Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 886: Sóng to gió lớn (1+2)




Trình Giảo Kim cất giọng hoài nghi liếc nhìn gã lái buôn họ Mã một cái:

Từ trong phòng, một nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi bước ra, dáng vẻ rất thanh tú, da mịn thịt mềm, toàn thân mặc một bộ áo dài màu trắng, đầu đội mũ đen, cách ăn mặc cũng nho nhã, nhìn bề ngoài có thể đoán đây là một sĩ tử học vấn uyên thâm.

Chỉ có điều, từ người y toát ra dáng vẻ khúm núm của một kẻ nô bộc, ngoài ra còn có chút khôn khéo và giảo hoạt của người từng làm thư lại. Y trao đổi ánh mắt với Mã lái buôn lập tức hiểu được, có cá lớn mắc câu.

Y bước lên phía trước, chắp tay với Trình Giảo Kim:

- Vị nhân huynh này họ gì? Là người nơi nào? Tìm ta có chuyện gì sao?

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười:

- Ta là người quận Đông Bình, họ Trình, muốn mở một tòa thanh lâu trong huyện thành, cho nên mới tìm đến lão huynh nhờ hỗ trợ.

Trong nhà có phụ nữ, không ngờ y lại mở miệng nói ra hai chữ “thanh lâu”, nét mặt của Trần phu nhân trở nên khó coi, hung hăng trừng mắt lườm y, xoay người trở về phòng. Mã lái buôn cũng có chút đỏ mặt, dù sao tiền cũng đã về tay, y liền cáo từ rời đi.

Trần Chủ bạc cũng không ngại khách nhân thô lỗ. Mở thanh lâu cũng tốt, mở sòng bạc cũng thế, đều cần lượng tiền vốn thật lớn, càng cần một hậu phương vững chắc. Y lại là người xứ khác, cần quan phủ bao che cũng là điều tất nhiên, có thể kiếm lời rồi.

Y liền khoát tay chặn lại:

- Mời Trình huynh đến phòng ta nói chuyện.

Trình Giảo Kim cười ha hả rồi đi theo y vào trong phòng, ba gã tùy tùng cũng đi theo. Trần Chủ bạc vừa muốn mở miệng thì Trình Giảo Kim đã lật mặt, hung hăng tát một cái, khiến cho y ngã nhào xuống dưới đất.

Hai gã tùy tùng tiến đến khóa chặt hai tay, sau đó dựng y lên. Trình Giảo Kim lại tống thêm một quyền vào bụng Trần Chủ bạc. Một quyền này của Trình Giảo Kim khiến cho Trần Chủ bạc cảm thấy trong bụng như có sóng cuộn biển gầm, đau đến xanh mặt.

Trình Giảo Kim lại nắm lấy cổ họng y, ánh mắt hung ác vừa nhìn vừa nói:

- Lão tử là Trình Giảo Kim trại Ngõa Cương, hỏi ngươi mấy câu. Ngươi dám nói dối nửa câu, ông đây mổ bụng lấy ruột gan ngươi nhắm rượu.

Ánh mắt Trần Chủ bạc lộ rõ vẻ sợ hãi, liên tục gật đầu. Lúc này, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất…

Ngoài huyện thành, Dương Nguyên Khánh và năm trăm thân binh đang đợi tin tức của Trình Giảo Kim. Khuôn mặt của mấy trưởng giả thôn Kiều gia hiện rõ vẻ thất vọng. Bọn họ đã đến kho lương thực, quả đúng như lời Từ Huyện lệnh nói, kho lương thực hoàn toàn trống rỗng.

Mặc khác, bọn họ cũng xem qua sổ sách, đúng là vào tháng một năm nay, hơn mười ngàn thạch lương thực bị quân đội của Đậu Kiến Đức đưa đi, còn có số lượng và ngày tháng cụ thể, có người kí nhận và đóng dấu.

Nếu đã không còn hi vọng, bọn họ chỉ có thể ủ rũ trở về thôn. Kiều trưởng thôn tiến đến thi lễ thật sâu với Dương Nguyên Khánh:

- Đa tạ Điện hạ đã làm chủ cho tiểu dân. Tối hôm qua chậm trễ tiếp đón Điện hạ, lần sau đám tiểu dân xin được bù đắp lại. Chúng tiểu dân xin được cáo từ trước.

Dương Nguyên Khánh có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của năm người bọn họ, cũng có thể hiểu được sự buồn khổ trong lòng các hương dân thôn Kiều gia. Chính mình cực khổ định ra chế độ kho lương, đem lương thực lưu giữ trong kho lương, cuối cùng lại không có, điều này chẳng khác nào trong ngân hàng không có tiền ở thời sau.

Đây đúng là kiểu tín dụng của quốc gia bị phá sản, quan vẫn là quan, dân vẫn là dân. Nếu không tiếp nhận sổ sách ghi chép của tiền triều, vậy còn ai tin tưởng kho lương, còn ai đồng ý đem lương thực của mình gửi đến kho lương?

Chuyện ở huyện thành này cũng không phải là trường hợp đặc biệt. Tin chắc rằng các địa phương khác cũng xuất hiện tình trạng này. Là người đứng đầu một quốc gia, hắn nhất định phải bày tỏ thái độ với chuyện này, không phải chỉ với riêng mấy lão nông này.

Tối hôm qua, Dương Nguyên Khánh mất cả đêm để suy nghĩ việc này, trong lòng hắn đã có ý tưởng, tham ô thì mặc tham ô, nhưng lương thực trong kho lương của tiền triều, triều Tùy nhất định phải nhận nợ.

- Kiều trưởng thôn cứ yên tâm đi! Bất kể là lợi tức mạ non hay là lương thực trong kho lương, ta sẽ cho mọi người một câu trả lời. Hãy kiên nhẫn một chút, nhất định sẽ có tin tức.

Kiều trưởng thôn nghe vậy liền vui mừng. Sở Vương đã nói như vậy, vậy vấn đề lương thực của bọn họ có hi vọng rồi. Lão cuống quít thi lễ:

- Nhất định chúng ta sẽ không gây rối, chờ tin tức của Điện hạ.

Mấy lão nông đi rồi, Dương Nguyên Khánh nói với Huyện lệnh Từ Thủ Tín:

- Huyện lệnh cứ trở về đi! Sau này phải giải thích rõ ràng với các hương dân, không được ứng phó cho có lệ. Hi vọng các ngươi có thể tiếp thu lần giáo huấn này.

Trong lòng Huyện lệnh Từ Thủ Tín và mấy tên quan huyện đều không yên, cảm thấy bất an. Hiện tại bọn chúng chỉ chờ sau khi Sở Vương đi rồi sẽ tiếp tục nghĩ biện pháp đối phó việc này. Từ Thủ Tín sợ hãi, vội vàng khom người nói:

- Ty chức đã hiểu. Về vấn đề lợi tức mạ non, lợi tức này sẽ do quan phủ gách vác. Đám ty chức sẽ nghĩ biện pháp bù đắp, quyết không phá hỏng quy củ, làm ảnh hưởng đến danh dự của triều đình.

Trong lòng Từ Thủ Tín hiểu được, nếu y không chịu bỏ ra số tiền lợi tức, Sở Vương sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Về phần lương thực trong kho lương, bọn họ làm một cách chu toàn không một kẽ hở, cho dù là Ngự sử đến điều tra cũng không xảy ra vấn đề gì. Lúc đó đúng là có chuyển lương thực đi, tuy nhiên lương thực được điều đi là lương thực trong kho của quan thương, lương thực trong kho lương bên cạnh quan lương không hề động đến. Kí tên và con dấu đều là thật, lúc ấy toàn bộ người trong huyện nha đều nghĩ lương thực bị chuyển đi rồi, cho nên Từ Thủ Tín mới không lo lắng. Chuyện này nhất định là không điều tra được gì.

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Lương thực trong kho lương, triều đình sẽ có thông báo, các ngươi lui đi!

- Ty chức cáo từ!

Từ Thủ Tín dẫn theo vài quan viên cáo từ trở về thành. Không bao lâu sau, một gã thân binh đi theo Trình Giảo Kim từ trong thành giục ngựa chạy vội đến, nói nhỏ vào tai Dương Nguyên Khánh vài câu. Dương Nguyên Khánh Ngẩn ra, lập tức nói:

- Phía trước quay đầu!

Hắn quay đầu ngựa lại, theo tên thân binh chạy về hướng đông nam. Một nhóm lớn kỵ binh thân vệ như trận gió mát, nhanh chóng biến mất khỏi vùng quê.

Trên đầu thành, Huyện lệnh Từ Thủ Tín nhìn đội kỵ binh đi xa, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Sở Vương trở về Thái Nguyên thì phải đi vềướng tây bắc, sao lại chạy về hướng đông nam, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra điều gì?



Dương Nguyên Khánh thống lĩnh thân binh chạy nhanh được khoảng mười dặm, đi vào một thôn xóm. Trên con đường vào trong thôn lại xuất hiện một tên thân binh khác, y tiến đến bẩm báo:

- Điện hạ, đã tìm được rồi.

- Dẫn ta đi xem!

Thân binh dẫn theo Dương Nguyên Khánh đi tới một tòa nhà lớn trong thôn. Cổng lớn của tòa nhà đã mở ra, Dương Nguyên Khánh dẫn theo mấy trăm thân binh bước vào tòa nhà, thấy trong tòa nhà là Trình Giảo Kim và một gã năm tử khoảng ba mươi tuổi, vẻ mặt hoảng sợ, hai chân run rẩy, lộ rõ vẻ cực kì sợ hãi.

Trình Giảo Kim nắm lấy cổ người này, kéo y đến trước mặt Dương Nguyên Khánh. Nam tử này sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, dập đầu bôp bốp:

- Sở Vương tha mạng, tha cho tiểu nhân một mạng!

- Đây là người nào?

Trình Giảo Kim vội vàng nói:

- Người này là Chủ bạc ở huyện nha, họ Trần, đã từng là thư đồng của Từ cẩu, theo y đã hai mươi năm, là tâm phúc của Từ cẩu. Mọi thủ đoạn làm quan của Từ cẩu y đều nắm rõ.

Nói đến đây, Trình Giảo Kim đá cho Trần Chủ bạc một cái:

- Vừa rồi ngươi nói với lão tử những gì, giờ nói lại một lần cho Điện hạ nghe!

- Vâng! Tiểu nhân nói!

Ở trước mặt Dương Nguyên Khánh, Trần Chủ bạc không dám giấu diếm chút gì:

- Điện hạ, thu lợi tức mạ non là chủ ý của Huyện thừa. Người nhà Huyện thừa có mở cửa hàng, liền vay tiền từ đó, sau đó cấp cho nông dân, cuối cùng thu được mấy trăm xâu lợi tức. Tuy nhiên, khoản tiền này Huyện lệnh không lấy, đều cho Huyện thừa. Còn việc lương thực trong kho lương, bọn họ chia ba bảy, Huyện thừa ba phần, Huyện lệnh bảy phần.

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, lương thực trong kho lương đúng là không bị Đậu Kiến Đức mang đi, có phải không?

Trầm Chủ bạc khiếp đảm, chỉ vào trong gian phòng, giọng điệu run rẩy:

- Điện hạ, vào bên trong là biết.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng chất đầy lương thực, cửa sổ được đóng chặt, các phòng khác cũng vậy, đều chất đầy lương thực, ít cũng có năm sáu ngàn thạch.

Trần Chủ bạc ở phía sau thấp giọng nói:

- Số lương thực này chính là lương thực trong kho lương, tổng cộng là sáu ngàn thạch, là do Từ Huyện lệnh thuê dân khu từ bên ngoài chuyển đến đây. Tòa nhà này cũng là gia sản của Từ Huyện lệnh. Số lương thực này sắp được đưa tới Hà Nam để bán.

Dù Dương Nguyên Khánh là một người khá bình tĩnh, nhưng hắn vẫn bị cảnh tượng trước mặt làm cho nổi giận. Một Huyện lệnh nho nhỏ lại dám tham ô sáu ngàn thạch lương thực, hơn nữa lại trong thời điểm thiếu thốn lương thực như vậy. Trong lòng hắn hiện ra sát khí, quay đầu ra lệnh cho Trình Giảo Kim:

- Lập tức bắt Huyện lệnh và Huyện thừa tới đây cho ta!

- Tuân lệnh!

Trình Giảo Kim dẫn theo trăm tên thân binh nhằm hướng huyện thành chạy như bay. Không đến nửa canh giờ sau, trước cổng lớn vang lên tiếng bước chân dồn dập, Trình Giảo Kim xách Huyện lệnh Từ Thủ Tín như xách một con gà, ném đến trước mặt Dương Nguyên Khánh. Huyện thừa cũng được áp giải đến.

- Từ Huyện lệnh, ta không nghĩ là chúng ta gặp lại nhau nhanh đến vậy. Các ngươi cho ta một lời giải thích, đám lương thực đó đã xảy ra chuyện gì?

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói.

Từ Thủ Tín sợ đến nhũn người, run rẩy nói ra mọi chuyện. Dương Nguyên Khánh đứng trước mặt y mắng to:

- Gan chó của ngươi lớn lắm, dám tham ô sáu ngàn thạch lương thực. Ngươi có chết trăm lần cũng không có gì đáng tiếc!

- Người đâu!

Dương Nguyên Khánh quát lên một tiếng chói tai, mười mấy tên thân vệ vội vàng tiến đến.

Dương Nguyên Khánh dùng roi ngựa chỉ vào Huyện lệnh và Huyện thừa:

- Đem xử trảm toàn gia hai tên cẩu quan này, treo đầu trước cổng thành thị chúng. Lột da nhồi rơm rạ, lệnh cho Tử Vi Các đưa đến các quận huyện tuần tra. Nếu có người dám can đảm tham ô lương thực trong kho lương, dùng cái này để cảnh cáo!

“Rầm!” một tiếng, Huyện lệnh và Huyện thừa đồng thời sợ đến mức ngất đi, ngã lăn trên đất.



Ở Vương triều Đại Tùy, quan viên phạm tội cần phải được Ngự Sử buộc tội, Đại Lý Tự bắt giữ thẩm vấn, Hình Bộ định tội, Tử Vi Các sơ thẩm, cuối cùng mới do Nhiếp chính Vương phê chuẩn, rất có quy củ, chế độ nghiêm mật.

Nếu không phải là gia tộc phạm tội ác tày trời, cũng sẽ không tịch thu tài sản, giết cả nhà kẻ phạm tội, nhiều lắm là con trai bị đày ra biên ải, vợ và con gái bị đưa vào cung lao dịch hoặc là đưa vào giáo phường, càng không có cái loại cực hình lột da nhồi rơm như thế này.

Vốn Dương Nguyên Khánh cũng không muốn làm trái với chế độ do chính mình định ra, nhưng dưới cơn thịnh nộ, hắn không còn kiềm chế được sát cơ của chính mình.

Một Huyện lệnh nho nhỏ lại dám tham ô sáu ngàn thạch lương thực. Nếu không phải chịu khổ hình sẽ có nhiều người noi theo, đây chính là một loại cảnh cáo.

Vụ án lớn phát sinh ở huyện nha như một cơn gió, trong ba bốn ngày đã truyền khắp Hà Bắc, cũng đã truyền đến Thái Nguyên. Lúc Dương Nguyên Khánh sắp về đến Thái Nguyên cũng là lúc Tử Vi Các đặc biệt vì vụ án này mà triển khai thảo luận khẩn cấp.

Dựa theo quy định của Tử Vi Các, chấp chính sự vụ là mười ngày một vòng. Ai là người chấp chính, liền trở thành Thủ tướng thường trực, quản lý ấn tín của Tử Vi Các, nắm giữ quyền lực rất lớn.

Loại chế độ này chính là để đề phòng thái độ dối trên lừa dưới, xuất hiện tình huống độc đoán nắm giữ quyền lực. Nếu như có kẻ nào đó dám dối trên lừa dưới, vậy thì mười ngày sau cũng sẽ bị phát hiện, cũng xem như là một loại hình khá dân chủ, làm cho quyền lực được cân bằng.

Hôm nay, Tướng quốc thường trực là Tô Uy. Y nhận được tin tức từ huyện Tử Phòng, lập tức triệu tập sáu Tướng quốc còn lại đến khẩn cấp thảo luận việc này.

Trong Tử Vi Các, đại bộ phận Tướng quốc đều cực kỳ bất mãn đối với hành vi vượt quá chức phận, tự ý quyết định này của Sở Vương. Dương Sư Đạo giận dữ nói với mọi người:

- Xử trí quan viên không phải hành quân đánh giặc, muốn giết ai thì giết. Càng không thể không điều tra xanh đỏ đen trắng liền giết cả nhà. Để tỏ lòng bất mãn của ta, ta quyết định từ bỏ chức vị Tướng quốc này. Thà ta về nhà cày ruộng, cũng không thể để bỏ qua cho hành vi bạo ngược này tồn tại.

Thái độ của Dương Sư Đạo được hai người Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên ủng hộ. Lô Dự nói:

- Nước không thể không có pháp luật. Dân thường có luật pháp của thứ dân, quan lại có quy tắc của quan lại. Tham ô mười ngàn thạch lương thực, quả thật đáng chết. Nhưng không tiến hành thẩm vấn, không tiến hành định tội, tùy tiện chém giết, lấy gì để phục kẻ dưới? Ta cũng có quyết định từ bỏ chức vị Tướng quốc. Kẻ bề trên như vậy, chúng ta không hầu hạ nổi.

Đỗ Như Hối lại ở một bên cười lạnh không nói. Trong lòng y biết rõ, Dương Sư Đạo bất mãn, đúng là bởi vì Sở Vương không tôn trọng chế độ, y thực sự muốn từ chức rời đi.

Mà Lô Sở và Thôi Hoằng Nguyên bất mãn, chẳng qua là mượn cớ để nói chuyện của mình. Muốn mượn việc này để tranh thủ một chút lợi ích của mình mà thôi, bọn họ mới là người không thật sự muốn từ chức.

Tô Uy là người triệu tập hội nghị Tử Vi Các lần này, ý của y là muốn mọi người thương lượng xem làm thế nào để có thể đảm bảo an toàn cho vấn đề lương thực, làm thế nào tiếp thu lần giáo huấn ở huyện Tử Phòng. Thật không ngờ chủ đề thảo luận lại trở thành bất mãn việc Sở Vương tự ý giết người, lại còn có ba vị Tướng quốc muốn từ chức.

Điều này khiến cho Tô Uy thực sự cảm thấy lo lắng, vội vàng nói:

- Các vị, hôm nay có hai chuyện. Một là Sở Vương xử trí quan viên không hợp chế độ, hai là vấn đề kho lương thực. Chúng ta nên tách hai vấn đề này ra để thảo luận. Việc cấp bách là vấn đề lương thực trong kho lương, sau đó chúng ta mới tiếp tục nghị luận vấn đề Sở Vương làm trái với chế độ. Mọi người không thể hành động theo cảm tính.

Lúc này, Đỗ Như Hối mới chậm rãi nói:

- Tô Các lão nói không sai. Chúng ta phải lý giải được sự phẫn nộ của Sở Vương Điện hạ. Một Huyện lệnh nho nhỏ đã dám tham ô mấy ngàn thạch lương thực trong kho lương, hơn nữa, hiện tại là thời điểm thiếu thốn lương thực như vậy. Ta tin Sở Vương Điện hạ cũng là nhất thời phẫn nộ dẫn đến xúc động, mọi người đều có thể hiểu được. Vấn đề mấu chốt bây giờ là, Sở Vương Điện hạ đi qua huyện Phòng Tử mới phát hiện sự việc tham ô lương thực trong kho lương, vậy các huyện khác thì sao? Các vị, đây thật ra là trách nhiệm của chúng ta đó!

- Đỗ Tướng Quốc xin dừng bước!

Đỗ Như Hối vừa bước tới trước quan phòng của mình, thì nghe thấy phía sau có người gọi hắn, hình như là giọng của Tô Uy. Hắn vừa quay đầu lại, thì thấy Tô Uy chạy hồng hộc tới. Thực ra phòng của bọn họ chỉ cách nhau có vài chục bước, Tô Uy thở hồng hộc như thế này, có lẽ là vì ông ta năm nay cũng đã già yếu rồi, và cũng cho thấy trong lòng ông ta đang có điều gì đó lo lắng.

Đỗ Như Hối vội vàng tiến đến đỡ lấy Tô Uy:

- Tô Các lão cho người gọi tôi một tiếng cũng được rồi, việc gì mà phải đích thân chạy tới đây cho vất vả ra!

Tô Uy là nguyên lão ba đời của Đại Tùy, có địa vị cao trong triều, còn Đỗ Như Hối chẳng qua chỉ là lớp trẻ năm đầu Đại Nghiệp mới làm quan, trước mặt Tô Uy hắn chính xác phải có lời nhã nhặn hơn một chút, hơn nữa Tô Uy rất chú ý đến thái độ tôn trọng của người khác đối với mình.

Nhưng hôm nay Tô Uy dường như cũng chẳng quan tâm đến thái độ của Đỗ Như Hối, lão đang có chuyện gì đó trong lòng, vội vội vàng vàng nói với Đỗ Như Hối:

- Ở đây nói không tiện, vào phòng rồi nói.

- Tô Các lão, xin mời!

Đỗ Như Hối mời Tô Uy vào trong phòng, hai người ngồi xuống chiếc giường mây, một tên tiểu trà đồng bưng lên hai chén trà. Tô Uy cũng chẳng buồn uống trà, thấp giọng nói:

- Hôm nay nghị sự ở Tử Vi Các có điều bất thường, Đỗ Tướng Quốc không cảm thấy thế sao?

Đỗ Như Hối biết điều lão muốn nói tới là chuyện ba tướng quốc xin từ chức, kì thực việc này hắn cũng không để ý lắm, điều mà hắn lo âu bây giờ là việc kho lương thực.

Hắn là chủ quản bộ Hộ, chuyện kho lương thực thuộc chức trách của hắn, ở huyện Phòng Tử xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng là do Đỗ Như Hối không làm tròn bổn phận, trong lòng hắn thực sự rất bất an.

Nhưng Tô Uy đến tìm riêng hắn, hắn cũng không thể tiếp đón qua loa được, hắn vội nâng chén trà lên thản nhiên nói:

- Tổng quản lần này xử trảm người vi phạm thật cũng có chỗ không nên, các tướng quốc có ý kiến cũng là lẽ hợp tình hợp lý.

Tô Uy nhìn hắn một cách kỳ quặc, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói:

- Đỗ tướng quốc cần gì phải lừa mình dối người, Sở vương điện hạ với thân phận là chủ của một quốc gia, giết một tên quan tham nhũng làm trái pháp luật, cũng khiến bọn họ phẫn nộ đến độ từ chức sao?

Đỗ Như Hối cười cười:

- Chí ít Dương Sư Đạo thật sự từ chức vì chuyện này.

- Ôi! Ta không nói đến người mà ba câu không rời chế độ đó, người ta muốn nói đến là hai người họ Lô, Thôi kia, Đỗ tướng quốc không thấy thái độ của bọn họ kỳ lạ sao?

Đỗ Như Hối có chút bối rối, không ngờ Tô Uy đột nhiên lại hỏi hắn như vậy. Chuyện này hắn phải nói thế nào đây?

Mọi người đều là tướng quốc, hơn nữa còn thuộc các hệ phái khác nhau, Tô Uy là phái Tô, Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên thuộc hệ Hà Bắc, Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố thuộc hệ Phong Châu. Dương Sư Đạo và Dương Thiện Hội có quan hệ rất thân thiết, người trong triều lại gọi họ là Dương đảng.

Bình thường mọi người đều cùng nhau biểu quyết nghị sự, không phân chia bè phái, nhưng trong một số vấn đề quan trọng thì hiện tượng chia bè chia phái lúc ẩn lúc hiện, ví như Lô Dự và Thôi Hoằng Nguyên đồng thời từ chức, cũng chính là có lợi cùng hưởng có họa cùng chịu.

Đỗ Như Hối đương nhiên biết điểm khác thường của hai người họ Lô, họ Thôi hôm nay là có nguyên nhân, nhưng Tô Uy nói với mình trực tiếp như vậy có lẽ lão có ý muốn lôi kéo mình về một phe. Điều này khiến cho Đỗ Như Hối trong lòng cảm thấy không được thoải mái.

Đỗ Như Hối trầm ngâm một chút nói:

- Chuyện này phải chờ sau khi Điện Hạ trở về rồi bàn tiếp!

Tô Uy dường như không hiểu lời từ chối khéo của Đỗ Như Hối, lão vẫy vẫy tay nói:

- Dụng ý của bọn họ thực sự ta cũng không rõ, chuyện kho lương chủ yếu tập trung ở Hà Bắc, mà rất nhiều quan viên ở Hà Bắc đều là môn hạ đệ tử của Lô, Thôi. Bọn họ sợ cách nghiêm trị ở huyện Phòng Tử sẽ lan sang các quận huyện khác của Hà Bắc gây nguy hại tới môn hạ đệ tử của bọn chúng, cho nên bọn chúng mới kêu gào xin từ chức như vậy.