Thiên Hữu

Chương 51: Hối hận




Khi Dận Hữu đến viện của Dận Chân, không có ai dám ngăn cản y, nhưng làm y ngoài ý muốn là bên ngoài thư phòng lại không có ai coi chừng, y vén rèm lên, chuẩn bị đi vào trong thư phòng thì nghe thấy một nói xa lạ từ trong phòng truyền ra.

“Tứ a ca, việc Thất a ca thú nữ nhi của Tả Đô Ngự Sử đối với ngài phi thường có lợi, chúng ta cũng biết quan hệ giữa ngài và Thất a ca rất tốt, bọn người bên Đại a ca cùng Bát a ca kia đều muốn mượn sức tên Mã Kỳ này, đợi nữ nhi Mã Kỳ đến quý phủ Thất a ca, ông ta tự nhiên sẽ không cùng đám người Bát a ca chung đảng.”

Giọng nói này rất quen thuộc, Dận Hữu nghe ra được người này là Lão sư Cố Bát Đại mà Khang Hi đặc biệt chỉ cho Dận Chân lúc nhỏ, người này tâm tư kín đáo, là một người học rộng tài cao, thật không ngờ người này cùng Dận Chân còn có loại quan hệ như vậy, y không tự chủ thả tay xuống, buông mành, trong lúc nhất thời không biết nên xoay người rời đi, hay là tiếp tục nghe hai người nói chuyện.

“Chỉ là một sườn phúc tấn, tiên sinh không cần lo lắng nhiều như vậy.” Âm thanh của Dận Chân lành lạnh, không có nửa phần cảm xúc.

“Lời ấy sai rồi, nghe nói nàng ta dịu dàng săn sóc, là một người tuyệt vời, rất được Mã Kỳ sủng ái, hơn nữa tuy vạn tuế gia nói là đem vị này làm sườn phúc tấn cho Thất a ca, nhưng khi thành thân lại dùng nghi thức của phúc tấn, còn vị Nạp Lạt gia trước kia, e là. . .”

Dận Chân khẽ nhíu mày, “Việc này không cần bàn lại. . .”

“Thất a ca!”

Âm thanh kinh hô này làm cho Cố Bát Đại cùng Dận Chân đều thay đổi sắc mặt, một người là lo lắng mình tính kế bị chánh chủ nghe được, còn một người là lo lắng mình bị người kia hiểu lầm.

Tiểu Lộ Tử thật không ngờ khi quay lại thì gặp phải Thất a ca, thư phòng của chủ tử từ trước đến nay không cho phép người nào tới gần, hắn chỉ mới đi tới phòng rót một chén trà, sao Thất a ca đã đến? Nhớ tới việc Cố đại nhân đang cùng chủ tử nhà mình bàn bạc trong thư phòng có thể đã bị Thất a ca nghe qua, trên trán Tiểu Lộ Tử không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Mặt Dận Hữu cũng không đổi sắc cười nói: “Ta mới tự hỏi tại sao bên ngoài thư phòng không thấy bóng dáng ai, thì ra ngay cả trà đều đã pha tốt, tiểu tử nhà ngươi thật thông minh, nhưng ngươi làm sao biết hôm nay gia sẽ ghé qua đây?”

Tiểu Lộ Tử lấy lòng cười nói: “Thất gia, ngài tới thật khéo, Cố đại nhân vừa mới đến xem một bộ sơn thủy đồ, bằng không ngài cũng vào nhìn xem.” Nói xong, hắn liền tiến lên xốc màn cho Dận Hữu, cũng nhanh chóng che dấu kinh hoảng ở trong mắt, hắn mặc kệ Thất a ca có nghe thấy gì không, lời này của Thất a ca coi như bảo vệ một cái mạng nô tài nhỏ nhoi của hắn.

“Tứ ca, Cố đại nhân.” Dận Hữu hướng hai người cúi chào, được Cố Bát Đại cung kính đáp lễ, y nhìn lên trên bàn sách, đúng là một bức tranh thủy mặc sơn thủy đồ, nhìn cũng có nghệ thuật, bất quá đối với y, mấy cái thứ văn nhã này từ trước đến nay đều cảm thấy như nhau, cộng thêm trong lòng hiểu được hai người này dùng thuật che mắt, liền mở miệng nói: “Hôm nay không nghĩ tới có thể gặp được Cố đại nhân, hiếm thấy hiếm thấy.” Bình thường Dận Chân cùng Cố Bát Đại qua lại rất ít, thật sự làm cho người ta nhìn không ra hai người có bao nhiêu giao tình.

“Thất a ca nói quá lời.” Cố Bát Đại thấy sắc mặt Tứ a ca không có dị thường, liền biết vị này sẽ không tiết lộ sự tình hôm nay, liền mở miệng cười: “Hôm nay biết quý phủ Tứ a ca có một bức trân phẩm, hạ quan càn rỡ liền đến quấy rầy Tứ a ca, là hạ quan không phải.”

“Mấy thứ nhã trí này dĩ nhiên là làm cho người ta yêu thích rồi.” Dận Hữu ngồi xuống một cái ghế khắc hoa bên cạnh, đúng lúc này Tiểu Lộ Tử dâng trà tiến vào, Cố Bát Đại liền mượn cơ hội này cáo từ, trong thư phòng giờ đây chỉ còn lại hai người.

Dận Chân quét mắt qua mắt bàn, thấy Dận Hữu ngồi ở một bên uống trà, mở miệng nói: “Sao hôm nay lại tới đây?”

Nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, Dận Hữu muốn nói rồi lại thôi, cười lắc đầu: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là nhàm chán liền chạy sang đây xem xem.”

Dận Chân đem bức tranh để qua một bên rồi cuộn vào trong ống sứ: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, tựa hồ không quá cao hứng, Phú Sát gia kia. . . Ngươi không thích?”

“Người do hoàng a mã chỉ, làm sao không thích.” Dận Hữu đặt chén trà xuống, chân mày cau lại: “Chỉ e cha vị tiểu thư này như vậy, vậy thì. . .”

“Ngươi không cần lo lắng.” Dận Chân cười khổ: “Tứ tẩu ngươi đã từng thấy qua vị Phú Sát gia này, diện mạo rất được.” Cũng bởi vì đó là một nữ tử tốt như vậy, hắn mới lo lắng, lại cảm giác mình thật sự không đúng, chính mình có được một phúc tấn hiền lành, chẳng lẽ thật sự muốn Thất đệ vẫn có một phúc tấn như Nạp Lạt gia sao?

Cũng đã đem lời dẫn tới trên người Mã Kỳ, nhưng Dận Chân vẫn không nói gì khác, trong lòng Dận Hữu có chút ngoài ý muốn, dù sao Dận Chân và mình cũng là huynh đệ tình sâu, y cùng Phú Sát Thị thành thân, đối với Dận Chân mà nói chính là một chuyện tốt, hơn nữa chuyện này cũng không phải chuyện gì không thể mở miệng, vì sao Dận Chân lại không mở miệng?

Đối với những nữ nhân cổ đại này, Dận Hữu đã không còn nghĩ họ là mấy bé gái nhu nhược như trước kia nữa, nâng chén trà lên uống một ngụm, y lười biếng mở miệng: “Được hay không thật ra không thành vấn đề, chỉ cần không phải như Mã Kì đại nhân, ta liền thỏa mãn.”

Dận Chân trầm mặc không đáp, Dận Hữu ngẩng đầu nhìn hắn, rồi đứng dậy tìm một quyển sách, ngồi xuống ghế thái sư, co người lại, thoải mái xem sách.

Thấy Dận Hữu như vậy, Dận Chân cũng không đi quấy rầy, phối hợp làm việc, loại hình thức ở chung này, hai người đã sớm quen thuộc.

===================== Thành thân phân cách tuyến =======================

“Phúc tấn, thuốc đã sắc tốt, thỉnh dùng.” Lão ma ma bưng chén thuốc, vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng.

Mẫn Huệ buông đồ thêu trong tay xuống, nhìn nước thuốc trong chén sứ gần như là màu đen, sắc mặt tái nhợt bưng bát lên uống, thuốc rất đắng, nhưng lại không có mứt hoa quả, không có đường cục, cũng không có ai cẩn thận hầu hạ.

Nàng không còn là nữ nhi của Nạp Lạt gia, cũng không còn là phúc tấn trong quý phủ của Thất a ca nữa. Nàng đã từng rất không cam lòng, nàng là nữ nhi của Nạp Lạt gia, vốn có thể được chỉ cho một nhà quyền quý thông thường, hay xa hơn là làm một phúc tấn cao cao tại thượng, thế mà lại thành phúc tấn của một hoàng tử không được vua sủng, còn là một kẻ tàn tật.

Thất a ca, Ái Tân Giác La Dận Hữu, rõ ràng có một khuôn mặt đẹp như vậy, vì sao lại có một cái chân xấu xí như thế kia, bàn chân trắng bệch biến dạng, còn có vết sẹo dữ tợn kia, vào cái ngày động phòng hoa chúc đó, ký ức của nàng về cái chân đó là rõ ràng nhất.

Kỳ thực Thất a ca là một người ôn hòa, nói chuyện hay làm việc đều mang theo một loại thân thiết không nói nên lời, khiến nàng dần dần quên mất cái chân khó coi kia của Thất a ca, nhưng nàng thật không ngờ, vị Thành phi kia lại không thích nàng. Bởi vì nàng cùng Huệ phi nương nương cùng họ, hay bởi vì mẫu gia nàng thế lực không đủ hiển hách, bằng không vì sao Thành phi trừ lần đầu tiên mình đến thỉnh an, về sau đều là lãnh lãnh đạm đạm, thậm chí nói là không có chuyện quan trọng thì không cần truyền bài tử tiến cung thỉnh an.

Tất cả mọi người nói, Thành phi nương nương là người đôn hậu ân cần, nhưng nàng lại cảm thấy nữ nhân này thật ra là người lạnh nhạt đến đáng sợ, thậm chí ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo chán ghét, cho nên sau đó không lâu, quý phủ lại nhiều hơn một cách cách, chính là nô tài của mẫu gia Thành phi.

Nàng là phúc tấn, nàng vào cửa trước, vì sao một thị thiếp nhỏ nhoi kia lại mang thai. Đây coi như là một cái tát thật mạnh vào mặt nàng, còn có vào mặt Nạp Lạt gia. Nàng biết Đại a ca và Thất a ca bất hòa, Đại a ca vì Thất a ca mà bị khiển trách, cho nên quan hệ của Thành phi và Huệ phi luôn lãnh đạm. Nàng chỉ là một con cờ của Nạp Lạt gia, nhưng lại tự mình đi nhầm quân cờ, vốn có cơ hội trở thành phúc tấn của hoàng tử khiến người khác phải cực kỳ hâm mộ, lại kiên quyết lãng phí sự bao dung và ôn hòa của Thất a ca dành cho nàng nửa điểm cũng không dư thừa.


Nàng chỉ hận thủ đoạn của mình không tốt, mới để cho Thất a ca phát hiện cách cách và hài tử trong bụng là do nàng động tay chân. Cuối cùng, rơi vào kết quả như vậy.

Nàng biết mình không thể trở về nữa, nàng biết thuốc mình uống có vấn đề, nàng cũng biết mình ngày càng suy yếu. Nếu có người hỏi nàng có hối hận không, nàng nhất định sẽ trả lời là hối hận. Nhưng không có ai hỏi nàng như vậy, cũng không có ai đến thăm nàng, ngay cả người bên mẫu gia dường như cũng quên mất sự tồn tại của nàng.

Hãm hại huyết mạch hoàng thất, đây là tội của nàng, người Nạp Lạt gia giờ phút này sợ là hận không thể đem tên nàng xoá đi, hận không thể chưa từng có nữ nhi như nàng, nàng thật sự rất hối hận, hối hận thủ đoạn của mình không đủ cao, hối hận chính mình không giữ lấy tâm Thất a ca, hối hận vì đã đánh giá quá cao bản thân.

Buông chén thuốc xuống, nàng cười khổ, thôi, đây cũng là số mệnh đi, ít nhất trên hoàng thất ngọc điệp, vĩnh viễn có tên Nạp Lạt Mẫn Huệ, phúc tấn của Thất a ca Ái Tân Giác La Dận Hữu cũng chỉ là nàng. Mặc dù ngày sau sẽ có nữ nhân khác ngồi lên vị trí đó của nàng, nhưng đó cũng chỉ là kế phúc tấn, chung quy lần này nàng cũng không uổng công.

Nhưng… vẫn cảm thấy không cam lòng a, nàng bụm mặt, hu hu khóc ra tiếng, lão ma ma đứng bên cạnh không chút biểu tình nhìn một màn trước mặt, tựa hồ loại biểu tình tuyệt vọng này đã xem nhiều lần, đã không còn động tới lòng trắc ẩn đối với nàng nữa.

“Phúc tấn, gia tới thăm ngươi.” Âm thanh của một tiểu nha hoàn từ ngoại thất truyền đến, nàng chợt ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô. Một thiếu niên mặc áo bào trắng đứng ngay màn, trên người còn khoác thêm một kiện áo lông tuyết hồ, trên mũ còn viền da cáo khảm ngọc thạch, càng tôn thêm nét ôn nhuận trên khuôn mặt dễ nhìn đó.

“Gia.” Âm thanh của nàng khàn khàn, lại chảy không ra một giọt nước mắt.

“Sớm biết như thế, sao ngươi lại. . .” Dận Hữu đi đến bên người nàng, muốn đưa tay vỗ đỉnh đầu nàng, nhưng nghĩ đến thai nhi đã chết kia, cuối cùng tay vẫn chậm rãi thu trở về, y sắp thú sườn phúc tấn vào cửa, cho nên y biết, nữ nhân này sống không được bao lâu nữa, cho dù y muốn nàng sống, nhưng vị Khang Hi trong cung kia, còn có Thành phi, sẽ không để nàng vẫn chiếm lấy vị trí phúc tấn này, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ tội sát hại huyết mạch hoàng thất của nàng.

“Trời lạnh, ta mang cho ngươi một ít áo da cùng rau quả.” Dận Hữu thở dài, “Ngươi. . . sống cho tốt đi.”

Mẫn Huệ ngẩng đầu nhìn y, tự giễu mở miệng: “Ngươi biết ta không thể trở về nữa, cần gì phải làm điều dư thừa.”

Biểu tình trên mặt Dận Hữu vẫn không thay đổi, bước vài bước sang bên cạnh, nhìn bức tranh Quan Âm trên tường nói: “Từ khi ngươi vào cửa, ta chưa từng gây khó xử cho ngươi, có một chút sự tình ta có thể dễ dàng tha thứ, nhưng hoàng thất lại dung không được.”

“Ha ha.” Mẫn Huệ cười đến chảy nước mắt, “Làm ta khó xử? Ta ở trong phủ ngay cả cơ hội quản phủ cũng không có, ngươi còn nói chưa từng gây khó xử ta?”

“Ta sẽ không để cho nữ nhân Nạp Lạt gia quản chuyện của quý phủ ta.” Dận Hữu quay đầu lại nhìn nữ nhân cười đến mức sắc bén, chậm rãi mở miệng: “Ta từng nghe nói, phu nhân Nạp Lạt thỉnh thoảng có truyền bài tử đến thỉnh an Huệ phi nương nương.”

“Ngươi?!” Mẫn huệ bỗng dưng mở to hai mắt, “Thì ra từ đầu đến cuối ngươi đều phòng bị ta?!”

Dận Hữu nhìn bức tranh Quan Âm đại sĩ phổ độ chúng sinh, giận dữ nói: “Nếu ngươi hiểu chuyện một chút, cũng sẽ không thành cái dạng này?”

“Đừng nói đường hoàng như thế, cũng do Thất a ca thẳng thắn, cùng các a ca khác giao hảo lại không kết đảng.” Mẫn Huệ đứng lên, “Nhưng bọn họ cũng không biết, vị Thất a ca ngay thẳng này cũng là người của Thái tử và Tứ a ca.”

Dận Hữu cũng không muốn cùng Mẫn Huệ tranh cãi, mặc dù y không phải là người của Tứ a ca, nhưng xác thực chốn chốn phòng bị người của Nạp Lạt gia, ai biết trước khi Khang Hi chỉ hôn, Huệ phi đã làm gì?

Mẫn Huệ bước lên trước vài bước, đứng gần người đang đứng trước bức tranh Quan âm, nhẹ giọng nói: “Ngươi sợ Đại a ca tính kế ngươi, nhưng Thái tử và Tứ a ca cũng tính kế ngươi, một a ca chân què như ngươi thật đáng thương, thật sự là đáng thương.”

Dận Hữu xoay người nhìn Mẫn Huệ cách mình ba bước chân, trong mắt không có nửa phần tức giận, đối với việc Mẫn Huệ chọc giận mình, y căn bản không thèm quan tâm: “Mẫn Huệ, ngươi vẫn chưa rõ sao, từ cái ngày ngươi gả cho ta, mạng của ngươi liền chốt trên người của ta, từ đầu đến cuối, đều là do ngươi đi sai.”

“Là do ta sai lầm sao?” Mẫn Huệ kinh ngạc nhìn Dận Hữu, trâm bạc trong tay rơi trên mặt đất, toàn thân giống như mất đi linh hồn, gắt gao nhìn người trắng ngọc phía trước, “Là ta. . . sai lầm rồi.”

Dận Hữu nhìn trâm bạc rơi xuống trên mặt đất, thật không ngờ nữ nhân này lại ngu ngốc đến thế, nếu mình ở trong này bị thương, mẫu gia của nàng liền thật sự toi đời.

Mẫn Huệ khóc đến thập phần thương tâm, tiếng khóc giống như là lữ nhân lạc đường, tiêu hao hết khí lực cuối cùng, đến phút cuối mới phát hiện đấy là một vực đen sâu thẳm, không có tương lai.

Dận Hữu trầm mặc nhìn nàng, sau đó xoay người ra cửa, một bông tuyết rớt trên mặt của y, y ngẩng đầu nhìn phía chân trời, tuyết đã bắt đầu rơi?

Mấy ngày sau, Mẫn Huệ mặc áo lông hồ, tay cầm một cái noãn lô đứng ở trong sân, nghe bên ngoài loáng thoáng truyền đến âm thanh thổi sáo gảy đàn, bông tuyết nhuộm trắng cả tóc cũng không phát giác.

“Phúc tấn, tuyết lớn, xin ngài mau trở về phòng.” Lão ma ma đi đến bên cạnh nàng, âm thanh cứng nhắc mở miệng: “Kính xin người bảo trọng thân thể.”

Mẫn Huệ quay đầu nhìn ma ma, khẽ cười nói: “Sớm muộn gì cũng phải chết, bảo trọng hay không có cái gì khác biệt?”

Lão ma ma ngừng nói, lông mày giật giật, cũng không tái mở miệng, đứng ở dưới mái hiên nhìn nàng.

“Bên ngoài có người thành thân?” Nàng cười hỏi.

“Hồi phúc tấn, lão nô không rõ.”

“Nghe nói hôm nay gia thành thân với sườn phúc tấn, là nữ nhi Mã Kỳ đại nhân?”

“Hồi phúc tấn, lão nô không rõ.”

“Đúng rồi, ngươi cũng ở trong viện với ta.” Nàng cong khóe miệng cười, “Tất nhiên ngươi không biết rồi.”

Tiếng hỉ nhạc càng ngày càng gần, nàng kinh ngạc nghe, sau đó tiếng hỉ nhạc từ từ biến mất, một đầu tóc đen của nàng đã bị tuyết phủ kín thành màu trắng.

Giờ khắc này, nàng rõ ràng là đang cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.

Hiện, nàng rất hối hận.