Thiên Kim Đại Chiến

Chương 51




Hôm sau, lúc Nghê Gia thay quần áo thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ, không ngờ đó lại là Liễu Phi Phi.

“Nghê Gia, tôi là Liễu Phi Phi.” Sau khi tự giới thiệu, cô ta không nói gì nữa.

“Có chuyện gì à?”

Đầu kia chần chừ một lát mới nói: “Tôi nghe anh Tôn Triết nói chị đã cứu tôi, cảm ơn chị nhé”.

Nghê Gia thoáng sửng sốt, cười nhạt nói thật: “Người cứu cô là Tôn Triết, tôi còn tưởng anh ta có ý đồ bất chính với cô nên đá anh ta một cú nữa. Tất nhiên, lúc đá anh ta, tôi không biết cô gái đó là cô. Nếu biết trước, có khi tôi đã bỏ đi luôn rồi”.

Liễu Phi Phi nghe thế lại không khách khí, cười hì hì bảo: “Nhưng anh Tôn Triết nói sau khi chị biết đó là tôi còn mắng anh ấy bắt nạt trẻ vị thành niên nữa”.

Nghê Gia hơi chấn động, Liễu Phi Phi lạ thật, chỉ một câu vô thưởng vô phạt như thế cũng làm cô nàng ngây ngô bật cười, thoạt nghe còn có vẻ rất cảm kích.

Nghê Gia không quen nên hơi mất tự nhiên: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, thật ra Tôn Triết đã cứu cô, kết quả lại bị tôi coi như người xấu. Nhưng cô cũng thật là”, Nghê Gia nhiều chuyện nói thêm một câu, “mới tí tuổi đầu mà sao chuyện gì cũng muốn thò một chân vào góp vui thế?”.

“Chẳng qua tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông để qua đêm thôi.” Liễu Phi Phi nghe xong lại còn tỏ vẻ hơi tủi thân, “Tôi chỉ uống bừa một cốc nước, không biết sao lại ngất đi. Thiệt tình, muốn lên giường với tôi mà còn phải bỏ thuốc, nói thẳng không được à?”.

“Liễu Phi Phi, cô…” Cô không tìm được tính từ thích hợp.

Liễu Phi Phi mở máy phát thanh, nói càng nghiêm túc hơn: “Nhưng Nghê Gia chị yên tâm, tôi biết tự bảo vệ mình. Bình thường tôi đều yêu cầu bạn tình dùng bao cao su. Lần mang thai trước là do đã hết bao cao su, không ngờ lại dính ngay. Bài học này cho tôi biết, nhất định không được có tâm lý ăn may”.

“…”

“Sau này tôi không dám thế nữa. Nghê Gia, chị phải nhớ rõ lời tôi dặn đấy nhé.”

Nghê Gia cầm điện thoại, không đứng vững nữa.

Cô và Liễu Phi Phi thân thiết như thế này từ bao giờ?

Nghê Gia câm nín từ đầu đến cuối. Không biết Liễu Phi Phi đã không buôn chuyện bao lâu rồi, bô lô ba la như súng liên thanh, cô không tài nào chen vào được.

“Xã hội này thật bất công, đàn ông ngủ với nhiều phụ nữ thì coi là bình thường, còn phụ nữ làm thế lại bị ăn chửi. Thật ra, tình dục vốn là chuyện bình thường, giống như ăn uống thôi. Rất nhiều cô gái đều như thế, nhưng Mạc Doãn Nhi thì khác.”

Nửa đầu bài phát biểu còn làm Nghê Gia đau đầu vì sao cô nàng này lại dũng mãnh đến thế, nhưng câu sau cùng lại thu hút sự chú ý của cô: “Mạc Doãn Nhi? Liên quan gì đến cô ta?”.

Khi nhắc đến Mạc Doãn Nhi, Liễu Phi Phi không còn khí thế đối đầu với ả như trước nữa, trái lại còn có vẻ tiếc rẻ: “Từ đáy lòng tôi thấy rằng, Mạc Doãn Nhi và tôi là đồng đạo. Tôi đoán cô ta cũng là loại con gái nghiện làm tình”.

“Sao cô lại nói thế?”

“Lúc chị gọi điện cho cảnh sát, tôi nằm dưới đất có nhìn thấy Mạc Doãn Nhi đi xuống hầm rượu ngầm. Chỉ có một mình thôi, cô ta tự đi đấy.”

Nghê Gia sửng sốt, tự Mạc Doãn Nhi đi? Chẳng lẽ ả bị thuốc làm cho hồ đồ? Song việc quan trọng bây giờ không phải là Mạc Doãn Nhi, giọng cô lạnh đi: “Tôi không gọi điện thoại cho cảnh sát, cô nghe nhầm rồi”.

Đầu dây bên kia dừng lại, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Suýt thì quên mất lời anh Tôn Triết dặn”, lập tức lại cười hì hì, “Đúng rồi, tôi nghe nhầm thôi. Chị yên tâm, sau này tôi sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa”.

Nghê Gia ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Tôn Triết có thân với anh trai cô không?”.

Liễu Phi Phi rất thẳng thắn: “Anh ấy rất thân với anh trai tôi, à không, anh ấy rất thân với anh Trình, nên cũng quen tôi”.

“Thân?” Nghê Gia lặp lại.

“Đúng, thân. Anh Tôn Triết và anh Trình Hướng cùng một mẹ sinh ra, còn thân hơn với Tôn Lý cùng cha đấy!”

Nghê Gia tỉnh ngộ, chẳng trách nhà họ Tôn lại phát triển hừng hực như lửa ở Macau thế. Không chỉ có hai anh em Tôn Triết, Tôn Lý tuy suy đồi đạo đức nhưng rất có đầu óc, mà còn có cả đại ca xã hội đen Trình Hướng bảo kê, họ Tôn không làm lão đại ở Macau thì ai làm?

Có điều, Tôn Triết hẳn không thân thiết lắm với Tôn Lý, nếu không sau khi Nghê Gia gọi điện báo cảnh sát, tại sao Tôn Triết lại nhắc Nghê Gia bỏ chạy, hơn nữa đã biết cảnh sát sẽ đến mà còn kéo dài thời gian mãi sau đó mới báo cho Tôn Lý.

Y khiến Tôn Lý không có thời gian rút quân dọn dẹp, sau khi cảnh sát ập tới bèn vắt chân lên cổ chạy, rất nhiều cô gái ở hiện trường đều bị bắt ngay tại trận.

Nghê Gia hỏi Liễu Phi Phi định nán lại chơi bao lâu, Liễu Phi Phi chẳng lấy gì làm vui vẻ: “Giờ tôi đang ở cổng hải quan chuẩn bị xuất cảnh rồi. Rạng sáng mai Macau có bão, tôi phải đi cho sớm”.

Nghê Gia cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa như trút nước, cuồng phong vần vũ, bầu trời cuồn cuộn mây đen.

Theo dự báo thời tiết, tầm mười hai rưỡi đêm nay bão sẽ đổ bộ vào Macau, cô và Việt Trạch hẳn đã rời Macau về đại lục rồi.

Nghê Gia nhìn vào gương, hít một hơi thật sâu. Giờ trong tay cô đã có cơ hội để khiêu chiến Tôn Triết, mọi thứ còn lại nhờ cả vào “thành sự tại thiên”.

Cô gái trong gương để xõa tóc, làn da trắng nõn, vận lễ phục dạ hội cúp ngực đỏ rực, toát ra vẻ chững chạc và gợi cảm vô cùng. Casino giới hạn độ tuổi, tuy Việt Trạch có thể đưa cô vào nhưng trang điểm già dặn một chút vẫn tốt hơn.

Nên lần này, cô trang điểm đậm, đôi môi đỏ mọng, nhất là phần mắt kẻ viền rất đậm, càng làm đôi mắt đen sóng sánh thêm sâu thẳm.

Phần ngực eo của chiếc váy bó sát, phần chân váy là trăm nếp xếp ly mềm mại đổ xuống, làm nổi bật vòng eo mảnh mai.

Lúc Nghê Gia ra ngoài với dáng vẻ này, Việt Trạch đang chờ bên ngoài cũng quay đầu lại, dán mắt lên người cô.

Nghê Gia ngại ngùng: “Già dặn quá phải không? Không đẹp đúng không?”.

“Không, đẹp lắm.” Anh lại gần, hết sức tự nhiên nắm tay cô, nhìn cô thêm vài lần nữa, cảm thấy cô trang điểm kiểu chín chắn này như có sức mạnh mê hoặc lòng người, “Khác với em lúc bình thường, đẹp kiểu khác”.

Nghê Gia cũng nhìn anh, cảm thấy anh mặc vest cũng gợi cảm chết người, cô tỉnh bơ thở ra một hơi, nhoẻn cười: “Chúng ta đi thôi”.

Sòng bạc tư nhân cao cấp nhà họ Tôn nằm trong phòng VIP số 5 trên tầng cao nhất của casino Venetian.

Lúc Việt Trạch và Nghê Gia bước vào đều phải kiểm tra an ninh như thường lệ, còn những vệ sĩ của anh thì không được vào.

Khi được nhân viên kiểm tra, Nghê Gia thấy Việt Trạch đưa một cây súng trong áo cho đồng chí Tiểu Minh, điều này làm tâm trạng Nghê Gia nặng nề kì lạ.

Kiểm tra xong xuôi, những người phục vụ cung kính cúi người, giơ tay về phía cánh cửa phòng khách. Trên hành lang nguy nga lộng lẫy treo những bức tranh sơn dầu hậu hiện đại đậm màu dọc hai bên tường.

Bàn tay phải trắng ngần của Nghê Gia khoác lên cánh tay Việt Trạch, chậm rãi theo anh vào phòng, tấm thảm êm dày khiến người ta ảo giác rằng sẽ rơi xuống.

Rẽ vào một khúc quanh, Việt Trạch nghiêng người lại gần cô, cười hỏi: “Căng thẳng không?”.

Nghê Gia lắc đầu: “Có anh ở đây rồi mà!”.

Hai người phục vụ đứng cuối hành lang mở cánh cửa gỗ màu nâu vào phòng VIP số 5. Căn phòng được trang hoàng vô cùng cao quý thanh lịch, đèn chùm thủy tinh xếp tầng trong suốt, bích họa màu thời văn hóa Phục hưng, quầy bar treo đèn mờ, cụm ghế sofa nghỉ ngơi ấm áp yên tĩnh. Bắt mắt nhất là bàn gỗ lim cỡ lớn đặt ngay chính giữa sảnh, hàng đống quân bài và casino chips nằm ngay giữa bàn.

Phòng riêng rộng như thế mà chỉ có bảy tám người tham gia ván bạc và nhân viên xáo bài, ngoài ra còn có một nhân viên phục vụ đứng trong góc đằng xa, quay mặt vào bức vách. Chỉ khi nào ván bạc chấm dứt mới được xoay người lại để phục vụ.

Bên trái bàn là Tôn Triết và Tôn Lý, còn cả Liễu Phi Dương đã lâu không gặp, nom gã có vẻ hung ác máu lạnh hơn xưa, hai bên là hai người Nghê Gia không biết, còn bên phải bàn là Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh.

Sắc mặt Tần Cảnh hơi tái, xem ra khá hồi hộp, nhưng Doãn Thiên Dã thì vẫn giữ vẻ hờ hững thản nhiên, anh chưa từng thua khi đánh bạc.

Trong bầu không khí im lặng đến căng thẳng, Nghê Gia theo Việt Trạch ngồi xuống sofa gần đó, cảm thấy lòng bàn chân hơi lạnh đi.

Tiền đặt cược cũng như áp lực tâm lý trong canh bạc mật cao cấp này lớn đến mức những người ngoài không tài nào tưởng tượng nổi. Thậm chí canh bạc ở các phòng VIP xa hoa khác mà gặp canh bạc ở đây thì cũng chỉ là hạng tép riu. Các canh bạc khác thường cược vài chục triệu, nhưng canh bạc của Tôn Triết thường cược tài sản hàng trăm triệu của công ty.

Hai anh em họ Tôn đánh bạc rất có nghề, đặc biệt là bài Baccarat, đây cũng là lí do tại sao những năm gần đây họ lại nắm giữ nhiều cổ phiếu trôi nổi của các tập đoàn lớn ở đại lục trong tay đến thế, đa số là thắng được trên chiếu bạc.

Các ván bạc ngầm của Tôn Triết rất nổi tiếng trong giới này, nhưng chỉ mời riêng, lại không phải là hạng mục đăng ký kinh doanh chính thức của công ty cá độnên không được chính quyền địa phương bảo hộ. Tuy vậy cũng chẳng hề gì. Bởi nếu ai thua cuộc quỵt nợ, ắt có đại ca xã hội đen Trình Hướng đòi hộ.

Ở Macau, có 5 loại hình cá độ công khai bao gồm: casino, sòng bạc, đua ngựa, xổ số và cá độ bóng đá.

Lúc Nghê Gia ngồi trên ghế, ván đầu tiên của Doãn Thiên Dã và Tôn Lý vừa kết thúc, hai người lạ kia đã rời chỗ, kết quả ván thứ hai đổi thành Doãn Thiên Dã với Tôn Triết.

Hai người chơi theo cách tùy ý nói cụ thể những gì mình đặt cược và những gì yêu cầu đối phương đặt, Doãn Thiên Dã nói nhẹ bẫng: “Tiền đặt cược là 20% Tôn thị vừa thắng cược ban nãy. Yêu cầu 10% khác của Tôn thị”.

Nghê Gia nghẹn họng trố mắt, Doãn Thiên Dã đã thắng 20% tập đoàn gia đình từ tay hai anh em họ Tôn?

Có thể nói ván này anh không hề có gánh nặng tâm lý nào, cho dù có thua sạch thì kẻ lỗ vẫn là nhà họ Tôn.

Tôn Triết cười: “Đặt cược 20% Tôn thị trong tay tôi, yêu cầu 20% cậu vừa giành được lúc nãy cộng thêm một nụ hôn may mắn của quý cô đây”.

Tôn Triết nhìn Tần Cảnh, cười vô cùng dịu dàng nhã nhặn.

Nghê Gia im lặng nhìn Việt Trạch, anh cũng im lặng suy tư. Cô lại nhìn sang Doãn Thiên Dã, nhận thấy rất rõ nét mặt anh đã thay đổi, không còn vẻ thoải mái trước đó nữa mà đã khẽ nhíu mày.

Điều kích thích của cách chỉ đích danh tiền cược tùy chọn là, anh muốn có được thứ gì của đối phương, anh cứ việc gọi tên, chỉ cần anh thắng thì dù là mạng người anh cũng lấy được. Sau khi hai người nêu yêu cầu xong, nếu không đáp ứng nổi yêu cầu của người kia mà rút lui giữa chừng thì sẽ phải mất trắng những thứ vừa đặt cược.

Nghê Gia và Tần Cảnh đều cho rằng Doãn Thiên Dã hoàn toàn có thể chơi ván này, vì dù có thua cũng thua tiền của nhà họ Tôn, nhưng nếu thắng, cộng lại là 30%, nhà họ Tôn sẽ đổi chủ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Doãn Thiên Dã đột ngột đứng dậy, túm tay Tần Cảnh đi ra ngoài. Tần Cảnh kinh ngạc, chưa kịp ú ớ tiếng nào đã bị tha đi mất. Chỉ còn một đống những đồng xèng sặc sỡ nằm trước chỗ Doãn Thiên Dã vừa ngồi mà thôi.

Sau khi cánh cửa đóng lại, gian phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Chẳng biết tại sao, mắt Nghê Gia hơi cay cay. Thì ra thật sự có người đàn ông không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân. Anh dám mang vài trăm triệu sản nghiệp ra cược nhưng lại không muốn cược một nụ hôn của Tần Cảnh, người đàn ông tự tin chưa bao giờ thua trên chiếu bạc, cho dù phần thắng lên đến 99.99% cũng không muốn để người con gái mình yêu phải đi hôn kẻ khác vì xác suất 0.01% còn lại.

Biết rõ sẽ không thua, nhưng vẫn không cược. Đúng là một cặp đôi ngốc nghếch.

Nghê Gia chớp chớp mắt, nhìn sang Tôn Triết, chỉ thấy người nào đó vừa mới thắng dễ như bỡn đang sâu xa nhìn cô chăm chú, cười như có như không, lát sau mới nói: “Chẳng phải cô Nghê Gia muốn khiêu chiến tôi sao?”.

Nghê Gia xốc lại tinh thần, đứng lên, đi đến ngồi xuống vị trí đối diện Tôn Triết.

Cô siết chặt tay, nhìn Tôn Triết phía đối diện qua ánh đèn hắt lên bàn gỗ lim, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ anh Tôn đã cho tôi quyền được khiêu chiến, nên hôm nay anh Tôn nhất định phải chấp nhận lời khiêu chiến của tôi”.

Ánh mắt Tôn Triết sáng lập lòe dưới ánh đèn: “Cô Nghê Gia đây hi vọng tôi chơi trò gì với em nào?”.

Nghê Gia tỉnh queo hít một hơi, khóe môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Infinite Bluff”.

Tôn Triết thoáng ngây ra, mắt sầm xuống.

Infinite Bluff, cách chơi trò này rất đơn giản, thậm chí còn hơi thiểu năng.

Xáo bảy bộ bài tú lơ khơ với nhau, từng người rút bài theo thứ tự, bắt đầu từ lá bài thứ hai là có thể lựa chọn tăng thêm tiền đặt cược hoặc nhận thua bỏ cuộc chơi.

Có hai cách để chấm dứt ván bài, cách thứ nhất là tự nhận bài mình nhỏ hơn bài đối phương để tránh gây tổn thất lớn hơn nữa; cách thứ hai là sau khi hai bên cùng rút năm lá và lật ngửa bài.

Ngoại trừ lượt cuối cùng, trong cả ván bài đều không ra bài hoặc đặt bài xuống, các kĩ năng nhớ bài đoán ý đều vô dụng, hai nhân tố hữu ích nhất, một là may mắn, hai là tâm lý.

Bình thường mà nói, rút năm trong số vài trăm lá bài thì đều là những lá ngẫu nhiên vớ vẩn. Trong quá trình chơi, người chơi phải tỏ ra bài của mình rất lớn, đánh đòn tâm lý ép đối phương bỏ cuộc trước.

Sau khi nghiên cứu thuật đánh bạc rất lâu, Nghê Gia phát hiện ra cô vốn chẳng thể nắm chắc sẽ giành chiến thắng. Duy chỉ có trò Infinite Bluff này cố lắm mới có thể kéo cô và đối thủ nằm ở thế cân bằng.

Cô cũng hâm mộ kĩ thuật cao siêu của Doãn Thiên Dã, song cô không thể ký thác vận mệnh của nhà họ Nghê cho người khác.

Dù sao cũng có câu “ngộ nhỡ”, lúc đó ai sẽ gánh trách nhiệm?

Nghê Gia nhìn Tôn Triết: “Anh Tôn có ý kiến gì khác không?”.

Tôn Triết lắc lắc đầu, nhướng mày cười: “Tôi thấy rất thú vị”, cuối cùng còn nói, “Cô Nghê Gia là khách, mời”. Y làm tư thế mời với cô.

Nhân viên bắt đầu xáo bài.

Nghê Gia đưa mắt nhìn bảy bộ bài được xáo lẫn với nhau, rồi lại nhìn Tôn Triết: “Tôi đoán hiện trong tay anh Tôn hẳn có khoảng trên dưới 13% cổ phần của Vận tải Hoa thị? 8% vốn có, thêm số Tống Nghiên Nhi đổi với anh, tôi đoán chắc là 5%”.

Mắt Tôn Triết lóe lên, nhìn thẳng vào cô: “Cô Nghê thật thông minh”.

Việc này cũng không khó đoán, Tống Nghiên Nhi thân thiết với Tôn Lý như thế, ngoài việc để hại Mạc Doãn Nhi ra thì còn vì một lý do nữa, là hỏi khéo số cổ phần Tống thị trong tay họ Tôn. Tống Nghiên Nhi không có nhiều tiền mặt mua lại, chỉ có thể lấy cái gì đó ra để đổi.

Trong tay Tống Nghiên Nhi cũng chỉ có 7% Vận tải Hoa thị, nhưng cổ phần của Tống thị vốn khá tập trung, số lượng cổ phiếu trôi nổi nhà họ Tôn mua được hẳn không nhiều, thêm vào đó cổ phiếu công ty nhà họ Tống có giá hơn Hoa thị của nhà họ Nghê, có lẽ Tống Nghiên Nhi chỉ cần dùng 5% là có thể đổi được toàn bộ cổ phần Tống thị mà nhà họ Tôn đang nắm giữ rồi.

13%, con số này bắt đầu nguy hiểm rồi, hôm nay Nghê Gia nhất định phải dốc hết khả năng để giành lại nhiều hơn.

“Một khi đã vậy, yêu cầu của tôi với anh Tôn đây là dùng cổ phần Hoa thị làm tiền đặt cược.”

Tôn Triết nhún vai, không có vẻ gì là áp lực: “Được thôi. Còn tôi tạm thời không có bất cứ yêu cầu nào với tiền đặt cược của cô Nghê cả”. Thoạt nhìn y rất có phong thái quý ông.

Nghê Gia thờ ơ đáp: “Cảm ơn”.

Ván bài bắt đầu.

Nghê Gia rút một lá bài, nhìn thoáng qua rồi khép lại, mặt không lộ cảm xúc gì. Tôn Triết cũng rút một lá, bình tĩnh như cô.

Hai người lại rút lá tiếp theo, có thể bắt đầu nêu tiền cược rồi.

Nghê Gia ngước mắt nhìn y, bình tĩnh: “0,5% Vận tải Hoa thị”. Mức cược này nằm ở khoảng trung bình, không nhiều không ít .

Tôn Triết rất nhẹ nhàng: “Theo. 1%”.

Hai người rút tiếp lá thứ ba.

Sau khi nhìn thoáng qua, Nghê Gia khép lại: “1,5%”.

Tôn Triết cũng làm động tác tương tự: “2%”.

Lá thứ tư được rút trong bầu không khí im phăng phắc.

Nghê Gia lặng lẽ cất kĩ lá bài, ngước mắt nhìn y, nói: “3%”.

Tôn Triết trấn tĩnh nhìn cô, nếu như theo, tiền đặt cược nhất định phải tăng thêm. Y tỉ mẩn quan sát cô, bắt đầu từ lúc rút lá bài thứ nhất, cô luôn tỏ vẻ rất cẩn thận, không để lộ dù chỉ là chút cảm xúc nhỏ nhất, nhất là lúc xem bài, gương mặt đẹp cứng đờ như bị đóng băng.

Đối với tay mơ kiểu này, y trái lại không nhìn ra được rốt cuộc cô giả vờ hay căng thẳng thật, loại người không am hiểu thuật đánh bạc như cô thật sự làm y đau đầu.

Có lẽ còn phải quan sát thêm một lượt nữa.

Tôn Triết nhìn lướt bài mình, ba lá K, một lá A, đã là bài đẹp lắm rồi. Y không tin bài của cô còn đẹp hơn bài mình.

“Theo, 3,5%.”

Lượt rút bài cuối cùng.

Nghê Gia chậm rãi rút bài, nhìn thoáng qua rồi đặt xuống. Cô lại nhìn y, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như vầng ánh sáng lờ mờ phía sau cô, giọng không lớn, nhưng rất rõ ràng: “5%”.

Tôn Triết nhìn cô không chớp mắt, với 3K2A, y sẽ thắng chắc.

Tôn Triết nhếch môi cười: “Theo. 6%”. Nói xong, y thấy đầu ngón tay mảnh dẻ của Nghê Gia vô thức bấm một cái lên lá bài trên bàn, có lẽ là căng thẳng.

Nhân viên xáo bài hỏi: “Chắc chắn không rút lui ạ?”.

Nếu Nghê Gia rút lui, cô sẽ mất 2,5% cổ phần Hoa thị, nếu còn Tôn Triết rút lui, y sẽ mất 3%.

Nghê Gia thả lỏng mắt, ánh đèn hắt lên hàng mi dài tạo thành một bức rèm mờ.

Tôn Triết nhẩn nha nhìn cô, ngọn đèn phản xạ trên mặt bàn tạo nên một quầng sáng mỏng, phía sau quầng sáng đó, dung nhan đang lặng lẽ suy tư của Nghê Gia mang vẻ đẹp đẽ và dửng dưng khác thường.

Tôn Triết sờ cằm, hơi nheo mắt lại, Tôn Lý ở bên cạnh thì tiến đến ghé vào tai thầm thì: “Anh, ván đầu tiên chúng ta không nói điều kiện, nhưng ván thứ hai thì phải thêm vào, muốn có cô ấy”. Tôn Lý cười, mắt gợn vẻ phóng đãng: “Để nàng vui vẻ với hai anh em ta một đêm”.

Tôn Triết nhếch mép, có vẻ không tồi.

Đang nghĩ ngợi, hàng mi của Nghê Gia đã lật lên, để lộ con ngươi đen huyền: “Không rút”.

Tôn Triết cũng biếng nhác cười, nhả ra hai chữ: “Xin theo”.

--- ------ ---------