Thiên Hạ Vô Nhị (Hoa Gia Hỷ Sự)

Chương 23




Edit: mizuno_kc

Beta: Song Tử (lttu156)

Mạnh Hoài Cẩn không để ý đến lời khuyên can của mọi người, kiên quyết muốn đi tìm Hoa Thanh Vũ. Chỉ có điều, khi đi tới cửa mới nhớ ra, hắn không hề biết họ đã đi đâu.

“Buổi trưa Hoa cô nương và Cửu Vương gia đi hướng nào?” Mạnh Hoài Cẩn thở phì phì hỏi thị vệ canh cửa.

“Bẩm đại tướng quân, thuộc hạ..” Thị vệ nuốt nước miếng nói:“Thuộc hạ không biết ạ.”

“Sao lại không biết?”

Mạnh Hoài Cẩn đầy một bụng tức giận mà không có chỗ bùng phát, bắt đầu hùng hổ dạy dỗ thị vệ. Tên thị vệ im lặng một hồi lâu không dám hé răng.

Cuối cùng chờ tới khi Mạnh đại tướng quân lải nhải xong rồi, lúc này thị vệ mới nhỏ giọng than thở: “Lúc Hoa cô nương đi không phải phiên thuộc hạ trực ban nên thuộc hạ mới không biết ạ.”

Trong chớp mắt, bầu không khí xung quanh phủ tướng quân trở nên thật yên tĩnh. Từ gã sai vặt đi theo đến bọn thị vệ canh cửa đều không dám hé răng. Mọi người ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, bởi vì ánh mắt của Đại tướng quân thật sự là quá đáng sợ.

Mạnh Hoài Cẩn trừng mắt nhìn tên thị vệ kia hồi lâu, cuối cùng đành nuốt cơn nghẹn trong lòng lại. Hắn có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng, sau đó mặt không đổi sắc vỗ vỗ bả vai thị vệ nói: “Rất xin lỗi, ta đã trách lầm ngươi. Có điều lần sau ngươi phải giải thích sớm một chút, đừng có chờ tới khi ta dạy dỗ xong, khiến ta xấu hổ.”

Ngài còn chưa cho thuộc hạ cơ hội để nói mà! Thị vệ kêu thảm trong lòng.

“Các ngươi còn nhìn cái gì?” Mạnh Hoài Cẩn quát gã sai vặt đang đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh: “Còn không mau chuẩn bị ngựa cho Bản tướng quân.”

“Tướng quân, ngài thật sự muốn đi tìm Hoa cô nương?” Lão quản gia lo lắng chạy vội theo nhắc nhở Mạnh Hoài Cẩn: “Cô nương ấy đang đi cùng với Vương gia, ngài lỗ mãng chạy đi tìm như vậy không hay đâu.”

“Có gì mà không được? Trời tối rồi mà nàng ấy còn chưa trở về, nhất định đã bị cái tên Cửu Vương gia lòng dạ nham hiểm kia dụ dỗ chạy trốn rồi.”

“Ta không hề chạy trốn cùng Thổ Bao ca ca. Chỉ có cô nương hư hỏng mới cùng ngườikhác chạy trốn, ta là nữ tử đàng hoàng nhé.”

Mạnh Hoài Cẩn sửng sốt, quay đầu lại thì thấy một tiểu cô nương mặc áo xanh đứng dưới bậc cửa, trên tay cầm một chuỗi mứt quả đang mất hứng nhìn hắn.

Nha đầu kia không phải là Hoa Thanh Vũ người mà hắn nhớ nhung suốt cả một ngày hôm nay sao?

Mạnh Hoài Cẩn đang lúc tức giận, nhìn thấy Hoa Thanh Vũ lập tức bước nhanh về phía nàng, lớn tiếng chất vấn: “Không phải đã dặn nàng trước bữa tối nhất định phải trở về sao? Sao bây giờ mới về?”

“Thật ra cũng không có muộn lắm,” Lão quản gia cùng chứng kiến nói,“Mới có một lúc thôi ạ.”

Mạnh Hoài Cẩn quay đầu trừng mắt nhìn lão quản gia một cái nói: “Ngươi là quản gia mà không lo đi chuẩn bị bữa tối, còn đứng ở cửa làm gì?”

Lão quản gia kinh ngạc, đành ngượng ngùng quay trở về chuẩn bị bữa tối .Quên đi, chuyện vợ chồng son nhà người ta lão già như hắn quan tâm làm cái gì.

Hoa Thanh Vũ thấy lão quản gia vì mình mà bị mắng, tự biết đuối lý, cúi đầu đáng thương nói: “Ta vẫn nhớ kỹ là phải về đúng giờ, nhưng mà..”

Mạnh Hoài Cẩn nhìn Hoa Thanh Vũ chăm chăm hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Hoa Thanh Vũ vặn tay cúi đầu nhăn nhó, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc ta về đến cửa chợt nhớ ra hôm nay Thổ Bao ca ca dẫn ta đi ăn mứt quả ở phía bắc thành. Ta cảm thấy mứt quả này ngon hơn tất cả những mứt quả mà ta từng ăn trước đây, nên muốn mua một xâu mang về cho ngài nếm thử. Vốn ta vẫn nghĩ có thể về đúng giờ, nhưng hình như vẫn muộn một chút.”

Mạnh Hoài Cẩn ngây người, nhìn Hoa Thanh Vũ đưa mứt quả tới trước mặt hắn cũng không hề động đậy .

“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm.” Hoa Thanh Vũ giơ mứt quả trước mặt Mạnh Hoài Cẩn lắc lắc mấy cái, ngượng ngùng hỏi: “Ngài đừng giận ta nhé?”

Mạnh Hoài Cẩn không nói gì, cúi đầu cắn một miếng mứt quả trên tay Hoa Thanh Vũ. Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng nhanh chóng thu tay, lại bị Mạnh Hoài Cẩn giữ lấy.

“Làm gì thế, không phải mua cho ta ăn sao? Bây giờ nàng thu lại là có ý gì?”

Hoa Thanh Vũ chán nản, sao lại thành ra là nàng không đúng rồi? Nàng thở phì phì giơ tay ra nói: “Vậy ngài nhanh cầm lấy rồi tự ăn đi.”

Nhưng nàng vừa dứt lời, Đại tướng quân lại cúi đầu cắn thêm một miếng mứt quả trên tay nàng.

“Ngài không có tay à?”

“Ta có tay chứ.” Mạnh Hoài Cẩn lập tức vươn hai tay ra bắt lấy cái tay còn lại của Hoa Thanh Vũ, cười tủm tỉm nói: “Nhưng hiện tại hai tay của ta đều bận rồi.”

“Ngài!”

“Ngài cái gì mà ngài.” Mạnh Hoài Cẩn nhìn về phía xâu mứt quả kia bĩu môi nói: “Mua cho ta chính là của ta. Còn không mau đút cho ta ăn, chưa ăn hết thì nàng đừng hòng được đi vào.”

Hoa Thanh Vũ không có cách nào với Đại tướng quân kiêu ngạo này, đành phải đỏ mặt đưa tay qua.

Cuối cùng bầu không khí lạnh như băng phía trước phủ Tướng quân cũng biến mất. Ngay cả bọn thị vệ chung quanh cửa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của Đại tướng quân bỗng nhiên thay đổi trở nên vui vẻ, bởi vì nụ cười rực rỡ trên gương mặt hắn bung nở như những bông hoa.

Chỉ có điều, tâm trạng của bọn thị vệ lại không tốt một chút nào.

Van cầu các ngài vào nhà rồi hãy buồn nôn như thế được không!

“Được rồi, ăn xong rồi. Bây giờ có thể đi vào chưa.”

“Tất nhiên. Nàng chơi ở bên ngoài cả một ngày chắc là rất đói bụng. Quản gia cũng chuẩn bị xong bữa tối rồi. Ta đã dặn phòng bếp làm món nàng thích ăn nhất, chúng ta cùng nhau đi vào thôi.”

Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ chuẩn bị đi vào trong phủ, chợt phát hiện ra một chuyện mà vừa rồi hắn không để ý tới.

Nếu hắn không nhớ lầm, lúc Hoa Thanh Vũ ra cửa không hề mặc bộ quần áo này...

Sao bỗng nhiên nàng lại mặc bộ váy này? Nàng với Cửu Vương gia đã làm gì rồi?

Mạnh Hoài Cẩn lại đen mặt một lần nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì trên người nàng hả? Sao phải thay quần áo?”

Hoa Thanh Vũ không nhận ra giọng nói của Mạnh Hoài Cẩn đang không tốt, vẻ mặt hưng phấn nói: “Đây là quần áo Thổ Bao tặng cho ta. Huynh ấy tới cửa hàng mua quần áo, sau đó người ta tặng huynh ấy một bộ trang phục của nữ nhân. Thổ Bao ca ca nói trang phục của nữ nhân huynh ấy không dùng được, nên sẽ không đòi tiền ta. Hì hì, ngài nói xem có phải ta rất may mắn không.”

Thì ra là thế!

Tên Trầm Ký Ngôn này, lại dám giở thủ đoạn đùa giỡn, nói dối Hoa Thanh Vũ là được tặng, thật ra hắn đã sắp xếp từ trước rồi?

Tuy rằng Mạnh Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm, lại vẫn có chút mất hứng nói: “Nàng nhận đồ của người khác tặng làm gì. Nàng muốn quần áo mới chẳng lẽ ta sẽ không cho nàng mua sao?”

Thấy bộ dáng Mạnh Hoài Cẩn tức giận, Hoa Thanh Vũ sửng sốt. Có điều nàng rất nhanh đã hiểu được chính mình sai ở chỗ nào.

Xong đời, nàng lại phạm sai lầm rồi .

“Thực xin lỗi.”

Nhanh như vậy đã biết sai rồi? Mạnh Hoài Cẩn có chút nghi ngờ.

“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài nói đúng. Ta không nên vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, mặc dù là tặng cũng không được. Ta sẽ trả lại cho huynh ấy.”

“Ừ, đúng rồi, thiếu quần áo ta sẽ mua cho nàng!” Mạnh Hoài Cẩn vừa lòng, vô cùng cao hứng nói: “Còn có lúc trước đã dặn thợ may đưa vải tới, lát nữa dùng bữa tối xong ta sẽ mang tới phòng cho nàng.”

“Không được!” Hoa Thanh Vũ nhanh chóng xua tay, nói: “Đồ kia ngài không cần cho ta .”

“Sao lại không được?”

“Bởi vì ta không nên vô duyên vô cớ nhận đồ của ngài, Thổ Bao ca ca không thể nhận, Đại tướng quân cũng không thể nhận. Ngài đã đối xử với ta tốt lắm rồi, ta không thể lại nhận không lễ vật của ngài, ta cũng không có gì để trả cho ngài.”

Trong nháy mắt, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy mình đang tự làm tự chịu.

“Về sau nàng cũng không muốn ta tặng đồ cho nàng nữa ư?”

Hoa Thanh Vũ không chút do dự gật đầu.

“Hoa Thanh Vũ, nàng hãy nghe cho kỹ. Đồ của người khác nàng không thể nhận, nhưng đồ của ta tặng thì nàng có thể nhận. Về sau đồ của nàng đều do ta mua cho, biết không?”

Hoa Thanh Vũ nhanh chóng lắc đầu, khoát tay nói: “Không được, ta không thể vô duyên vô cớ nhận đồ ngài tặng. Đó là chuyện chỉ cô nương hư hỏng mới làm.”

“Sao lại vô duyên vô cớ, không phải chúng ta đang hẹn hò sao? Khi hẹn hò nữ nhân nhận đồ nam nhân tặng là chuyện tất nhiên .”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy!” Mạnh Hoài Cẩn mặt không đỏ tim không loạn nói dối: “Hẹn hò với người mình thích, không giống với người khác. Đương nhiên, nữ nhân nhận đồ nam nhân tặng xong, cũng sẽ đáp lễ.”

“Thật vậy chăng? Sao ta chưa bao giờ nghe qua?”

“Nàng đã hẹn hò với nam nhân khác bao giờ chưa?”

Hoa Thanh Vũ lắc đầu.

Mạnh Hoài Cẩn nhướng mày cười nói: “Vậy nên nàng mới không biết, sao tacó thểgạt nàng chứ?”

“Thế lúc hẹn hò nữ nhân không cần tặng gì cho nam nhân sao?”

“Khi ấy nữ nhân chỉ cần hôn nam nhân một cái là đủ rồi.”

Bà nội nó!

Thị vệ cạnh cửa không nghe nổi nữa. Đại tướng quân của bọn họ sao có thể làm như vậy, dám lừa gạt cô nương đàng hoàng nhà người ta?

Vô sỉ!

Hẹn hò là sẽ phải hôn sao? Hoa Thanh Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Mạnh đại công tử tốt với nàng như vậy, chắc sẽ không lừa nàng đâu.

“Đây là chúng ta đang hẹn hò sao?”

“Sao nàng lại quên thế? Nàng với ta cô nam quả nữ cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, không phải hẹn hò thì là cái gì?”

Thì ra là cô nam quả nữ cùng đứng ở một chỗ thật lâu thì là hẹn hò. Vậy vừa rồi không phải nàng và Thổ Bao cũng đang hẹn hò sao ?

“Vậy ta phải hôn ngài một cái sao? Phải hôn hai má sao?”

Mạnh Hoài Cẩn gật gật đầu, thực hiện được âm mưu liền tươi cười nói:“Phải, hôn đi, không cần khách khí.”

Tuy rằng Hoa Thanh Vũ vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nếu Mạnh Hoài Cẩn đã nói, hẳn là đúng như vậy.

“Vậy được rồi, ta hôn.”

Vì thế Hoa Thanh Vũ kiễng mũi chân tiến đến trước mặt Mạnh Hoài Cẩn, in lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

“Như vậy đã được chưa?” Hoa Thanh Vũ hỏi.

Mạnh Hoài Cẩn không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.

Được rồi, xem ra như vậy là được rồi.

Hoa Thanh Vũ cười tủm tỉm lui về, nói: “Hì hì, Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài đang bị choáng váng sao? Hơn nữa mặt của ngài thật là đỏ nha.”

Bi choáng váng còn có tên thị vệ đang đứng ở bên cạnh. Bà nội nó! Một chiêu này quả thật có tác dụng. Thì ra bây giờ cô nương tốt đều bị lừa như vậy.

Lát nữa hắn cũng muốn dùng chiêu này đi tán tỉnh Mộng Điệp!

Mạnh Hoài Cẩn đúng là đang choáng váng.

Lúc trước hắn chỉ nghĩ, nếu Tiểu Hoa chủ động thân mật với hắn thì cảm giác hẳn là rất tuyệt. Nhưng hắn thật không thể ngờ, cảm giác lại tuyệt đến như vậy!

Giống như đang bay lên trời vậy!

Hoa Thanh Vũ cảm thấy Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm nhà nàng đang choáng váng, không nề hà bèn dắt tay hắn, nói: “Mạnh đại công tử, ta dắt ngài đi vào nhà nhé.”

Mạnh Hoài Cẩn vừa mới cảm thấy mình như đang bay lên trời, bây giờ Tiểu Hoa lại còn chủ động nắm tay hắn. Thế hắn mới biết, cái gì gọi là “Thiên ngoại hữu thiên”*.

(*Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người hay có người khác hay hơn. Tương đương với câu tục ngữ "vỏ quít dày có móng tay nhọn" hoặc "cao nhân đắc hữu cao nhân trị".)

Chỉ có điều, có lẽ bởi vì hắn quá hưng phấn chưa kịp phục hồi tinh thần, khiến cho Mạnh đại tướng quân oai hùng của chúng ta không nghe rõ một câu nói cuối cùng của Hoa Thanh Vũ.

Hoa Thanh Vũ nói là: “Lần sau khi gặp Thổ Bao ca ca nhất định phải nhớ hôn hắn một cái.”