Thiên Hiểu

Chương 9




Giết chết Thiên Hiểu thật quá dễ dàng, nhưng quả thật Dục Dao không thể nào làm được. Nàng chưa từng chắc chắn rằng mình sẽ thất bại như lần này…

Phương Nam đương giữa mùa hè, Dục Dao đi tới thành Tử Việt, đây là thành trì mà tàn dư của Hoàng thất chiếm cứ, Thái tử tiền triều đã trở về, sẽ đứng trên thành lâu này tuyên cáo thiên hạ, đem quân tiến lên phương Bắc, khôi phục nghiệp lớn. Dục Dao tưởng tượng rất lâu cũng không thể tưởng tượng ra được cảnh Thiên Hiểu nghiêm trang đứng trên thành lâu sẽ như thế nào…

Nàng ở trọ trong thành mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thiên Hiểu tuyên thệ…

Ngày hè chói chang, trên thành lâu đứng đầy người, Thiên Hiểu mặc long bào đen có thêu rồng đỏ đứng ở chính giữa, đứng bên cạnh hắn là Tĩnh Nam vương và cựu thần đã đón hắn ngày đó…

Có thể là do long bào quá mức trang nghiêm, có thể là tình cảnh hôm nay quá mức trọng đại, Dục Dao nhìn thấy khí thế vương giả trong truyền thuyết trên người Thiên Hiểu, hoặc có thể nói là khí chất con người có từ lúc sinh ra, dẫu cho thời gian có thay đổi thì khí chất ấy vẫn còn in đậm mãi. Nàng đứng ở phía xa xa nhìn hắn, Thiên Hiểu như vậy khiến nàng cảm thấy xa lạ vô cùng, cũng cảm thấy được, tương lai sau này ắt hẳn hắn sẽ là một Hoàng đế tốt…

Dưới thành lâu, vạn người chăm chú, một người đưa cho Thiên Hiểu tấm thánh chỉ được cuộn tròn, Thiên Hiểu đưa tay ra tiếp nhận, nhưng hắn cầm trên tay rồi vẫn không mở ra đọc. Cứ như vậy thật lâu nên người bên cạnh cảm thấy kỳ quái, có người mạo phạm quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy vị Thái tử của họ đang sững sờ mất hồn nhìn một nữ tử đang đứng trong đám đông dưới thành lâu…

“Dục Dao!” Hắn gọi to, lập tức ném thánh chỉ trong tay, cũng mặc kệ mình đang mặc y phục trang nghiêm trên người, bước chân nhảy xuống thành lâu đi tìm nữ tử nọ…

Người bên cạnh hắn liền hốt hoảng, mọi người không màng lễ tiết vươn tay kéo hắn lại, nhưng Thái tử này lại cởi vội chiếc áo long bào mà mọi người đang túm lấy, nhảy xuống thành lâu không chút do dự, mọi người đều kinh hãi, chỉ nhìn thấy Thái tử rơi xuống có một người nhảy vút lên cao, bay vọt về phía trước ôm Thái tử đáp an toàn xuống mặt đất…

“Dục Dao!” Trong tích tắc mắt Thiên Hiểu đã đỏ hoe, “Bọn họ nói, nàng đã bán ta, nàng không cần ta nữa phải không?”

Dục Dao gật đầu, “Vâng.”

Sắc mặt Thiên Hiểu trắng bệch, túm chặt lấy ống tay áo của nàng, kìm nén hơn nửa buổi mới run rẩy thốt lên “Nàng đừng không cần ta nữa, tất cả ta sẽ nghe theo lời nàng.”

Dục Dao bỗng nhiên nở nụ cười: “Thiên Hiểu, vì sao ngươi thích ta, ta đối với ngươi đâu có tốt.” Thiên Hiểu không biết trả lời như thế nào, Dục Dao liền thay hắn trả lời: “Chỉ vì ở trong địa lao quá cô độc, ta lại là người đầu tiên mà ngươi gặp được, cho nên ngươi như người ngốc nghếch bổ nhào đến, thật lòng ngươi cũng không phải thích ta.”

“Thích.” Thiên Hiểu sốt ruột muốn giải thích, nhưng giải thích không rõ ràng lắm: “Ta thật sự thích nàng, ta luôn muốn nhìn thấy nàng, luôn thích gặp nàng, cho nên ta thật sự rất thích nàng, chỉ một mình nàng mà thôi.”

“Thiên Hiểu, thiên hạ này có rất nhiều thứ đáng giá để cho ngươi thích.” Dục Dao nói: “Hôm nay ta sẽ giúp ngươi quét dọn chiếc lá chướng mắt, được hay không?”

Đáy lòng Thiên Hiểu bỗng dấy lên một nỗi hoảng sợ, hắn muốn vòng tay ôm chặt Dục Dao, nhưng Dục Dao lại vươn người nhảy chồm lên, thi triển khinh công đáp lên tường đá của thành lâu, mọi người trên tường thành không ngờ nàng lại bất chợt tập kích như vậy nên đâm ra hoảng loạn, Dục Dao rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang sắc lạnh lóe sáng, chỉa thẳng mũi kiếm vào Tĩnh Nam vương đang đứng giữa vòng vây…

Sát khí trong mắt nàng bừng bừng, chiêu kiếm trí mạng, chỉ công không thủ, phá vỡ vòng vây các thị vệ đang bảo vệ Tĩnh Nam vương, một mũi đâm thẳng cắm phập sâu vào vị trí tim mà Dục Dao rất đỗi quen thuộc. Tĩnh Nam vương bật ngửa về phía sau, máu tươi trào ra khỏi miệng, Dục Dao biết, nhất định người này không sống nổi…

Cùng lúc đó, miệng nàng cũng phun ra máu, nàng bị một thanh kiếm của thị vệ đâm vào ngực, hắn dùng lực đẩy nàng từ trên tường thành ngã xuống mặt đất…

Bầu trời dần dần cách xa vời vợi, Dục Dao đột nhiên nhớ tới ngày đó Thiên Hiểu nói ánh trăng thật gần. Khi đó nàng không cảm nhận được điều này, nhưng bây giờ dường như nàng hiểu rất rõ, một tấc bước lên cao, một tấc hạ xuống thấp, khoảng cách giữa trời và đất khi gần khi xa…

“Bùm”, thế giới trở nên tĩnh lặng…

Đôi mắt đỏ như máu nhìn sắc mặt ngập tràn bi thương sợ hãi của Thiên Hiểu. “Dục Dao… Dục Dao.” Nàng nhìn thấy môi hắn mấp máy, như đang khàn giọng gọi tên nàng, chỉ tiếc nàng không thể nghe được gì nữa, cũng không có cách nào trả lời, máu từ khóe miệng không ngừng trào ra, vẻ mặt Thiên Hiểu tựa như đứa trẻ bị lạc đường vừa hoảng sợ vừa bất lực…

Nàng muốn giơ tay lên xoa đầu hắn, để cho hắn đừng thương tâm, nhưng nàng đã hoàn toàn bất lực…

Hắn rất đau khổ, Dục Dao biết, nhưng rồi đau khổ ấy cũng sẽ qua đi…

Sau này hắn sẽ có nhiều thời gian để ngắm hoa mùa Xuân, mưa mùa Hạ, lá rụng mùa Thu, và tuyết rơi mùa Đông, hắn sẽ cưới được phi tử xinh đẹp, cuộc sống sẽ có thêm nhiều màu sắc, hắn nên có một cuộc sống tốt hơn, mà không phải chỉ nhìn nàng, bị chiếc lá là nàng che mắt…

Thiên Hiểu đối với nàng rất tốt, nàng không biết báo đáp hắn như thế nào, như vậy… Cũng coi như nàng hồi đáp cho hắn một chút…

Trước khi nhắm mắt, đột nhiên Dục Dao nghĩ, nàng nên khiến cho Thiên Hiểu vui vẻ nhiều hơn, không nên khiến cho hắn khi ở bên nàng ngốc nghếch sợ hãi như vậy…

Thật ra thì, nàng cũng rất thích hắn…

= = Hết = =