Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 800: Cướp lại Hổ Lao




Lúc này, Khuất Đột Thông đã nhận được tin tình báo rằng ba vạn quân Tùy đã tới Huỳnh Dương. Trong lòng gã rất rõ rằng quân Tùy nhất định sẽ tấn công Hổ Lao quan.

Nhưng gã cũng không hề lo lắng. Gã có một vạn quân phòng thủ, lại thêm Hổ lao quan cao to kiên cố, gã hoàn toàn có thể bảo vệ vững chắc cửa ải đầu tiên của Trung Nguyên này.

Khuất Đột Thông bước vội đi, bước xuống vài bậc thềm, y đi tới trước một gian phòng đá, vừa bước tới cửa thì nghe thấy bên trong tiếng Triệu Vương Lý Huyền Bá giận dữ quát:

- Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có bệnh gì, đừng bắt ta uống loại thuốc đắng này, có chết ta cũng không uống.

Khuất Đột Thông lắc đầu, bước vào trong phòng. Trong phòng, một viên quân y đang khuyên Lý Huyền Bá uống thuốc, nhưng Lý Huyền Bá từ nhỏ rất sợ uống thuốc, y sống chết không chịu uống.

- Vết thương của điện hạ sao rồi ạ?

Khuất Đột Thông bước vào phòng, kết quả đấu võ cũng khiến gã cảm thấy kinh ngạc. La Sĩ Tín vậy mà đánh thương được Lý Huyền Bá, đây đúng là lần đầu tiên nghe qua.

Quân y vội vàng kéo gã sang một bên, nói nhỏ:

- Vấn đề không lớn, đã bình phục rồi, nhưng phòng vạn nhất, ta vẫn muốn cho anh ta uống thuốc, nhưng làm thế nào anh ta cũng không chịu.

- Haiz, anh ta thực sự không chịu thì thôi, không cần miễn cưỡng anh ta.

Ngưng một lát, Khuất Đột Thông lại hỏi:

- Anh ta có thể cưỡi ngựa quay về được không?

- Chắc là có thể.

Chủ yếu là vì thân phận cao quý của Lý Huyền Bá, y là con trai ruột thứ ba của thánh thượng, không thể để y xảy ra bất cứ chuyện gì, do đó Khuất Đột Thông dự định sẽ khuyên y quay trở về, báo cáo công việc với Tần Vương. Hơn nữa giữ y ở Hổ Lao quan luôn cảm thấy gã sẽ gặp rắc rối.

Khuất Đột Thông bước lên trước, mỉm cười với y nói:

- Điện hạ vì sao kông quay về Lạc Dương? Thần nghe nói Dương Nguyên Khánh muốn đích thân xuất binh đánh Lạc Dương, không chứng Người sẽ có cơ hội thử võ với hắn một phen.

Khuất Đột Thông cũng biết đầu óc Lý Huyền Bá có vấn đề, khuyên cũng không khuyên nổi, chỉ có thể dùng biện pháp lừa gạt này. Huống hồ Dương Nguyên Khánh rất có thể đích thân lĩnh binh Nam hạ, vì vậy cũng không hẳn là lừa y. Về phần Dương Nguyên Khánh có chịu đấu võ với y hay không thì lại là một chuyện khác.

Lý Huyền Bá liền vui mừng, y háo hức không nhịn được, nói:

- Thật không? Vậy thì có thể ta phải trở về rồi.

- Không vội, thần sẽ viết ngay một bức thư, điện hạ thay thần đưa cho Tần Vương.

Lý Huyền Bá là người tính tình nóng nảy, vừa nói ra là y muốn đi ngay, y liền nôn nóng thúc giục:

- Ngươi mau đi viết thư, ta không thể chờ thêm được nữa.

Khuất Đột Thông cười đau khổ, nói:

- Thần đi viết ngay đây.

Khuất Đột Thông bước ra ngoài, vừa ra tới cửa thì một binh lính ngoài cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm lão tướng quân, đội quân người ngựa của quân Tùy đã đến, có người đang khiêu chiến ở dưới quan ải.

- Là ai?

Binh sĩ tiến lên nói nhỏ hai câu, Khuất Đột Thông lấy làm kinh hãi, gã cảnh giác nhìn Lý Huyền Bá, dặn dò binh sĩ:

- Xem chừng anh ta, không cho phép anh ta ra ngoài một bước.

Nói xong, gã vội vàng đi về hướng đầu thành.

Trước Hổ lao quan, La Sĩ Tín đơn thương độc mã mắng chửi dưới thành:

- Lý Huyền Bá, ngươi biến thành rùa rụt đầu rồi sao? Ta La Sĩ Tín muốn khiêu chiến với ngươi, có dám đánh một trận nữa không?

- Lý Huyền Bá, có phải ngươi về bú mẹ ngươi rồi không? Mau ra đây cho ta.

- Lý Huyền Bá, ngươi là đồ chó má nhất thiên hạ, ngươi là đồ chó má nhất.

La Sĩ Tín đang kêu gào, Khuất Đột Thông chau mày, điều này không thể được, tên ngốc kia mà bị kích động, sẽ muốn gây sự. Gã lập tức hạ lệnh:

- Nổi trống lên, át tiếng của y đi.

Vừa dứt lời, chỉ nghe “đùng” một tiếng, giống như cú đánh ngàn cân, toàn bộ lầu thành rung động, liền theo sau là tiếng kêu thảm thiết.

Có người ở dưới thành kinh hoàng hét lớn:

- Lão tướng quân, Triệu Vương muốn ra khỏi thành, đã giết người rồi.

Trong trận chiến phòng ngự thành trì, khắp nơi có thể xuất hiện một vài tình hình phát sinh không thể tưởng tượng được. Từ đó ảnh hưởng tới chiến cuộc, dẫn tới sự đổi chủ của toàn bộ thành trì. Tình hình này cũng có thể gọi thành “sự kiện Thiên nga đen” của cuộc chiến thủ thành.

Ví dụ như trong lịch sử Lưu Vũ Chu đánh hạ thành Thái Nguyên, chính là vì trong thành loạn lạc không ngờ hiến thành, dẫn đến Lưu Vũ Chu bản thân vốn không có năng lực đánh thành trì kiên cố đã chiếm lĩnh Thái Nguyên thành, từ đó sức mạnh tăng vọt.

Hôm nay Hổ Lao quan cũng đã cùng xảy ra sự kiện Thiên Nga đen, Lý Huyền Bá đã trở thành nhân vật chính của sự kiện lần này.

Khác biệt chính là, sự kiện lần này hoàn toàn là sự sắp đặt tỉ mỉ của Lý Tĩnh, lợi dụng thân phận cao quý của Lý Huyền Bá và tính cách sĩ diện của y, dùng La Sĩ Tín làm mồi, dụ dỗ Lý Huyền Bá dời thành chiến đấu.

Dùng thủ đoạn gì cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả sau cùng. Sự thực chứng minh, kế sách của Lý Tĩnh hoàn toàn thành công rồi.

Khuất Đột Thông làm tướng hơn ba mươi năm rồi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự việc làm cho người ta đau đầu. Lý Huyền Bá thì dường như sống tại một nơi ngăn cách với người trần. Y nghĩ đi nghĩ lại đều là ý chí của bản thân, mà chưa bao giờ lo lắng ảnh hưởng của cục diện chiến đấu.

Khi khó khăn tự trách mình, Tần vương rất áy náy nói cho y:

- Đệ ta cố tình làm bậy, tâm trí không toàn, hi vọng lão tướng quân thông cảm nhiều hơn.

Bây giờ Khuất Đột Thông mới giải thích hàm ý những câu nói này của Tần vương. Lý Huyền Bá thực sự là cố tình làm bậy, lúc đó làm sao có thể để y xuất quan chiến đấu? Khuất Đột Thông hét lớn một tiếng:

- Không được phép mở quan, bắt y về cho ta.

Cửa thành, Lý Huyền Bá đã tức giận tới mức muốn phát điên lên. Sự khiêu khích của La Sĩ Tín khiến cho y hoàn toàn mất đi lý trí. Y đã tung ra một cú đấm đập mạnh vào cửa thành vang một tiếng “ầm”, cửa thành rung động, bụi bặm rơi ào ào xuống, bốn phía đã không có người, trên đất nằm mười mấy binh sĩ bị y đánh chết.

Lúc này, mấy trăm binh sĩ khiếp sợ mà dựa vào gần y, có người hô to:

- Triệu Vương Điện hạ! Ngài trở về đi! Không nên làm khó dễ chúng thần.

- Lý Huyền Bá, con rùa rụt cổ nhà ngươi. Ngươi bị ta đánh sợ rồi phải không?

Ngoài thành truyền tới tiếng la hét của La Sĩ Tín.

Mắt của Lý Huyền Bá đã đỏ au. Y bỗng dưng quay đầu lại, hét lớn một tiếng, xung phong đi vào trong đám binh sĩ, một cú đánh lớn vung ra, đánh điên cuồng, não vỡ tung ra, máu thịt lẫn lộn, đánh tới mức binh lính kêu thảm thiết mấy ngày liền. Thi thể người chết nằm khắp nơi, mấy trăm binh sĩ bị đánh cho bỏ chạy khắp tán loạn.

Hơn hai mươi binh sĩ bị y lấp kín trong thành, sợ tới mức quỳ xuống cúi lạy, khổ sở van xin:

- Điện hạ tha mạng! Tha mạng ạ!

Lý Huyền Bá giận giữ thét lên:

- Để ta mở cửa thành, nếu không ta đập chết các ngươi!

Bọn lính đều sợ tới mức mất hồn mất vía.

Nhao nhao chạy lên trước, kéo chốt cửa sắt, ra sức đẩy cửa, cửa thành của Hổ Lao quan “cọt kẹt” mở ra rồi, nhưng cái cầu treo lại kéo vào, không thể đi thẳng ra ngoài.

Lý Huyền Bá cũng không để ý, y lao ra cửa, sát tới tường thành chạy vội ra, một mạch chạy về hướng Nam. Phía trước là một chiến hào đất rộng. Y phóng ngựa chạy, chiến mã vượt qua chiến hào, quay đầu ngựa lại giết về phía La Sĩ Tín, lạnh lùng điên cuồng gọi:

- Tiểu La đầu, cùng ta quyết một trận tử chiến.

La Sĩ Tín lại cười lớn nói:

- Đồ điên! Chúng ta tới chỗ cũ quyết chiến!

Y quay đầu ngựa lại chạy tới hướng Tỷ Thủy trấn, Lý Huyền Bá la hét như sấm, ở phía sau đuổi không kịp.

Lý Huyền Bá vừa lao tới thành, Khuất Đột Thông liền cưỡi ngựa xông tới, mấy tên binh sĩ lo lắng hô to:

- Lão Tướng quân, Triệu Vương đánh ra ngoài rồi.

Khuất Đột Thông trong lòng lo lắng vô cùng, y sớm đã nhận thấy 30.000 quân Tùy đã ở một đầu khác, như đàn sói di chuyển tới thăm dò. Lý Huyền Bá rõ ràng làm như không thấy, khiến cho y trong lòng không thể chịu đựng được xúc động thở dài:

- Quả nhiên là ngu si!

- Thả cầu treo xuống!

Khuất Đột Thông lớn tiếng quát, y lại quay đầu vẫy tay về phía mấy nghìn kỵ binh:

- Ngươi chờ ta đi cứu Triệu Vương.

Đoàn Chí Huyền từ một bên xông tới, kéo dây cương của Khuất Đột Thông vội vàng nói:

- Lão Tướng quân, bây giờ nếu đi ra ngoài cứu ông ta, sẽ trúng mưu kế của quân Tùy.

Khuất Đột Thông không nhẫn nại được đành nói:

- Triệu vương là con thứ ba Thánh Thượng, chúng ta nếu không cứu được Triệu vương, làm sao ăn nói với Thánh Thượng, làm sao ăn nói với Hoàng hậu.

- Lão Tướng quân là chủ tướng, để ty chức đi cứu Triệu vương.

Khuất Đột Thông lắc đầu:

- Nhất định ta đi cứu Triệu vương, mới có thể ăn nói với Thánh Thượng. Ngươi cố thủ cổng thành, nếu phòng thủ không chặt, ta cũng không trách ngươi, nhưng ngươi không cần tới cứu ta, rút quân thẳng quay về Lạc Dương, ta tự có thể đi tìm quân Đường ở Tương Dương.

Xong, y quát một tiếng ra lệnh, dẫn đầu ba nghìn quân mã lao ra cửa thành.

Lý Tĩnh dẫn đầu ba mươi nghìn đại quân đã đợi rất lâu ở bên ngoài hai dặm hướng Đông Bắc. Y dùng kế dương Đông kích tay, y cũng đã chỉ điểm võ nghệ của Lý Huyền Bá hai ngày, vô cùng hiểu con người Lý Huyền Bá. Người này từ nhỏ là đứa con ngốc nghếch đần độn, say mê võ thuật, chỉ cần làm y tức giận, y nhất định sẽ đánh ra khỏi thành, ai cũng không ngăn được y.

Lý Huyền Bá là Triệu vương, con trai thứ ba của Lý Uyên. Lão tướng Khuất Đột Thông bất luận như thế nào cũng sẽ cứu y. Lý Tĩnh chớp mắt, vuốt râu cười mà không nói gì, đợi Khuất Đột Thông mang con ba ba già đó nộp mạng.

Lúc này, binh sĩ hô to:

- Tướng quân, cửa thành mở rồi!

Chỉ thấy cửa thành Hổ Lao quan mở rộng ra, một tên địch từ trong thành xông ra, chạy dọc theo chân tường, chính là Lý Huyền Bá. Lý Tĩnh mừng rỡ, quay đầu lại ra lệnh:

- Binh sĩ ba quân, chuẩn bị đánh tới!

Đúng lúc đó Lý Huyền Bá vừa xông tới thành, cầu treo liền buông xuống, một đội kỵ binh quân Đường từ bên trong thành lao ra, dẫn đầu chính là Lão tướng Khuất Đột Thông, lão lo lắng hô to:

- Điện hạ, xin chậm một bước.

- Giết!

Lý Tĩnh hét lớn một tiếng, thúc mã xông lên, phía sau tiếng la hét của ba mươi nghìn quân Tùy kinh thiên động địa mà truyền tới, ùn ùn kéo tới đánh về phía cửa thành.

Khuất Đột Thông lâm vào phiền não cực độ, một bên là quân Tùy ồ ạt xông lên đánh lén với qui mô lớn, mà mặt khác là Lý Huyền Bá dần dần chạy càng xa lão. Lão là cứu hay là không cứu, nếu là cứu, rất có thể Hổ Lao quan sẽ mất, nếu lão không cứu, bây giờ đóng cửa thành vẫn còn kịp, nhưng Lý Huyền Bá không nghi ngờ gì phải chết.

Khuất Đột Thông dường như nhìn thấy cảnh tượng bi thảm của Lý Huyền Bá bị quân mai phục của quân Tùy bắn ngàn vạn mũi tên. Lão cuối cùng lòng dấy lên. Thôi đi, vi thần không có lòng trung quân, trước tiên mất đi thân phận của vi thần, bảo vệ thành lại có tác dụng gì?

Y hét lớn một tiếng:

- Theo ta xông lên!

Chiến mã của lão tăng tốc, dẫn đầu một trăm kỵ binh đã vượt qua sự ngăn cản của quân Tùy, đuổi theo Lý Huyền Bá. Nhưng quân đội phía sau lại bị quan Tùy chặn lại, hai đội quân ở bên ngoài cổng thành đã chiến đấu kịch liệt.

Khuất Đột Thông chạy đi vài dặm, đã dần dần đuổi kịp Lý Huyền Bá. Lão vừa quay đầu, chỉ thấy quân Tùy đã giết vào trong thành, làm lão không chịu đựng được liền thở dài một tiếng.

Lý Huyền Bá xông tới Tỷ Thủy trấn, La Sĩ Tín đã không nhìn thấy bóng dáng, y phẫn nộ tới mức gào thét lên. Chính lúc đó, cách đó không xa truyền tới một tiếng mõ, hàng trăm cung nỏ của quân Tùy ẩn trong chỗ khuất cùng lúc phát ra, cơn mưa tên bay về phía Lý Huyền Bá.

Lý Huyền Bá kinh ngạc, vung mạnh đại chùy đỡ mũi tên rồi lập tức thúc ngựa chạy nhanh. Nhưng vừa mới đi mấy bước, một mũi tên bắn trúng trước cổ con ngựa, chiến mã rất đau đớn, chân trước giơ cao lên, hí lên một tiếng dữ dội.

Cơ hội bỏ chạy trong nháy mắt này mất đi rồi, bảy tám mũi tên cùng lúc bắn trúng ngựa chiến, ngay cả Lý Huyền Bá cũng liên tiếp trúng hai mũi tên. Ngựa chiến kêu vang sau đó ngã xuống, đè Lý Huyền Bá xuống đất, búa lớn cũng tuột khỏi. Y chỉ đành dùng một cán búa để bảo vệ đầu, ra sức muốn chồm dậy.

Mấy trăm quân mai phục hò hét xông lên từ hai bên, vô số giáo mác đâm tới phía y. Chân của Lý Huyền Bá bị ngựa chiến đè lên, nửa ngồi dưới đất, một tay vung búa ác chiến với binh sĩ quân Tùy. Đúng lúc đó, Khuất Đột Thông suất quân đánh tới, Khuất Đột Thông vội vàng hét to một tiếng:

- Đừng làm thương chủ nhân của ta.

Y huy động ngựa giáo đánh lên, không ngừng đâm liên tiếp mấy tên lính quân Tùy. Phó tướng quân Tùy thấy viện binh của quân Đường đã đánh tới, ám sát Lý Huyền Bá đã mất hy vọng, chỉ hô to một tiếng:

- Rút lui!

Mấy trăm quân Tùy từ hai bên rút về phía rừng rậm, trong nháy mắt liền bỏ chạy sạch sẽ. Lúc đó Lý Huyền Bá được hơn nghìn quân Đường bảo hộ, y bị trúng ba mũi tên, trên người bị thương đâm chi chít, cả người đẫm máu, ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Khuất Đột Thông biết nơi này không thể ở lâu, y sai người mang Lý Huyền Bá lên ngựa, dùng áo khoác bao lấy, suất quân chạy gấp theo hướng Tây.

Hổ Lao quan đã thất thủ, quân Tùy lại một lần nữa chiếm lĩnh được tòa Trung Nguyên Hùng quan này. Lúc đó Đoàn Chí Huyền dẫn quân Đường đã bỏ chạy, tử thương hơn một nghìn người.

Quan Nội, Lý Tĩnh đi tới trước một giếng nước, trong giếng có nước, Trình Giảo Kim đang dẫn đầu hơn một trăm binh sĩ múc nước để dành, trải qua một lần bài học đau đớn, y coi việc mang nước dự trữ vô cùng quan trọng. Lý Tĩnh cười tủm tỉm nói:

- Không cần dự trữ nước nữa, Khuất Đột Thông đã trữ đủ nhiều rồi, ngươi đổ nước lại đi, cũng không có chỗ để dành nữa đâu.

- Ta đã sớm bảo các huynh đệ đựng nước đầy các túi nước rồi.

Thời tiết quá nóng, Lý Tĩnh tìm một tảng đá lớn chỗ râm mát ngồi xuống, Trình Giảo Kim cũng ngồi xuống bên cạnh y, dùng mũ giáp quạt, thấp giọng mắng:

- Thời tiết nuôi chó này, cũng quá nóng rồi. Năm ngoái và năm kia cũng không nóng thế này, vậy tới khi nào thì đi?

Lý Tĩnh mỉm cười:

- Thời tiết nóng như thế này mà tuyên chiến, thực sự đối với ý chí quân đội là kiểu khảo nghiệm. Quân Kinh Tương của Lý Hiếu Cung đa số là người Ba Thục. Bọn họ chưa chắc có thể thích ứng với kiểu thời tiết nóng bức này, mà quân đội của chúng ta lại có thể chịu được nóng hơn bọn họ, thiên thời là có lợi cho chúng ta. Hơn nữa quân phương Bắc thân hình cao lớn, kỵ binh sắc bén. Bình nguyên ở Ba Thục tương đối ít, kỵ binh không thuận lợi. Tác chiến trên bình nguyên, địa lợi lại khiến chúng ta chiếm ưu thế. Về phần tinh thần binh sĩ, năng lực chém giết và kinh nghiệm chiến đấu, chúng ta tuyệt đối mạnh mẽ hơn bọn họ, cho nên binh lực của chúng ta mặc dù ít, nhưng ta rất có lòng tin.

Mấy người các ngươi, chú ý đừng để rơi các thứ bẩn thỉu xuống giếng nhé!

Bên cạnh truyền tới tiếng gào thét của Trình Giảo Kim.

Lý Tĩnh thoáng cái dừng câu chuyện, y liếc mắt nhìn Trình Giảo Kim, thấy anh ta không yên tâm trong lòng, căn bản là không nghe mình nói, chỉ cười gượng một cái, đã chuyển chủ đề câu chuyện:

- Lão Trình, lần này Hồ Lao quan mất nước. Ngươi đạt được bài học gì?

- Bà ngoại của ta, bài học sâu sắc đó!

Trong lòng Trình Giảo Kim còn sợ hãi mà than thở, nói với Lý Tĩnh:

- Bây giờ ta đã hiểu rõ cái gì gọi là nhà không có lương thực thừa, khó có thể đón năm nới. Sau này trong nhà nên cất giữ một chút tiền và lương thực mới tốt, ngộ nhỡ có xảy ra tai họa gì, là chết người à.

Lý Tĩnh ngạc nhiên, lắc đầu một lúc lâu cười nói:

- Cách nghĩ của ngươi luôn không giống người thường, Đại tướng khác đều là thông qua lần mất nước này, đã nhớ kỹ tầm quan trọng của việc bảo vệ nguốn nước của thành, chú ý quan sát địa hình nguồn nước. Ngươi thì ngược lại, bài học rút ra rõ ràng là trong nhà phải cất giữ tiền và lương thực.

Lý Tĩnh nói đến đây, cuối cũng không nhịn được cười phá lên. Trình Giảo Kim nhức đầu, cũng cười gượng hì hì hai tiếng.

Đậu Tuyến Nương đứng ở một góc trên thành, lo lắng nhìn ra nơi phương xa. Trong mắt cô tràn đầy vẻ lo lắng, cô biết chấn thương của La Sĩ Tín vẫn chưa khỏi hẳn. Nếu y lại cùng Lý Huyền Bá đấu võ, thì có thể rất nguy hiểm rồi.

Lúc này, cô nhìn thấy một đoàn binh sĩ từ trong núi xa kéo tới. Người dẫn đầu tay cầm một cây thiết chùy lớn. Trong lòng cô kinh sợ, chờ người chạy tới gần, người dẫn đầu lại chính là La Sĩ Tín, trong tay cầm một thanh thiết chùy của Lý Huyền Bá, vẻ mặt tươi cười.

Đậu Tuyến Nương liền tươi cười rạng rỡ, trên mặt như gió mùa xuân thoảng qua. Cô vỗ nhẹ nhẹ ngựcquay người chạy xuống dưới thành, lặng lẽ theo hướng sau doanh trại mà đi.

Tiêu Tiển sau khi lui tới quận Dự Chương, nghe lời Sầm Văn Bản, trọng dụng thủy quân đại soái Lai Hộ Nhi, lệnh cho y toàn lực đánh Lâm Sĩ Hoằng. Lai Hộ Nhi không phụ sự phó thác của Tiêu Tiển. Ở quận Cửu Giang và Hồ Phàn Dương ba trận thắng ba, tiêu diệt kẻ địch hơn mười nghìn người, chính tay giết chết em của Lâm Sĩ Hoằng, đại tướng thủy quân Lâm Sĩ Viễn.

Trong thế Lâm Sĩ Hoằng sợ Lai Hộ Nhi, dẫn mấy vạn tàn quân rút lui về hướng quận Kiến An và vùng Lĩnh Nam. Vương triều Tây Lương khôi phục thanh thế, đã chiếm lĩnh năm quận Dự Chương, Cửu Giang, Phàn Dương, Lư Lăng, Nghi Xuân…binh lực khôi phục tới hơn một trăm nghìn người.

Tiêu Tiển cực kỳ cảm kích với Lai Hộ Nhi, ban thưởng mười nghìn lượng vàng cho y, ba trăm người hầu gái, tăng Cửu Tích (ban thưởng cao nhất cho thần tử) để biểu thị tôn vinh, lại phong làm Thái sư, thăng chức tước quận vương Phàn Dương, thực phong năm nghìn hộ.

Lai Hộ Nhi có được ruộng tốt chỗ ở đẹp, trong nhà một nghìn đầy tớ đều mặc lụa là, ra vào di chuyển mấy trăm người. Xe lớn ngựa to, lộ vẻ tôn vinh.

Nhưng công cao tất nhiên sẽ chấn chủ. Nếu nói cuộc sống xa xỉ của Lai Hộ Nhi Tiêu Tiển vẫn có thể chịu đựng, vậy thì binh lính trong quân đội phổ biến chỉ biết tới Lai quận vương mà không biết tới Thánh Thượng. Cái này khiến Tiêu Tiển có chút bất an, liền bổ nhiệm cháu trai Tiêu Lãng là Quận Vương Vũ Lăng thành phó soái thủy quân.

Đúng lúc này, Hoàng đế nước Đường Lý Uyên bí mật phái sứ giả hội kiến Lai Hộ Nhi.

Trong phòng, sắc mặt của Tiêu Tiển tái mét, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, đứng bên cạnh y, cháu trai Tiêu Lãng thấp giọng bẩm báo:

- Thủ hạ của thần nhìn rất rõ ràng, một giờ trước Đường Sứ đã lên thuyền của ông ta, tới bây giờ vẫn chưa xuống. Bệ hạ! người này đáng chết lắm ạ.

Mặc dù sự kiềm chế của Tiêu Tiển gần đây rất tốt, nhưng lúc này y cũng không chịu được chửi ầm lên:

- Vú già của y mặc lụa là, người đầy tớ bưng bát vàng, chi tiêu xa hoa còn hơ cả Trẫm, Trẫm chịu nhịn rồi. Ông ta nuôi dưỡng lực lượng trong quân đội, một tay che trời. Tân binh trong quân đội chỉ biết Lai Hộ Nhi y mà không biết Trẫm, Trẫm cũng đã chịu nhịn, nhưng ông ta rõ ràng vẫn cùng triều Đường cấu kết. Ông ta muốn làm cái gì, muốn đem cơ nghiệp của Trẫm chắp tay đưa cho triều Đường sao?