Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 86: Biến cố ở cung Nhân Thọ (3)




- Ngươi nói cái gì?

Dương Chiêu không hiểu ý của hắn.

- Cái gì mà hai phế Thái tử?

Tần Dịch Thừa gãi đầu nói:

- Là thế này, đại khái buổi tối hôm trước, phế Thái tử chính là Dương Dũng, chính mắt tôi nhìn thấy ngài ấy đi tới cung Nhân Thọ. Có thể vừa rồi, tôi lại thấy xe ngựa của ngài ấy, cùng với tả vệ tướng quân, cũng đi về hướng cung Nhân Thọ. Quả nhiên là rất kỳ lạ.

- Thế mà kì lạ à!

Bên cạnh Dương Nguyên Khánh tiếp lời cười nói:

- Có thể ngài ấy trở về rồi, ngươi không nhìn thấy, bây giờ lại đi. Hoàn toàn có khả năng này.

Tần Dịch Thừa vỗ vỗ trán mình, cười nói:

- Vị tướng quân này nói đúng, có lẽ là ngài ấy trở về rồi, tôi không thấy. Tuy nhiên giọng nói cũng không giống với lúc trước, chẳng lẽ tôi nghe nhầm?

Dương Chiêu nhăn mặt thành một đoàn.

- Cái này có chút hơi kỳ quái, theo ta được biết đại bá bị giam cầm, sao bá ấy có thể tùy ý đi lại được? Ngươi không nhìn nhầm chứ! Có lẽ không phải bá ấy.

Tần Dịch Thừa vội vàng lắc đầu.

- Phế Thái tử tôi đã gặp nhiều, tuyệt đối không nhìn nhầm được, thuộc hạ chính là dựa vào ánh mắt này kiếm cơm đó,

Mặc dù Dương Chiêu nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra được duyên cớ trong chuyện này. Bọn họ vội vàng cơm nước xong, liền khởi hành.

Trạm nghỉ chân cách cung Nhân Thọ cũng không xa, một lúc sau đoàn xe đã chậm rãi tiến gần cửa chính cung Nhân Thọ.

Từ xa nhìn thấy cửa trước một vùng hỗn loạn, mấy ngàn vệ binh cung đình xếp thành ba chữ, ngăn cản xe ngựa trên ngự đạo đi lên. Cầm đầu đội quân là một vị tướng lĩnh, Dương Nguyên Khánh biết người này, đúng là Vũ Văn Hóa Cập. Vũ Văn Hóa Cập đã được thăng chức làm Giám môn Vệ tướng quân, thống soái hơn ba nghìn người, phụ trách bảo vệ các cửa bên ngoài cung Nhân Thọ. Hắn đã nhận được mệnh lệnh của phụ thân Vũ Văn Thuật, Thái tử có chỉ, cần phải chặn đứng Thái tử Dương Dũng vào cung Nhân Thọ.

-Vũ Văn Hóa Cập, ngươi cả gan làm loạn. Đây là ý chỉ của Thánh thượng, ngươi dám kháng chỉ sao?

Tả võ Vệ tướng quân Vũ Sung chỉ vào Vũ Văn Hóa Cập quát lớn.

Vũ Văn Hóa Cập lạnh lùng nói:

- Thánh thượng năm trước có chỉ, tội thần không thể vào cung Nhân Thọ. Trong cung cũng có quy định, bạch thân không thể vào cung. Ta cũng chỉ tuân theo thánh chỉ, mong tướng quân tha tội!

Trước Thái tử Dương Dũng bị giam giữ làm sai dịch ở Đông cung, tội danh vẫn chưa được trừ. Hơn nữa hắn đã bị phế làm thứ dân, thân không phải quan tước gì, Vũ Văn Hóa Cập hoàn toàn có lý do không cho hắn vào. Trừ phi dùng kim bài của Thánh thượng nhưng hắn lại không lấy ra.

Vũ Văn Hóa Cập vung tay lên, ba nghìn binh lính giương cung nỏ, nhắm vào tướng quân Vu Sung và xe ngựa. Vu Sung hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào khác.

- Tướng quân!

Dương Dũng ở trong xe ngựa lên tiếng.

- Chúng ta ở đây chờ chút, đợi Liễu Thượng thư đem kim bài mời vào chúng ra sẽ vào cung gặp Phụ hoàng. Trước mặt Phụ hoàng ta nhất định phải khen ngợi tướng quân Vũ Văn Hoá Cập.

Vũ Văn Hóa Cập cười lạnh lùng:

- Ty chức làm tận lực mình thôi, không dám phiền điện hạ khen ngợi!

Lúc này, một gã hoạn quan theo cửa chính cưỡi ngựa chạy tới, hắn liếc một cái thấy Dương Chiêu, vội vàng nói:

- Điện hạ mau đi theo tôi, Thánh thượng muốn gặp ngài.

Dương Chiêu vốn gặp Dương Dũng một chút, nhưng Hoàng tổ phụ muốn gặp mình, hắn chỉ nhìn thật kĩ vào xe ngựa một chút, lại nhìn sang Dương Nguyên Khánh. Đoàn người tiến vào cổng chính cung Nhân Thọ.

Vào cửa chính, vẫn chỉ là biệt cung ở dưới chân cung Nhân Thọ. Vào được cung Nhân Thọ còn phải đi một đoạn đường núi dài, càng đi càng lên cao. Dương Nguyên Khánh lại không thể đi vào.

Hắn chắp tay với Dương Chiêu.

- Điện hạ, ty chức không thể lên được rồi.

Dương Nguyên Khánh lại lấy túi lam ra đưa cho Dương Chiêu.

- Cái này nhờ điện hạ giao cho Thánh thượng.

- Yên tâm đi! Ta sẽ giao cho Thánh thượng.

Dương Chiêu nhận cái túi, nghĩ đến bên trong là một cái đầu người, trong lòng liền sợ hãi. Nhưng hắn là Tấn vương, sao có thể bị một cái đầu lâu dọa được. Hắn kiềm chế tâm thần bất an, nhận lấy cái túi, lại cười hỏi:

- Nếu lát nữa muốn tìm ngươi, thì sao có thể tìm được đây?

- Tôi chắc ở cùng chỗ với ông nội.

-Ta hiểu rồi, tướng quân bảo trọng!

Dương Chiêu phất tay với Dương Nguyên Khánh, đồng thời đoàn xe của hắn và đoàn thị vệ tiếp tục hướng đi tới cung Nhân Thọ. Dọc theo đường thành xây bằng gạch hướng đi lên đỉnh núi.

Biệt cung ở chân núi có diện tích rất rộng, có hơn một ngàn mẫu, các loại đình đài lầu các, cung điện phòng ốc, chừng mấy ngàn gian. Không chỉ có các đại thần được sắp xếp ở dưới chân núi, mà còn có thị vệ Đông cung và thị vệ các Thân vương, bọn họ cũng lưu lại ở dưới chân núi, mỗi ngày sẽ có một thái giám xuống núi truyền chỉ.

Lúc này các trọng thần triều đình cơ bản đã đến cung Nhân Thọ, ai cũng biết rằng Thánh thượng đã đến lúc hấp hối. Rất nhiều đại thần quan trọng đã cáo biệt với Thánh thượng, Thánh thượng băng hà chỉ là chuyện ngày nay ngày mai.

Dương Tố ở Đông Bắc tướng quốc quán, một mình ông có một tòa nhà riêng. Ông ở cung Nhân Thọ đã gần một tháng, ngày nào cũng xử lí việc hành chính, hoặc là đi thăm Thánh thượng, báo cáo cho Thánh thượng những chuyện quan trọng trong triều, ngày nào cũng bận bận rộn rộn. Tuy nhiên mấy ngày nay tâm tư Dương Tố không ở phòng công vụ. Thánh thượng tới hồi hấp hối rồi, trong lòng ai cũng thấy căng thẳng.

Dương Tố cũng được tin, Thái tử lệnh cho Vũ Văn Thuật chặn trước Thái tử Dương Dũng. Bất kể thế nào cũng không cho Dương Dũng yết kiến thánh thượng.

Điều này khiến cho Dương Tố trong lòng nảy ra những lo lắng. Mặc dù người sắp chết đều muốn gặp mặt con cái mình lần cuối. Hơn nữa lại là con trưởng, cho dù có sai muôn vàn lần, trước lúc lâm chung mọi ân oán đều đã tan biến. Nhưng Dương Tố biết, trong chuyện này vẫn còn ẩn chứa những nguy hiểm.

Dương Tố rất hiểu nỗi lo lắng của Dương Quảng, Dương Quảng sợ tới thời khắc cuối cùng bị Dương Dũng lật ngược. Dù sao Dương Dũng cũng đã ngồi chức Thái tử hai mươi năm rồi, còn Dương Quảng mới được năm năm. Dương Dũng mặc dù bị phế nhưng vẫn được sự ủng hộ thế lực của hắn. Chỉ cần Dương Quảng một ngày không đăng cơ, Dương Dũng liền có thêm một ngày cơ hội. Nhất là Thánh thượng đã đến hồi kiệt sức, đây cũng là cơ hội cuối cùng của Dương Dũng. Hắn thật sự sẽ khoanh tay chịu chết sao?

Dương Tố đang lo lắng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói:

- Công tử, Dương thái phó ở bên này.

- Đa tạ!

Dương Tố ngẩn người ra, hình như là giọng nói của tôn tử Dương Nguyên Khánh, sao hắn lại đến đây được?

Dương Tố đứng dậy đi ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài cửa bóng người chợt hiện ra, dáng người khôi ngô cao lớn Dương Nguyên Khánh đang tiến vào tiểu viện. Dương Tố lập tức sững sờ, ông chớp chớp mắt, có chút không tin, là Nguyên Khánh sao? Cao lớn như thế.

Dương Nguyên Khánh đã bốn năm không gặp tôn tử (cháu nội) rồi, trong trí nhớ của ông Nguyên Khánh sức sống bừng bừng, là con nghé con mới sinh không sợ hổ. Còn người thanh niên trước mặt này, ánh mắt đã thâm quầng đi nhiều. Đi vào sân vài bước, khiến ông cảm thấy một phong thái cương nghị của một người quân đội, hoàn toàn không giống với thiếu niên năm năm trước kia. Nhưng khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn đích thị là tôn tử Nguyên Khánh.

-Nguyên Khánh, là cháu sao?

Dương Tố chần chừ hỏi.

Dương Nguyên Khánh cũng sửng sốt. Ông nội Dương Tố trước mặt hắn đã biến thành một ông già gầy còm. Chủ soái mạnh mẽ, cao lớn uy nghi của bốn năm trước không ngờ đã trở nên già như thế, đầu tóc bạc phơ, những nếp nhăn sâu hoắm, ánh mắt không còn lợi hại như trước. Ông đã bước sang tuổi già rồi.

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghĩ đến lời Lưu nhị thúc nói, ông nội không giống với trước kia. Mũi hắn chợt cay, chậm rãi quỳ xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào.

- Ông nội, tôn nhi Nguyên Khánh trở về rồi.

- Hài tử, đúng là cháu!

Dương Tố nửa mừng nửa lo, ông bước lên phía trước vài bước, đỡ Nguyên Khánh dậy, ông cũng không kìm nổi lệ rơi ngang dọc.

- Hài tử, cháu đã cao lớn thế này sao.

- Tôn nhi bất hiếu, mấy năm nay không thể tận hiếu với ông nội được.

- Ai! Cháu có tiền đồ chính là báo hiếu lớn nhất với ông nội rồi.

Vài năm nay Dương Tố vẫn luôn quan tâm tình hình của cháu mình, biết hắn đã được thăng làm thiên tướng, mấy ngày trước ông ta còn nghe Trưởng Tôn Thịnh nói Nguyên Khánh đầy dũng mãnh ở bên hồ Cáp Lợi, làm ông ta vui mừng khôn xiết.

Lúc này Dương Tố trong lòng vô cùng vui mừng, tạm thời không nghĩ tới việc của Thái tử, ông ta bèn kéo tôn tử vào trong nhà.

- Nào, chúng ta vào phòng ngồi!

Hai người vào phòng, Dương Nguyên Khánh ngồi ở một cái ghế gỗ, Dương Tố tự tay rót cho hắn một chén trà đặt ở trước mặt hắn cười.

- Sao hai ngày trước không đến cùng Trưởng Tôn tướng quân?

Dương Nguyên Khánh do dự một chút, vẫn thẳng thắn nói:

- Cháu định đi thăm vú nuôi và muội muội.

Dương Tố trong mắt hiện ra một chút áy náy, thở dài nói:

- Nguyên Khánh, ta thật xấu hổ với cháu, vài năm nay ta cũng đi tìm bọn họ, ta đã phái người đi tới nhà Ngô Hưng Thẩm, nhưng đều không tìm được bọn họ. Đợi sau khi tìm được bọn họ, ta sẽ bồi thường gấp bội cho họ.

Dương Nguyên Khánh vốn có chút oán giận ông nội, không thay mình chăm sóc tốt cho thím và muội muội. Nhưng hôm nay nhìn thấy thân hình già nua của ông nội, hắn bỗng nhiên hiểu rằng, không phải ông nội không chịu giúp mình, mà là ông thực sự không còn nhiều sức lực nữa, hơn nữa ông còn bỏ Hạ Nhược Vân Nương, không thể nói ông không coi trọng mình được.

-Cháu không có ý trách ông, chỉ có một chuyện cháu muốn ông biết, cháu đã đi tìm Hạ Nhược Phủ.

Dương Nguyên Khánh bình tĩnh nói.

Dương Tố sửng sốt, sau một hồi lâu mới chần chừ nói:

- Hạ Nhược phủ làm cái gì?

- Ông nội, bọn chúng không chỉ làm hại vú nuôi của cháu, còn đốt phòng của cháu, đánh thương thủ hạ của cháu, cướp ngựa của cháu.

Dương Nguyên Khánh bèn đem chuyện xảy ra ở Hạ Nhược phủ kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho ông nội, cuối cùng hắn nói:

- Nếu ông nội cảm thấy việc này khó xử thì một mình cháu sẽ làm, sẽ không để liên lụy tới ông nội.

Dương Tố không nghĩ rằng tôn tử lại mạnh mẽ như vậy, ông ta vuốt râu mỉm cười.

- Cháu đang nói cái gì thế, sao ta có thể không quan tâm đến cháu được! Một tên Hạ Nhược Bật Dương Tố ta còn gánh được tốt.

Dương Nguyên Khánh không nghĩ rằng ông nội nói nhẹ nhàng như thế lại có thể bỏ qua chuyện này, trong lòng hắn rất cảm động, vội vàng nói:

- Là tôn nhi đem chuyện phiền toái cho ông rồi.

Dương Tố trìu mến vỗ vỗ vào gáy của hắn.

- Tên nhóc tinh quái này, biết rõ là gây phiền toái cho ta còn cố ý phạm vào!

Dương Tố ngửa đầu cười ha hả, ông ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại tò mò hỏi:

- Sao cháu lại vào được cung Nhân Thọ? Lý lịch, kinh nghiệm còn chưa đủ, là ai đưa cháu vào?

- Hồi bẩm ông nội, là Tấn vương chiêu, tối qua tôn nhi ngủ ở phủ của ngàu ấy, tôn nhi cảm giác ngài ấy cố ý muốn đưa tôn nhi đi.

Dương Tố trong ánh mắt hiện ra sự hứng thú vô cùng, thế mới hay chứ. Tấn vương Dương Chiêu không ngờ lại thích tôn tử của mình, người này thật là tinh mắt. Hơn nữa Dương Tố biết, Dương Chiêu lôi kéo tôn tử cũng là vì bản thân. Một khi Thánh thượng đăng cơ, đầu tiên sẽ lập Thái tử, Dương Chiêu tuy rằng là con trưởng nhưng Dương Quảng cũng không thích hắn lắm. Ngược lại, Dương Quảng lại rất thích con thứ là Dương Giản. Rõ ràng là Dương Chiêu muốn nhờ Dương Nguyên Khánh làm cứu viện cho mình.

Dương Tố trầm tư một lát, liền nói với Dương Nguyên Khánh:

- Tạm thời cháu không được thân cận quá với Tấn vương, có thể giao lưu hời hợt chứ không được thâm giao. Cháu hiểu ý của ta chứ?

Dương Nguyên Khánh gật đầu.

- Tôn nhi hiểu rồi, tôn nhi không lâu sẽ trở về Phong Châu, không có khả năng thân cận với ngài ấy đâu.

Lúc này, ngoài sân bỗng truyền đến một tiếng rất cao:

- Thánh thượng có chỉ, tuyên phòng giữ thành Đại Lợi Phong Châu tướng quân Dương Nguyên Khánh yết kiến.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải