Thiên Kim Trở Về

Chương 19: Tiên hạ thủ vi cường!




Nhưng Phùng Tước này sao có thể nhìn ra tâm tư cô không đơn giản?

Buổi tối, Cố Trường Khanh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, chỉ luôn nghĩ đến vấn đề này.

Nếu biểu hiện của mình thực sự rõ ràng như vậy những người khác cũng sẽ nhìn ra được, càng không thể lừa gạt được đương sự là Triệu Nghị và Khổng Ngọc Phân, hai người đó cũng không phải là kẻ ngốc.

Thật sự là kỳ quái…

Cố Trường Khanh oán hận trong lòng.

Con quan thì hay lắm sao? Còn dám chạy đến trước mặt cô mà uy hiếp cô…

Nhưng có thể để Hoa thiếu cũng phải kiêng kị thì quả thật là cô không thể đắc tội được…

Chuyện này khiến cô vô cùng bực tức.

Chẳng lẽ chỉ vì thế mà hủy bỏ kế hoạch của mình sao?

Đương nhiên không được, cô cũng không muốn bỏ qua bất kì cơ hội đả kích mẹ con Khưu Uyển Di nào cả! Bọn họ đã làm những chuyện độc ác với mẹ mình như vậy, có gì mà phải nhân từ? Mọi thứ đều đi theo quỹ đạo ban đầu, nếu mình chẳng làm gì thì chính là cho bọn họ cơ hội hại mình thêm một lần nữa. Như vậy đương nhiên mình phải tiên hạ thủ vi cường! Mặc kệ mình làm gì với bọn họ cũng đều là bọn họ tự tìm. Nếu bọn họ không hại chết mình thì mình đâu thể tái sinh, vốn đã chẳng có cơ hội để đối phó với bọn họ!

Nếu ông trời đã cho cô cơ hội này thì sao cô phải khách khí với bọn họ!

Nhưng phía Phùng Tước…

Cố Trường Khanh ngồi bật dậy, phiền não đi tới đi lui trong phòng.

Bỗng nhiên, cô dừng bước, hai mắt sáng bừng trong đêm tối.

Anh ta chỉ nói là không thể động đến Triệu Nghị nhưng trong kế hoạch của cô không hề muốn làm tổn thương Triệu Nghị. Quyền lựa chọn là của Triệu Nghị, quyết định thế nào cũng là do Triệu Nghị, cuối cùng Triệu Nghị chọn Khổng Ngọc Phân, nhà anh ấy cũng sẽ phá sản, liên quan gì đến cô? Phùng Tước kia dù có là con quan thì cũng phải biết đạo lý!

Một khi đã thế việc gì phải để ý đến kẻ luôn tự cho là đúng này!

Nghĩ đến đây, Cố Trường Khanh lại an tâm hơn.

Khổng Ngọc Phân về đến nhà đã bảo với mẹ đang tháo trang sức trước bàn trang điểm:

– Mẹ, mẹ bảo với cha đi, bảo cha giúp con chuyển về trường Hoa Đế học đi.

Khưu Uyển Di đổ nước tẩy trang lên bông tẩy trang rồi liếc nhìn con gái đang hưng phấn:

– Chờ mẹ vào được nhà họ Cố thì đường nhiên sẽ chuyển trường cho con, vội cái gì?

Khổng Ngọc Phân ôm cổ mẹ làm nũng:

– Nhưng từ giờ đến lúc mẹ và cha kết hôn còn tận hai tháng, con không chờ được! Con nói cho mẹ nhé, hôm nay con quen một cậu bạn, đó là con trai duy nhất của giám đốc xí nghiệp Hằng Thực, con thấy cậu ấy rất có hứng thú với con, cậu ấy học ở Hoa Đế. Mẹ, mẹ không phải vẫn nói, rèn sắt khi còn nóng sao? Nếu con có cơ hội tiếp xúc nhiều với cậu ấy là có thể thành bạn gái cậu ấy rồi!

Nhớ lại lúc trước mẹ từng nói đừng gây chuyện nhiều nên cô cũng không nói Triệu Nghị là người Cố Trường Khanh thích.

Khưu Uyển Di cũng chẳng hề thấy con gái mới 15 tuổi nói lời này có gì là không ổn, theo bà thấy, con gái nhân lúc còn trẻ nên tính toán cho bản thân mới là đúng. Đối phương lại là công tử xí nghiệp Hằng Thực, tập trung mục tiêu từ đầu, bồi dưỡng tình cảm là đúng đắn. Cho dù sau này không thành cũng sẽ chẳng bị thiệt.

Nghĩ vậy, Khưu Uyển Di gật gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

– Mẹ nghe cha con nói, Cố thị có cổ phần ở Hoa Đế, chuyển con vào đó với cha con mà nói là chuyện đơn giản thôi!

Khổng Ngọc Phân đạt được mục đích, cao hứng ôm lấy mẹ:

– Cảm ơn mẹ!

Cô nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, hơi mỉm cười.

Cố Trường Khanh, ngoài họ Cố ra thì mày có điểm gì so được với tao? Cùng là con của cha, dựa vào cái gì mà bao năm qua mày sống như công chúa còn tao phải sống lén lút?

Tao muốn mày phải trơ mắt nhìn người mày thích dần dần thích tao, sau đó hoàn toàn rời xa mày!

Cô tưởng tượng vẻ đau khổ của Cố Trường Khanh, càng nghĩ càng vui vẻ.

Cao ốc Cố thị tọa lạc tại khu phố phồn hoa nhất thành phố B, tòa nhà cao mấy chục tầng đứng sừng sững giữa những tòa cao ốc khác càng lộ rõ sự nguy nga.

Sáng sớm thứ hai, Khổng Khánh Tường đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất, đi vào văn phòng từng thuộc về Cố Kiến Quốc. Ông cởi áo khoác, ấn chuông trên bàn công tác, chỉ lát sau đã có thư ký là tiểu thư Hoàng đưa vào một ly café Latte mà ông thích nhất.

Ông bưng ly café, xoay người trên chiếc ghế da Italy, nhìn qua bức tường thủy tinh đằng sau, quan sát cảnh phồn hoa của thành phố B, lòng dâng lên cảm giác cao cao tại thượng, như đang thỏa mãn nhìn cả thiên hạ.

Ông nhấp một ngụm café, vị đắng café lan tràn nhưng sau đó hương vị ngọt ngào lại dâng lên.

Chẳng phải giống như cuộc đời ông?

Đắng cay từng nhận, những sự khinh bỉ, lạnh lùng, những lời nói khiến ông không thể chịu đựng được, sự khinh thường, phòng bị của Cố Kiến Quốc, cho dù là Cố Linh Lung có yêu mình thì đôi khi cũng tỏ vẻ khinh thị.

Trong mắt Cố Linh Lung, ông chỉ là vật báu mà Cố Linh Lung mua về, tuy rằng quý giá nhưng luôn khiến ông cảm thấy mình thấp kém, ép ông không thể thở nổi.

Cố Kiến Quốc từng nói với ông:

– Khổng Khánh Tường, giờ những gì cậu có được đều là nhờ con gái tôi, cậu nên biết ơn nó!

Sau khi Cố Kiến Quốc qua đời, Cố Linh Lung nói với ông:

– Khánh Tường, anh yên tâm, bọn họ nể mặt em, sẽ không làm khó anh, mọi chuyện đã có em rồi!

Nghe người phụ nữ của mình nói câu như vậy, có người đàn ông nào chịu được? Chẳng lẽ ông là kẻ bám váy vợ? Phải để vợ bảo vệ?

Nực cười!

Cũng may mọi thứ đều đã qua, giờ tất cả đều đã thuộc về ông! Không ai có thể cưỡi lên đầu ông được nữa!

Đây là ông dùng 20 năm tuổi trẻ và tự tôn của mình để đổi lại! Đừng ai nghĩ cướp đi mọi thứ của ông!

Đang nghĩ, cửa văn phòng bỗng bị người mở tung ra, Khổng Khánh Tường nhíu mày, ai dám to gan thế này!

Ông xoay ghế lại đã thấy Văn Kì Sơn tức giận đứng giữa phòng, theo sau là thư ký với vẻ mặt kinh hoàng.

– Chủ tịch, giám đốc Văn cố xông vào!

Khổng Khánh Tường vẫy vẫy tay với thư ký Hoàng, ý bảo cô đi xuống. Thư ký Hoàng liếc nhìn Văn Kì Sơn một cái, xoay người lui ra, lúc ra cửa tiện tay đóng cửa lại.

Khổng Khánh Tường chờ thư ký đi rồi, đứng dậy đi đến bên quầy bar, chậm rãi rót hai ly rượu vang rồi bình thản nói:

– Anh Văn, rốt cuộc là có chuyện gì khiến anh quên đi phép lịch sự tối thiểu vậy?

Văn Kì Sơn hừ lạnh một tiếng, đi đến bên bàn làm việc, ném tập tài liệu trong tay lên bàn, cả giận nói:

– Anh nói xem đây là cái gì!

Khổng Khánh Tường nhìn ông một cái, chậm rãi đi về phía bàn làm việc, đưa một ly rượu cho Văn Kì Sơn, Văn Kì Sơn cười lạnh một tiếng nhưng không nhận:

– Hi vọng anh xem tài liệu này xong vẫn còn có tâm tình uống rượu!

Khổng Khánh Tường nhíu mày, đặt chén rượu lên bàn, cầm lấy tập tài liệu kia mở ra xem, chỉ trong thoáng chốc mặt đã biến sắc.

Ông ngẩng đầu nhìn Văn Kì Sơn, trong mắt có sự bực bội, sẵng giọng:

– Văn Kì Sơn, anh làm chuyện này để làm gì? Anh cho rằng anh có thể uy hiếp được tôi?