cắn vào lưỡi, không dám lại hé răng ra.

Thực sự Trình Giảo Kim đã tới nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, đại đội quân người ngựa như vậy của y tiến vào thành, không nên ồn ào tới mức để dư luận xôn xao. Hắn quay đầu lại dặn dò Bùi Thanh Tùng nói:

- Đi nói cho các huynh đệ, bọn họ không cần vào thành, ở ngoài thành tìm một chỗ ăn uống nghỉ ngơi.

Bùi Thanh Tùng trả lời một tiếng, xoay người đi dặn dò các thân binh.

Không bao lâu, bọn họ đi tới ngoài thành Thanh Hà, ngoài thành cũng rất náo nhiệt, có mấy lều uống trà. Các thân binh đều ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh chỉ mang theo Trình Giảo Kim, Bùi Thanh Tùng cùng với hai người thân binh đi bộ vào thành.

Huyện Thanh Hà là trung tâm của quận Thanh Hà, nằm ở bên cạnh kênh Vĩnh Tế, là một thành lớn chu vi gần 30 dặm vuông. Từ xưa tới nay dân cư đông đúc. Mặc dù vì chiến loạn dã tổn thất hơn một nửa dân số, nhưng khi chiến tranh dẹp loạn, bên trong thành cũng dần dần bắt đầu náo nhiệt trở lại, trên đường đã bày đầy quầy bán đồ ăn. Khắp nơi là tiếng cò kè mặc cả, đã bắt đầu có đội buôn bán xuất hiện trên đường. Đó là dấu hiệu của kinh tế bắt đầu hồi phục.

Mấy người của Dương Nguyên Khánh đã đi chưa tới trăm bước trên đường chính, liền thấy một quán rượu, trên lá cờ màu vàng hơi đỏ của quán viết một chữ “ rượu” màu đen.

- Sẽ ăn bữa trưa ở nhà này nhé!

Dương Nguyên Khánh thích tên của quán rượu này, tên của quán rượu treo ngay trên phía cửa lớn, đã viết hai chữ to chắc chắn “ Nhã trai”, chữ viết rất có công lực.

Dương Nguyên Khánh cũng không mặc quân phục, hắn mặc một áo khoác dài màu đen dệt sợi tơ tằm, đầu đội mũ Ô Sa, hông đeo trường kiếm, tay cầm một cái quạt lụa.

Quạt lụa lại gọi là quạt nhỏ vải mỏng, lúc này quạt xếp vẫn chưa xuất hiện, trong cung và các văn nhân mặc khách đều thích cầm một chiếc quạt lụa, nam nữ đều phù hợp. Mãi đến triều Tống sau khi quạt xếp xuất hiện, quạt lụa mới chính thức trở thành con gái chuyên dùng. Ở Tùy Đường, đại nam nhi tay cầm một quạt nhỏ dệt mỏng, cũng là việc rất bình thường.

Bọn họ đi tới cửa, người hầu liền tiếp đón:

- Mấy vị lão gia, hoan nghênh đến chơi!

Con mắt của người hầu rất ác độc, y liếc mắt nhìn ra quan hệ của năm người bọn họ. Người văn sĩ ở giữa vóc người cao nhất này là chủ nhân, người đàn ông bên cạnh khuôn mặt đen và có chút nhút nhát này là thủ hạ, hai người phía sau là các loại tùy tùng bảo vệ.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Chúng ta lên tầng hai!

Tiểu nhị đã dẫn năm người lên tầng hai, trong quán rượu buôn bán bình thường, đúng lúc giữa trưa, cũng chỉ ngồi một nửa người.

Bọn họ đi tới một chỗ trước bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Dương Nguyên Khánh cười hỏi:

- Quán rượu chợ đầu mối này không tồi, buôn bán có tốt không?

Tiểu nhị thở dài:

- Hiện tại đã tốt rồi, năm ngoái thì ít lắm, công việc bù đầu bù cổ đã nhiều năm, mọi người ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, ai còn nghĩ tới quán rượu, chiến tranh kết thúc, kinh doanh mới từ từ tốt lên. Không dối gạt vị công tử đây, quán nhỏ này tổng cộng chỉ có hai tiểu nhị, đã đủ gánh vác rồi. Cho dù như vậy, vốn dĩ quán rượu vẫn là nhà buôn bán tốt nhất trong thành.

- Ừ!

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:

- Có món ăn gì sở trường không, cứ việc mang lên.

Tiểu nhị chần chừ một chút, mặc dù nói những lời đó ra, nhưng có thể sẽ hù dọa chạy mất năm vị khách quý này, nhưng quy định của chủ nhân lại không thể không nói ra.

- Rất xin lỗi, quán nhỏ chỉ nhận tiền Tùy mới.

Tiền Tùy mới hay là tiền mới thông hành của Hà Đông, chứa lượng đồng rất cao. Tiền cũ trước đây đã dần dần không thể lưu thông, nhất định tới cửa hàng đổi tiền của quan phủ đổi. Mặc dù triều đình để cho thời kỳ quá độ nửa năm ở các quận Hà Bắc, nhưng các cửa hàng đều không bằng lòng nhận tiền cũ.

Không đợi Dương Nguyên Khánh mở miệng, Trình Giảo Kim “rầm” một tiếng, hùng hổ lấy một thỏi bạc năm lượng đập trên bàn, giọng giận giữ nói:

- Không tiền, chỉ có bạc.

Mặc dù bạc không phải là tiền tệ lưu thông, nhưng thời kỳ chiến loạn Tùy Mạt, nó giống vàng, là tiền tệ cứng có giá trị nhất. Khi trong ánh mắt tiểu nhị nhất thời lóe sáng, mấy vị lão gia rõ ràng có bạc, ông chủ lên tới cửa rồi.

- Có thể! Có thể! Tất nhiên có thể!

Giọng của tiểu nhị trở nên phấn khởi lên:

- Vốn dĩ món sở trường của cửa hàng có hơn mười mấy loại, mùi vị cao lương mĩ vị sơn thủy, gà vịt thịt cá, mọi thứ đầy đủ hết, không biết mấy vị khách quý thích khẩu vị gì?

- Tùy! Lấy mười mấy món tốt nhất.

Dương Nguyên Khánh thuận miệng dặn dò một tiếng, Trình Giảo Kim vội vã tiếp lời nói:

- Có rượu gạo không?

Từ Hà Bắc khai chiến tới nay, rượu y uống toàn là rượu trái cây, quả thật uống chán rồi, y muốn uống chút rượu gạo. Y vừa mới nói xong, Bùi Thanh Tùng lại đá nhẹ y một cái ở dưới. Trình Giảo Kim bỗng nhớ ra, Dương Nguyên Khánh sớm hạ lệnh, cảnh nội Đại Tùy nghiêm cấm dùng rượu ủ gạo, người trái lệnh chém. Trình Giảo Kim thoáng cái tỉnh ngộ ra, tự mình đó không phải là hại người phải không?

Y vội vàng đổi giọng:

- Không có rượu gạo, rượu trái cây cũng được!

Tiểu nhị có chút khó xử nói:

- Triều đình có lệnh cấm, nghiêm cấm dùng rượu gạo, bắt được thì mất đầu, bây giờ không có ai dám dùng rượu ủ gạo, quán nhỏ chỉ có rượu trái cây, nhưng trong hầm còn có mấy bình rượu gạo từ trước lưu lại, giá cả rất đắt, phải một lượng bạc mới được một lọ.

Trình Giảo Kim sợ sệt nhìn thoáng qua Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh khẽ gật đầu, y lập tức giống con khi di chuyển mà kêu gào lên:

- Lão tử thiếu gì bạc, nhanh lên, lấy ba bình rượu tới đây!

Tiểu nhị của quán vui vô cùng, chạy vội đi, Dương Nguyên Khánh lúc này mới dùng cây quạt cười nói một chút với Trình Giảo Kim:

- Tiểu tử ngươi hôm nay lại có thể chịu rủi ro mời khách, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi. Ta nói tốt trước, ngươi đừng tưởng rằng mời ăn một bữa cơm, thì có thể đánh vào mông ngựa của ta.

Thêm vào đó là Dương Nguyên Khánh giải thích Trình Giảo Kim, nhưng hắn vẫn không đoán được tâm tư của Trình Giảo Kim lúc này, nịnh quan trên tất nhiên là có một chút như vậy, nhưng cũng không phải là nguyên nhân đích thực của y mời khách.

Nguyên nhân chính xác là để gửi cho nương tử một lời nhắn nhủ, ngộ nhỡ nương tử biết được chính mình lấy năm trăm lượng bạc của La Sĩ Tín, truy hỏi ra, thì y có thể nói, bạc đều dùng để mời Tổng quản ăn cơm rồi. Như vậy nương tử không những không thể mắng y, mà còn có thể tán thưởng y hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

Sở dĩ Trình Giảo Kim hôm nay mới lần đầu tiên mời khách, y cúi khom khom người, hết sức thành khẩn mà nói:

- Từ năm Nhân Thọ thứ tư quen biết Tổng quản, Tổng quản luôn có thêm chiếu cố với tôi. Lần này bắt được Uyên Thái Tộ nhận được ngân lượng thưởng, tôi nên mời Tổng quản ăn, để báo đáp ân tình ngày trước của Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh vừa uống trà một ngụm trà suýt chút nữa phun ra, chính mình ngày trước chiếu cố như vậy với y, đưa tiền cho y đều không biết có bao nhiêu. Y mới chịu tiêu năm ượng bạc mời mình ăn một bữa cơm, cái này chính là báo đáp sao?

Nhưng hắn cũng biết, muốn để Trình Giảo Kim bỏ tiền mời khách, thật là so với giết mạng y, chỉ sợ đây là lần đầu tiên trong đời y, đã rất tốt rồi.

Dương Nguyên Khánh cười gật đầu:

- Được! Vậy thì ta nhận tình cảm của ngươi.

Lúc đó, hai người tiểu nhị bưng rượu và thức ăn lên, Trình Giảo Kim vội vàng cướp lấy chuốc rượu cho Dương Nguyên Khánh. Y lưu lạc bên ngoài đã nhiều năm, kiểu đạo lý đối nhân xử thế này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với con mọt sách Bùi Thanh Tùng.

Mặc dù Dương Nguyên Khánh đã cười nói không thích y nịnh nọt, nhưng Trình Giảo Kim lại biết, không có ai không thích được người khác nịnh hót. Đặc biệt kiểu trường hợp lén lút, là cơ hội tốt trời ban thưởng làm tốt quan hệ cá nhân với Tổng quản. Y làm sao có thể không nắm giữ, trong lòng y chứa đầy sự khinh thường sự thanh cao của Bùi Thanh Tùng. Cái con mọt sách này!

Lúc đó, giọng một người đàn bà sắc bén từ tầng ba truyền tới, trong giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ:

- Để mẹ già này phải nói bao nhiêu lần, hai con quỷ lười biếng các ngươi. Mấy người khách tầng ba đều đã ngồi nửa tiếng, làm sao vẫn không tới thu dọn.

Hai người tiểu nhị bất đắc dĩ trả lời:

- Tới đây! Tới đây! Ôi chao! Chủ nhân đừng tức giận, chúng tôi cũng đang bận ạ!

Hai người tiểu nhị chỉ có phân một người lên tầng thu dọn. Dương Nguyên Khánh lại nao nao, giọng của người đàn bà này làm sao có chút quen tai.

Chén rượu của Trình Giảo Kim và Bùi Thanh Tùng cũng cùng lúc đặt chậm xuống, bọn họ cũng cảm thấy giọng của người đàn bà này có chút quen tai, hình như đã nghe ở nơi nào rồi.

Lúc đó, tiếng vang ở thang gác, một người phu nhân khoảng ba mươi tuổi từ trên tầng đi xuống, mặc một cái quàn dài vải mịn giặt tới mức trắng bệch ra, tay xắn lên, hai tay xoa trên lưng, cơ thể có chút béo phì, eo thô tới mức giống thùng nước, lông mi thô dài, môi hơi mỏng, xương gò má cao ngất lên, tạo cho người một hình tượng sắc bén không tốt. Dương Nguyên Khánh nhìn thấy cô ta, vừa nhìn thoáng ngây ngẩn cả người.

Phu nhân từ tầng ba đi xuống, một người tiểu nhị vội vã hướng về phía cô ta thi lễ:

- Chủ nhân!