Thiên Hữu

Chương 74: Ý chỉ




Càn Thanh Cung, thiên điện, đã có không ít Thân vương, Bối lặc và hoàng tử đứng đợi ở ngoài, còn có một dãy thái giám thị vệ, toàn bộ người trong thiên điện không ai dám phát ra tiếng động, ngoài điện là tiếng mưa rơi rả rích, bỗng làm cho thiên điện vốn im lặng tăng thêm vài phần áp lực.

Thỉnh thoảng có mấy thái giám, cung nữ đi qua đi lại cửa thiên điện, trên mặt mọi người đều là một bộ lo lắng, như là hận không thể lấy thân mình ra đau thế cho Khang Hi.

Thập Tam và Thập Tứ nhìn tia chớp đủ để chiếu sáng cả đêm tối kia ở bên ngoài cửa sổ, còn có sấm chớp như bổ lên đỉnh đầu mình, hai người nhịn không được xê dịch sang kế bên người Dận Chân.

“Oành!” Lại là một đạo sấm chớp nữa, hai người sợ tới mức run lên, lại dịch thêm hai bước tới bên cạnh Dận Chân. Dận Chân thấy thế, cũng nhích sang phía bọn họ hai bước, vừa vặn che khuất những cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi vào trong điện cho hai người. Sợ hãi trong lòng Thập Tam và Thập Tứ vì thế dần dần tiêu tán đi vài phần.

Hai mắt đen nhánh của Dận Chân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, tại cửa có Thái y, cung nữ, thái giám không ngừng đi qua đi lại, tuy không biết tình huống cụ thể như thế nào, nhưng trong nội tâm hắn lại không hề có sợ hãi cùng kinh hoàng. Tia chớp chiếu sáng lông mi hắn tạo thành một bóng mờ, đôi mắt bên dưới trừ bỏ một chút lo lắng, còn có một phần hờ hững.

“Đoàng!” Một đạo sấm chớp lại giáng xuống, đang lúc mọi người đang bị tiếng sấm làm chấn động bên tai, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa lại càng lớn hơn, giống như nó có thể tẩy sạch hết ngói lưu ly trên mái.

“Tứ ca.” Thập Tứ sợ hãi nhìn ca ca ruột của mình, giống như muốn tìm một chút an ủi.

Dận Chân đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn, không nói gì, nhưng lại thành công làm cho cơn run rẩy toàn thân kia của Thập Tứ chậm rãi ngừng lại.

“Thuần Quận Vương đến.” Một âm thầm sắc nhọn của thái giám vang lên vào thời khắc này có vẻ rất chói tai, mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa đại điện, chỉ thấy một người thanh niên gầy yếu mặc áo choàng màu xanh thẫm đi vào, trên y phục của y vẫn còn nước đang nhỏ giọt, xem ra là đã vội vã chạy tới.

Dận Hữu đến làm cho cả thiên điện vốn rất nặng nề này thêm vài phần linh hoạt, cùng một đám người đơn giản chào hỏi nhau, Dận Hữu xoay người vắt vạt áo, đứng lên liếc nhìn sắc mặt không thể nào là tốt của mọi người, trong lòng y lộp bộp một cái, liền đi đến trước mặt Dận Chân nhẹ giọng hỏi: “Tứ ca, long thể hoàng a mã thế nào?”

“Thái y còn đang bắt mạch cho hoàng a mã.” Khi tiến cung, trong não Dận Chân đã nghĩ đến vô số khả năng, nay Thái y đi vào lâu như vậy, lại không thấy người nào đi ra nói bệnh tình của hoàng a mã, trong lòng hắn ẩn ẩn cảm thấy có chút không tốt lắm, chính là, việc này không thích hợp nói cho Thất đệ biết.

Hiện tại, chỉ sợ không ít người ở đây đều đang tính kế trong lòng, mà hắn cũng thế, nhưng những chuyện này không nên cho Dận Hữu dính tới thì tốt hơn. Hoàng a mã bệnh nặng, trừ bỏ các hoàng tử ở trong cung ra, lão Tam và lão Bát là người chạy tới trước nhất, mà hắn thì đã dự tính sẽ đi chậm hơn một bước.

Thất đệ tới trễ như vậy, là do hắn cho người tới truyền tin cho y trễ, chứ không phải do y tự mình thăm dò tin tức mà biết. Lập trường của Thất đệ là không nhúng tay vào việc này, chắc chắn những người này cũng có thể nhìn thấy được, nếu hôm nay hoàng a mã có điều bất trắc, người kế vị ngôi vua tiếp theo cho dù không phải là hắn, thì vị đế vương tương lai kia cũng sẽ không quá gây khó dễ cho Thất đệ.

Hắn muốn tranh giành giang sơn Đại Thanh này, cũng không sợ thua, nhưng hắn chỉ sợ mình làm liên lụy tới Thất đệ, người mà từ đầu tới cuối đều không muốn chui vào hố bùn này, nhưng lại bởi vì hắn mà phải nhúng tay vào này.

“Không có việc gì đâu.” Thấy trên mặt Dận Hữu lộ ra vẻ lo lắng, Dận Chân liền bổ sung một câu như vậy. Nhưng câu nói đó muốn ám chỉ cái gì, có lẽ chỉ có trong lòng hắn mới hiểu được.

Dận Hữu lại chú ý tới thần thái bất thường trong mắt Dận Chân, y bỗng dưng kịp phản ứng, vô luận Tứ ca ở trước mặt mình săn sóc và thẳng thắng như thế nào đi nữa, hắn vẫn chính là một Ung Thân Vương bất động thanh sắc, mọi thứ đều xuất sắc, làm việc rất trật tự, giỏi về ẩn nhẫn lại tràn ngập tâm kế, mặc dù như vậy nhưng một Tứ ca như thế rất ít xuất hiện ở trước mặt của y, y luôn biết, Ái Tân Giác La Dận Chân không chỉ là một nam nhân không vui không buồn như thế.

Lấy một khăn tay sạch sẽ ra đưa cho Dận Hữu, Dận Chân dùng ánh mắt ý bảo y lau nước mưa trên mặt đi, nhưng lại không nói gì. Lúc này đã bắt đầu có người bàn luận xôn xao, theo thời gian trôi qua, mọi người càng ngày càng bất an.

Bát a ca im lặng đứng trong một góc nhỏ, khi Nhị bá, người luôn coi trọng hắn mất vào năm ngoái, khả năng để hắn tranh đoạt vị trí kia cũng càng ngày càng nhỏ, nay hắn đã nhận mệnh không mong nghĩ đến nữa, mặc dù không cam lòng, mặc dù phẫn hận, nhưng hắn biết, đời này hắn không có cơ hội đó.

Luận trưởng ấu, hắn không bằng lão Tam Dận Chỉ, luận xuất thân, hắn kém rất nhiều so với mấy vị hoàng tử lớn tuổi khác, luận năng lực, công trạng hắn không bằng lão Tứ ở hộ bộ, trận chiến này, từ một khắc hắn sinh ra, cũng đã quyết định kết cục cho hắn.

Nghĩ vậy, hắn nhịn không được nhìn về phía Thất ca đang đứng bên cạnh lão Tứ, nếu hắn có bụng dạ như Thất ca, vậy hiện tại hắn sẽ thế nào? Thất ca chỉ lớn hơn hắn một tháng mà được tước vị tới Quận Vương, còn hắn vẫn như cũ, chỉ là một Bối lặc. Tính toán, mưu kế mọi thứ, đến cuối cùng vẫn chỉ là một truyện cười cho người khác.

“Hoàng thượng có lệnh, tuyên Thất a ca yết kiến.”

Đang lúc mọi người nóng ruột chờ đợi, Lý Đức Toàn rốt cuộc cũng xuất hiện ở thiên điện, nhưng bọn họ thật không ngờ, chờ đợi lâu như thế, chỉ đổi lấy một câu như vậy?

Hoàng thượng tỉnh, nhưng người muốn gặp nhất lại là Thất a ca chân thọt? Không phải Tam a ca, cũng không phải Tứ a ca luôn làm việc ổn thỏa?

Đến tột cùng là hoàng thượng đang nghĩ gì a?

Mọi người âm thầm kinh hãi, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi, chỉ nhìn Lý Đức Toàn, dường như đang lo lắng cho tình huống thân thể Khang Hi hơn là việc kia.

Bản thân Dận Hữu cũng rất bất ngờ, y thấy trên mặt Lý Đức Toàn cũng không có biểu hiện gì, đành phải nói: “Làm phiền Lý am đạt rồi.”

“Thất a ca không cần khách sáo như thế, vừa rồi vạn tuế gia tỉnh lại, nói là có chuyện muốn giao cho cho ngài.” Lời này của Lý Đức Toàn vừa thốt ra, trong lòng các hoàng tử lại một lần nữa nhấc lên sóng triều.

Cái gì gọi là có chuyện cần giao cho y?

Không giống với những người khác đang nghi kỵ y, trong lòng Dận Chân lại lo lắng hơn, hắn nhớ mấy ngày trước Dận Hữu được hoàng a mã triệu tiến cung, sau khi xuất cung liền té xỉu, hắn không tự chủ được mà khẽ cau lại lông mày.

Vào chính điện, gian ngoài có không ít Thái y ở đó, hình như là đang thảo luận bệnh tình của Khang Hi, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt. Dận Hữu nhìn thấy tình hình như thế, trong lòng đột nhiên có vài phần khó chịu nói không nên lời.

“Thất a ca, thỉnh.” Lý Đức Toàn dẫn Dận Hữu vào trong phòng, chỉ thấy một cung nữ đang hầu hạ Khang Hi dùng thuốc, Khang Hi đang nằm trên long sàng, trên mặt không có một chút huyết sắc nào.

Nhìn thấy Dận Hữu tiến vào, Khang Hi bảo cung nữ thối lui đến một bên, âm thanh có chút run run, đứt quãng nói: “Dận Hữu, lại đây.”

Khang Hi rất ít kêu tên của y, bình thường chỉ gọi y là tiểu Thất, hoặc là hỗn tiểu tử, hoặc là tên tham ăn, nhưng khi đó tinh thần Khang Hi luôn sáng lạng, hơn nữa luôn mang theo một chút ý trêu tức, mà không phải như bây giờ, run run lại nghiêm túc.

“Hoàng a mã.” Dận Hữu đi đến bên cạnh long sàng, nửa quỳ ở bên giường, trong mũi ẩn ẩn có chút chua xót, người nam nhân này có rất nhiều nữ nhân, nhưng lại chưa bao giờ xem nhẹ mình, mình kiêng kị người nam nhân này, phòng bị người nam nhân này, nhưng không hề nghĩ đến nam nhân này rồi cũng sẽ có một ngày suy yếu như vậy.

“Dận Hữu, thay trẫm trông. . . trông nom mảnh giang sơn này. . .”

“Hoàng a mã, ngài rất nhanh sẽ tốt thôi!” Những lời này đối với Dận Hữu mà nói, không thể nghi ngờ đó chính là một tiếng sấm, y gục đầu xuống nói, “Hoàng a mã. . .”

Khang Hi nhìn nhi tử đang đỏ vành mắt này, cố hết sức vươn tay, run rẩy xoa đỉnh đầu y, “Tiểu Thất a… trong lòng trẫm rất rõ ràng.”

“Hoàng a mã.” Độ ấm trên đỉnh đầu làm cho Dận Hữu càng thêm khổ sở, y luôn cho rằng Khang Hi là một vị đế vương kiệt xuất, là một nam nhân tâm cơ thâm trầm, nhưng lại chưa bao giờ coi hắn là một phụ thân mà đối đãi, nhưng ấm áp nơi đỉnh đầu hiện tại, lại làm cho y cảm giác được sự ấm áp của phụ thân, kiếp trước cha mẹ y chết sớm, ấm áp như thế này, là lần đầu tiên y cảm giác được, nhưng sự ấm áp này lại làm cho trong lòng y càng lúc càng khó chịu.

“Lý Đức Toàn.” Khang Hi chỉ nói một câu, đã phải cố hết sức để thở, hắn rút tay trên định đầu Dận Hữu lại, nhắm mắt, “Đem thứ đó giao cho Thất a ca.”

“Dạ.” Lý Đức Toàn lấy từ trong chiếc hộp đang khóa kia ra một quyển trục minh hoàng thêu Long Văn “Thất a ca tiếp chỉ.”

“Nhi thần tiếp chỉ, hoàng a mã vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Dận Hữu dập đầu một cái, phần thánh chỉ kia cùng cái hộp chỉ lớn cỡ bàn tay được giao cho y, Lý Đức Toàn cũng không có đọc nội dung thánh chỉ, nhưng trong lòng y cũng hiểu được, nội dung của đạo ý chỉ này, chỉ sợ không đơn giản, thậm chí có thể là thứ kiềm chế đế vương hạ nhiệm.

Còn người chân chính có thể để y kiềm chế, cũng nguyện ý để y kiềm chế. . . Chỉ có một mình Dận Chân.

“Dận Hữu a, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Âm thanh của Khang Hi trầm thấp, dường như không có bao nhiêu tinh thần.

“Hồi hoàng a mã, năm nay nhi thần đã sắp hai mươi bảy.” Dận Hữu nói xong lời này, mới giật mình mà nghẹn ngào.

“Hai mươi bảy. . .” Khang Hi nhắm mắt lại, “Khi trẫm hai mươi bảy tuổi, liền có nhi tử là ngươi, thời gian trôi qua rất vui vẻ, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy trôi qua rồi, chữ viết năm ngươi mới ba tuổi, trẫm vẫn còn giữ.”

Khang Hi nghe được bên tai có tiếng nức nở, hắn cố hết sức mở mắt ra, nhìn nhi tử trước mặt mình khóc lóc om sòm đến nỗi bả vai còn đang run run không ngừng.

“Lui xuống đi.” Khang Hi lại nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng bi thương của hài tử mình yêu thích từ đáy lòng kia, “Hảo hảo chiếu cố ngạch nương ngươi, đi xuống đi.”

Trước khi hài tử kia rời khỏi nội điện, Khang Hi vẫn cực lực mở mắt, mặc dù tầm mắt có chút mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ, hài tử kia hôm nay mặc một bộ trường bào xanh thẫm, hắn đột nhiên nhớ lại, vừa rồi đụng đến đỉnh đầu hài tử kia, tóc cũng ướt sũng.

“Lý Đức Toàn, cấp cho Thất a ca một kiện áo choàng sạch sẽ khác đi, lấy cái kiện mà năm trẫm hai mươi bảy tuổi mặc vi hành mặc ấy.”

“Dạ.” Lý Đức Toàn biết vạn tuế gia muốn nói đến kiện nào, hắn liếc nhìn đế vương trên long sàng, nhẹ chân nhẹ tay thối lui ra bên ngoài.

“Tuyên Tứ a ca.”

Hắn rời khỏi nội điện, liền nghe được những lời này của đế vương.

“Dạ.” Lý Đức Toàn đã biết, ai sẽ là chủ nhân của ngai vàng Kim Long kia.

Nội điện an tĩnh trở lại, Khang Hi nhắm mắt lại, nhớ năm ấy khi hắn mới hai mươi bảy tuổi, đi vi hành dân gian gặp được một thuật sĩ giang hồ.

“Công tử có khí độ bất phàm, cao sang khó tả, mệnh có con nối dòng rất nhiều, chỉ tiếc, tuy các ngươi có quan hệ huyết thống, nhưng cảm tình lại đạm bạc. Theo lão đạo thấy, mệnh của công tử, tuy cảm tình huyết thống mỏng manh, nhưng sau khi mất, chắc chắn con cái sẽ cảm thấy bi thương, đây cũng coi như là chuyện may mắn.”

Hắn nghĩ đạo sĩ kia là hồ ngôn loạn ngữ, thân là đế vương, lúc tuổi già sao lại có cảm tình đạm bạc với con mình chứ.

Sau khi hắn hồi cung, biết được Định tần sinh hạ một người con, liền đặt tên là Dận Hữu.

Chẳng qua hài tử kia trời sinh bạc phận, chân lại dị dạng.

Hắn đối với hài tử đó không có bao nhiêu cảm tình, nhưng càng về sau, trong mắt hắn, một đám nhi tử tranh đấu nhau, tính kế nhau, chỉ có hài tử đó vẫn không nghĩ đến vị trí cao kia, mặc dù nó không đủ thông tuệ, không đủ thông minh, không đủ hoàn mỹ, nhưng sau cùng, người thật tình rơi nước mắt vì hắn, vẫn chỉ có hài tử này.

Nhưng sau khi mất, chắc chắn sẽ có con cái sẽ cảm thấy bi thương, cũng coi là chuyện may mắn…

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Khang Hi mở mắt ra, ngoài cửa đã không còn thân ảnh của hài tử ấy nữa.

Dận Hữu a, hài tử của hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~(@^_^@)~ thật ra Khang Khang vẫn là yêu thích tiểu Thất nhất.