Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 62: Nước mắt




Một cái đầu khỉ dữ tợn nhe hàm răng nhễu nhớt dãi, cặp mắt mở to tàn nhẫn nhìn tôi như thể kẻ ngoại lai không những xâm phạm lãnh thổ còn tiện tay giết vợ con nó.

Nó nhảy phắt tới cái giường phía sau, tôi tức khắc dịch chuyển bản thân tới cái giường trước mắt, trong tình cảnh như gà con nhãi nhép bị sói xám tiếp cận tôi cần đồng minh tin cận. Ngó nhanh một vòng, lại không thấy Phong Linh đâu.

Khốn nạn thật, tại sao tới lúc nguy cấp lại chơi trò trốn tìm rồi?

Lập tức cảm thấy có gió lạnh phía sau thổi tới, theo bản năng cuống cuồng tháo chạy, nhưng trên lưng trầm xuống nặng nề, hiển nhiên bị con thú nhân đạp trúng , cái cằm đáng thương lại bị cà nền nhà, phổi càng không được buông tha, xém chút tắt thở luôn.

Sau đó nó còn nhún nhảy trên tấm lưng thêm mấy cái mới chịu thỏa mãn dời đi, tôi vội vã bò dậy đứng lên định bỏ chạy tiếp ,ai dè mới được vài bước, lệ ràn rụa tuôn rơi trong lòng, bị bao vây a.

Một đám người không còn là người, thú không ra hình thú từ trên giường bệnh đồng loạt nhảy xuống đất, dùng tứ chi bò bò lại gần tôi như thăm dò vật lạ lại như bầy thú cùng nhau hợp tác đi săn mồi.

Con mẹ nó, không ổn, tuyệt đối không ổn chút nào, nhưng nhất thời nghĩ không ra sai ở đâu. Chỉ cảm thấy cái tình thế này nhìn theo chiều hướng nào cũng giống y hệt cảnh cừu non lọt vào bầy sói đói khát, tỉ lệ thoát thân chính là 0,01%

Thế này, thế này, bảo tôi phải sống sao?

Vòng vây ngày càng siết lại, khép kín bốn bề không lối đào thoát, cái đầu cứng ngắc trên cổ thận trọng dịch chuyển, ánh mắt đăm đăm bao quát chiến sự, chân khẽ khàng xê dịch, tự động càng đi vào chính giữa.

Ánh sáng từ những bóng đèn sợi tóc vàng vọt héo úa lúc soi tỏ lúc che dấu sinh vật rình rập nằm trong sự bảo trợ của nó, tiếng quạt trần nặng nề xoay vòng như thể chở theo vật quá tải trên lưng phát ra âm thanh như miếng kim loại bị máy ép rác từ tốn nghiền chặt khiến người lâm nguy càng cảm thấy khốn đốn.

Đứng lẫn trong đám thú nhân là lũ người mặc áo blouse, dáng đứng lưng như bị gù, bả vai co dúm lại hai cánh tay dài thoòng buông thõng, cái đầu hơi chúi về phía trước còn cúi xuống, lại công thêm cặp kính trắng nên không nhìn rõ tâm tình hiện lên trên mặt.

Cơ thể như nhành liễu phiêu phiêu trong gió lại toát ra khí thế âm u ảm đảm, lẩn vào đó chút sắc thái của đám khoa học điên khùng, khóe môi khẽ nhếch như thể đắc ý trước sản phẩm mình tạo ra, lại cũng tựa như đám huấn luyện thú dữ, luôn thủ sẵn tư thế ngoan tuyệt vung roi.

Đám thú nhân gầm gừ đe dọa, hàm răng sắc nhọn chảy đầy dớt dãi như thể lên cơn cực độ thèm ăn, ánh mắt dạ quang lấp lánh yêu dị luôn dán vào con mồi nhất cử nhất động đều không bỏ sót.

Trong lòng than thở, thế quái nào bao nhiêu thù hận lại cứ phải nhất thiết tập trung hết cả trên người tôi? Bị lũ dị nhân này PK liệu tôi có còn may mắn được chết toàn vẹn thân thể? Hay là đến xương cốt cũng bị gặm nát nhừ? Lúc đến gặp Diêm Vương gia trình diện thì thành một đống bầy nhầy, có khi lão bố nuôi cũng nhận không ra diện mạo, trực tiếp kinh hoảng tránh xa.

Vừa nghĩ miên man tới đó một con mặt khỉ mặc quần đùi sọc caro hét ré lên một tiếng thị uy, búng chân chồm tới, hai cánh tay gầy trơ xương với những ngón xương xẩu vươn ra. Tôi lập tức xoay người bỏ chạy, mới bước được vài bước liền bị hai con khác lao tới chặn đường.

Đúng lúc đứng hình thì sau lưng bị một vật nặng nhảy nên, cơ thể chao đảo một chút sau đó cổ họng bị bóp chặt, hai tay theo bản năng cấp tốc vươn lên túm lấy hai cánh tay khô quắt queo kia. Vừa mới vui mừng vì chẳng ngờ có thể dễ dàng khiến chúng tách rời cái cổ một chút thì dưới chân truyền tới cảm giác đau đớn.

Chân vung lên muốn hất đi ai ngờ mất trọng tâm té ngã cái rầm, tôi cũng rất là cố ý hướng cái lưng xuống hun đất, như thế cho cái con ôm phía sau ăn no. Qủa nhiên nó hét ré lên một tiếng, nghe rõ tiếng xương gãy rôm rốp, nhưng tôi không vui vẻ được mấy giây, chân vẫn tiếp tục truyền tới cảm giác đau như bị chó điên cắn.

Tôi giãy giụa khỏi tên sau lưng ,ngồi dậy đấm mấy phát vào đầu tên đang ngấu nghiến ăn cái đùi phải. Sau đó không ngừng lại thở lấy sức, tiếp tục liên hoàn đấm vào mặt tên bám dai như đỉa bên đùi trái.

Sức chịu đựng của bọn này không cao, bị đau liền nhảy tránh ra, chúng không có vì mới cắn được miếng thịt ngon mà hoa mắt trở lên mất khống chế. A DI ĐÀ PHẬT, chúng mà trở lên không biết kinh sợ thì đúng là tôi bó tay toàn tập.

Máu nơi hai bắp đùi dòng dòng chảy xuống, lại không đau đớn như tôi tưởng tượng, vẫn có thể đứng lên nhìn một vòng quan sát chiến sự. Cách đấy không xa thấy có cái xe chứa dụng cụ y tế, có điều gần thì gần thật, ước chừng 4 bước chạy là tới nơi, nó lại bị đám dị nhân bu xung quanh.

Không nghĩ nhiều, nhấc chân liền nhắm hướng chạy tới, mới một bước cơn đau do vết cắn truyền đến khiến tôi suýt khựng lại, hai con ở trước mặt chồm lên nghênh đón. Tôi liền thuận thế trượt chân ngã lăn mấy vòng rồi đập vào tấm sắt khiến đồ vật trên đó ầm ĩ kêu gào, một số thứ đổ xuống người .

Cắn răng nén đau đớn, mở mắt ra cuống cuồng ngồi dậy phát hiện bên bắp tay có vết xước kéo dài, máu lại được dịp rỉ ra, liếc mắt, gần đó cái kéo nho nhỏ còn mở toang hoang lưỡi. Vừa cầm lấy thì một bóng đen nhanh nhảu chồm tới, tôi tiện tay vung lên luôn, xoay vai lấy đà cắm thô bạo ngay trên mặt nó rồi run run không rút ra, tay thu về nhìn theo con dị thú hú một tràng dài tiếng ngoài hành tinh, ôm mặt nhảy tưng tưng ra xa.

Tôi thở gấp mấy hơi, cảm thấy bủn rủn toàn thân, cẩn trọng dựa vào chiếc xe trở dụng cụ mà đứng dậy, cũng không dám dựa hoàn toàn, giây trước mới thử thả lỏng một tí mà chiếc xe đã không chịu đựng nổi sức nặng, hơi trượt đi.

Sau đó quả thật xe trượt đi, tôi ngã ngồi xuống đất, sau lưng bị đâm lén một nhát, cảm nhận hung khí bị rút ra rồi lại được đâm xuống cùng một chỗ, sau đó lại bị rút ra rồi lại được đâm xuống. Sau đó, sau đó cứ tuần hoàn như thế, có điều nó thay đổi chỗ đâm, tôi đau tới câm lặng, trực tiếp nằm im re.

Miệng đóng mở như cá mắc cạn, thị lực của mắt cũng trở lên tăm tối, chỉ cảm thấy phía trước mơ hồ như có vô vàn bóng đen không ngừng nhấp nhô chuyển động ,phát ra tiếng kêu huyên náo như bọn thổ dân đang sung sướng đốt lửa trại, chuẩn bị mở dạ tiệc quay thịt người.

Đang định tình nguyện nhắm mắt xuôi tay, cơ thể phút chốc bị nhấc bổng lên, cái đầu không ngừng được lắc lư trái phải lên xuống, chân lơ lửng giữa không trung .

Cổ họng bé bỏng đáng thương một lần nữa lại bị bóp nghẹn, mở một bên mắt nhìn nhìn, phát giác hai cái đầu thú vật gần trong gang tấc.

Con bà nó chứ, quỷ sai đại nhân chắc cũng có diện mạo thế này là cùng.

Di chuyển ánh mắt theo hướng hai cánh tay khô gầy như khúc củi, thấy chân thật diện mạo của tên hung thủ đang lắc lư cơ thể tôi như vung vẩy con búp bê nhựa. Một con khỉ và một con chó cùng túm lấy cổ tôi mà chơi thật sảng khoái.

Tôi đưa tay lần mò ra sau lưng, vớ lấy con dao mổ vẫn còn cắm trên lưng, cắn răng dốc sức rút ra rồi đâm một nhát vào đỉnh đầu một con. Tức thì con đó buông tay ra, con còn lại không kham nổi sức nặng cũng theo đó ngừng cuộc chơi.

Cái cổ được giải thoát ,tôi như người mắc bệnh hen suyễn cần gấp thuốc bổ trợ, cứ thế mà vừa ho vừa thở như thể không khí xung quanh bị tên vô lại nào bòn rút hết.

Được một lúc lấy lại cân bằng, ngẩng đầu nhìn tình hình, phát hiện vẫn nằm giữa vòng vây, hơn nữa, đám thú nhân còn kề sát bên cạnh, dường như chỉ cách có hai cánh tay. Vô vàn cặp mắt dạ quang xanh lét trừng trừng nhìn vào tôi, âm thanh gầm gừ cảnh cáo phát ra trong cổ họng y hệt một đàn thú dữ hăm dọa kẻ xâm chiếm lãnh địa.

Đột nhiên, từ những cặp mắt chảy xuống hai dòng nước ...

Tôi ngu ngu ngơ ngơ nhìn, lại chuyển quỷ dị gì nữa đây?

Chẳng lẽ đây lại là nước mắt? Chẳng lẽ bọn chúng đang khóc? Lý ra người khóc thành dòng sông phải là tôi mới đúng. Tôi đây trước giờ ăn ở rất biết điều, kính trên nhường dưới, chưa từng quát tháo đe dọa xóm làng, cớ gì lại bị củ hành thê thảm mức này?

Chợt bên tay có vật gì nhẹ chạm tới, vô thức hơi cúi xuống.

Đó là cái đầu người, tóc mái che tán loạn khuôn mặt.