Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 144: Hắc khí nhân (Trùng Phùng 1)




Càng đi sâu vào càng thấy trong động không còn kiểu lạnh khô ráo như lúc đầu, mà mang hơi nước, sương giá ngấm vào áo quần khơi gợi cảm giác ngứa ngáy khó chịu như có con gì bò bò trên da thịt. Cầm đoản đao chọt chọt vào lại cảm thấy vỏ rễ không cứng như bên ngoài mà lại rất mềm, thế mà để lại dấu vết. 

Còn có rất nhiều loại thực vật kỳ cục không biết tên mọc tràn lan. Mấy cái cành cây khẳng khiu xanh xám trồi lên ngay trên thân rễ trông tựa như khúc xương bàn tay loe ngoe ba bốn ngón. Tại đầu móng gầy gò sắc nhọn chúc xuống như oằn mình vì cõng mấy chùm hoa, bông be bé chúm chím màu sắc nhợt nhạt tựa như mấy cục mụn thịt lắc lư nơi đó. 

Một hàng trùn gì đó dài cỡ gang tay uốn eo bò ra từ một cái lỗ đen đặc. Một đàn ùn ùn từ trong rễ cây đục khoét trồi lên, dài dằng dặc phải mấy trăm con như là hành quân đánh trận. Cơ thể nó màu nâu sáng bóng như được bọc trong lớp màng nhầy bôi trơn, còn điểm khoang lỗ chỗ tím đỏ. Từ phần thon nhọn nhỏ hơn chẳng biết là đầu hay đuôi, có lẽ là đuôi đi, phụt một cái xịt ra luồng khói. Mẹ nó, này là xì hơi sao? 

Tôi ngây người nhìn muốn trợn mắt há hốc mồm, cả bầy đàn nhung nhúc cùng đồng loạt xịt khói từ mông. Tôi vô thức vừa hít một cái tức thì choáng váng mặt mày, cảm giác chao đảo như leo dốc hụt hơi, càng lên cao không khí càng loãng, đứng không vững. 

Thì ra sương mờ khói ảnh gì đó là do cái lũ trùn dị dạng này tạo ra. Không biết còn có tác dụng phụ nào nữa không, mong là không có phát sinh hiểm họa song cũng nghi ngờ lắm. Nhưng không còn cách nào khác, nếu có mặt nạ phòng độc thì đỡ quá, xui xẻo do môi trường không khí vì bị phong bế quá lâu trong lòng đất sẽ giảm thiểu tới mức thấp nhất. 

Cơ thể lũ giun còn tỏa ra thứ ánh sáng màu cam dìu dịu nhấp nháy chớp tắt chẳng khác gì đom đóm. Không phải là thứ ánh sáng lấp lánh khiến tôi tò mò mạo hiểm dấn thân. Ánh sáng yếu ớt nhưng cũng ma quái này biến mất trong những cái hốc rễ cây tối tăm đen ngòm và nhờ thế mà tôi thấy được chân thực hình dạng mấy bông hoa kia, thì ra là đầu lâu a. 

Những cái đầu sọ người to cỡ quả chanh, có hai hốc mắt, mũi miệng, làn da màu nâu nhạt còn được phủ một lớp lông gai gai như xơ dừa. Hơi mạnh tay bóp nhẹ liền bị méo mó biến dạng, mềm mại quả thật là cánh hoa. Tôi đưa mũi ra xung quanh hít hít ngửi ngửi rồi hơi cúi người để chóp mũi lại gần, quả thật hương thơm ngọt ngào là từ nó tỏa ra. Khoảng cách gần càng nồng gắt khiến tôi không nhịn được hắt hơi một cái, đưa ngón trỏ chà chà cánh mũi có chút đã bắt đầu tắt tịt. Đầu lại càng chóang mắt lại càng hoa, cổ họng nuốt nước bọt cũng hơi khô rát. Kỳ quái, sẽ không có tạo ra di chứng gì nghiêm trọng chứ?

Tôi tặc lưỡi tránh xa, thiên nhiên kỳ thú, sự vật sự việc gì cũng có thể phát sinh khiến con người trầm trồ khó hiểu. 

Dựa vào ánh sáng đèn mỏ do Thiên Hương chiếu vào “vật kia” phản quang lại lấp lánh, tựa như ngọn hải đăng dẫn đường nên tôi cứ cắm đầu mà nương theo. Đi được một đoạn thì khựng lại, thở phì phò như thiếu dưỡng khí, căn bản tưởng đến nơi rồi ai dè thế mà vẫn còn một khoảng cách nữa. Ban nãy lúc từ trên cao nhìn xuống cũng thấy không quá xa, nhưng quá trình như trèo đèo vượt dốc khá trắc trở chật vật thành ra lại tạo cảm giác dường như mình đã đi rất lâu, vậy mà mới chỉ được một đoạn. 

Tôi chụm tay làm loa, rú to hú nhỏ rồi vẫy tay ra hiệu một hồi cho Thiên Hương ở ngoài biết đã đến lúc đi vào. Tôi nghĩ khoảng cách chắc vẫn đủ để ống nhòm tia hồng ngoại của Thiên Hương xác định được vị trí con người đang đứng. Bởi vì tôi vẫn thấy được tia sáng ánh đèn mỏ của Thiên Hương phía ngoài, và nó bắt đầu nháp nha nhấp nhổm di động.

Bây giờ dừng lại rồi ,ngẩn ngơ xoay đầu 360 độ mới hay, chứ ban nãy chỉ cắm cúi lao đầu phía điểm đến, có nhìn cũng chỉ là trú mục trước mắt. 

Có khá nhiều dải ánh sáng mỏng mảnh vàng nhạt hoặc cam đậm tập hợp cùng với nhau ở xung quanh tôi, dưới chân, trên đỉnh đầu, bên trái, bên phải, đang âm thầm lặng lẽ phát ra thứ ánh sáng hư ảo như ma trơi. Thế là lông tơ trên người đồng loạt dựng đứng cả, tim cũng hẫng nhịp một cái, đánh thịch một tiếng như có ai dùng chiếc búa gõ nhẹ vào mặt bàn gỗ. Sau bàng hoàng nhanh chóng trấn định, còn không phải do đám giun nâu điểm đỏ quái gở theo chỗ hở giữa những sợi rễ tràn ra sao. 

Ánh sáng dìu dịu chớp tắt rồi phụt ra đám khí lạnh thấu xương, lập tức sương ồ ạt kéo tới như lũ tràn đê, tôi tức khắc đưa tay quạt quạt một lúc miễn cưỡng nhìn thấy chúng nhanh chóng lũ lượt tràn về một hang hốc khác. 

Gió từ trên đầu lành lạnh hiu hiu thổi lướt qua gương mặt lấm tấm mồ hôi rồi đập vào các rễ cây vọng lại âm thanh “Cứu... Cứu...Cứu..” quanh quẩn quanh lỗ tai như câu dẫn người ta lần bước. Mùi hương nồng đợm cũng thoang thoảng đâu đây bức người ta phải lần mò tìm kiếm.

Đột nhiên tôi rùng mình, sẽ không phải là giọng của Âu Tử Dạ? Anh ta mà lại bị vây khốn thảm bại tới mức phải rên rỉ mở miệng cầu cứu sao? Tôi nghiêng đầu tập trung một chút rồi lắc lắc, không giống lắm. Nếu vậy thì là kẻ khác, người đã đột nhập vào đây trước cả Âu Tử Dạ? Nếu không phải con người chẳng lẽ thực là yêu thụ bị giam cầm ngàn năm? 

Tôi biết bản thân bị không gian nơi này gây sức ép, lúc trước cứ ngỡ lá gan to lên rồi, xem ra vẫn còn phải mài dũa thêm. Một trong những điều tối kị những lúc ở một mình nơi kinh khủng như chỗ này chính là tưởng tượng vớ vẩn. Tôi vừa tự nhắc nhở bản thân vừa tập trung tinh thần mường tượng cảnh bốn phía đột nhiên sáng lấp la lấp lánh ánh đèn neon muôn hình vạn sắc, không còn tối tăm lạnh lẽo ảm đạm quạnh hiu như trước nữa, đồng thời hít sâu mấy cái, ngăn trái tim tiếp tục đánh lô tô trong lồng ngực bình bịch bình bịch như chạy việt dã. 

Tôi thở dài, tập trung lắng nghe xem rốt cuộc đây là âm thanh gì. Gió trên đầu lại vù vù thổi xuống, dường như mạnh hơn, đám hoa đầu lâu sương sọ kỳ lạ cũng khe khẽ rung rinh mấy cái, xung quanh cũng tức thì nổi lên một trận âm thanh như vong hồn nơi địa ngục tha thiết réo gọi “Cứu ...Cứu...Cứu...”

Một giây sau gió dừng, âm thanh cũng đột nhiên lặng hẳn, bốn phía lại im ắng như tờ. Tôi cứng ngắc cả người, bất giác cảm thấy toàn thân như bị một luồng điện từ dưới gan bàn chân chạy một mạch lên đỉnh đầu. Vô thức quay phắt lại quơ đao lia một đường cung ngọt xớt. Ngay sau đó tay cầm đao bị thứ gì nắm chặt lấy, kéo mạnh một cái về phía sau khiến tôi hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng để mặc bản năng dẫn dắt. Dùng hết sức bình sinh vùng vẫy cố gắng để quay người lại khiến bản thân không bị động lôi đi. Nhánh rễ phía dưới chắc có lẽ chưa hoàn toàn sừng hóa hết liền vì sự vận động kịch liệt phía trên mà gãy đánh rắc, cả người bất chợt hẫng một cái, tôi và thứ đằng sau như hai vật vô dụng bịch bịch lăn từng bậc xuống.

Tôi còn lăn chưa hết đà rơi đã bị thứ gì đó nhào tới túm lại, đè nghiến xuống đồng thời mặt bị tát hai cái không hề nể nang gì, mũi chợt lành lạnh, rồi một chất dịch tanh tanh chầm chậm chảy ra. 

Thế là tôi điên lên, mặc kệ đầu óc sao bay đầy trời, hai tay bị kìm chặt thì cắn chặc răng lại, cong người vận toàn lực húc đầu vào mặt gã. Khoảng cách là khá gần, tôi lại dùng toàn lực mặc dù sức lực so ra có lẽ không bì được song hiển nhiên cũng có chút công kích. Gã loạng choạng lùi lại, tôi thừa dịp cuống quýt đứng dậy chẳng ngờ hít thở chưa được khơi thông mấy hơi, cơ thể lại bị thô bạo đẩy lùi ra sau va vào đám rễ nghe rầm một cái như tông vào bức tường đau đến nhe răng nín thở.

Bất chợt “Đoàng” một cái khiến cả hai cùng giật nảy, nhưng ngay giây sau gã lại đè ghiến tay vào cổ, thành thử tôi ngay đến thở cũng khó khăn gian nan. Khoảng cách kề sát như vậy thế nhưng một chút dung mạo tôi cũng nhìn không ra, chỉ thấy một khối hắc khí uốn éo hình người. Gã có vẻ giận quá hóa rồ, tát tôi thêm một phát đến ù cả tai. Tôi cũng điên không kém vừa thầm chửi 18 đời tổ tông nhà gã vừa vung đao mạnh mẽ đâm tới chẳng ngờ cổ tay dễ dàng bị bắt được, rắc một cái vặn ra sau. Tôi đau tới ứa nước mắt ngón tay đành cam chịu buông thanh đao, keng một cái rơi xuống, rồi rầm một cái cơ thể bị xô vào đám rễ khác.

Gã điên này lại có vẻ không chỉ khỏe hơn tôi một chút mà là hơn hẳn một cấp độ nên chiếm được thế thượng phong, một tay bóp cổ tôi, một tay gìm chặt cánh tay lành lặn còn lại, hai chân cũng đè lên thân dưới kình lực cường đại tới mức tôi chỉ làm ra được một chút phản kháng giãy giụa yếu đuối, khiến bản thân uất ức răng cắn vào môi muốn bật máu, không cam tâm.

Lại “Đoàng” một tiếng nữa, lần này có vẻ gần hơn những vẫn cách mục tiêu cần hạ thủ, tôi nghiêng đầu hé một bên mắt như phủ hơi sương, thấy ánh đèn đang nhanh chóng tiếp cận. Ở khu vực rễ cây rắn chắc trùng điệp như mạng nhện thành thử tạo ra tấm lá chắn ngăn cản tầm bắn của súng. Tôi thì giật mình một chút, tên kia thì như không nghe thấy gì toàn thân vẫn sục sôi hắc khí tuôn trào, nồng đợm sát khí thiêu đốt khiến người ta kinh tâm.

Tôi sợ hãi tới mức ngu người định chấp nhận cái chết, đột nhiên một hình ảnh trong não lóe lên. Hình ảnh một hắc y nhân hừng hực hỏa khí như tử thần vẫn thường lởn vởn trong những ký ức chập chờn rời rạc. Người đó từng hờ hững nhìn tôi bên bờ vực sống chết. Từng muốn kéo tôi rơi vào hố tử vong. Từng ngồi xổm bên cạnh thờ ơ xem tôi hấp hối. Người này không phải chỉ tồn tại trong tiềm thức, mà giờ đã chân chính xuất hiện?

Nghĩ tới đây tôi bỗng rét run kinh hoảng, càng nhìn gã chằm chằm thì lại càng cảm thấy cơ thể trở lên lạnh lẽo như hóa băng, ngay đến trái tim dường như cũng đã ngừng đập, phổi cũng thôi hô hấp. 

Nhưng mà, tôi còn chưa gặp được Âu Tử Dạ. Lý trí cuối cùng trong tôi gào lên, một dòng khí ấm nóng từ đan điền cuồn cuộn lan tỏa ra ngoài. Như một cột nước đột ngột phun lên đẩy bật gã ra, chẳng ngờ tên đó vẫn có thể ngoan tâm vận lực quăng tôi một cái. Tôi thấy đất trời chao đảo mặt mũi tối sầm lại nghe rầm một tiếng, rồi rắc một cái rễ cây sau lưng không chịu nổi trấn động, đứt gãy. Chân không trụ vững lảo đảo nghiêng người ngã lăn xuống mấy vòng. Cánh tay lành lặn còn lại cố vươn ra tìm kiếm đám rễ có thể gìm giữ thân thể không cho tiếp tục trượt dài, trong lòng cực độ hoảng loạn rốt cuộc hắc khí nhân này là tử địch của tôi sao? 

Cuối cùng bịch một cái tôi dừng lại, nằm sấp im lìm bất động một lúc lâu, không có bất cứ một thông tin gì truyền tải, não bộ dường như cũng ngừng hoạt động. Chưa thấy đau đớn, không nghe được gì cả, càng không cảm thấy cơ thể đang chạm vào bất cứ thứ nào, chính là như thể đang ở trạng thái vô trọng lực, bồng bềnh mà trống rỗng. Có lẽ chỉ vài giây trôi qua, hoặc cũng có thể lâu hơn, tôi không nắm chắc, và rồi các giác quan trở về.

Tai lập tức khẩn trương đề phòng, vểnh lên hết công suất nghe ngóng. Nhưng có lẽ do nhịp hít thở quá mức dồn dập gấp gáp đã lấn át tất cả âm thanh khác. Tôi ngay đến khí lực để lật người lại cho dễ hô hấp cũng lười biếng, toàn bộ cơ bắp như bã ra cám, kêu gào nhức nhối, biểu tình bãi công. 

Có lẽ là một phút sau tôi nghe thấy dư trấn của tiếng chân chạm vào đám rễ cây truyền tới. Hơi thở của tôi đã bớt hỗn loạn, nắm chặt bàn tay còn cử động được, răng lại cắn vào môi một cái, mắt nhắm, tìm kiếm nguồn lực ít ỏi ngồi dậy. Tôi mở mắt ra lần nữa nhìn xung quanh, vẫn tối đen như bôi mực, phải đưa tay ra làm ăng ten lần lần mò mò ra bốn bề. Nhưng ngoài việc chạm được dưới chân biết vẫn là đám rễ cây ra thì tứ phía đều không đụng phải thứ gì.

Sau đó mắt lấy lại được thị lực, những dải ánh sáng quen thuộc lại nhấp nha nhấp nháy như ma thuật quyến rũ ánh mắt người ta. Ban đầu cũng chưa nhìn thấy nhiều về sau càng lúc càng thấy bọn chúng xuất đầu lộ diện dày đặc, cơ hồ như tràn lan ở khắp mọi nơi. Cùng lúc đó hơi lạnh kinh người từ trên cao lại một lần nữa bủa vây khiến tôi vô thức rùng mình run lập cập, mới phát giác quần áo bên trong mồ hôi thoát ra đầm đìa như tắm.

Một loạt âm thanh kỳ dị “Cứu...Cứu...Cứu...” như của một đám người chết vất vưởng không yên gọi hồn người sống tới giải khuây. Tiếng nói quái dị đó không phải xa xôi như từ cõi hư ảo nào vọng tới, là kề ngay bên tai, là dán sát sau lưng, theo đó mùi hương ngòn ngọt như xa như gần dụ dỗ. Vừa nghĩ vậy liền cả thân cứng ngắt như đá tảng, một ngón tay cũng không dám nhúch nhích mảy may, chỉ hận mình vô năng sao không thực sự biến thành một khúc rễ, trở thành một phần của khu rừng lạ lùng. 

“Cứu...Cứu...Cứu...” cứ thế réo gọi một hồi vọng đi vọng lại như da diết khẩn cầu truy tìm đồng thời cũng ngập tràn oán hận thống khổ truy sát, làm tôi không tránh khỏi lại một phen thất kinh khiếp đảm. Hương thơm lạ kỳ cứ vấn vít lấy chóp mũi không buông tha, đầu óc tôi cũng theo đó mơ mơ hồ hồ như bị uống thuốc mê, mí mắt co giật mấy cái, thực sự chỉ muốn an ổn nhắm lại. 

Ừm, có lẽ tôi nên thỏa hiệp một chút, nghỉ ngơi mấy giây cũng không phải ý kiến tồi. Chỉ một chút thôi có lẽ sẽ không phát sinh tình huống gì hiểm nghèo đâu.

*********************

He he, đoán thử xem hắc khí nhân này là ai? Có ai nhớ nhung một nhân vật chính khác của bộ truyện không nhỉ?