Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 17: Mỹ nhân




" Đương nhiên không sợ." Thị giả ưỡng ngực nói, "Cuộc so tài thực thần mười năm cử hành một lần đã khiến bách tính nước ta đưa mắt mong đợi, nếu như có người trong danh sách dự thi xảy ra việc ngoài ý muốn, cuộc so tài thực thần sẽ bị lui đến l0 năm sau, mọi người không thể nào đợi thêm lâu như vậy."

Thiên Nguyệt Triệt nghiêng tai lắng nghe, "Như vậy cũng là một phương pháp tốt." Huống chi ở thế giới này, tuổi thọ của con người rất dài, Liệt La Đặc không tham gia cuộc so tài thực thần lần này, hắn có thể hiểu, y vốn là loại người không quan tâm danh lợi, địa vị, nếu như quan tâm, một cái danh thực thần kia không quan trọng bằng danh xưng ngự trù phụ hoàng ban.

Cái hắn lo lắng là chuyện khác.

Hồi Giác thế gia

Đàn Thành dựa theo chỉ dẫn đi tới trước đại môn Hồi Giác thế gia, trước cửa là hai tượng sư tử đá hùng vĩ cao lớn vô cùng, bốn thị vệ giữ cửa chia ra đứng hai bên đại môn.

Có lẽ đã thấy nhiều trong hoàng cung hoa lệ, hai tượng đá lớn cũng không là cái gì, Đàn Thành xuống ngựa đi lên bậc thang.

"Người nào?" Bốn đại hán nhìn chằm chằm Đàn Thành, trong đó một người mặt không chút thay đổi nói.

"Ta là bằng hữu của Liệt La Đặc ở đế đô, ta tìm hắn."

Đàn Thành vừa nói ra, bốn đại hán hai mặt nhìn nhau, "Ngươi chờ chốc lát."

"Cái gì, người ở đế đô đến?" Hồi Giác • Khinh Liệt cau mày, sao hắn không thu được chút tin tức nào, chẳng nhẽ bên Phỉ Bỉ Na thành đã xảy ra chuyện?

"Vâng, vừa rồi thị vệ giữ cửa báo lại." Quản gia nhìn qua là một tiểu nhân vẻ mặt chanh chua, trên trán tràn đầy toan tính.

"Biết người tới là ai không?" Rốt cuộc là mời vào mới tốt, hay là đuổi đi mới tốt? Mời vào hẳn có chút nguy hiểm tồn tại, nếu như đuổi đi lại càng khiến người ta hoài nghi, cuộc so tài thực thần đã ở trước mắt, hắn không thể để cho bất luận kẻ nào phá hủy mơ ước xưng bá thực thần giới.

"Người tới là một nam nhân cao lớn, nhìn qua phi thường trầm ổn." Theo thị vệ giải thích là như vậy, quản gia đã ở cửa nhìn qua vài lần.

"Chỉ có một?" Làm sao có thể, mặc dù không cách nào xác định rốt cuộc là bao nhiêu người đến, nhưng nghe nói lục điện hạ cũng đi theo, "Không có thiếu niên mười mấy tuổi sao?" Trong truyền thuyết, tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc có một dung nhan tuyệt thế, mái tóc dài thủy phấn tới eo, thiếu niên như vậy hẳn là dễ dàng nhận biết.

"Bẩm nhị thiếu gia, chỉ có một." Quản gia xác định.

"Chỉ có một?" Hồi Giác • Khinh Liệt suy tư, không biết trong hồ lô đối phương bán dược gì gì, cũng không thể dễ dàng kết luận, "Quản gia, ngươi thấy nên làm như thế nào?"

"Nhị thiếu gia, cuộc so tài thực thần không thể bị trễ nải, dứt khoát hoặc là không làm... ." Trong mắt quản gia hiện lên sự ngoan độc.

"Không được." Hồi Giác • Khinh Liệt biết ý tứ của hắn, "Cho dù trước cửa có bao nhiêu người, nhưng chắc chắn tiểu điện hạ đã đến Lạc thành, nếu như hắn ở Lạc thành xảy ra điều gì ngoài ý muốn, bệ hạ sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên giải quyết là không thể thực hiện được ."

Như vậy... Quản gia tiến lên một bước nói nhỏ bên tài Hồi Giác • Khinh Liệt.

Hồi Giác • Khinh Liệt gật đầu, "Vậy chuyện này giao cho ngươi, nếu như làm xong chuyện này, bổn thiếu gia sẽ mua một trạch viện trong thành thay ngươi, dàn xếp cho người nhà ngươi áo cơm không lo."

Quản gia lộ vẻ vui mừng, "Cám ơn nhị thiếu gia."

Ngoài cửa lớn, quản gia một bộ nghiêm túc đi ra, nhìn thấy Đàn Thành, nhanh chóng tiến đến, mặt mày hớn hở nghênh đón, "Ngươi là bằng hữu ở đế đô của đại thiếu gia chúng ta sao?"

Đàn Thành lui về phía sau một bước, nhìn người quản gia bộ dáng khôn khéo, sau đó chắp tay nói, "Tại hạ Đàn Thành, tới từ đế đô, không biết Liệt La Đặc... ?"

Đàn Thành chưa nói xong, liền bị quản gia cắt đứt "Đàn tiên sinh tới thật là không đúng dịp, một tháng trước đại thiếu gia đã rời Lạc thành, thế nào? Đàn tiên sinh không biết sao?" Quản gia nghi hoặc nhìn Đàn Thành, vì Đàn Thành không biết mà cảm thấy buồn bực.

Cái gì? Liệt La Đặc đã rời đi một tháng trước?

Đàn Thành kinh ngạc nhìn quản gia, tựa hồ muốn từ trên người quản gia nhìn ra, nhưng biểu tình của quản gia không thể bắt bẻ, phát giác không ra một chút dấu vết.

Nói như vậy... , Đàn Thành suy tư trong chốc lát hướng về phía quản gia nói, "Chủ nhân nhà ta đang trên đường tới đây, ta đặc mệnh ở chỗ này chờ hắn, không biết có thể hay không... ?"

Ý tứ của Đàn Thành quản gia đương nhiên hiểu, "Đương nhiên có thể, bằng hữu của đại thiếu gia chính là bằng hữu của Hồi Giác thế gia chúng ta, Đàn tiên sinh, bên trong, mời." Quản gia di động một bước, thỉnh Đàn Thành đi lên, Đàn Thành cũng không khách khí, tùy tiện tiến lên.

Hai người sóng vai mà đứng, đi vào Hồi Giác thế gia.

"Đàn tiên sinh là bằng hữu ở đế đô của đại thiếu gia, không biết là từ chuyện gì... Đàn tiên sinh không nên hiểu lầm, bởi vì đại thiếu gia chẳng bao giờ nhắc tới chuyện ở đế đô với người nhà, cho nên... ?" Quản gia cẩn cẩn dực dực.

Nét mặt Đàn Thành lạnh lùng, như xa cách ngàn dặm, khiến quản gia rất khó tới gần, quản gia nghĩ thầm: Cái người này sao mà biến đổi một chút nét mặt cũng không, nói chuyện cũng lạnh giọng lãnh khí.

Người như vậy thật sự rất khó nắm giữ, không thể nào hạ thủ.

"Quản gia cẩn thận là hợp tình hợp lý, có lẽ Liệt La Đặc chưa nói rõ nhất định là có lý do của hắn, khi chủ tử nhà ta đến, nếu có vấn đề gì đến lúc đó quản gia có thể thỉnh giáo chủ tử nhà ta, tại hạ làm thuộc hạ, không thể vượt quá chức phận." Đàn Thành từ chối, đồng thời cũng cẩn cẩn dực dực trả lời.

Quản gia đưa Đàn Thành tới đại sảnh, mệnh hạ nhân dâng lên trà bánh, ở một bên phụng bồi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------

"Lần đầu tiên bọn ta nhìn thấy Cốc Thương đại thiếu gia luôn luôn đùa giỡn có ánh mắt chuyên chú như vậy." Trong nhã các của thực lâu náo nhiệt, vị trí gần cửa sổ có một tử y nam tử trêu chọc hảo hữu ngồi đối diện mình – Cốc Thương Quỳnh.

Cốc Thương Quỳnh không rãnh mà để ý lời vui đùa của Thổ Kỳ Dịch Nhân, hai mắt lấp lánh hữu thần vẫn nhìn chăm chú vào thực lâu đối diện.

" Uy uy, Cốc Thương đại thiếu gia, tiểu thực lâu kia có gì để ngươi vọng nguyệt thu thủy?" Thổ Kỳ Dịch Nhân đi lên phía trước, vỗ bả vai bạn tốt, theo tầm mắt của hắn cũng chỉ thấy thực lâu của Thủy gia.

Thực lâu này cũng không phải là một ngày hai ngày , hôm nay nét mặt bằng hữu quá quái dị.

"Thổ Kỳ đại thiếu gia nói chuyện thật là không lưu tình, cũng phải nhìn mặt mũi chủ nhân, phê bình cũng phải lưu ba phần, gọi là tiểu thực lâu, rất khó nghe." Ngồi ở vị trí khác một là hạt y (y phục màu nâu) nam tử, vừa phẩm rượu ngon, vừa kháng nghị, chẳng qua là nụ cười trên mặt nhìn không ra người này sinh khí.

"Được được được, ngươi lúc này giả bộ làm gì, toàn bộ Lạc thành người nào không biết Thủy gia đại thiếu gia Thủy Cách Nhĩ ngươi thích nhất là chạy đến thực lâu nhà người khác." Thổ Kỳ Dịch Nhân tỏ vẻ bộ dáng của ngươi rất giả.

"Biết cũng không nên nói ra." Thủy Cách Nhĩ như cũ ôn văn nho nhã, mỉm cười. Ánh mắt ôn nhu khiến người nhìn vào cũng phải ngơ ngác.

Nam nhân này thật biết giả bộ, người ngoài mắt mù mới nói Thủy gia đại thiếu gia ôn nhu, theo hắn thấy y chính là ngụy quân tử, ôn nhu cũng phải nhìn đối tượng, nếu như đối với tất cả mọi người như nhau, đó chính là dối trá.

Thổ Kỳ Dịch Nhân thật ra là người cùng đơn giản, biểu tình gì cũng hiện trên mặt, nhưng bộ dáng đơn thuần lại sạch sẽ dường như không quan tâm thế sự như vậy, khiến ánh mắt Thủy Cách Nhĩ luôn luôn dừng lại trên người của hắn.

"Oa... Mỹ nhân." Đột nhiên. Thổ Kỳ Dịch Nhân hét to bên tai Cốc Thương Quỳnh, đồng thời hướng phía Thủy Cách Nhĩ khua khua tay, "Cách ngươi mau tới đây, thật là tuyệt thế vô song lãnh mỹ nhân."

Nét mặt Thổ Kỳ Dịch Nhân luôn đặc biệt phong phú, lần này Thủy Cách Nhĩ cũng không tò mò gì, nhưng đảo mắt thấy tầm mắt lưu luyến của Cốc Thương Quỳnh, mới cảm thấy có chút thú vị.

Bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn hiểu rõ Cốc Thương Quỳnh là mắt cao hơn đầu, cho nên lúc này hắn tò mò.

Để ly rượu xuống tiến lên, hơi nghiêng nửa người trên dán sau lưng Thổ Kỳ Dịch Nhân, hơi thở nóng rực thỉnh thoảng thổi qua cổ Thổ Kỳ Dịch Nhân, giống như là vô ý lại cố ý, khiến người đơn giản nào đó tim đập liên hồi.

"... Cách, ngươi... ." Thổ Kỳ Dịch Nhân nhịn không được nuốt xuống nước miếng, "Ngươi rất nặng, có thể dời đi hay không

"Không thể." Thủy Cách Nhĩ đáp đương nhiên, "Từ vị trí này có thể thuận lợi nhìn mỹ nhân, huống chi có cái đệm người, tại sao ta không cần?" Khiêu mi buồn cười nhìn Thổ Kỳ Dịch Nhân bởi vì bất bình mà mặt từ từ biến đỏ, khuôn mặt trắng nõn có thêm một tia yêu mị, mục mâu thuần tịnh tựa càng động lòng người.

Tâm tư người này đơn thuần như vậy, sao này làm sao thừa kế sản nghiệp khổng lồ của Thổ Kỳ gia, huống chi người Thổ Kỳ gia đang nhìn chằm chằm vào số gia sản kia.

"Ngươi... Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Thổ Kỳ Dịch Nhân buồn bực, không biết từ lúc nào, nam nhân này luôn là dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, khiến tim của hắn luôn không khống chế được mà nhảy lên.

"Đây không phải lần đầu tiên ta nhìn ngươi như vậy, ngươi khẩn trương cái gì?" Thủy Cách Nhĩ rời khỏi vị trí đi tới ghế ngồi xuống.

"Ngươi... Ngươi... ." Có ngươi mới khẩn trương, Thổ Kỳ Dịch Nhân quay đầu tiếp tục xem mỹ nhân, "Mỹ nhân đâu?"

Cốc Thương Quỳnh quay đầu nhìn bọn họ, "Dịch Nhân, ngươi và Cách tán tỉnh nhau, ngay cả mỹ nhân đi lúc nào cũng không biết." Cốc Thương Quỳnh lắc đầu thở dài.

"Quỳnh, ngươi nói cái gì, bổn thiếu gia cùng hắn? Làm sao có thể, bổn thiếu gia chỉ thích mỹ nhân quốc sắc thiên hương, không phải tướng tá như hắn. Đi, đi hỏi, mỹ nhân kia là ai?" Thổ Kỳ Dịch Nhân nói, ra khỏi phòng đầu tiên.

"Ngươi vẫn còn chờ cái gì?" Cốc Thương Quỳnh nhìn Thủy Cách Nhĩ đang khóa chặt tầm mắt trên người Thổ Kỳ Dịch Nhân.

"Đợi. . . Quá gấp, kết quả hoàn toàn ngược lại, thời gian còn dài, ta bồi hắn từ từ chơi đùa, cuộc sống như thế mới tương đối phong phú."

Cốc Thương Quỳnh cười không nói, Thổ Kỳ Dịch Nhân rơi vào tay con hồ ly này, là chuyện đã được định trước, suy nghĩ không khỏi nhớ lại bóng dáng vừa rồi.

Thiên Nguyệt Triệt cùng Đàn ra khỏi thực lâu liền đi bộ hướng phía Hồi Giác thế gia.

Chẳng qua là, đi một nửa đường Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên ngừng lại.

"Chủ tử, làm sao vậy ?" Đàn ở một bên hỏi.

"Không có, tiếp tục." Thiên Nguyệt Triệt hai mắt mỉm cười tiếp tục đi về phía trước.

Theo sau, phanh... Thổ Kỳ Dịch Nhân tự nhận đời này chưa từng xui xẻo như vậy, đang hảo hảo mà đi trên đường lại bị đồ đụng vào, nhưng không thấy cái gì?

Ngẩng đầu nhìn lại mỹ nhân, đã không thấy phương hướng.

Cốc Thương Quỳnh cùng Thủy Cách Nhĩ hai mặt nhìn nhau, hai người tiến lên tìm tòi, nhưng không thấy bất kỳ trở ngại gì.

Hai người nhất thời hiểu rõ.

Thị vệ giữ cửa nhìn Thiên Nguyệt Triệt cùng Đàn đột nhiên xuất hiện trước mắt, không thể tin được xoa xoa mắt mình, vừa mới nhìn vô cùng rõ ràng, trước mắt căn bản không có người, hai người kia xuất hiện từ lúc nào chứ?

"Chủ tử." Thanh âm Đàn Thành từ trong cửa truyền đến, bởi vì thấy Thiên Nguyệt Triệt lâu chưa tới, Đàn Thành có chút không yên lòng, cho nên liền đi ra chờ chực, vừa tới cửa lại gặp được Thiên Nguyệt Triệt.