Thiên Hữu

Chương 56: Huynh đệ tình thâm




Cuối tháng năm, khí trời trong thành Bắc Kinh dần nóng lên.

Dận Hữu đang ngồi trong thư phòng thì Phúc Đa vội vội vàng vàng chạy vào nói Tam a ca ở trong hậu cung bất kính với phi tần khác, còn nói Tam a ca trách móc hạ nhân quá mức nặng nề, khiến vạn tuế gia vô cùng không vui.

Những ngày gần đây, Tam a ca quả thật là ngôn hành bừa bãi, lúc trước Thái tử từng trêu Khang Hi mất hứng, sau đó Mẫn quý phi lại bị bệnh nặng, rõ ràng lần này Tam a ca làm lão gia tử càng thêm không vui rồi.

“Được rồi, dù sao mấy chuyện này cũng không có quan hệ gì với gia, bọn họ thích náo thế nào thì náo thế đó đi.” Dận Hữu chậm rãi uống một ngụm trà, mới nói tiếp: “Ngươi đi báo cho phúc tấn, nói nàng dặn bọn hạ nhân trong phủ nên đem miệng đóng chặt, nếu miệng không nghiêm, mang ra ngoài đánh, dù sao quý phủ của gia, tiền mua quan tài cho đám miệng tiện đó cũng dư dả.”

“Dạ.” Tâm của Phúc Đa cũng không yên, dạo gần đây các a ca ngày càng không thích hợp, hắn cũng không dám buông lỏng, lĩnh mệnh xong liền rời khỏi phòng, đi nhanh đến viện của phúc tấn.

Đợi thư phòng khôi phục lại sự im lặng, Dận Hữu buông sách xuống, đưa tay xoa mi tâm. Không biết sau khi trở về nhà mẹ đẻ Cẩm Tố đã nói gì, trên triều đình Mã Kỳ không còn đứng về phe a ca nào nữa, cũng có vài phần theo phe hoàng thượng (=]]). Kết quả như thế đã tốt lắm rồi, Mã Kỳ có tài như vậy, chỉ cần không thiên vị vị a ca kia là được, về những cái khác, y tin tưởng Tứ ca đều có biện pháp xử lý.

Gần đây, quan hệ của Tứ ca và Dận Tường ngày càng thân thiết, quan hệ của Thập Tứ cùng Tứ ca cũng không tồi, ngón trỏ bên phải của y gõ nhẹ xuống mặt bàn, cuộc tranh giành ngôi vị này sớm muộn gì cũng phải bắt đầu, rồi nó cũng phải kết thúc thôi, y đành chờ vậy.

Tháng bảy, Mẫn quý phi vì bệnh nặng mà qua đời, đế vương ấn theo lễ của Hoàng quý phi mà mai táng cho nàng, nhưng không có gia phong, khi còn sống nàng là Mẫn quý phi, sau khi mất vẫn là như vậy.

Dận Hữu nhìn Thập Tam ở trên linh đường khóc đến thương tâm, trong lòng cũng cảm thấy chua xót, tại hậu cung, hoàng tử còn ở tuổi thành niên mà mất đi sự che chở của ngạch nương, vẫn không dễ sống chút nào. Y đi đến bên người Thập Tam, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh, bồi Thập Tam đốt vàng mã.

“Thất ca?” Thập Tam dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn thiếu niên mặc trường bào nhạt màu bên cạnh, hắn quật cường dùng tay xoa xoa nước mắt hai bên má, hiển nhiên không muốn y thấy vẻ chật vật của mình rồi.

“Thập Tam đệ, thỉnh nén bi thương.” Dận Hữu đem từng tờ từng tờ vàng mã cho vào chậu than, thấp giọng nói, “Người chết sớm đều phải quay trở lại nơi đã sinh ra, khi đi một lần, ai cũng phải quay trở về. Là phận con, ngươi đau lòng là đúng, nhưng đừng quá đau lòng mà làm tổn thương thân thể mình, bằng không khi Mẫn ngạch nương trở về, người sẽ lo cho ngươi, chẳng phải như vậy càng làm Mẫn ngạch nương thêm không an tâm sao?”

Hai mắt Thập Tam ướt sũng nhìn Dận Hữu, không nói gì.

Dận Hữu vỗ vỗ lưng hắn, “Thập Tam là một nam tử hán, tương lai lại là một Ba Đồ Lỗ*, phải kiên cường dũng cảm mới đúng.”

Ba đồ lỗ là tiếng mông cổ, Hán ngữ được phiên dịch từ tiếng Mông Cổ là bạt đô. Trong tiếng Mãn, ý chỉ “Dũng tướng”, bắtđầu từ Minh triều, tộc Nữ Chân đã sử dụng danh hiệu này. Sau lại trởthành một loại phong hào vinh dự của Thanh triều. Vào thời Thanh triều, phòng hào Ba Đồ Lỗ được chia làm hai loại, một loại chỉ có ba chữ “Ba Đồ Lỗ“, một loại khác thì trước ba chữ “Ba Đồ Lỗ” thìthêm Hán Văn hoặc Mãn văn vào.

Đứng ở ngoài linh đường, Khang Hi nhìn hai huynh đệ cùng nhau quỳ gối kia, không có tiến lên, chỉ lẳng lặng đứng ở trong viện nghe cả hai trò chuyện, đám cung nữ thái giám đều ngậm miệng cúi đầu đứng ở một góc.

“Thất ca, hôm nay Tứ ca cũng nói với ta, ngạch nương không muốn thấy ta khóc.” Thập Tam khóc thút thít nói, “Nhưng, về sau ta sẽ không còn được gặp lại ngạch nương nữa rồi, sẽ không được ăn điểm tâm do ngạch nương làm, còn có mũ da. . .”

Tuy Thập Tam là người thông tuệ, nhưng vẫn còn là đứa trẻ nhỏ tuổi, đả kích lần này đã vạch trần bộ mặt thật của hắn, trên đó chỉ còn lại có bi thương.

“Đừng khóc.” Dận Hữu nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của Thập Tam vì khóc mà vo thành một nắm, y rút một cái khăn màu trắng ra lau nước mắt trên mặt hắn, “Ngươi là đệ đệ của ta, mặc dù ngày sau không còn Mẫn ngạch nương nữa, ta vẫn hảo hảo chiếu cố ngươi, còn có Tứ ca, tuy mặt hắn luôn lạnh lùng, nhưng đối với ngươi cũng rất tốt, ngươi như vậy không phải là làm hắn thêm lo lắng sao. Các huynh trưởng khác cũng là người rộng lượng, không có ngạch nương, nhưng còn có hoàng a mã a, còn có cả huynh đệ chúng ta nữa.”

“Thất ca!” Thập Tam nằm úp sấp trên người y, khóc ra tiếng.

Tiện thể lôi những huynh đệ khác ra cũng chỉ là nói khách sáo, Dận Hữu không muốn để người ta mượn cớ mà bắt chẹt y. Y thở dài, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lưng Thập Tam, trải qua chuyện lần này, Thập Tam chắc sẽ trưởng thành không ít.

Khang Hi không làm kinh động hai huynh đệ, mang theo người hầu hạ phía sau xoay người ly khai, trên đường đi, thần sắc hắn đều là ủ dột, Lý Đức Toàn đi theo phía sau hắn cùng với một đám cung nữ thái giám đều không dám thở mạnh.

Khang Hi hiểu rất rõ, thật tình khuyên giải, an ủi Thập Tam chỉ có hai người, một người là lão Tứ, người kia là lão Thất, Thập Tứ cũng thường xuyên đến làm bạn với Thập Tam, nhưng chung quy nó vẫn còn nhỏ tuổi, căn bản là không biết trấn an người khác như thế nào.

Đứa con thứ bảy chân thọt của hắn, đúng là quan tâm đến huynh đệ hơn những huynh đệ khác nhiều, điều này làm cho một a mã như hắn không khỏi có chút buồn bã. Hắn cưng chiều lão Đại, lão Đại tự mãn tự đại. Cưng chiều lão Nhị thì lão Nhị càng ngày làm việc càng xa xỉ vô độ, còn cưng chiều lão Tam, gần đây lão Tam cũng càng ngày càng liều lĩnh. Còn lão Tứ, chính mình đối với nó không tốt lắm, cũng vô cùng khắc nghiệt, nhưng thật không ngờ lão Tứ lại luôn là người giải quyết sự tình đến nơi đến chốn, xử lý công việc trong hộ bộ cũng tinh tế chỉnh tề, thậm chí còn làm cho quốc khố trong hai năm nay tăng lên không ít. Lão Thất. . . bản lĩnh không rõ, nhưng tâm lại rất tốt.

Lão Bát. . . Khang Hi nghĩ đến nhi tử chu toàn kia, không khỏi có chút nhíu mày, sau khi trở về Càn Thanh cung, hắn viết vài tranh chữ, nhưng lại cảm thấy bất mãn vô cùng, cuối cùng uống một ly trà lạnh, rồi cầm lấy tấu chương để phê.

Cuối tháng bảy, Mẫn quý phi được hạ táng, trong hậu cung cũng chỉ tỏ ra vài phần thái độ không rõ ý tứ.

Giữa tháng tám, thời tiết vẫn rất nóng, Dận Chân lại nhận được một tin tức, một tiểu thiếp ở quý phủ Tam a ca có thai, nhưng lại “không cẩn thận” mà mất.

Nghe tin, Dận Tường cùng Dận Hữu cũng đã ở trong sân, sau khi nghe xong, sắc mặt Thập Tam liền trở nên cực kỳ khó coi, “Hài tử kia bao lớn?”

Người tới báo tin thấy sắc mặt khó coi của Thập Tam, liền cẩn thận nhìn thần sắc của chủ tử nhà mình, mới ấp a ấp úng nói: “Nghe nói, còn chưa đầy tháng.”

“Hảo cho một cái Tam ca!” sắc mặt Thập Tam càng trở nên xanh mét, ngạch nương của hắn tuy không phải là người đứng đầu hậu cung gì đó, nhưng cũng là quý phi, ít nhất ban ngày hoàng tử không được cạo râu tóc, trong trăm ngày không được chạm thanh sắc, hảo cho một Tam ca như hắn, làm cho nữ nhân trong phủ mang thai chỉ vài ngày sau khi ngạch nương mình mất.

“Thập Tam đệ, ngươi đừng tức giận mà làm hư tổn thân thể của mình.” Dận Hữu thấy sắc mặt Dận Tường ngày càng khó coi, thầm nghĩ không ổn, liền cho người tới báo tin lui xuống, đưa cho Thập Tam một chén trà, rồi hạ giọng nói, “Ngươi vì vậy mà phát bực, đối với chính ngươi không có lợi, không nên vọng động.”

Thập Tam uống một ngụm trà ấm, hít thở sâu mấy lần, mới đem lửa giận trong lòng ép xuống, sắc mặt cũng dần dễ nhìn một chút, tay nắm chặt chén trà nói: “Thất ca, ngươi nói đúng, là ta quá xúc động rồi.”

Dận Chân đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, không nên tiếp tục cái đề tài này, “Giữa trưa ta gọi người làm chút thức ăn nhẹ, mấy ngày gần đây ngươi gầy đi không ít, cho ngươi bồi bổ thân mình một chút.”

Thập Tam gật gật đầu, thấy sự lo lắng trong mắt Tứ ca cùng Thất ca, trong lòng hắn vô cùng ấm áp, rốt cuộc mình vẫn còn có hai vị ca ca này, họ rất tốt với mình.

Sau khi hòa hoãn tinh thần được một chút, Thập Tam đột nhiên nói: “Thất ca, mấy ngày trước ta ở trong cung không cẩn thận nghe được Cửu ca nói vài lời không tốt với ngươi, ngươi cùng Cửu ca đã xảy ra chuyện gì?” Trong ấn tượng của hắn, tuy Thất ca không cùng với các huynh đệ khác qua lại thân cận, nhưng coi như là đối xử ôn hòa, sao lão Cửu lại không ưa Thất ca như vậy được.

Đối với lão Cửu Dận Đường, Dận Hữu cũng quá mức để ý, y nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta với Cửu đệ rất ít ở chung, chuyện trước kia cũng nhớ không rõ lắm, hình như hồi nhỏ hắn dùng roi đánh một tiểu thái giám hơn mười tuổi, vừa đúng lúc ta đi ngang qua, liền bảo hắn dừng tay, không ngờ việc nhỏ như vậy cũng làm hắn ghi hận đến nay.” Y nhớ lúc trước mình nói chuyện với ngữ khí vô cùng ôn hòa, cũng không có bày ra vẻ đang giáo huấn, không hiểu tại sao lại khiến Lão Cửu không vui.

Thật ra Dận Chân hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn cũng không nhiều lời, hắn đưa một tách trà cho Dận Hữu, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Tính tình lão Cửu vốn ương ngạnh, ngươi đừng suy nghĩ nhiều về hành vi của hắn làm gì, lãng phí đầu óc của ngươi thôi.”

Tiếp nhận tách trà rồi uống một ngụm, Dận Hữu cười gật đầu, “Lời này có lý, dù sao ta với bọn họ cũng cách nhau một tầng, nếu so về thân thiết, cũng là có các ngươi cùng Thập Tứ thôi, Tiểu Thập Tam a, nếu ngày sau ngươi dám cư xử giống lão Cửu, ta nhất định sẽ giáo huấn ngươi.”

Cái này làm Thập Tam bất mãn thật rồi, hắn nhíu mày nói: “Thất ca, sao ngươi không nói ngày sau Tứ ca sẽ đối xử với ngươi giống như Cửu ca?”

Dận Hữu đưa tay kéo khuôn mặt tròn tròn dễ nhìn lại trắng nõn của Thập Tam, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta tin tưởng Tứ ca, hắn sẽ không như vậy.”

Thập Tam đẩy móng vuốt của Dận Hữu ra, vốn muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy Tứ ca đứng ở phía sau Thất ca với vẻ mặt mỉm cười, cái gì cũng không nói, không biết có phải hắn lỗi giác hay không, Thất ca ở trước mặt Tứ ca dường như phá lệ không tập trung, mà Tứ ca cũng phá lệ ôn hòa hơn. Hắn nhìn trái một cái, lại liếc thêm cái nữa mới cúi đầu tránh qua, né móng vuốt của Dận Hữu.

Đầu tháng chín, người của Thành quận vương không đủ một trăm ngày giỗ của Mẫn quý phi mà tự ý cạo đầu, Khang Hi giận dữ, giáng xuống làm bối lặc, đồng thời ban cho Thập Tam a ca hàng loạt thứ quý giá, một tháng sau, đối với Thập Tam a ca càng không che giấu yêu thích.

Không đủ trăm ngày mà cạo đầu, tội này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấu chốt là xem đế vương có truy cứu hay không, sau khi được tấn phong Quận Vương, Tam a ca làm việc liều lĩnh, chung quy đã làm Khang Hi tức giận không ít, kết quả lần này cũng không phải chuyện gì khó lý giải. Dận Hữu uốn người trên ghế thái sư, nghe Tiểu Lộ Tử hồi báo với Dận Chân, lười biếng nghĩ, nhóc này không biết từ điệu thấp là như thế nào mà, vì vậy gặp xui xẻo là đúng.

Dận Chân thấy bộ dáng lười biếng của Dận Hữu, liền nói: “Nếu ngươi mệt nhọc, cứ đi nằm ngủ đi, gian phòng bên cạnh phòng ta cũng đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi.”

“Chuyện của hộ bộ. . .” Dận Hữu phất phất một xấp giấy, công việc của y kỳ thật không trọng yếu, đơn giản chỉ là sửa sang lại vài thứ mà thôi.

“Để đó đi, ta làm thay ngươi.” Dận Chân khoát tay, “Đệm, giường, chăn và huân hương trong phòng kia đều là thứ ngươi từng dùng, nếu có cái gì không thích, gọi người đổi cho ngươi, dù sao hạ nhân ở quý phủ ta cũng đem ngươi coi như là một nửa chủ tử ở đây rồi, ngươi cũng không cần phải khách khí.”

Dận Hữu có đôi khi đến quý phủ của hắn, muốn ăn cái gì trực tiếp phái người đi phân phó một tiếng, ngay cả y tới đây đều không cần thông báo. Hắn rất hài lòng với tình trạng hiện nay, ít nhất Dận Hữu đã muốn càng ngày càng quen tới nơi này, thậm chí có thời điểm sẽ ngủ lại ở quý phủ của mình.

Nhìn người vừa ngáp vừa đi ra ngoài cửa, Dận Chân nắm chặt bút lông trong tay, tự nhủ, không nên gấp không cần phải gấp, nhất định phải tính toán tốt mọi thứ, hắn không muốn bởi vì phần tình cảm này của mình mà hại Dận Hữu phải chịu khổ cả đời.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, nếu để hoàng a mã biết việc này, người bị hy sinh lớn nhất có thể là Dận Hữu, đây cũng là kết quả mà hắn không mong muốn nhất.

Yêu một người, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm hết tất cả mọi thứ cho người đó, nếu như không thể, không có tư cách để nói yêu.