Thiên Hữu

Chương 67: Bi kịch




“Khoai lang, khoai lang*, thật đúng là một cái tên hay.” Dận Hữu nhìn bánh bao béo nằm trong nôi ngủ say, lôi cái trống nhỏ bên cạnh ra lắc lắc, tiếng bang bang làm đứa bé giật mình thức giấc, khóc thét lên.

* bé nó tên là Hoằng Thự, đồng âm với hồng thự (khoai lang), em Hữu cố tình chọc thằng nhóc đó =]]

Buông trống xuống, Dận Hữu làm động tác vỗ vỗ bụi đất trên người, dù nó không hề nhiễm bẩn, đứng lên nói với nãi nương đang đứng bên cạnh: “Hảo hảo chiếu cố Đại a ca, gia đi ra ngoài một chút.”

Nãi nương liếc nhìn tiểu a ca đang gào khóc vì bị Thất hoàng tử trêu chọc, giận mà không dám nói, chủ tử đã lớn như vậy rồi, lại còn đi trêu chọc nhi tử của mình, điều này thật sự là. . .

Thời tiết dần dần nóng lên, Dận Hữu cầm cây quạt trong tay, mang theo vài thị vệ đi trên đường lớn, bộ dạng có vài phần giống kẻ ăn chơi trác táng, người đi trên đường nhìn thấy y làm dáng, đều né tránh, chỉ sợ không cẩn thận mà rước lấy phiền toái.

Trên đường lớn không có mỹ nhân bán mình chôn cha, cũng không có bá chủ một phương đùa giỡn cô nương nhà lành, ngay cả tên trộm vặt cũng không có, Dận Hữu cảm thấy phim truyền hình kiếp trước thực là bịp bợm mà, nhân vật chính của người ta xuất môn luôn gặp được chuyện mà y không thể nào gặp được, thật sự làm cho y cảm thấy thất vọng.

Trị an kinh thành này có điểm quá tốt rồi.

“Thất a ca, nô tài thỉnh an Thất a ca.” Tiểu Lộ Tử không biết từ đâu xuất hiện, đi ra từ trong đám người kia, vẻ mặt tươi cười lết đến trước mặt Dận Hữu, “Thất a ca, hai ngày nay chủ tử nhà ta đều nhớ đến người.”

“Không phải chủ tử của ngươi hai ngày trước đem một mỹ nhân vào phủ sao, nào có tâm tư nhớ gia?” Dận Hữu chọn mấy cái mặt nạ điêu khắc bằng gỗ trên một sạp hàng bên đường, không chút để ý nói, “Tiểu tử nhà ngươi ra đây làm cái gì?”

“Hồi thất gia, nô tài nghe nói Vận Ngôn Trai vừa ra thoại bản mới, liền chạy ra mua, đây đều là mới nhất, Thất gia muốn xem không?” Tiểu Lộ Tử cười lấy lòng, “Chủ quán nói những sách này đều bán rất được.”

“Đây là của chủ tử ngươi mua, gia cũng không muốn đoạt của người khác.” Đem một cái mặt nạ khỉ ném cho một thị vệ ở phía sau, Dận Hữu chắp tay ra sau lưng, “Mau trở về hầu hạ chủ tử của ngươi đi, gia phải đi dạo.”

Tiểu Lộ Tử lộ vẻ mặt đau khổ nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Thất a ca, hận không thể tiến lên dập vào đầu vị gia này một cái. Thoại bản này vốn là chủ tử nhà mình mua cho Thất a ca, mà bản thân Thất a ca cũng biết điều đó, sao lúc này lại nói “đoạt của người khác”, nghĩ tới việc nhiều ngày nay Thất a ca không có đến quý phủ, Tiểu Lộ Tử chậm rãi tỉnh ngộ, hai vị gia này, chỉ sợ là đang cãi nhau đi, hơn nữa nhìn bộ dáng của gia nhà mình là biết đang lấy lòng Thất gia rồi.

“Đây là chuyện gì a?” Tiểu Lộ Tử ôm sách chạy về quý phủ, vẫn là đem việc này nhanh báo cáo cho chủ tử mới được.

Tỏ tình với lão tử xong, còn dám mang người vào phủ, cũng không phải do Khang Hi ban thưởng mà không thể cự tuyệt, do dự thì nên giáo huấn! Lão tử xa hắn thì không thể sống sao? “Tách” một tiếng, Dận Hữu bóp nát quả hạch đào trong tay, gia đây cũng không phải là nữ nhân khờ khạo, nếu ngươi dám xằng bậy, lão tử không hầu hạ!

Cầm tách trà lên uống một ngụm, hắn cảm thấy đi nghe lão nhân trên đài bình thư cũng thú vị. Dận Hữu phủi phủi xác quả bị dính kia, lại uống một ngụm trà, hết sức chuyên chú nghe. Tứ a ca? Hắn là ai chứ?! Còn Ung Thân Vương? Đấy là cái gì?!

“Ngày đó, chỉ nghe tiếng mưa gió gào thét, sấm sét vang dội. . .”

“Thất đệ.” Dận Chân mặc một thân áo xanh đi đến bên cạnh Dận Hữu, ngồi xuống, “Thì ra ngươi đang ở đây a.”

“Rộp.” Một hạt đậu phộng bị tách ra, Dận Hữu vừa ăn đậu phộng, vừa nghe Bình thư, giống như người bên cạnh không hề tồn tại.

Dận Chân đem đậu phộng đến trước mặt mình, lột vỏ, lại thành thạo lột da, bỏ vào trong tay Dận Hữu, “Có một gánh hát Xuyên vừa đến kinh thành, nghe nói người của gánh hát này có vẻ mặt biến đổi rất lợi hại, hai ngày nữa ta mời gánh hát này đến biệt viện, ngươi cùng đi xem không?”

“Rộp, rộp” Cầm lấy đậu phộng trên tay nuốt xuống, Dận Hữu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Dận Chân, “Muốn xem biến sắc mặt? Nhìn Tứ ca là được rồi, cần gì xem gánh hát Xuyên kia?”

Vài hộ vệ đi theo Tứ a ca đều cảm thấy rất mê man, ai chẳng biết Ung Thân Vương là một người lạnh lùng, ngày thường vẫn trưng ra gương mặt lạnh lùng kia, biến sắc mặt đâu ra?

“Nếu Thất đệ muốn nhìn, vậy tới quý phủ ta xem cho kỹ cũng được.” Dận Chân lại bóc một quả hạch đào khác đặt vào lòng bàn tay Dận Hữu, “Nếu ngươi không gặp ta, làm sao có thể nhìn thấy?”

“Xuy.” Dận Hữu cười nhạo ra tiếng, mặc kệ hắn, y nghiêng đầu tiếp tục nhìn lên đài.

“Thư sinh dùng mọi cách để lấy lòng, nhưng tiểu hồ ly hồng mao như cũ ngồi trên cây cao, nửa phần cũng không muốn đểý tới hắn. . .” Trên đài, lão nhân vẫn tiếp tục kể câu chuyện của mình.

Dận Chân nhíu mày, thuyết thư tiên sinh này là đang chống đối với mình sao?

Mấy ngày nay hắn không được nói chuyện với Thất đệ rồi, hai người vốn vẫn cười cười nói nói với nhau, đột nhiên Thất đệ xem mình như người lạ, làm cho hắn lập tức cảm thấy bất an.

Cảnh thị vừa vào phủ chỉ mới mười ba tuổi, hắn đối với nữ nhân kia cũng không có hứng thú, từ lúc vào phủ đến giờ, hắn căn bản chưa từng chạm qua, vì để cho mấy kẻ khác tĩnh tâm, nên mới dùng kiệu mà đem nữ nhân này tiến vào. Chỉ là trong lúc nhất thời không nghĩ đến việc nói cho Thất đệ biết chuyện này, hiện tại quả nhiên đã chọc đến tổ ong vò vẽ rồi.

“Tứ ca, Thất ca, hai người thật hăng hái nha.” Bát a ca mặc trường bào xanh lam xuất hiện cách hai người không xa, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, nụ cười này cùng nụ cười khách sáo ngày xưa bất đồng, nụ cười này phảng phất sự ôn nhuận, giống như ngọc thạch được mài bóng tinh tế, làm cho người ta cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Bộ dạng này của hắn, quả thật có thể coi là công tử văn nhã.

“Nhưng vào lúc này, trong rừng đột nhiên có một con hồ ly màu bạc chạy ra, so với hồ ly trên cây cònđẹp hơn, lúc thư sinh không chúý, nóđã bò lên cây, ngồi bên cạnh tiểu hồ ly hồng mao kia. . .”

“Tứ ca cùng thất ca có để bụng khi đệ đệ ngồi đây không?” Tuy nói như vậy, nhưng người đã ngồi xuống ghế.

Dận Hữu cũng không để ý nhiều, người ngồi ở đây cũng nhiều, thêm một, hai người cũng không sao, y gọi tiểu nhị dâng trà cho Dận Tự, rồi phe phẩy cây quạt trong tay cười nhạt với Dận Tự: “Bát đệ, thân thể đã bình phục rồi sao?”

“Đã không còn đáng ngại nữa.” Dận Tự dường như không còn suy sụp tinh thần như lúc trước, ngay cả tư thế nâng trà cũng làm cho người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, “Nhiều ngày nay, đệ đều uống một ít trà, nghe một chút khúc, cũng là thích ý.”

Lời này làm Dận Hữu nhìn người trước mặt nay thêm vài lần, trong lúc nhất thời Dận Hữu cũng không biết lời này của hắn là thật hay giả nữa, bất quá nhìn diễn xuất lần này của hắn, thật sự làm cho y có cảm giác người này đã thoát thai hoán cốt.

“Sao Thất ca lại nhìn ta như vậy?” Dận Tự đặt chén trà xuống, cười cười rồi nhìn thoáng qua Dận Chân, người mà từ đầu tới cuối vẫn không nói lời nào kia, mới quay sang hướng Dận Hữu nói, “Nếu Thất ca có hứng thú, ngày mai đến quý phủ của ta đi, ta có mời một gánh hát Côn Khúc, ngày mai sẽ xướng《 Trường Sinh Điện 》, hát về Đường Minh Hoàng, Thất ca cảm thấy hứng thú không?”

“Tốt, ta nghe nói Côn Khúc 《 Mẫu Đan đình 》rất thú vị.” Từ sâu trong tâm, y đối Xuyên kịch biến sắc mặt kia vẫn hứng thú hơn, dù sao làm một người thường mà nói, y cũng chỉ có thể xem một cái náo nhiệt thôi, bất quá. . . Liếc nhìn sắc mặt khó coi của Dận Chân bên cạnh,《 Mẫu Đan đình 》cũng không tệ.

Trên đài, câu chuyện vẫn còn đang tiếp tục, nhóm trà khách cũng có hưng trí hỏi thăm câu chuyện, thỉnh thoảng có vài tiền đồng hay bạc vụn được ném lên đài, để cầu thuyết thư tiên sinh mau một chút giảng tiếp câu chuyện cho họ.

Dận Chân dùng sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Dận Tự đang bóc vỏ quả hạch đào thay cho Dận Hữu, hắn cũng không ngờ, Bát đệ này ngày thường thoạt nhìn như thư sinh lại có thể bóc quả hạch đào, đúng là không thể tin được.

Nhìn nhìn người đang ngồi uống trà bên cạnh, người đó vẫn ăn quả hạch đào, Dận Chân hận không thể đem người này kéo đến bên người, nhưng lúc này lại không thể làm như vậy, hắn uống một ngụm trà lạnh rồi nói, “Bát đệ, quý phủ mời gánh hát, không biết hôm đó vi huynh có thể đến quấy rầy không?”

Bát a ca nghe xong lời này, ánh mắt hơi sửng sờ, rồi cười nói: “Tại sao lại gọi là quấy rầy, Tứ ca có thể tới, đệ đệ còn cực kỳ hoan nghênh nữa kìa.” Hiếm khi thấy được náo nhiệt như vậy, huynh trưởng chủ động tới cửa gặp đệ đệ, thật đúng là có chút thú vị.

“Các ngươi đoán cuối cùng sẽ thế nào? Thư sinh a, hắn đành phải đi theo phía sau hồng mao hồ ly, tiểu hồ ly chạy, hắn liền chạy theo, tiểu hồ ly ngồi, hắn liền đứng một bên, tuy nói thư sinh này đã mắc lỗi, nhưng lại biết sai mà sửa đổi, đối với Hồng Hồ ly này vô cùng trân trọng, rất thiệt tình.” Thuyết thư tiên sinh gõ bàn một cái, “Các ngươi nói xem, người và hồ ly này, so với người và người có nhiều khác biệt, nếu như có lỗi, cũng đừng nên vì thể diện không đáng mấy đồng tiền kia mà lãng phí một đoạn tình nghĩa, chư vị cảm thấy lời này của lão sinh có sai không?”

Chuyện xưa kết thúc, đây chính là câu chuyện về tình cảm giữa chủ tớ, tình nghĩa giữa một thư sinh và một con hồ ly, chỉ tiếc là con hồ ly này không có biến thành một đại mỹ nữ, thư sinh cũng không có đi thi Trạng Nguyên, một người một hồ cứ thế mà ẩn cư ở sâu trong núi rừng, cuộc sống còn có chút hương vị thần tiên.

Ha, nếu cho hồ ly biến thành đại mỹ nữ, cùng thư sinh ẩn cư có thể hay hơn, thể loại nhân thú này, có vẻ hơi bị nặng nha… Ý thức được tư tưởng của mình đã bắt đầu nhuốm bẩn, đến độ đem tình nghĩa chủ tớ bình thường này vặn vẹo thành tình yêu nhân thú nữa chứ, Dận Hữu vội ho một tiếng, “phạch” một tiếng mở cây quạt ra, tiêu sái lắc lắc, đứng lên cáo từ lão Bát, chuẩn bị lên đường hồi phủ.

Tứ a ca vốn đang ngồi bên cạnh, bị người nào đó như cố tình cũng như vô ý không để mắt đến, vẫn duy trì vẻ mặt cứng ngắt nói lời từ biệt khách sáo với Bát a ca. Bạn đang �

“Thất đệ. . .” Dận Chân đứng lên, vẫn trưng ra gương mặt than không có bao nhiêu biểu tình kia, “Ta đi với ngươi.”

Dận Hữu ngoài cười nhưng trong không cười, đáp hắn một câu, “Đệ đệ không dám làm phiền ca ca như vậy.” Nói xong, y liền xoay người đi ra ngoài.

Dận Chân thấy thế, gật gật đầu với Bát a ca, cũng đi theo ra ngoài.

Bát a ca nhìn hai người một trước một sau rời đi kia, lại nhìn đống vỏ hạch đào, đậu phộng, hạt dưa trên bàn, chúng đều được mình và lão Tứ bóc. Còn trước mặt Thất ca, từ đầu tới cuối chỉ có một quả hạch đào bị bóp nát và hai cái vỏ đậu phộng.

“Thất đệ, ngươi nghe ta nói đã. . .” Bên ngoài Thuần Quận Vương phủ, Dận Chân đường đường là Thân Vương nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị đại môn đỏ thắm trước mắt “oành” một tiếng đóng lại.

Bọn thị vệ phía sau Ung Thân Vương đều tỏ vẻ mây trên trời hôm nay rất đẹp, tiếc là ánh mặt trời kia có chút chói mắt, khiến cái gì cũng không nhìn thấy.