Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 107




Ra ngoài rồi, tôi mệt muốn ngất, thở phì phò như cá lên bờ đớp không khí, đổ một thân mồ hôi lạnh run lẩy bẩy vì mất quá nhiều máu. Tôi dựa vào thân cây ngoài đường, hướng vào phía trong quan sát chút tình trạng. Đây là một khu đất khá rộng với cỏ dại để mọc lan tràn bừa bãi. Có tường rào bao quanh như cách ly cuộc sống ồn ào con người phía ngoài với tòa nhà âm u xám xịt xây theo phong cách châu Âu bên trong, chính xác hơn tựa như một tu viện bị xã hội lãng quên.

Tôi chau mày một lúc, cuối cùng cũng nhận ra nơi này. Lúc trước tôi và bố nuôi có đạp xe qua địa phương này mấy lần để tới trung tâm nội thị. Ông ấy kể tòa nhà xây bằng đá xanh vốn là một tu viện cổ có niên đại cách đây hơn trăm năm. Vào năm 1940 thì trở thành trại tế bần, sau đó lại trở thành trại tâm thần. Cuối cùng 20 năm trở lại gần đây bị niêm phong bỏ không sau một vụ ngộ độc thực phẩm nghiêm trọng khiến toàn bộ những ai dính líu liên quan đến tu viện từ bác gác cổng, bà lao công tới tất tần tật sơ lớn sơ nhỏ nghe đồn gần 200 mạng người đều đi tong.

Nhưng mà, còn cái hình ảnh đám người như thú vật bị xích đeo cổ rồi nhốt trong chuồng và tiếng roi vun vút vụt xé gió trong không khí, cảm giác cực kỳ hung tàn ác độc?

-Tiểu Mặc Tử, để tôi đưa cậu tới bệnh viện băng bó, bộ đồ trắng dính đầy máu đỏ, nhìn có chút kinh tâm.

Tư Đồ nhìn ngắm tôi một lượt từ đầu tới chân rồi ngược trở lên, giọng nói trầm ấm, có vẻ chân thành quan tâm. Câu sau gã hì hì cười, nhăn nhở trở mặt, bổ sung thêm.

-Tôi biết cậu giờ nghèo kiết xác, sẽ không nhân cơ hội cháy nhà hôi của. Cho cậu khất tiền viện phí, sau này khi nào có thì trả, lời lãi tính theo giá cả thị trường.

Tôi không cần biết ý tứ trong lời gã thật giả bao nhiêu nên chẳng để tâm, nhẹ giọng từ chối theo thói quen.

-Không tới mức đó đâu. Vết thương ngoài da, dăm ba bữa là lành. Giờ chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà thôi.

Mấy thùng hàng đã được vị lái xe trẻ măng mới tới nhanh chóng chất lên một chiếc xe lôi (xe ba bánh). Tôi ngó trước nhìn sau con đường ,phương tiện qua lại tuy thưa thớt nhưng xem như là có lưu thông chứ không phải như ban nãy. Lúc chú ấy tắt máy dừng xe trò chuyện với tôi, khi đó con đường im lìm vắng lặng như thể chúng tôi rơi vào một không gian bị phong bế, ngoại trừ hai chúng tôi ra thì không còn ai tồn tại cùng.

Nhà dân quanh đây cùng không nhiều nên người hiếu kỳ bu lại cũng không đông lắm, tuy nhiên mỗi người hỏi một câu, rì rầm to nhỏ cũng có chút xôm tụ.

Cung Trường Lĩnh lấy kính đen dắt ở cổ áo đeo lên, ra xe khởi động máy. Âm vang cất giọng, nghiêm túc và cứng rắn nói với đám dân lành.

-Tôi đã gọi điện cho cảnh sát địa phương, rất nhanh họ sẽ tới. Giờ chúng tôi phải đưa nạn nhân tới bệnh viện. Mọi người tránh đường đi.

Anh ta khá cao lớn, ngồi trên “em” moto bộ dáng cực chất xã hội đen, trên dưới cao thấp đều tỏa ra khí thế áp đảo quần hùng, biểu tình có thể nói là lực sát thương triệt để đối với đám thôn quê hiền hậu.

Tư Đồ một bên dìu tôi lên xe lôi, một bên thấp giọng hỏi han.

-Này, thế còn Hắc Hồn của cậu? Nghe nói máu chó mực trộn cùng máu gà trống trắng có tác dụng diệt ma đuổi quỷ!

Tôi quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc một làn khói đen từ bên trong tu viện hoang phế lượn lờ ra.

-Chuyện đó, tôi sẽ cân nhắc, giờ không kịp... Mà có lẽ, nó sẽ không sao đâu.

Tôi trả lời qua quýt, trong khi đó Hắc Hồn còn đang mải bận uốn éo vặn vẹo, không rõ hình thù tiến lại đây.

-Vậy khi nào cậu cần cứ nói với tôi một tiếng .Tôi cung cấp hàng tự chế tên gọi súng Tiễn Linh, 100% máu thuần chủng nguyên chất, bảo đảm chất lượng hảo hạng. Chỗ anh em, lấy giá hữu nghị thôi.

Tư Đồ xoay đầu theo hướng tôi nhìn, nâng mắt kính lên chút.

-Trông nó như một bọc giun đang không ngừng chui ra khỏi màng, kinh tởm thật đấy.

Dứt câu nhận xét, gã thả mắt kính lại, rùng mình một cái rồi chạy như bay trở về xe, khởi động máy, vèo một cái lách đi như tên lao khỏi cung.

Tôi ngồi bó gối trên xe, phía trong là ba thùng chứa xác người. Xe lắc lư chuyển bánh, nhanh chóng bám theo hai chiếc moto đằng trước. Hắc Hồn nằm ở bên cạnh, tựa như một cục bột đen được bàn tay vô hình nào đó nhào lặn không ngừng. Từ trong lòng nó mơ hồ còn phát ra giọng nói rít gào của Oán Nhai khiến tôi có chút nghi hoặc.

Thầm nghĩ có lẽ Oán Nhai vì đánh hơi được cái tu viện hoang tàn có chất chứa quá nhiều “thực phẩm” Niệm nên mới cố tình để chú lái xe tông vào. Nhưng vì sau đó Hắc Hồn lại như thùng không đáy bay lượn vài vòng đã thu thập sạch sẽ số âm khí tích tụ khiến Oán Nhai nổi cơn điên tam bành- đồ ăn trước mắt còn để kẻ khác nẫng tay trên.

Cả hai bên đều là sát thủ trong việc hấp thụ linh hồn oán khí. Ban đầu tôi không lo lắng cho Hắc Hồn, về sau thì có chút đỉnh bận tâm khi thấy “em ấy” dông dài uýnh lộn mãi mà vẫn chỉ ở thế cân bằng. Khi nhìn thấy Hắc Hồn trở ra hình thù biến dạng mà không nhìn thấy Oán Nhai đâu. Chỉ còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh nó ẩn thân trong Hắc Hồn vẫn đang kịch liệt phản kháng. Thì hiểu rằng, Hắc Hồn đã xâm chiếm được nó.

Tôi vỗ vỗ nhè nhè vào Hắc Hồn.

-Mày làm như bị bỏ đói lâu ngày, cứ nhìn thấy thứ gì đớp được là cuống quýt lên. Nó là một ổ vi trùng vi khuẩn, mày ăn rồi bị Tào Tháo rượt thì đừng có mà mèo nheo với tao.

Hắc Hồn ngửa đầu, mở miệng, âm thanh “khắc khắc” không rõ là khóc hay cười phát ra. Một lúc sau cơ thể nó dần trở lên ổn định hơn, chắc quá trình tiêu hóa hấp thụ xong xuôi rồi. Cuối cùng tan biến thành yên vụ, chui vào cơ thể tôi. Hơi nóng ấm áp từ vùng bụng dưới dần dần lan tỏa, thẩm thấu vào từng chân tơ kẽ tóc, nói không hết thư thái sảng khoái. Tựa như được ngâm mình trong suối nước nóng, có bao nhiêu mệt nhọc nhức nhối đều nhẹ nhàng thối lui.

Xe chạy chậm rồi dừng lại, tôi ngó đầu nhìn thấy Cung Trường Lĩnh phía trước xuống, bước vào một tiệm đồ ăn, thì ra là mua mấy xuất cơm. Ngước đầu nhìn bảng hiệu, trùng hợp là tiện cơm chay của anh Trương Tú đây mà. Người đang bán hàng sau quầy kính là một cô gái xinh xắn tầm 14, 15 tuổi, có lẽ là con gái anh ấy. Tôi lập tức gọi nhẹ anh ta, đồng thời tay vẫy vẫy ra hiệu. Cung Trường Lĩnh quay lại, bước về phía tôi, đến thật gần mới nhỏ giọng tiết lộ.

-Đó là người nhà của một thi thể ở đây. Tôi cần anh giúp mở thùng hàng kiểm tra rồi giao cho họ.

Cung Trường Linh không nói gì chỉ gật nhẹ, nhảy lên, rút dao nhỏ dắt sau lưng, đâm một cái vào mặt bên thùng carton sau đó xẻ dọc vòng quanh. Một nửa hộp giấy được lấy ra, bên trong là thùng nhựa có chốt mở. Tách tách mấy tiếng nắp hộp mở ra, tôi nhìn vào, lắc nhẹ.

-Không phải.

Cung Trường Lĩnh lại đóng nắp thùng nhựa, tiến tới một thùng khác, nhanh chóng hoàn thành nhanh một loạt thao tác. Bên trong là thi thể của anh Trương Tú, vì được tiêm chất bảo quản nên không có vấn đề gì đáng lo ngại.

-Trường Lĩnh, có chuyện gì vậy?

Tư Đồ ra nhận mấy túi đồ ăn, trả tiền xong quay sang hỏi chúng tôi. Cung Trường Lĩnh đóng tạm nắp hộp lại, bưng xuống. Tôi cởi áo khoác ngoài dính đầy máu me, lựa chỗ không dính máu nhanh mau loạn trên mặt một hồi rồi bám theo. Lúc đi ngang qua đầu xe anh ta nói với người lái bảo ở ngoài đợi.

Cô gái bán hàng thấy chúng tôi bưng đồ vào thì có vẻ hoảng hốt ngạc nhiên.

-Có chuyện gì vậy?

Tôi lách người khỏi hai tên hộ pháp, len lên trước, thân thiện bắt chuyện.

-Tôi có quen biết với anh Trương Tú, xin hỏi vợ anh ấy có ở nhà không? Tôi có chuyện quan trọng cần thông báo.

-Vậy sao? Anh quen biết bố tôi? Nhưng tôi chưa gặp anh lần nào thì phải? Bố tôi cũng không có nhiều bạn đâu, anh rốt cục là ai?

-Tôi là con trai thầy Dương, nói vậy chắc em biết?

Cô bé gật nhẹ, gương mặt bớt cảnh giác.

-Là thầy Dương dạy Pháp Luân Công, trong hương thôn nhỏ bé này ai mà không biết chứ! Nghe nói thầy ấy có một đứa con bị bệnh, cho nên ít được ra ngoài tiếp xúc với mọi người. Thì ra người đó là anh à? Hình như anh bị thương?

Tôi không kiên nhẫn gắt nhẹ.

-Tôi ổn, mẹ em đâu? Chuyện rất quan trọng, tôi phải nói trực tiếp với cô ấy.

Cô bé giật mình một chút, có phần xấu hổ.

-Mẹ em đang ở trong bếp, em vào gọi liền.

Khi cô bé đi rồi, Tư Đồ quay sang bên nhìn tôi, nhỏ giọng thăm hỏi.

-Trông cậu hình như có chút khởi sắc? Thú cưng của cậu thế nào rồi?

Tôi nhìn bộ mặt anh ta một chút, đáp qua loa.

-Mọi thứ đều tốt!

Rất nhanh có tiếng dép loẹt xoẹt từ gian bếp vọng lại, một người phụ nữ hơn 30 tuổi xuất hiện. Tôi tiến tới thẳng thắn nói luôn.

-Chào chị, tôi là con trai thầy Dương, chuyện có liên quan tới anh Trương Tú nên tôi muốn vào bên trong nói rõ hơn.

Người phụ nữ sửng sốt một chút song cũng dẫn đường. Tôi quay lại bảo Cung Trường Lĩnh bê giùm. Cô bé lo lắng theo vào. Tư Đồ không có vẻ quan tâm lắm, đứng ngoài đợi.

Cung Trường Lĩnh đặt thùng hàng xuống, tôi đóng cửa lại, anh mở nắp hộp, người phụ nữa vừa nhìn thấy mặt người thân, ban đầu là sững sờ chết lặng.

-Đây là thi thể anh Trương Tú, tôi mang ra từ nhà tù Bàn Cẩm.

Người phụ nữ nghe thế, đôi mắt thoáng cái đã ướt đẫm, tới bên ngồi xuống nhìn kỹ hơn, vươn tay run rẩy chạm vào, hai hàng lệ lã chã tuôn rơi.

Cung Trường Lĩnh mở cửa ra ngoài, đóng lại. Cô bé thấy mẹ ôm lấy thi thể ông bố òa khóc như mưa, cũng nức nở theo, giọng nghẹn ngào.

-Cách đây không lâu trong vùng xảy ra hàng loạt vụ mất tích nghiêm trọng, trong đó có bố tôi, mọi người đã báo cho chính quyền địa phương rồi nhưng sự việc vẫn dậm chân tại chỗ. Hai bố con anh cũng biến mất mà? Nhà anh bị chính quyền tịch thu, niêm phong lại, có biết chưa? Rốt cục chuyện này là như thế nào? Sao bố tôi lại chết? Chẳng lẽ những người mất tích đều ở trong nhà tù Bàn Cẩm?