Thiên Huyền Địa Hoàng

Chương 87: Âu Tử Dạ rời đi




Giọng của Minh Đăng khô khan cất lên, hướng về phía Thiên Hương.

-tính cách Báo ca chẳng phải trước giờ vẫn lãnh khốc tuyệt tình như vậy sao? Nếu anh ta cũng bấn loạn hoảng sợ, mới là không thích hợp.

Nói xong anh ta mới nhìn về phía tôi, giọng điệu, ánh mắt vẫn không mấy thiện cảm. Tôi thì vẫn trưng cái biểu tình ngơ ngơ ngác ngác.

-Hôm nay là sang chiều ngày thứ 6 rồi, chúc mừng cậu đã trở lại thế giới hiện thực, nhưng cũng xin chia buồn, Báo ca vừa rời đi cách đây 1 tiếng.

Cái kiểu nhìn soi mói trắng trợn của Minh Đăng khiến tôi khó hiểu, rốt cuộc muốn nhìn thấy biểu tình gì từ tôi đây? Chẳng lẽ muốn tôi diễn cảnh chồm tới túm lấy cổ áo anh ta gay gắt lay hỏi “sao Âu Tử Dạ thấy tôi cửu tử nhất sinh mà vẫn bình chân như vại? Sao không đợi tôi tỉnh lại đã bỏ đi rồi?”

Tôi thở dài trong lòng, nhàm chán, đây không thừa Calorie nhá.

-Anh ta vẫn ổn là tốt rồi.

Tôi bơ Minh Đăng, quay lại nói chuyện với Phong Linh.

-vậy, tôi đang ở đâu đây?

Phong Linh ngồi khoanh chân khoanh tay trên giường, ôn hòa trả lời.

-bệnh viện Thang Hòa Tử ở Thái Hòa, thành phố Cẩm Châu.

Từ Thái Hòa về Hưng Long Đài nhanh cũng cần 9 tiếng, tôi mơ màng tính toán xem làm cách nào có thể liên lạc với gã Mạnh Chương. Phải rồi, con tiểu bạch thử kia lại chạy đi đâu? Là lạc mất hay trốn về chủ cũ? Hay chỉ là sợ người lạ nên ẩn thân? Miệng lơ đãng hỏi.

-tên đó, Âu Tử Dạ đi đâu vậy?

Minh Đăng hơi bất ngờ một chút, xen vào thắc mắc.

-Âu Tử Dạ? Cậu là ám chỉ ai? Báo ca?

-ừ, anh ta nói tên của mình cho tôi hay? Tôi tưởng mọi người đều biết nhưng thích gọi biệt danh hơn.

Thiên Hương ngồi vắt chân, dựa lưng vào thành giường, tay chống cằm, lạnh nhạt nói với tôi.

-anh ấy rất kín miệng, trước giờ tuyệt không lộ chút thông tin gì về bản thân. Nhớ lần đầu gặp cách đây 10 năm, lúc đó tôi mới 10 tuổi, anh ấy mặc một bộ đồ rách nát màu đen, tóc dài che kín khuôn mặt, như một dã thú hắc ám dưới địa ngục nhảy lên, trong tích tắc dễ dàng tàn sát một đám người tay cầm súng và mã tấu đuổi theo truy sát, nhặt cái mạng lão bố về. Cũng không biết dụ dỗ gạ gẫm thế nào mà anh ấy lại theo phò trợ giúp lão ta gây dựng lại sự nghiệp từ đống đổ nát.

“Hắc Báo” là lão bố tôi đặt cho tiện gọi, ông ấy nói bởi vì anh ta rất hay bất thình lình từ trên trời rơi xuống hoặc đột ngột từ phía sau xuất hiện sau đó vung đao ngoan tuyệt chém giết đối thủ, rất giống một con báo đen ẩn mình trong bóng tối lao ra nhất chiêu tất sát con mồi, mọi người ban đầu đều rất trấn kinh, về sau quen dần thì đều tôn sùng, thường gọi là Báo ca.

Cô ấy tuôn một tràng dài, sau khi kết thúc, biểu tình có sửng sốt đôi chút, tựa như chính bản thân cũng ngạc nhiên việc mình sao lại có thể tỉ tê nhiều tới mức này trước một người quen sơ như tôi. Tiếp đó cứ nhìn nhìn tôi, ánh mắt vẫn không mấy thân thiện.

-Chúng tôi ở bên anh ấy 10 năm rồi vẫn chẳng biết gốc rễ anh ta bắt nguồn từ đầu, dù có gắng tìm hiểu cũng chỉ đổi lại con số không tròn trĩnh. Cậu đó, rốt cuộc quen Báo ca như thế nào? Biết về Báo ca được bao nhiêu?

Tôi đần người một chút để não bộ chỉnh lý thông tin .Tên Âu Tử Dạ đó bây giờ trông chỉ khoảng 24, 25 tuổi thôi nhỉ? 10 năm trước, 14 ,15 mà có thể tả xung hữu đột giết người không ghê tay sao? Tôi rất là hiếu kỳ nha, hắn ta được đào tạo từ cái lò chuyên nghiệp nào ra vậy? Thế kỷ 21 rồi vẫn còn những tổ chức chuyên thu thập trẻ con từ nhỏ để huấn luyện sát thủ như thời cổ đại sao?

-Thiên Hương, 10 năm trước, Báo ca gì đó của mấy người bao nhiêu tuổi?

Mày đẹp nhíu lại tỏ rõ không hài lòng, chất giọng bất mãn vang lên.

-Tiểu Mặc Mặc, cậu nên trả lời câu hỏi của tôi trước khi ném một câu hỏi cho người khác.

Tôi đưa ngón trỏ gãi gãi bên má, cười nhẹ rồi đáp.

-thú thật, cái lần tôi thức dậy trong phòng lão Tống Trung, coi như là lần đầu chính thức gặp anh ta. Những gì tôi biết về tên đó chỉ nhiều hơn mấy người một cái tên “Âu Tử Dạ”.

Thiên Hương không tin cười lạnh. Phong Linh rót cho tôi cốc nước lọc, chính mình cũng uống một cốc.

-cậu tốt nhất nên thành khẩn khai báo, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu, nếu dám dấu diếm, dù chỉ nửa thông tin, tốt nhất đừng để tôi biết, bằng không...

Tôi đón lấy ly nước nói câu “cảm ơn”theo thủ tục, trong lòng quả thật có chút tò mò, lại nhớ tới lời hăm dọa lúc trước của tên Công Du Giám Minh “sau này tốt nhất đừng để tao gặp lại, bằng không sẽ cho mày thưởng thức cái gì mới gọi là không biết xấu hổ, nhục nhã ê chề.” Wuầy, lúc đó thần kinh hơi rung rinh, về sau thấy mặt gã ta vẫn nên đi đường vòng.

-bằng không?...

Bách Lý Thiên Hương lạnh lẽo nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi ngược trở lại dừng ở giữa thân, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch, tạo ra độ cong có chút...bỉ ổi. Ừm, tôi hơi hối hận rồi, không phải đã hỏi một câu ngu ngốc chứ nhỉ?

-cậu chắc biết đàn ông bị mất đi bộ vị này trên cơ thể sẽ đả kích tới mức nào? Sống chẳng bằng chết, nhìn ai cũng thấy tủi nhục, bi quẫn? Chắc không muốn trở thành loại bán nam bán nữ ấy đâu nhỉ? Nữ nhân không thèm đụng tới, nam nhân cũng chẳng buồn dùng. Nhưng nếu cậu có sở thích đó, tôi không ngại xuống tay dùm.

Nhìn nhìn xuống vị trí ánh mắt tà tứ cô ta đặt ở giữa thân tôi, dễ dàng liên tưởng tới thứ Thiên Hương ám chỉ. Cô ta chắc chỉ mạnh miệng hù dọa thôi nhỉ? Còn cái tên Công Du Giám Minh đó lại khác, Mạnh Chương nói đầu óc gã hơi tưng tửng, nhưng tưng tửng chắc không đồng nghĩa với biến thái đâu ha?

Minh Đăng ngồi ở cái giường phía trước như khán giả hứng thú xem show truyền hình. Phong Linh dùng bàn tay quạt quạt cho Thiên Hương, giọng có chút quẫn bách.

-khụ khụ ,Hương Hương, tôi nghĩ Tiểu Minh thật sự không biết gì nhiều đâu. Cô đừng có thấy cậu ta hiền lành mà bắt nạt.

Thiên Hương liếc xéo anh ta, rút nhanh khẩu súng lục dấu trong áo phía sau lưng, ngón tay điêu luyện xoay nó mấy vòng vô cùng tài tình, khi dừng lại, nòng súng đã chĩa thẳng, hướng về phía hạ thân tôi, cực kỳ nghiêm túc và nghiêm khắc nói.

-bổn tiểu thư trước giờ nói được làm được. Ghét nhất những tên nói nhẹ không thích lại ưa ăn nặng. Thứ khiến bổn tiểu thư khó chịu, phế hết.

Tôi thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng, người ta nói ngoan độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả không sai. Tôi cũng không muốn trêu chọc cái con kiến lửa này, nuốt một ngụm nước bọt xuống cho thông cổ họng, khóe miệng nhoẻn nên tỏ vẻ tươi tỉnh.

-ha ha. Tôi nói là sự thật, cô phải tin tôi. Bằng không thế này, cô có thể gọi điện trực tiếp hỏi thẳng Âu Tử Dạ để chứng thực lời tôi quả quyết. Nếu Âu Tử Dạ khẳng định tôi biết nhiều hơn, tôi cam tâm tình nguyện để cô phế?

Chúng tôi bốn mắt trừng nhau hồi lâu, khẩu súng xoay tròn trên ngón tay trắng nõn thanh mảnh rồi cất nó về vị trí cũ. Tôi thầm than thở, cô ta thăm người mới ốm dậy cái kiểu này chắc muốn người ta đổ bệnh nặng hơn. Súng luôn dắt trong người thế kia là đủ biết Thiên Hương luôn có tâm phòng bị.

Thật ra tôi nghĩ Thiên Hương chỉ là đang cảnh cáo không nên lừa dối cô ấy. Tựa như kiểu lần đầu lính mới ra mắt, chủ soái sẽ oai phong “Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương” một câu cực rung động tâm can khiến kẻ chân ướt chân ráo vô thức vâng vâng dạ dạ, từ đó về sau tạo ra bóng ma không dám lừa gạt.

Phong Linh thấy tình tình đã trùng xuống, liền thay Thiên Hương trả lời câu tôi hỏi.

- A Hoa Tiểu Trà trở Báo ca ra tuyến đường sắt Cẩm Thừa để đến Hà Bắc. Nhưng dựa theo tình huống mấy lần trước anh ấy hoạt động, thì miệng nói là tới một nơi, cũng chưa chắc dừng chân tại đó, mà sẽ từ nói đó để đến tiếp một trạm khác nữa.

-phải a, tạm thời chúng ta chỉ biết Báo ca tới Thừa Đức (Hà Bắc), anh ấy như vậy rõ là không muốn ai bám đuôi, cũng không phải lần đầu, vốn Báo ca hành tung luôn khó đoán, thích độc lai độc vãng, sự việc lần này là ngoại lệ.

Thiên Hương trầm ngâm nói sau đó rất tự giác cầm lấy con dao sáng bóng nhỏ bé bên cạnh giỏ đựng những trái táo đỏ mọng, bắt đầu bổ, không gọt vỏ, chỉ cắt bỏ hạt ở giữa và phần đầu đuôi nơi dễ nhiễm bẩn. Ăn vỏ cũng tốt nhưng chắc rửa rồi ha?

Tôi thầm nghĩ, trong khi mọi người đều đang thụ thương nằm viện điều trị, hắn có việc cấp thiết gì cần giải quyết mà không thể nán lại ít bữa nghỉ ngơi sau từng ấý chuyện kinh khủng phát sinh? Cái tên này không những mệnh lao lực còn có sức trâu bò hiệp trợ sao?

Minh Đăng đang ngồi vuốt vuốt điện thoại, đầu không ngẩng lên, âm thanh khô khan cứng nhắc của anh ta phát ra.

-vì vụ việc quy mô và tính nghiêm trọng hơn mọi khi, hơn nữa quả thật chúng tôi đều có mục đích riêng nên mới ngỏ ý đòi theo. Vốn trước giờ Báo ca luôn hành sự một mình, dù thật muốn đi theo cũng phải xem bản lĩnh có đủ sức làm đuôi, nếu không nhất định sẽ bị bỏ rơi dọc đường, mà nếu chẳng may lại còn nhỡ tay sảy chân làm hỏng việc của anh ấy, anh ấy sẽ không chút khách sáo mà đạp một phát ngất luôn cho rảnh nợ.

Dù hắn ta có tài giỏi cỡ nào, những chuyện hiểm nguy trùng trùng như lần này một người lao vào là không thể, nếu không có đồng đội đi phía sau lo bớt, hắn ta có thể thuận lợi ôm kiếm cổ sao? Vậy mà lại đối xử mất dạy như thế, chẳng lẽ vì cái tổ chức khốn nạn đó đã tiêm nhiễm phương châm “đồng đội là công cụ, công cụ không hữu dụng thì phải gạt bỏ”?

-ghê gớm thật, làm gì mà tuyệt tình dữ vậy, nỡ lòng nào đối xử tệ hại với người thiện chí muốn giúp đỡ. Mà trong ba người, ai xấu số từng bị hắn phũ?

Bấy giờ Minh Đăng mới dừng tay nghịch di động, ngẩng đầu nhìn.

-Thì là đại tỷ đó, lần đầu là khi 17, cô ấy thấy bản thân đã có thể lấy một địch ba, cho là hơn khối người, vỗ ngực cam đoan đi theo sẽ không gây phiền hà. Báo ca không phản đối, vốn trước giờ phái người đi theo âm thầm phụ trợ, anh ấy không có ý kiến, có điều, lũ đàn em đều là nửa đường mất dầu vết đành lủi hủi bỏ dở. Đại tỷ cũng không ngoại lệ, đến lần thứ hai và thứ ba vẫn bị anh ấy đánh ngất xỉu, vất vào một xó, sáng tinh mơ hôm sau mới tỉnh dậy lơ ngơ quay về. Lần này hoàn hảo a. Phải rồi, cho cậu xem tin tức báo “Thời đại mới” viết về nhà tù Bàn Cẩm. Mấy hôm nay từ báo mạng đến báo giấy, tờ nào cũng đều giật tít rầm rộ. Ha ha, quả nhiên là nháo đến thiên địa rung chuyển.

Nói dứt lời anh ta xuống giường ,tiến tới bên đưa tôi cái điện thoại màn hình to oành.