Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 826: Tẩy trừ suốt đêm (p1)




La Thành thở dài:

- Phụ thân, nếu sớm biết vậy, chúng ta đầu hàng triều Tùy còn hơn, cũng không đến mức bị cuốn vào trận nội chiến giữa huynh đệ bọn họ. Nói thật, con thực sự không xem trọng triều Đường.

La Thành canh cánh trong lòng vì phụ thân theo triều Đường. Nhưng y lại không dám thực sự oán giận phụ thân, chỉ có thể mang bất mãn này để ở trong lòng. Đến hôm nay rốt cục nhịn không nổi nữa mới nói ra.

La Nghệ ngẩn ra. Y kinh ngạc thoáng nhìn đứa con trai. Chuyện quay về với triều Đường hóa ra lại là nỗi canh cánh bên lòng của con trai sao?

Trong lòng y áy náy, vỗ vỗ vai con trai nói:

- Con không cần lo lắng. Sau này sẽ có cơ hội. Đầu tiên con cần phải có tư cách và sự từng trải, có địa vị trong quân đội. Con bây giờ chỉ là một gã đô úy, thì cho dù có đi xin hàng cũng chỉ là đô úy. Mà nếu quả con là tướng quân Đại Đường, có đi đầu hàng, thì con cũng vẫn có thể được coi trọng. Con yên tâm, trong ba năm, sẽ thăng chức con lên tướng quân.

La Thành yên lặng gật đầu. Đúng lúc này, trên đầu con đường núi vọng tới tiếng vó ngựa. Chỉ thấy một tên kỵ binh truyền tin hối hả chạy tới, rất nhanh liền chạy vội tới dưới Đồng Quan, la lớn:

- La tướng quân!

La Nghệ đã sớm thấy tên kỵ binh thám báo này rồi. Trong lòng y ngẩn ra, đi tới trước lỗ châu mai thò người ra hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- La tướng quân, Tần vương điện hạ dẫn năm nghìn kỵ binh đã tới rồi, cách mười dặm.

La Nghệ thoáng ngây người. Tần vương dẫn năm nghìn kỵ binh tới, vì sao lại thế? Vì sao chỉ có năm nghìn người. Chẳng lẽ là ông ta bị đánh tan ở cuộc chiến Trung Nguyên ư?

La Nghệ gạt ngay ý nghĩ này. Không thể nào bị đánh bại. Nếu như bị đánh bại, thì mình đã sớm biết tin, chẳng lẽ là...

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu y. Nhất thời vội đứng lên. Bỗng nhiên y ý thức được, Lý Thế Dân sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.

Nghĩ tới đây, hắn lập tức nói với con trai La Thành:

- Con lập tức khẩn cấp, quay về kinh thành nói cho Thái Tử rằng Tần vương đến Đồng Quan lấy lại binh quyền. Ta khó có thể may mắn tránh khỏi, để Thái Tử bẩm báo cấp tốc với Thánh Thượng.

Tiếng La Thành khẩn trương run lên đứng dậy:

- Phụ thân xảy ra chuyện gì à?

- Con yên tâm, cha sẽ khiến cho ông ta không có cơ hội giết ta. Ta sẽ phối hợp với y đoạt quyền. Nhưng chuyện quan trọng là trước tiên ta nói cho Thái Tử, như vậy Thái Tử sẽ không trách cứ ta giao ra binh quyền. Con mau đi!

La Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phóng ngựa ra cửa hướng Tây, chạy gấp về phía Trường An.

La Nghệ vẫn nhìn theo đứa con đi xa, y mới trở lại cửa chính đầu tường Đồng Quan. Chỉ thấy xa xa một đoàn kỵ binh đang hối hả chạy tới sát cổng thành.

Trời tối đen, Lý Thế Dân đích thân dẫn quân đội chạy tới Đồng Quan. Dưới thành Đồng Quan, năm nghìn kỵ binh cầm mấy trăm cây đuốc cháy sáng như ban ngày.

Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn u tối. Cái tên La Nghệ chết tiệt này, đã biết rõ mình đến rồi mà còn dám không chịu mở cửa thành. Có phải là y chán sống rồi không?

Nhưng ngược lại, Lý Thế Dân không biết rằng, đó chỉ là vẻ bề ngoài của La Nghệ. Nếu Lý Thế Dân vừa đến, y mở rộng cửa ngay lập tức để nghênh đón thì cho dù Thánh Thượng không thèm để ý tới, làm sao Thái Tử lại có thể tha cho ông ta.

Lý Thế Dân mặt nặng xuống, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Một tên gác cổng Đồng Quan nhỏ bé mà lại dám để ta ở ngoài thành sao?

Uất Trì Cung đứng ở bên cạnh lập tức giục ngựa tới dưới thành hét lớn:

- Tần vương điện hạ giá lâm, ngươi vẫn còn không chịu mở cửa?

Phía trên đầu thành một gã Giáo Úy la lớn:

- Xin điện hạ chờ một chút, chúng tôi đã đi bẩm báo La tướng quân, chỉ một lát sẽ tới. Chúng tôi không có quyền mở cửa thành.

Mặt Lý Thế Dân nặng nề, không nói được một lời. Lại chờ thêm khoảng một khắc nữa, cửa thành Đồng Quan mới từ từ mở ầm ầm. Lý Thế Dân cùng gần nghìn thân vệ đứng chờ ở ngoài thành đã lâu nên rất sốt ruột, cửa thành vừa mở liền đi vào ngay.

Bên trong thành Đồng Quan, mấy nghìn binh lính cầm đuốc trong tay. Bên trong thành Đồng Quan đuốc sáng như ban ngày. Từng binh sĩ đều mặc áo giáp mang đao, đằng đằng sát khí.

Đại tướng quân La Nghệ đứng giữa thành Đồng Quan, áo giáp màu sáng bạc, thắt lưng dắt lưỡi dao sắc bén, dáng người khôi ngô tuấn tú, giống hệt như nửa ngọn tháp đen. Ánh mắt ông ta lạnh lùng nghiêm nghị. Ông ta đã đánh cuộc, đánh cuộc tính mạng của mình trong buổi tối hôm nay.

Cuộc chiến binh quyền lúc nào cũng tàn khốc vô tình, sẽ không vì việc mình nghe lời mà mở một mặt lưới cho mình thoát, nếu không thì Lý Thế Dân sẽ ăn nói thế nào với Thánh Thượng đây?

Mặc dù quân lính coi giữ ở Đồng Quan có chút thái độ vô lễ, nhưng bọn thân binh của Lý Thế Dân cũng không dám manh động. Bọn họ làm sao có thể dám gây ra nội chiến hai bên. Làm tổn thương tới Tần vương điện hạ, trách nhiệm này ai có thể gánh đây?

Bọn thân binh đều kìm cơn lửa giận xuống, tránh ra hai bên. Lý Thế Dân đi giữa vòng vây mấy trăm quân kỵ binh đi vào bên trong thành Đồng Quan.

Thế cục trước mắt đằng đằng sát khí khiến cho y hơi sửng sốt. Y cũng phải khâm phục sự quyết đoán của La Nghệ, dám đối chọi với mình, tự đưa mình vào ranh giới của sống chết.

Bản thân y muốn giết La Nghệ quả thực dễ như trở bàn tay. Muốn vu tội cho ai, lo gì không có cớ, cũng không thèm để ý tới việc phạm thượng này của ông ta. Nhưng ngược lại, thái độ liều mạng của La Nghệ chính là nói cho y biết, quân quyền của ông ta không dễ đoạt như vậy.

La Nghệ thấy Lý Thế Dân đã vào thành, ông ta liền hít sâu một hơi, tiến lên quỳ một gối xuống, chắp hai tay cao cao:

- Thần Yến Quốc công, Hữu võ vệ đại tướng quân La Nghệ tham kiến Tần vương điện hạ!

Là ông ta nhắc nhở Lý Thế Dân, ông ta đường đường là quốc công, đại tướng quân, nếu muốn giết ông ta, cũng phải kiềm chế một chút.

Lý Thế Dân cười lạnh trong lòng một tiếng. Y lại lấy quan tước để uy hiếp chính mình, cho rằng mình không dám giết y ư? Trong mắt Lý Thế Dân hiện lên một đường sát khí, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, thản nhiên nói:

- La tướng quân bảo vệ Đồng Quan, khổ cực rồi!

- Ty chức không dám nhận xằng là khổ cực, điện hạ mới khổ cực.

La Nghệ đứng lên, quay đầu lại hô to một tiếng.

- Các huynh đệ, tham kiến Tần vương điện hạ!

Y ra lệnh một tiếng, tám nghìn quân coi giữ cùng quì gối:

- Tham kiến Tần vương điện hạ!

Hành động đều răm rắp tạo nên thanh thế lớn. Âm thanh vang vọng toàn thành làm Lý Thế Dân không khỏi âm thầm kinh hãi. Mặc dù y biết đây là La Nghệ tự bảo vệ mình, nhưng y thừa nhận không ngờ lời hiệu triệu của La Nghệ mà cũng mạnh mẽ đến như vậy.

Sự việc này khiến Lý Thế Dân cảnh giác hẳn lên. Nếu như mình tùy tiện giết La Nghệ hoặc là nhốt y, rất có thể sẽ gây ra mâu thuẫn, tạo thành binh biến. Mình phải sử dụng thủ đoạn mềm dẻo để sai khiến hắn.

Nghĩ vậy, nên trên mặt Lý Thế Dân cũng lộ vẻ tươi cười. Hắn thúc ngựa tiến lên phía trước. Ánh lửa rọi trên khuôn mặt y, lúc sáng lúc tối. Y cất cao giọng nói với quân lính:

- Các vị huynh đệ trấn thủ Đồng Quan, trên mình mang trọng trách. Bản vương làm Thượng Thư Lệnh, Thiên Sách Thượng Tướng, rất hiểu rõ sự vất vả cực nhọc của các vị huynh đệ. Ta sẽ khen ngợi công trạng của các vị với Thánh Thượng.

Tất cả quân lính lại một lần nữa hô lớn:

- Tạ ơn Tần vương điện hạ!

....

Lý Thế Dân cũng không đi qua thành mà đóng quân ở bên trong Đồng Quan. Lý do rất đơn giản, trời đã tối đen, bọn lính suốt dọc đường vất vả cực nhọc, cần phải nghỉ ngơi một đêm sau đó mới lại đi tiếp.

La Nghệ đã sắp xếp mấy trăm cái lều lớn, lại lo cơm tối, nên bận suốt một canh giờ, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Thế Dân không giết y tại chỗ, chí ít tính mạng của y cũng tạm thời được an toàn. Trong lòng La Nghệ rất rõ, uy lực của mình trấn thủ ở Đồng Quan khiến Lý Thế Dân có chút sợ rút dây động rừng.

Ra lệnh một tiếng, gần trăm ngàn binh sĩ đều cùng quỳ gối một nhịp, loại tố chất của quân đội này cũng không phải mỗi người đều có thể dưỡng được. Lý Thế Dân nếu dám giết mình thì quân đội của mình sẽ giở mặt binh biến ngay lập tức với y.

La Nghệ vừa chuẩn bị quay về chỗ ở của mình, mới đi tới giữa cửa phòng thì lúc này, một gã thân binh của Lý Thế Dân từ phía sau chạy vội tới cúi đầu, khom người thi lễ:

- La tướng quân, Tần vương điện hạ mời ngài đi một chuyến.

La Nghệ trong lòng căng thẳng. Bây giờ đã qua giờ hợi, vậy mình đi vào giờ này, liệu có chuyện tốt hay không? Nói không chừng trong trướng của y lại có đao phủ mai phục.

Trán của La Nghệ hơi vã mồ hôi. Ông miễn cưỡng cười nói:

- Đã trễ thế này, không dám tới quấy rối Tần vương điện hạ nghỉ ngơi. Ngày mai ta sẽ tới bái kiến điện hạ.

Thân binh lại cười lạnh một tiếng nói:

- Tần vương điện hạ thân phận thế nào mà phải đợi ông? Nếu ông ta muốn giết ông, thì có gọi ông đến đại trướng không? La tướng quân tự xem mình cao quá rồi.

Mặt La Nghệ nóng lên. Trong lòng thực sự có chút tức giận. Dĩ nhiên nói như vậy không đúng. Tuy nhiên, nói đi nói lại thì tên thân binh này nói cũng có lý. Tần vương nếu muốn giết mình thì cần gì phải kêu lên lều lớn. Bây giờ cũng có thể giết vậy.

- Được rồi! Vậy ta đi.

La Nghệ hung hăng trừng mắt liếc thân binh, xoay người bước nhanh về đại trướng của Lý Thế Dân. Không bao lâu, ông ta đã tới trước đại doanh. Lập tức, có thân binh bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, La tướng quân tới rồi.

- Mời ông ta vào!

Bên trong đại doanh vọng ra tiếng của Lý Thế Dân.

La Nghệ đi vào trong trướng, thấy phần lớn đại trướng của chủ tướng đều là trướng hai tầng. Giữa ngoại trướng và nội trướng là đường hẻm, có thể đi thông trực tiếp vào hậu trướng, mà trong truyền thuyết phía trong hẻm đó là các sát thủ mai phục đứng rất đông.

Trong đường hẻm của lều lớn là khoảng không vắng vẻ. Bằng trực giác, La Nghệ cảm thấy không có người mai phục nào. Điều này làm cho trong lòng La Nghệ thoáng chùng xuống tới. Y đi vào đại trướng. Lúc này, Lý Thế Dân đã bỏ khôi giáp ra, mặc lên người một bộ áo cẩm bào màu trắng. Đầu đội mũ tử kim quan, thắt lưng buộc một cái đai ngọc bích, lộ vẻ khôi ngô phóng khoáng. Y đang ngồi ở trước tháp tiền đọc sách.

La Nghệ liền bước lên phía trước khom người thi lễ:

- Tham kiến điện hạ!

Lý Thế Dân bỏ sách xuống, cười cười:

- La tướng quân đêm nay khổ cực rồi!

Dáng vẻ tươi cười không hề giống giá lạnh lúc hoàng hôn mà có một một chút tình cảm, ngữ khí cũng có ý cảm ơn. La Nghệ vội vàng nói:

- Ty chức sẽ cố gắng hết sức. Đây là việc thuộc trách nhiệm của ty chức, không dám nhận lời khen của điện hạ.

Lý Thế Dân gật đầu:

- “Câu cống hiến sức lực” này dùng rất hay. Tuy nhiên, chỉ như vậy vẫn có chút chưa đủ. Nếu như đem chữ sức lực đổi thành chữ “Trung thành”, vậy trọn vẹn rồi.

Nói xong, Lý Thế Dân cười như không cười nhìn La Nghệ, đợi câu trả lời chính thức của y. Lý Thế Dân đã nhìn thấu được khả năng cầm quân và luyện binh của La Nghệ, có thể huấn luyện tám nghìn binh sĩ phối hợp ăn ý như vậy, y chưa từng gặp qua.

Trên chiến trường, tám nghìn người này chính là một đội quân có sức chiến đấu hung mạnh, không hổ là tổng quản U Châu, ngay cả Đậu Kháng so ra đều kém hơn ông ta. Tài năng của ông ta đã làm lay chuyển Lý Thế Dân. Y lại muốn thu nhận La Nghệ về phía mình.

Tim La Nghệ như muốn nhảy tung lên. Vốn Lý Thế Dân muốn thu nạp mình, để mình phục vụ y. Thực ra, vấn đề này từ trước đây mấy tháng ông ta đã từng lưỡng lự. Cục diện chính trị Đại Đường ông ta cũng biết, nếu muốn có chỗ đứng trong quân đội, nếu không dựa vào Tần vương, thì cũng phải dựa vào Thái Tử.

Nhìn về thế lực quân ngũ, rõ ràng là Tần vương mạnh hơn Thái Tử. Theo Tần vương dường như có tiền đồ hơn. Nhưng La Nghệ cũng hiểu được, Tần vương có đại tướng dưới quyền đông đảo, lại có những dòng chính thống như Trưởng Tôn Vô Kỵ, Uất Trì Kính Đức.. theo y phò tá lâu năm, rất được y tín nhiệm.

Chi thứ như Đoàn Chí Huyền, Lưu Hoằng Cơ, Ân Khai Sơn… đều là những chức vụ trên ông ta. Mà bản thân xuất thân tổng quản U Châu, không có người đứng sau bố trí, về cơ bản không được ở dòng chính, thậm chí chỉ có thể trở thành chi thứ hạng hai.

Thủ hạ, tướng lĩnh của Tần vương đông đảo, mình khó có ngày cất đầu lên được. Hơn nữa, quân quyền khống chế bản thân cực nghiêm, nếu mình mà đi theo y thì chỉ có thể làm tên lính đầu to mà thôi.

Nhưng Thái Tử Kiến Thành lại không giống với y, thủ hạ Thái Tử quan văn nhiều, nhưng đại tướng lại thiếu. Nếu như đầu quân vào ông ta, lấy tư cách và sự từng trải của chính mình, tất sẽ được trọng dụng, trở thành phụ tá đắc lực của ông ta.

Quan trọng hơn là Thái Tử cũng không dẫn binh, đối với quân quyền nắm giữ không nghiêm, thả cho mình thoải mái làm việc. Bởi vậy, La Nghệ mới có thể sử dụng phương pháp huấn luyện binh sĩ kiểu tẩy não ở Đồng Quan khiến mười ngàn quân ở Đồng Quan trung thành và tận tâm. Nếu làm thủ hạ Tần vương thì tuyệt đối không thể làm được.

Trong lòng La Nghệ sáng giống như gương. Ông ta tuyệt đối không thể nào bỏ đi sự trọng dụng của Thái Tử mà đi cống hiến cho Tần vương. Việc này gọi là thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu.

La Nghệ quỳ xuống, cung kính gập đầu một cái. Lý Thế Dân cho rằng y đã đồng ý rồi, nên trên mặt lộ vẻ vui mừng tươi cười.

Nhưng không ngờ La Nghệ trầm giọng nói:

- Đa tạ Tần vương điện hạ đã rất ưu ái đối với ty chức. Ty chức cống hiến cho Đại Đường, cống hiến cho Thánh Thượng, đây là bổn phận của ty chức. Điện hạ là thân vương Đại Đường, đứng đầu Thượng Thư, Thiên Sách Thượng Tướng, tận lực cho điện hạ cũng là chuyện đương nhiên phải làm. Ty chức sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quân lệnh, làm tốt đạo của thuộc hạ.

Lý Thế Dân liền thay đổi sắc mặt. Việc này chính là La Nghệ đã cự tuyệt với mình. Trong lòng y được một trận căm tức. La Nghệ dám rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt ư?

- La tướng quân, ngươi hãy suy nghĩ cho kĩ tới hậu quả của việc cự tuyệt bản vương!

Lý Thế Dân lạnh lùng nói.

La Nghệ trong lòng thở dài. Thái độ y cũng trở nên cương quyết:

- Điện hạ, lúc này vẫn là thời kì chiến tranh, việc quân phòng thủ ở Đồng Quan đang thực thi đề phòng cực kì quan trọng. Nếu như ta bị xảy ra bất trắc, sợ rằng sẽ làm cho xảy ra binh biến. Ty chức lo lắng làm nguy hiểm cho an toàn của điện hạ.

- Ngươi dám uy hiếp ta?

Trong chớp mắt của Lý Thế Dân có sát khí, tay y đã cầm chuôi kiếm.

- Ty chức không dám. Nếu như điện hạ muốn giết ty chức, quả thật sẽ dẫn tới nạn binh đao ở Đồng Quan. Nếu như chỉ là điện hạ muốn tiếp quản phòng vệ Đồng Quan, thì ty chức xin tuân lệnh.

Ánh mắt hung hăng của Lý Thế Dân theo dõi ông ta. Một lát sau, sắc mặt rốt cục y cũng dịu nhẹ một chút, khẽ gật đầu:

- Ta cũng không muốn giết ngươi. Chỉ là ta lo lắng Dương Nguyên Khánh sẽ tập kích Đồng Quan, năng lực ngươi không đủ, khó có thể bảo vệ cho quan ải, cho nên ta quyết định tiếp quản phòng vệ Đồng Quan, làm chủ tướng Đồng Quan. Về phần La tướng quân, có thể tạm thời làm phó tướng Đồng Quan.

- Điện hạ có lệnh, ty chức chỉ có thể vâng theo. Mặt khác, mẫu thân ty chức sức khỏe không tốt. Ty chức xin được nghỉ phép để quay về kinh thăm mẹ, mong điện hạ ân chuẩn!

Lý Thế Dân nhìn y chăm chú trong chốc lát, rốt cục cũng gật đầu:

- Ta cho ngươi quay về kinh thăm người thân!

...

Sau một khắc, La Nghệ dẫn hơn một trăm thân binh kỵ mã lao ra thành Đồng Quan, đi về phía thành Trường An nhanh như chớp giật.

Suốt đêm, Lý Thế Dân gạt bỏ toàn bộ các tướng ở Đồng Quan, toàn bộ quan quân từ chức Giáo Úy trở lên đều đổi thành thân vệ tâm phúc của mình, mười nghìn quân phòng thủ ở Đồng Quan đã triệt để biến thành thế lực của mình.

Đối với việc triệt đường rút lui về mọi mặt của quân Đường, Dương Nguyên Khánh dẫn hai mươi ngàn kỵ binh bám đuổi theo dõi. Hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy tựa như một bầy sói, cùng đợi cơ hội để hành động. Nhưng tám mươi ngàn quân Đường cũng ý thức được đang bị quân Tùy bám theo đuôi, bọn họ đã áp dụng cách thức hành quân bè lũ, sắp xếp ở phía trước và sau là đội quân hùng hậu, đồ quân nhu ở chính giữa, chậm rãi rút quân về hướng tây bắc, không để cho quân Tùy có một chút cơ hội nào.

Buổi trưa hôm nay, trong một cánh rừng tùng ở phía nam của huyện Hoằng Nông, hai mươi ngàn kỵ binh quân Tùy tụ tập nghỉ ngơi. Dương Nguyên Khánh thì ngồi ở trên một tảng đá lớn, nghe báo cáo của La Sĩ Tín. La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim suốt đêm dẫn hơn một nghìn người từ quậnToánh Xuyên chạy tới quận Hoằng Nông.

Mặc dù, bọn họ đang cùng với thuộc hạ Lý Tĩnh tham gia vây quét quân Đường ở Tương Dương, nhưng bọn họ ban đầu là đơn độc tiếp nhận mệnh lệnh bất ngờ đánh chiếm Hổ Lao Quan. Theo chế độ nước chảy về nguồn của quân Tùy, ông ta phải trở về giao lệnh.

Bọn họ đã giao lại lệnh Hổ Lao quan, nhưng Dương Nguyên Khánh lại càng cảm thấy hứng thú về cuộc đấu tranh cường của La Sĩ Tín và Lý Huyền Bá. Hắn cũng biết tới mười tên tuổi của đại dũng tướng này trong thiên hạ mà ngay từ nhỏ đã cảm thấy hứng thú. Tuy rằng không phải thuộc mười tám hảo hán trong thiên hạ, nhưng mười dũng tướng cũng không kém là bao nhiêu. Tuy nhiên, Vũ Văn Thành Đô và Tiết Cử đã chết. Hiện tại, trên thực tế chỉ có tám dũng tướng.

- Ta nghe nói Lý Huyền Bá đó cực kì khỏe. Một đôi chùy lớn trong tay y có thể sánh ngang với vạn phu. Thủ hạ của hắn chưa từng có tướng tay cầm ba chùy. Có đúng hùng mạnh như vậy không?

La Sĩ Tín chạy gấp một đêm thì tới, chính là muốn báo cho Dương Nguyên Khánh về cái được mất của Hổ Lao quan, cùng với một vài chi tiết về cuộc chiến ở quận Toánh Xuyên. Không ngờ, với chuyện này, Dương Nguyên Khánh lại dường như cũng không có hứng thú. Ngược lại, hắn thích cuộc chiến của Lý Huyền Bá với anh ta. Điều này làm cho La Sĩ Tín trong lòng cười khổ không ngớt, chỉ còn biết nói:

- Hồi bẩm tổng quản, Lý Huyền Bá đó quả thực là rất lợi hại. Lần trước, tuy rằng ngựa chiến không thể chống đỡ được nữa mà thất bại, nhưng thực sự đối với sức chiến đấu của y, ty chức tự nghĩ, địch không lại y năm hiệp.

- Nếu ta quyết đấu với y, ngươi cho rằng có thể địch lại mấy hiệp?

Dương Nguyên Khánh lại cười tủm tỉm hỏi.

La Sĩ Tín thở dài:

- Trong tay của tổng quản nắm binh quyền của Đại Tùy, tung hoành thiên hạ. Lý Huyền Bá đó chỉ là một người trong giới mãng phu, tổng quản đem mình ra so sánh đánh đồng với y, chẳng phải là làm cho mình nhục nhã ư?

Dương Nguyên Khánh ha hả cười,

- Không sao. Chúng ta nói tùy tiện một chút, chính là để đùa chút cho vui.