Thiên Mệnh Tân Nương

Quyển 1 - Chương 22: Tá túc Trịnh phủ!




Lại nói, Bạch Tiểu Bích đang đi trên đường, một bóng đen đột ngột bay tới đã đủ giật mình, sau khi chứng kiến một màn kia lại càng thêm kinh sợ, vội vàng né tránh.

Người trên mặt đất khoảng ngoài hai mươi, trang phục điển hình của con nhà giàu có, giờ phút này nằm trên đất thống khổ rên rỉ, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, chắc là vừa rồi đã ăn không ít đòn đau.

Lại nhìn người trước mặt, thân hình cao lớn, mặt mũi như ngọc, đôi mắt trừng lên, rõ ràng đang trong cơn giận dữ, bất quá cũng không làm giảm sự xinh đẹp của hắn, biểu tình quyến rũ không thua gì các cô nương, dĩ nhiên, đó là khi hắn không động khẩu hay động thủ. Hắn sải từng bước lớn tới trước mặt người kia, nhấc chân đá mấy cái, hùng hổ chửi mắng: “Tên vương bát đản nhà ngươi mắt mù hay sao mà dám đánh chủ ý tới Hạ gia ta, hôm nay ta quyết phế ngươi, cho ngươi nửa đời sau làm nữ nhân.”

Thấy hắn định làm thật, tiểu bộc luống cuống, vội vàng nhào lấy ôm chân hắn: “Tiểu gia của ta, xin bớt giận…”

Người nọ nhấc chân đá văng tên tiểu bộc, cả giận nói: “Gia thu thập người, quản ngươi coi náo nhiệt cái rắm.”

Tiểu bộc ngồi dưới đất, hai tay ôm ngực, lớn tiếng nói: “Tiểu tử họ Hà này có mắt không tròng, gia đừng so đo với hắn, giáo huấn một chút là được rồi, sức lực của gia mấy người chịu nổi chứ, tiếp tục đánh nữa sẽ thành án mạng a!”

Dung mạo người này tuy đẹp, nhìn cũng có mấy phần ưu nhã, nhưng lúc xuất thủ lại vô cùng hung ác, mấy tên gia đinh hợp lực lại cũng không chịu nổi một đấm của hắn, đã biết lợi hại nên chỉ dám đứng phía xa chứ không dám lại gần, vừa nghe tiểu bộc nói vậy liền hét toáng lên: “Hạ Khởi, ngươi dám tổn thương công tử nhà chúng ta, không muốn sống nữa sao?”

Hắn là Hạ Khởi? Bạch Tiểu Bích nghi hoặc.

“Ta đánh hắn thì sao?” Hạ Khởi cười lạnh, “Gia đây giết người…”

Tiểu bộc vội vàng kéo vạt áo hắn: “Tiểu gia!”

Hạ Khởi dường như cũng ý thức được mình đang nói gì, vội vàng ngậm miệng lại.

Hà công tử nằm trên đất lại nghe rất rõ ràng, rùng mình sợ hãi, nhìn đám gia đinh hét lên: “Còn không mau cứu ta?”

Bọn gia đinh sợ hãi sức lực của Hạ Khởi, chỉ dám đứng tại chỗ, yếu ớt nói: “Công tử nhà ta chỉ hỏi ngươi có hai câu, người tình ta nguyện, ngươi không chịu thì thôi, cớ gì lại động thủ…”

Gia đinh nọ còn chưa nói hết câu, gương mặt trắng nõn của Hạ Khởi phút chốc đen như than. Hạ Khởi vốn có tướng mạo xinh đẹp hơn cả nữ nhi, đời hắn hận nhất chính là có kẻ bảo hắn trông giống nữ nhân. Tiểu tử họ Hà này yêu thích nam nhi, phong lưu thành tính, dám loạn ngôn đùa giỡn hắn, lúc trước còn tưởng là bằng hữu tốt, không ngờ… Tiểu tử họ Hà này đúng là không biết sống chết, còn dám gọi gia đinh tới muốn dùng sức cưỡng ép mới khiến hắn tức giận.

Gia đinh kia nói trúng chỗ đau của Hạ Khởi khiến lửa giận trong lòng hắn bùng lên, nhấc chân đá thêm một cước nữa, cả giận nói: “Mắt chó nhà ngươi chán sống rồi!”

Hà công tử lăn lộn né tránh, thảm thiết kêu lên: “Không dám, gia gia! Tiểu nhân đáng chết, là ta có mắt không tròng, ôi…”

Tiểu bộc vội vàng bò dậy, xuất hết khí lực nhào tới: “Gia, đừng làm lớn chuyện!” Rồi nháy nháy mắt với bọn gia đinh đứng gần đó.

Bọn gia đinh thấy vậy, vội vàng chạy lại đỡ Hà công tử, vừa đi vừa quay đầu hét lớn: “Họ Hạ kia, có bản lãnh thì đừng chạy!”

Hạ Khởi trợn mắt nhìn tiểu bộc mắng: “Quan phủ thì sao? Gia đây sợ gì hắn?”

Tiểu bộc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tiểu gia, mục đích người đến đây là gì, lão gia đã dặn người những gì?”

Hạ Khởi vừa nghe tiểu bộc nhắc tới phụ thân, sửng sốt không nói nên lời.

Thấy khẩu âm của hắn không giống dân địa phương, những người vây xem phút chốc cảm thấy lo lắng dùm hắn, có người hảo tâm nói: “Nha môn sẽ phái người đến, công tử nhanh rời khỏi thành đi, người Hà gia không dễ chọc đâu.”

Tiểu bộc buông hắn ra, thấp giọng cười nói: “Gia, người cũng không muốn gặp phiền toái chứ?”

Hạ Khởi hừ lạnh một tiếng, muốn nói lại thôi, đôi mắt đẹp đảo tới đảo lui, hiển nhiên cũng biết nếu kinh động quan phủ sẽ rất phiền toái.”

Có người thấp giọng thay bọn hắn nghĩ kế: “Họ Hà xưa nay hoành hành ngang ngược, công tử vừa rồi đánh Hà công tử lên bờ xuống ruộng, mau mau đi tới Trịnh phủ ở thành Đông tá túc mấy hôm, lão nhân gia người rất công bằng, nhất định sẽ thay công tử làm chủ.”

Tiểu bộc đang phân vân, vừa nghe vậy liền nhớ tới cái gì đó, kinh hỉ hỏi lại: “Là điền trang của Trấn quốc công?”

Đám người vây quanh nhất loạt gật đầu: “Trịnh lão gia chính là huynh đệ của Trấn quốc công.”

Hạ Khởi cũng cười nói: “Ha, đã sớm nghe nói Trấn quốc công là người thành Ngọc Đỉnh, thật đúng lúc, mau theo ta đi bái phỏng người.”

Tiểu bộc gật đầu đáp ứng, vội vàng hỏi người xung quanh: “Không biết phủ Trịnh gia ở thành Đông đi thế nào ạ?”

Người bên cạnh đang định chỉ đường cho hắn, Hạ Khởi bỗng nhiên cười lớn mấy tiếng, nhấc chân rời đi: “Không cần hỏi, đi!”

Ra khỏi cửa thành, Hạ Khởi dẫn tiểu bộc một đường đi thẳng về phía trước, tới ngã ba cũng không chút do dự, bộ dáng như thể đã biết đường đi khiến tiểu bộc không khỏi ngạc nhiên: “Tiểu gia đã tới đó rồi?”

Hạ Khởi đáp gọn: “Không có!”

Tiểu bộc nghi hoặc: “Kia… nếu đi nhầm thì phải làm sao?”

Hạ Khởi tức giận mắng: “Ngươi cho gia là người ngu sao? Có người dẫn đường còn có thể đi nhầm?”

Quả nhiên, ở phía xa có một bóng hình mảnh mai đang bước đi, lúc nhanh lúc chậm như cố ý duy trì khoảng cách nhất định với hai người.

Tiểu bộc híp mắt nhìn, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu: “Hình như là một cô nương, gia có quen nàng sao? Vì sao nàng lại dẫn đường cho chúng ta?”

Hạ Khởi lắc đầu nói: “Không biết, nàng tá túc ở Trịnh phủ nên thuận đường dẫn chúng ta đi.”

Tiểu bộc kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Gia làm sao biết?”

Hạ Khởi lần nữa mắng hắn: “Đi theo ta lâu như vậy mà mắt người vẫn không sáng lên hả? Hôm qua nàng cũng ở bến sông, chắc nàng nhận ra ta nên mới muốn dẫn đường.”

“Ta đây không phải chỉ lo nhìn gia thôi sao?” Tiểu bộc cười nói: “Trí nhớ gia thật tốt, nhưng sao gia biết nàng tá túc ở Trịnh phủ?”

Hạ Khởi trừng mắt nhìn hắn: “Nói nhảm, hôm qua nàng mang theo hành lí, sắc người tiều tụy, có thể thấy là mệt mỏi do đi đường xa, một cô nương từ xa tới lại biết Trịnh phủ ở ngoại thành, không phải nương nhờ thì chính là tá túc ở đó đi.”

Tiểu bộc vẫn chưa hết nghi hoặc: “Nhỡ đâu nàng là một nha hoàn trong phủ thì sao?”

Hạ Khởi nhìn bóng Bạch Tiểu Bích ở phía xa rồi nói: “Ngươi nhìn nàng ta đi, da thịt non mềm, y phục trên người cùng với bộ dáng kia có chỗ nào giống nha hoàn? Những cô nương trong gia đình bình thường cũng không thể được như nàng, nhìn sơ cũng đủ biết là tiểu thư khuê các rồi.”

Tiểu bộc cẩn thận nhìn rồi nói: “Đúng vậy, nhìn nàng cũng không khác Tứ tiểu thư nhà chúng ta là mấy!”

Hạ Khởi trầm giọng nói: “Nếu là nương nhờ họ hàng, người Trịnh phủ nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng cho nàng, sẽ không để nàng một thân một mình vào thành, những người vừa rồi đều nói Trịnh lão gia đối nhân xử thế rất thỏa đáng, sẽ không làm ra những chuyện như vậy.” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thông thường, một tiểu thư khuê các ra cửa sẽ có nha hoàn theo hầu, ngày trước đi cùng nàng là một nam nhân, nếu là huynh trưởng thì cũng không thể nào để nàng ra ngoài mà không có người hầu hạ, theo ta thấy, nàng giống như một tiểu thư nhà nghèo, sợ là trong nhà xảy ra biến cố nên đành phải đi theo nam nhân kia, lúc ngang qua đây thì gặp mưa dầm nên mới tá túc tại Trịnh phủ!”

Tiểu bộc thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ là bỏ trốn?”

Hạ Khởi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Không giống, ta thấy nam nhân kia đối với nàng tuy không tệ nhưng cũng không mấy thân thiết, có lẽ là bà con xa.”

Tiểu bộc đột ngột kéo tay áo hắn nói: “Gia đừng chỉ chú ý chuyện của người ta, cô nương kia đã cách chúng ta khá xa rồi, mau đuổi theo người ta a!”

“Nàng đã có lòng dẫn đường, đương nhiên sẽ không bỏ rơi chúng ta!”, Hạ Khởi đẩy hắn ra, “Chớ lại gần ta, hai nam nhân đuổi theo một cô nương, để người khác nhìn thấy sẽ chê cười, ảnh hưởng tới danh tiết của nàng, ngươi nhìn nàng xem, nàng cố ý đi cách chúng ta xa như vậy, còn không phải tiểu thư khêu các có giáo dưỡng sao?”

Đến Trịnh phủ, Trịnh lão gia ra ngoài trở lại, vừa nghe có khách liền tự mình tới tiếp đón.

Hạ Khởi cũng rất cung kính, đứng dậy ôm quyền nói: “Tại hạ Hạ Khởi, có chuyện đi ngang nơi đây, khách điếm trong thành đều đã chật cả, nghe nói Trịnh lão gia đặc biệt hiếu khách nên tìm tới tá túc.”

Lý do này hiển nhiên không mấy cao minh, tuy mấy ngày nay trời mưa chuyển mưa dầm nhưng khách điếm trong thành cũng không thể đầy hết được, phân nửa là do muốn tiết kiệm tiền phòng rồi. Trịnh lão gia sống mấy chục năm trời, có loại người nào mà chưa gặp qua, không nhịn được cười khẽ, gật đầu nói: “Người trẻ tuổi ra ngoài khó được thuận lợi, không cần quá câu nệ tiểu tiết.”

Cả chủ lẫn khách chậm rãi ngồi xuống.

Thấy chủ nhân chậm chạp không nhắc tới chuyện xảy ra trong thành, tiểu bộc đành phải tiến lên nói: “Công tử nhà nô tài cầu kiến Trịnh lão gia, ngoại trừ tá túc thì còn có nguyên nhân khác nữa ạ!”

Trịnh lão gia nhìn Hạ Khởi, ý bảo hắn cứ nói ra.

Hạ Khởi đen mặt, im lặng không lên tiếng.

Tiểu bộc thấy biểu tình của chủ nhân mà không khỏi cười thầm, lễ phép nói: “Công tử nhà ta nhất thời manh động, ở trong thành ra tay dạy dỗ người, người nhà người kia báo quan, dân trong thành nói Trịnh lão gia công chính phân minh cho nên bảo chủ tớ chúng tôi tới quí phủ gặp người.”

Trịnh lão gia nghe vậy, nhíu mày hỏi lại: “Đánh người?”

Tiểu bộc lễ phép nói: “Là người họ Hà kia quá mức vô lễ!”

Trịnh lão gia đánh giá Hạ Khởi mấy lần, vẻ trầm ngâm như đã ngộ ra điều gì đó: “Người kia là công tử Hà gia?”

Tiểu bộc cung kính nói: “Dường như là vậy ạ!”

“Không sao, chủ tớ hai người cứ an tâm mà ở lại đây.” Trịnh lão gia không hỏi nhiều, quay đầu phân phó hạ nhân, “Dẫn Hạ công tử tới phòng khách!”

Hạ Khởi đứng dậy, lần nữa ôm quyền hành lễ, chủ tớ hai người theo gia đinh rời khỏi đại sảnh.

Vừa đi tới khoảng sân trước tiền viện dành cho khách nhân thì thấy Ôn Hải cùng Bạch Tiểu Bích đang đứng ở bậc cửa. Từ lúc bước vào Trịnh phủ tới giờ không nhìn thấy Bạch Tiểu Bích, Hạ Khởi đang lấy làm kì quái, hiện tại thấy nàng đứng cạnh Ôn Hải nên cũng không dám tùy tiện tới bắt chuyện.

Tiểu bộc không hiểu chuyện, kéo áo hắn, nghi hoặc hỏi: “Đó không phải là…”

Hạ Khởi đá hắn một cái, nạt: “Dài dòng cái gì, đi nấu nước cho gia!”

Dường như cảm thấy sự thô lỗ của hắn cùng với vẻ bề ngoài thập phần trái ngược, gia đinh dẫn đường cúi đầu nhịn cười, vội vàng dẫn tiểu bộc đến nhà bếp lấy nước nóng.

Bạch Tiểu Bích vốn vì chuyện cứu ngày ngày hôm qua mà sinh ra hảo cảm, tự nguyện dẫn đường cho hắn, nàng đứng cạnh Ôn Hải, nhẹ giọng nói: “Đó là Hạ công tử!”

Thấy nàng chủ động nói về mình, Hạ Khởi cũng không băn khoăn nữa, sải bước đi tới nói: “Đa tạ cô nương đã dẫn đường.”

Bạch Tiểu Bích hạ thấp người cúi chào rồi nói: “Hôm qua Hạ công tử xả thân cứu người, Bạch Tiểu Bích vô cùng kính nể.”

Hạ Khởi không hề khách khí nói: “Cứu được lần này không cứu được lần khác, thế đạo hôm nay chính là kẻ quét tuyết trước cửa không nhìn người ăn sương nằm gió, ta chỉ là giận quá mà thôi.”

Bạch Tiểu Bích mỉm cười, quay đầu nhìn sang Ôn Hải nói: “Đây là… biểu ca của ta!”

Ôn Hải cười nhạt, khẽ gật đầu nói: “Tại hạ Ôn Hải, hôm nay gặp được Hạ huynh quả là tâm sinh hữu hạnh.”

Thấy hắn ngũ quan đứng đắn, dáng vẻ ưu nhã, cũng có mấy phần là công tử nhà giàu có học, Hạ Khởi từ nhỏ đã thích võ, không thích học chữ, lại thêm đã quen nghe những lời khách sáo, không nhịn được, tùy ý ôm quyền nói: “Tiểu đệ Hạ Khởi, là người thô lỗ không thích những nghi lễ xã giao phiền phức, tiểu đệ cũng phải trở về nghỉ ngơi rồi, Ôn huynh xin cứ tự nhiên.” Nói rồi cũng không để ý đến hai người, xoay người bước về phòng.

Ôn Hải cũng không tức giận, nhìn theo bóng lưng hắn nói: “Hạ huynh khiêm tốn rồi, chinh chiến sa trường là vì dân vì nước, sao có thể nói mình thô lỗ được.”

Hạ Khởi khựng lại, chậm rãi quay đầu, gương mặt đầy kinh hãi cùng nghi hoặc nhìn Ôn Hải.