Thiên Hữu

Chương 64: Giết tâm




Vài ngày sau, tất cả mọi người biết việc Đại a ca bị hoàng thượng chán ghét, cho dù hiện tại đã không còn Thái tử làm đối thủ của hắn nữa.

Mấy năm trước, bởi vì Minh Châu bị Khang Hi chèn ép mà thế lực của Đại a ca đã bị tổn hại hơn phân nửa, nay Khang Hi lại tỏ thái độ chán ghét đối với hắn, người của Đại a ca liền hoàn toàn chi năm xẻ bảy, mà tin đồn nói Bát a ca Dận Tự ngày sau đại quý cũng lan truyền rộng rãi, toàn bộ người trong kinh thành đều chờ tin tức từ hoàng gia dù là đang hoảng loạn hay đang nóng lòng muốn xem kết quả.

Trên triều, không ngừng có đại thần đứng ra nói tấu trình muốn Khanh Hi nhanh chóng lập Thái tử, mà danh tiếng của Bát a ca ngày càng cao, thậm chí có người còn trực tiếp tâu chiết tử thỉnh hoàng thượng lập Bát a ca làm Thái tử.

Động tác của Bát a ca càng lúc càng lớn, lớn đến mức gần như một nửa quan viên trên triều cũng bắt đầu ủng hộ hắn làm Thái tử, nhưng Khang Hi vẫn không nói gì, những quan viên này chỉ có thể vào thời điểm thượng triều mỗi ngày mà dâng tấu một lần.

Dận Hữu đã sớm dặn người của quý phủ không tiếp đãi khách nhân, cũng không thu lễ vật, y đang tỏ rõ thái độ của mình, hết thảy mọi chuyện đều không có quan hệ đến y.

Có đôi lúc Tứ a ca sẽ tới Hàm An Cung vấn an Thái tử, giống như hai người thật sự là hảo huynh đệ, chỉ là thời gian hắn ở lại đó rất ngắn, mang theo sách hoặc một ít đồ chơi nhỏ cho Thái tử để hắn buông tâm. Ngoài việc này ra, mỗi ngày Dận Chân đều im lặng đi đến hộ bộ làm việc, làm xong liền về nhà, hoàn toàn không tham dự vào chuyện lập Thái tử này, giống như đối với hắn, làm tốt bổn phận đó mới là chuyện quan trọng nhất, những sự tình khác không có quan hệ gì đến hắn.

Dận Hữu cầm một cái trống bỏi chơi đùa với nhi tử mới hai tháng của mình, trong đầu lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, tuy y không nhớ rõ Thái tử đầu tiên bị phế vào năm nào, nhưng trong ấn tượng của y, thời điểm Thái tử đầu tiên bị phế, Dận Chân không còn trẻ như vậy, nhưng cũng đã quá lâu rồi, y không biết đây là do mình nhớ lầm, hay là lịch sử đã rẽ sang lối khác.

Nhi tử này là do Cẩm Tố sinh hạ vào hai tháng trước, bây giờ còn chưa có tên, tuy trong đầu y đã nghĩ ra vài cái tên, nhưng xét thấy tâm tình gần đây của Khang Hi không được tốt lắm, y cảm thấy vẫn nên chờ tâm tình Khang Hi tốt lên rồi đem tên báo lên cũng không muộn.

Tiệc đầy tháng cũng được làm rất đơn giản, cũng may Cẩm Tố không có gì bất mãn, nàng là nữ nhân rất thông minh, biết sự tình gì nên làm, vào sự tình gì không nên làm.

Y ngủ với Ba Nhĩ Đạt và Phú Sát Thị thật sự rất ít, cùng Cẩm Tố chung giường cũng không nhiều, nay đã có một trưởng tử, ít nhất có thể làm cho ngạch nương yên lòng. Mấy tháng trước được tin Phú Sát Thị có thai, điều này làm cho Dận Hữu có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trước tình yêu, thân thể và tinh thần phải trung thành, nhưng là người của hoàng gia, không có con nối dòng là điều rất tai họa, y cũng hiểu được điều đó. Cho dù hiện nay y cùng với Dận Chân sống chung, cũng không dám quá mức vô cùng thân thiết, lấy tuổi tác hiện tại của y mà nói, nếu còn không có con nối dòng, mà Khang Hi lại biết tình cảm của y và Dận Chân, chỉ sợ kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là chết bất đắc kỳ tử.

Phần tình cảm, bình thường đã khó, ở hoàng gia lại phải lo lắng đủ bề, dù sao họ cũng hiểu rõ sự tồn tại của nó, đây không phải tình yêu lãng mạn như trong các truyện tiểu thuyết, mà là chỉ cần có yêu, con người có thể tha thứ hết thảy.

Chọc chọc khuôn mặt trắng noãn của nhi tử nhà mình, Dận Hữu thở dài, cẩn thận đắp cái chăn be bé cho nhi tử, mùa đông năm nay hình như lạnh một cách khác thường.

Vài ngày sau, một chuyện tình chấn kinh vua và dân đã xảy ra, Tam a ca tố giác Đại hoàng tử cùng một Lạt Ma gọi là Ba Hãn Cách Long thường xuyên lui tới thân thiết, cuối cùng hắn phát hiện được, Đại a ca cùng Lạt Ma này tụ lại cùng một chỗ là để trấn yểm Dận Nhưng, thậm chí Tam a ca còn cung cấp đầy đủ vật chứng.

“Nương nương, nô tài nghe nói Huệ phi nương nương đã khóc đến hôn mê bất tỉnh.” Trong gian phòng mờ tối, một ma ma đứng trước mặt Thành phi, hạ giọng nói.

“Lui xuống đi.” Thành phi gật gật đầu, cho người toàn bộ người trong phòng lui ra ngoài.

Sau chuyện trấn yểm này, Đại a ca không chết cũng bị lột một lớp da, Thành phi nhớ tới lúc cùng ngắm mai với Huệ phi hôm nay, sau khi nghe được tin tức này, sắc mặt Huệ phi trắng bệch, nghĩ đến đó, khóe miệng Thành phi hơi cong lên. Mỗi một ngạch nương đều luôn che chở cho con của mình, Huệ phi dung túng con mình gây thương tổn cho Dận Hữu, trước sau gì cũng có một ngày như thế.

Lúc Huệ phi được sủng ái thì luôn dương dương đắc ý, Dận Hữu cũng bị lão Đại làm bị thương, khi nàng nhìn thấy toàn thân Dận Hữu bầm tím, thậm chí chỉ còn lại có nửa cái mạng, có ai hiểu được mối hận trong lòng nàng lúc ấy? Tuy nhi tử của nàng không có thân thể khỏe mạnh, không có công phu kỵ xạ xuất sắc nhất, nhưng nó cũng là nhi tử của hoàng thượng, Đại a ca Dận Nghị kia dựa vào cái gì mà coi nhi tử nàng như là nô tài để bắt nạt?!

Sau khi sắp xếp mọi thứ, nàng liền bảo nương gia an bài một người ‘không cẩn thận’ lộ ra việc này cho Tam a ca, đây không phải là một nước cờ hay sao?

Ngũ a ca không tranh giành, mẫu gia của Thập a ca có thân phận tôn quý, cũng không đi tranh giành một cách tầm thường như vậy, còn Bát a ca, cũng cùng một giuộc với Đại a ca thôi, chỉ có Tam a ca là có dã tâm lớn, dù sao lão Đại cũng không còn cơ hội, lão Nhị lại thất thế, không phải nên sắp đặt cơ hội này cho lão Tam một chút sao?

Hàng động lần này của Tam a ca, có khả năng sẽ được vạn tuế gia nhất thời trọng dụng, nhưng khi vạn tuế gia tỉnh táo lại, Tam a ca sẽ trở thành một Đại a ca thứ hai. Tuy không được sủng, nhưng Thành phi đã làm bạn ở bên cạnh Khang Hi mấy chục năm, làm sao nàng không rõ hắn là đế vương như thế nào?

Xem đi, những nam nhân này không đủ thành thục và dã tâm, như vậy đã đủ để bọn họ thất bại thảm hại rồi.

Ngày hôm sau, trong hậu cung lại truyền ra một tin tức khác, Huệ phi ở trước mặt Khang Hi khóc lóc cầu hoàng thượng cứ xử trí Dận Nghị, nói đến chỗ xúc động, câu chữ gần như không còn nghe thấy rõ nữa.

Vì bảo trụ chính mình, mà ngay cả nhi tử cũng có thể bỏ. Sau khi nghe tin tức như thế, Thành phi không khỏi nghĩ, nếu như là nàng, thà rằng buông tha Phi vị kia, chỉ cầu hoàng thượng lưu cho nhi tử một mạng là được. Thật không biết nữ nhân này thật sự ngoan độc, hay là đang lấy lùi làm tiến nữa.

“Cháo hôm nay cũng không tệ.” Thành phi xuất khăn tay ra, lau khóe miệng, “Tiểu Mộc Tử, đến tư khố của ta lấy một ít dược liệu dành cho dựng phụ đưa tới quý phủ của Thất a ca, kêu Phú Sát Thị hảo hảo dưỡng thân thể. Thuận tiện đem đôi vòng tay mà mấy ngày trước vạn tuế gia ban cho ta tặng cho Thất phúc tấn, nàng đã vì quý phủ mà hao tâm không ít. Còn có, đừng quên đem trường mệnh khóa mà ta đã chuẩn bị mấy ngày trước đưa lại cho Đại a ca của Thất a ca, nói Thất a ca trông kỹ phúc tấn và hài tử của mình, đừng có cả ngày cà lơ phất phơ không còn hình tượng như thế nữa.”

“Dạ.”

Dận Hữu cũng không biết việc này có liên quan đến ngạch nương của mình, nhìn Thành phi cho người đưa tới những vật kia, y phân ra cho mọi người theo ý Thành phi, nhưng lại không để cho các nàng tiến cung thỉnh an.

Y hiểu ý bảo coi chừng ở đây của Thành phi là muốn dặn y điều gì, tình thế hiện tại rất khẩn trương, không nên tiến cung làm gì, không cẩn thận một chút còn bị người khác nói thành tội danh tìm hiểu tin tức, có lý cũng bị nói thành vô lý.

Sau sự kiện Đại a ca trấn yểm Dận Nhưng mấy ngày, Khang Hi bắt đầu thường xuyên đi Hàm An Cung thăm Dận Nhưng, thậm chí có lời đồn nói hai phụ tử bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Đang lúc mọi người không đoán được tâm tư Khang Hi, Khang Hi đột nhiên mở miệng, bảo chúng thần ba ngày sau thương nghị việc lập Thái tử.

Những ngày này, Dận Hữu chỉ ngẫu nhiên tới quý phủ Dận Chân vài lần, mà Dận Chân cũng rất ít tặng đồ cho Dận Hữu, trừ bỏ trao đổi ở trên triều, thời gian hai người lén ở chung rất ít. Bọn họ đều hiểu rõ, cho dù bọn họ không có thương lượng chuyện gì, nhưng tâm tình hoàng thượng không tốt cũng có thể cảm thấy bọn họ đang có ý đồ riêng.

Ba ngày rất nhanh trôi qua, sáng sớm Dận Hữu đã rời giường thay triều phục, vừa mới chuẩn bị ngồi vào kiệu thì nhìn thấy cỗ kiệu của lão Bát đi tới.

Nhìn thấy Dận Hữu, người của quý phủ Bát a ca cho kiệu ngừng lại, ý bảo Dận Hữu đi trước, dù sao Dận Hữu cũng là ca ca.

“Thất ca.” Màn kiệu xốc lên, lão Bát lộ ra vẻ mặt tươi cười nhìn Dận Hữu, “Thật khéo, không bằng cùng đi đi.”

Dận Hữu vỗ đầu, “Thật đáng tiếc, Bát đệ, ta vừa nhớ ra mình quên lấy một vật, ngươi cứ đi trước đi.” Nói xong, y liền xoay người trở vào phủ. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lúc Dận Tự đang buông màn kiệu xuống, lại bắt gặp người vốn muốn dùng cớ hồi phủ lấy vài thứ để tránh mình đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn mình, một cơn gió đông thổi qua, đèn lồng cũng vì thế mà đong đưa, khiến hắn không thấy rõ biểu tình trên mặt Dận Hữu. Dận Tự chỉ có thể khẳng định ánh mắt kia không có ác ý, đối phương hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng xoay người vào phủ.

“Đi thôi.” Hắn buông mành xuống, có chút vừa lòng, hiện nay hơn phân nửa quan viên đều ủng hộ mình làm Thái tử, so với những huynh đệ khác, cơ hội hắn trở thành Thái tử rất cao.

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Các khanh bình thân.”

Sau khi bàn xong một ít chuyện chính sự, vấn đề lập Thái tử rốt cuộc cũng được bàn tới, một bên ủng hộ khôi phục Thái tử, còn một bên thì ủng hộ Bát a ca làm Thái tử, vì thế mà tranh cãi ầm ĩ với nhau, toàn bộ triều đình giống như những người đang la hét để bán đồ ngoài chợ.

“Phụ hoàng, Nhị ca vốn là bị người khác hãm hại nên mới có những hành động như thế, nhi thần thỉnh phụ hoàng khôi phục lại ngôi vị Thái tử cho Nhị ca.” Trong âm thanh huyên náo muốn Bát a ca làm Thái tử, Dận Chân đứng dậy nói, “Ngay từ nhỏ, Nhị ca đã là người học rộng tài cao, làm việc cũng cần cù chăm chỉ, nếu không phải bị người khác hãm hại, nhi thần tin tưởng Nhị ca sẽ không có những cử chỉ hoang đường như vậy, huống chi, sự tình bên trong các tội trạng của Nhị ca, có không ít điều là không đúng sự thật, thỉnh phụ hoàng minh giám.”

Dận Hữu nhìn vẻ mặt chính nghĩa của Dận Chân, trong lòng bắt đầu cảm khái, những người từng bước từng bước đi lên ngôi vị đế vương kia, đều là những diễn viên giỏi a.

“Lời ấy của Tứ a ca sai rồi.” Vương Hồng tự mình đứng dậy, chỉ ra tội trạng và khuyết điểm của Dận Nhưng, đồng thời khen ngợi Bát a ca thông tuệ hiền lành, cho rằng Bát a ca mới là người thích hợp được chọn nhất.

“Thần tán thành!”, “Thần tán thành!” Các đại thần A Linh, Ngạc Luân Đại, Quỹ Tự Đẳng đều bước ra khỏi hàng, nói tán thành lập Bát a ca làm Thái tử.

Dận Hữu nhìn về phía Bát a ca, tuy thần thái của hắn vẫn như cũ, tỏ ra không dám nhận, nhưng hai đầu lông mày kia, đã nhiễm một phần xuân phong đắc ý rồi.

“Bát a ca tuổi còn nhỏ, chưa từng xử lý chuyện lớn, hơn nữa, kỳ mẫu chỉ là tân giả khố thấp hèn, thân phận này thật sự không ổn, mà hiện nay hắn vẫn chưa có con nối dòng, có thể nào làm Thái tử được, bọn ngươi vẫn là lo lắng quá nhiều rồi.” Sắc mặt Khang Hi âm trầm, “Bát a ca cùng tên tà đạo Trương Minh Đức kia lui tới rất thân, việc này làm trẫm cảm thấy rất đau lòng.” Nói xong, lại liệt kê thêm cho Bát a ca vài tội khác, trước mặt chúng thần, tước đi tước vị của Bát a ca.

Giờ khắc này, Dận Hữu lại nhìn Bát a ca, thấy được trong mắt của hắn hoàn toàn là sự tuyệt vọng, sắc mặt thì trắng bệch, thân thể run rẩy, đứng cũng không vững, có thể thấy được sự đả kích này có bao nhiêu nặng đối với hắn.

Không muốn lập Dận Tự làm Thái tử, cho nên ngay cả kỳ mẫu cũng bị lôi ra hạ thấp, hành động lần này của Khang Hi thật sự rất nhẫn tâm. Khó trách Bát a ca lại cảm thấy khó chịu như vậy, cố gắng để đi đến bước này, bây giờ không những bị tát vào mặt một cái, mà còn bị người ta dùng chân hung hăng giẫm lên vài cái.

Đối với một hoàng tử mà nói, bị hoàng đế chỉ trích mẫu thân mình thấp hèn trước mặt các đại thần, ai có thể chịu được? Cho dù là Dận Hữu đã sống qua hai đời, nếu đối mặt với lời nói như vậy, chỉ sợ cũng chết tâm đi.

Bát a ca quỳ trên mặt đất, nghe người ngồi trên long ỷ liệt kê tội lỗi của mình, đột nhiên cảm thấy đây quả thực là một trò khôi hài nhất trong đời mình, cho dù mình làm thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua được cái gọi là thân phận kia.

Hoàng a mã, nếu ngươi cảm thấy ngạch nương ta đê tiện, năm đó cần gì phải sủng nàng?

Sau khi hạ triều, mọi người rời đi, cách Dận Tự rất xa, thậm chí hắn còn thấy được sự cười nhạo trong mắt những huynh đệ khác, đây là kết cuộc khi thất bại sao?

Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới cái quay đầu lúc sáng của Thất ca khi đứng ở trước cửa phủ đệ của y, trong lòng Dận Tự chua xót đến nói không nên lời, khi đó Thất ca muốn nói điều gì?

Dận Tự nhìn về phía Dận Hữu, Dận Hữu đi ở dưới ánh mặt trời, vừa vặn nghiêng mặt lại nhìn hắn.

Trong đôi mắt ấy, không có nửa phần trào phúng, cũng không có sự đồng tình.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương này đã nói cho chúng ta biết một điều, đừng bao giờ đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là những nữ nhân đang làm mẹ.