Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 14: Cừu thị




Trong linh hồn Quang Minh còn cất giấu dòng máu hắc ám sao?

Bạch y nam tử thú vị nhìn một màn này, đúng vậy a, mình cơ hồ quên, ở nơi này, hắn là nhi tử của Ám Dạ chi chủ, hiển nhiên có thể thừa kế dòng máu của y.

Thiên Nguyệt Triệt nhắm mắt lại, thân thể bay lên không, mái tóc dài thủy phấn từ từ biến thành hắc sắc, hơn nữa không ngừng dài đến mũi chân.

Dọc theo ngực tới chân.

Toàn thân của hắn phát ra quang mang hỏa diễm, như Hồng Liên ma mị, khóe miệng câu khởi nụ cười tà ác, mục mâu tử sắc cười nhạo Hỏa yêu đang cắn nuốt linh hồn Âm Dương kiếm.

Tay phải vươn ra, lòng bàn tay phát ra ngọn lửa huyết hồng, ngọn lửa xông thẳng vào Hỏa yêu quấn quanh Âm Dương kiếm, sau đó hai cỗ hỏa diễm va chạm, thậm chí mãnh liệt đối kháng.

Bạch y nam tử híp mắt, tăng cường hỏa lực của Hỏa yêu.

Hừ...

Thiên Nguyệt Nguyệt lạnh lùng khinh thường, hạt châu trong suốt bắt đầu xuất hiện trong tay hắn, phát ra quang mang ma mị hơn nữa.

Hỏa Linh Châu?

Bạch y nam tử nhíu mày, Hỏa Linh Châu cư nhiên ở trên người hắn, Hỏa Linh Châu là nguồn gốc của vạn hỏa, bất kể là địa ngục chi Hỏa, hay là Hồng Liên thánh hỏa, cũng không chống lại được ngọn lửa nguyên thủy của Hỏa Linh Châu.

Vốn còn muốn cùng hắn chơi trò chơi, nhưng bây giờ không được, một khi hắn tụ tập đủ năm viên linh châu, như vậy linh hồn của hắn sẽ thức tỉnh, đến lúc đó...

Không, hắn sẽ không để lịch sử tái diễn, tuyệt đối sẽ không.

Ánh mắt mang theo sát ý và chấp nhất, quanh thân bạch y nam tử xuất hiện vô số sợi tơ, do thủy linh tử trong suốt tụ thành, đồng thời cả vùng đất bắt đầu phập phồng, mặt đất vốn bằng phẳng bắt đầu gập ghềnh, từng chút chút đất tạo thành thổ cầu bay về phía Thiên Nguyệt Triệt.

[ Thủy chi linh tử biên thuần bạch chi võng —— thuần tịnh chi sa —— kết]

Sa võng thuần bạch từ từ tạo thành, lực lượng thủy kết giới, đem hết thảy nguy hiểm ngăn trở, đồng thời tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.

Chân mày bạch y nam tử lại nhăn lên một tầng, rõ ràng hắn không cảm ứng được Thủy Linh ngọc trên người Thiên Nguyệt Triệt, tại sao bằng năng lực của hắn có thể bện thành thủy kết giới.

Nếu không đủ thủy linh tử cùng Thủy hệ ma pháp thì không thể nào tạo ra được Thủy kết giới, xem ra là mình đã xem thường hắn, tại sao mình có thể quên, người trước mắt là chuyển thế của hắn, cho dù Thủy Linh Ngọc không ở trên người hắn, nhưng là thứ vốn thuộc về hắn, có lẽ còn lưu lại chút gì đó.

Bởi vì nghĩ như vậy, bạch y nam tử cũng bắt đầu hạ thủ ngoan độc.

Bạch y nam tử sử dụng bản lãnh thực sự, ánh mắt trở nên chăm chú, mục mâu hắc sắc phát ra ngũ thải quang mang.

Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt bị tức giận chi phối, nhưng cũng không mất đi lý trí, hắn thấy rõ ràng mục mâu của bạch y nam tử, tại sao?

Không phải chỉ có Tinh Linh hoàng mới năm loại màu sắc đại biểu cho nguyên tố tự nhiên sao?

Tại sao trên người nam tử này cũng có?

[ Sinh mệnh chi thủy, dùng danh nghĩa của ta triệu hồi thủy Tinh Linh, kết thành băng chi kiếm! ]

Trong nháy mắt, không khí trong rừng trúc bắt đầu mỏng hơn, hơn nữa còn bốc hơi lên, rồi đông lại, giống như có thanh âm gì quanh quẩn bên tai, nhưng không thể nào nghe rõ.

Băng chi kiếm sắc bén nhất thời tấn công vào thủy kết giới.

Nhưng chỉ một băng chi kiếm, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào phá vỡ thủy kết giới, bạch y nam tử cũng không muốn lãng phí thời gian.

[ Lấy danh nghĩa của ta, ra lệnh hỏa Tinh Linh, chuyển thành trường đao, phá tan hết thảy trước mắt ]

Trường đao hỏa diễm nhất thời xuất hiện phía trên thủy chi kết giới, mặc dù nói Thuỷ khắc Hỏa, nhưng ở một phương diện khác, Hỏa cũng có thể làm Thuỷ bốc hơi, cho nên lúc trường đao hỏa diễm chém xuống, vô số băng chi kiếm cắm vào kết giới.

Phanh...

Thủy kết giới lộ ra khe hẹp.

Quang mang kim sắc trong thủy kết giới tản ra, cả vùng đất xuất hiện năm quang trụ bất đồng.

Quang trụ hắc sắc tượng trưng cho Thuỷ, quang trụ hồng sắc tượng trưng cho Hỏa, quan trụ bạch sắc tượng trưng cho Kim, quang trụ thanh sắc tượng trưng cho Mộc, quang trụ hoàng sắc tượng trưng cho Thổ kéo dài tới trời, sau đó năm quang trụ hóa thành quang mang kim sắc tiến thẳng vào cơ thể Thiên Nguyệt Triệt.

Mạn La đế đô

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thiên Hâm nhìn nét mặt nghiêm túc của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai.

Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai lắc đầu, làm sao vậy? Chính hắn cũng không nói lên được, tóm lại là không hiểu vì sao lo lắng, một cảm giác không nói nên lời xuất hiện trong lòng hắn, bồi hồi, Thủy Linh Ngọc, vẫn còn trên người hắn, Thủy Linh Ngọc tựa hồ cực độ bất an, dường như muốn lao ra khỏi cơ thể hắn.

Anh Túc đế quốc

Khánh Trúc trở người, thế nào cũng không ngủ được, ngực giống như bị thứ gì ngăn chặn, buồn bực tựa hồ có một cỗ phiền não không nói ra lời.

"Thật lâu chưa thấy nét mặt như vậy của ngươi." Da La Phất Lạp ôn nhu ôm lấy ái nhân trước mắt, vỗ về hắn: "Đừng nghĩ gì cả, ngủ đi."

"Ân." Khánh Trúc gật đầu, nhưng trong mắt vẫn không thể che đi sự bất an vô cùng.

Quang mang kim sắc bay thẳng vào trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, cùng Kim Mang trường kiếm trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt sinh ra va chạm, Kim Mang trường kiếm bay ra khỏi cơ thể, xuất hiện trong tay Thiên Nguyệt Triệt.

Kim Mang trường kiếm?

Hai mắt bạch y nam tử co rút, lực đạo công kích bắt đầu tăng thêm.

Thiên Nguyệt Triệt bay ra khỏi kết giới, Kim Mang trường kiếm bao phủ toàn thân của hắn, khua tay vung Kim Mang trường kiếm, kiếm giữa không trung như đang nhảy múa, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn.

Cuồng phong lay động sợi tóc trên trán bạch y nam tử, sợi tóc vũ động hết sức, dấu hiệu hỏa diễm bạch sắc thấu minh trên trán bạch y nam tử rơi vào mắt Thiên Nguyệt Triệt.

Đây là?

Đầu bắt đầu lộn xộn, hết thảy không thể làm rõ, tại sao lại quen thuộc như vậy, tựa hồ như thật lâu trước đây đã từng đánh nhau với một người, trên trán người kia cũng có dấu hiệu hỏa diễm bạch sắc thấu minh.

Không không không, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh, còn có nam tử như ánh trăng kia, nam tử một đầu tóc trắng chảy máu tươi nằm trên mặt đất, trong tim đột nhiên xuất hiện đau đớn chưa từng có, nam tử tóc trắng kia là ai?

Tại sao, tại sao nhớ tới hắn, tim của mình lại đau đớn như vậy.

Sắc mặt bắt đầu trắng bệch, nhưng không nhớ nổi chuyện gì.

Ọc...

Máu đỏ tươi trào ra từ miệng hắn, vô số Thổ cầu trên người sinh ra va chạm mãnh liệt, thân thể rơi xuống từ không trung.

Bạch y nam tử đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn hắn: "Vốn cho rằng ngươi đã chết, không ngờ rằng ngươi còn chuyển thế, nếu không phải ngũ linh châu tạo thành quang mang trên bầu trời, thiếu chút nữa ta thật sự tin ngươi đã chết."

Ọc...

Miệng bạch y nam tử cũng hộc ra máu tươi, án lấy lồng ngực của mình, bạch y nam tử cười nhạo: "Cơ thể của ta trở nên thế này, tất cả đều là ngươi ban tặng."

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?" Trong mơ mơ màng màng Thiên Nguyệt Triệt nghe được thanh âm của mình.

"Hừ, không hiểu, ngươi bây giờ đương nhiên không hiểu, năm đó ngươi liều mạng, không tiếc phá hủy nguyên thần của mình cũng muốn bảo vệ một tia hồn phách cuối cùng của y, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết thật rồi, nhưng không ngờ ngươi không chết, ngũ thần tướng, thật không ngờ ngũ thần tưởng kim mộc thủy hỏa thổ bên cạnh ngươi cư nhiên cũng không tiếc hủy diệt nguyên thần của mình để gom đủ linh hồn của ngươi, ha ha... Đáng tiếc, kết quả không thay đổi được."

Lời của bạch y nam tử, một chữ Thiên Nguyệt Triệt cũng không hiểu, ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ là có ý gì, cái gì hủy diệt nguyên thần của mình cũng muốn bảo vệ y, người hắn bảo vệ là ai, là nam tử tóc trắng sao?

Là người kia sao?

Tầm mắt mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, mà nghĩ mãi cũng không rõ mọi chuyện.

Bạch y nam tử chịu đựng đau đớn, chuẩn bị xuất thủ, thì ngũ thải quang mang vây lấy Thiên Nguyệt Triệt, giữa trung tâm quang mang là một cây nhân sâm với đôi cánh trong suốt.

Lực lượng rất yếu, nhưng với tình trạng bị thương của bạch y nam tử, không cách nào đánh nát.

Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Chủ tử..."

"Chủ tử..."

Tiếng gọi của Đàn cùng Đàn Thành từ xa truyền đến, bạch y nam tử nhìn chăm chú Thiên Nguyệt Triệt một lát, xoay người rời đi.

"Tìm được rồi... Tìm được rồi..." Đàn nhìn bộ ngực nhuộm máu tươi, Thiên Nguyệt Triệt đang nằm trên mặt đất, hướng về phía Đàn Thành hô.

Đàn Thành nghe được tiếng gọi của Đàn vội vàng chạy tới, lại bị một màn trước mắt hù sợ, trời ạ... Chủ tử, đây là?

Hai người nhìn thoáng qua nhau, Đàn Thành ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt đi đến phòng nhỏ.

Ánh bình minh sáng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ lên người Thiên Nguyệt Triệt, tóc lại biến trở về thủy phấn sắc, vết thương bị băng chi kiếm cùng Thổ cầu tạo thành đã tự động khép lại .

Phảng phất hết thảy chưa từng xảy ra, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt.

Nước...

Trên giường truyền đến thanh âm lẩm bẩm, cổ họng tựa hồ rất khô, hé miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện khó khăn như vậy.

Thiên Nguyệt Triệt từ từ mở mắt, ánh sáng mãnh liệt khiến hắn có chút không thoải mái, thân thể giật giật, nhớ tới, lại phát hiện toàn thân như thoát thai hoán cốt, đau nhức không chịu được.

Đang mang một chén thang nóng vào phòng, Đàn nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt chuẩn bị nâng nửa người lên, nhanh chóng thả bát thang chạy đến đỡ: "Chủ tử, làm sao rồi, thân thể còn có nơi nào không thoải mái sao?"

Thân thể? Không thoải mái?

Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được nhìn Đàn: "Chỉ là có chút đau nhức, ta làm sao vậy?" Không rõ vì sao Đàn lo lắng như vậy, Thiên Nguyệt vén chăn bông, muốn mặc y phục, nhưng phát hiện một chút khí lực cũng không có.

"Chủ tử, ngươi nằm xuống trước, thủ hạ đi bưng thang, thang này mua ở khách điếm, liên tục chưng, bây giờ vẫn còn nóng lắm." Đàn đi tới trước bàn bưng thang lên, sau đó đi tới bên giường uy từng miếng từng miếng cho Thiên Nguyệt Triệt.

Cổ họng khô ráo vì thang thanh nhiệt mà dễ chịu lên, cho đến khi uống sạch một chén, Thiên Nguyệt Triệt mới cảm thấy toàn thân thư thái rất nhiều.

Sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ cũng có chút tơ máu, nhìn khắp bốn phía, nơi này là nơi tối hôm qua đã tới, ấn tượng còn rất sâu khắc, nhưng tại sao mình nằm ở đây?

Lắc đầu, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhớ đến lúc ấy hắn đuổi theo hương vị nhàn nhạt, nhưng sau đó, sau đó hắn đụng phải một nam tử, sau đó tựa hồ đánh nhau, tiếp theo liền mơ mơ hồ hồ không nhớ được cái gì .

"Đàn, tại sao ta nằm ở đây?" Tại sao kí ức tối hôm qua một chút cũng không có?