Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 7: Đêm tối




Không chỉ có một người, là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn sao?

Cẩn thận thu hồi tâm tình, Thiên Nguyệt Triệt giấu đi khí tức của mình, đột nhiên hai mắt lăng lăng, phía sau lại có người theo tới đây.

Lúc này nếu như động thủ, tất nhiên sẽ quấy nhiễu người phía trước, chết tiệt, hắn cư nhiên phân tâm nên để người ta theo dõi.

Tay trái đưa về phía phía sau, năm ngón tay mở ra, thủy linh tử từ từ ngưng tụ thành thủy cầu ở ngón giữa, sở dĩ từ từ, là bởi vì sợ bị người cảm giác được hành tung của mình.

Mà Thiên Nguyệt Triệt cũng phi thường xác định, người phía trước, võ công nhất định rất cao.

Vốn là nín thở hành động, động tác đột nhiên mạnh lên, bóng dáng xoay giữa không trung, đối phương không ngờ rằng Thiên Nguyệt Triệt bỗng nhiên dừng lại, một cỗ sức mạnh lao đến.

Thủy cầu nhất thời bị buông ra, Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt nhìn Thủ Điện Đồng liều lĩnh.

Thủ Điện Đồng ủy khuất nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nàng lo lắng tiểu đệ đệ nha, cho nên mới đuổi theo, hơn nữa tiểu đệ đệ không nói trước, nàng cũng không biết làm sao bây giờ a.

Biết con quỷ này đơn thuần không biết suy nghĩ, lúc này Thiên Nguyệt Triệt không thể trông chừng nàng, cũng may nàng vốn là quỷ, giờ phút này lại ở trong xương khô, căn bản không có hơi thở như người bình thường, chỉ cần cẩn thận sẽ không bị phát hiện.

Thiên Nguyệt Triệt cùng Thủ Điện Đồng đi theo người phía trước, đi thẳng tới một toà miếu.

Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ: chỗ này không phải là miếu lúc tối hắn lấy lại ngũ hành thú từ tay tiểu thâu sao? Khi đó đang tiến hành lễ cũng bái.

Nhưng đối phương tới nơi này làm gì?

Phía trước miếu có tường vây, rất khó nhìn tình huống bên trong, nếu không thấy thì không làm rõ được chuyện này, không suy nghĩ nhiều, Thiên Nguyệt Triệt xoay người nhảy lên cây đa bên cạnh tường vây.

Lá cây phi thường rậm rạp che đi thân thể Thiên Nguyệt Triệt, đại sảnh của miếu cũng chính là nơi đặt tượng Phỉ Bỉ Na được thắp đèn dầu sáng rỡ, hương khói mù mịt.

Nam tử vô cùng cao lớn, mặc dù khoảng cách khá xa không nhìn thấy tướng mạo, nhưng từ bóng lưng của hắn, Thiên Nguyệt Triệt biết khả năng rất cao là lam y nam tử lúc xế chiều.

Nam nhân vận y phục dạ hành hắc sắc, bên cạnh có hai thị vệ đi theo,, hai người nhìn bốn phía một chút, đi tới cửa, cũng đóng lại đại môn đứng ở ngoài cửa coi chừng.

Chết tiệt, đại sảnh của miếu, theo lý mà nói phải không nên đóng cửa chính, mà lúc này bọn họ đóng cửa chính là sợ bị người nhìn thấy bên trong.

Người ở bên trong rốt cuộc đang làm gì?

Hoặc là bên trong có người tiếp ứng hắn?

Hết thảy đã thành câu đố, thật ra chỉ cần đi vào tìm tòi là có thể biết chuyện, nhưng có đôi khi chỉ là một bức tường mà cách ngàn dặm.

Ước chừng qua mười phút đồng hồ, cửa mở ra, nam tử đi ra lại che kín mặt, vốn cho là bọn họ sẽ rời đi, nhưng không ngờ bọn họ bay qua tường hướng phía sau miếu.

Thiên Nguyệt Triệt không lập tức đi theo, cùng bọn họ giữ vững khoảng cách một chút cũng đuổi kịp.

Sau miếu là một rừng cây, theo hơi thở bọn họ để lại trên đường đi, Thiên Nguyệt Triệt có thể xác định phương hướng của bọn hắn.

Trong rừng cây có chút vắng lạnh, Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ kéo chặt y phục.

Trong lòng nhịn không được oán giận những người này, không có chuyện chạy xa tới nơi núi sâu rừng hoang để làm gì?

Lướt qua rừng cây là bình nguyên trống trải, phía trước không có cây cối che chở, Thiên Nguyệt Triệt chỉ có thể trốn ở trong rừng cây nhìn, bình nguyên rất nhỏ, cũng chỉ có 100 m, là bất ngờ chính là thạch bích vạn trượng.

Mắt thấy ba người ngừng lại dưới thạch bích, một lát sau, một trận kim quang nhàn nhạt bao phủ toàn thân bọn hắn, theo kim quang thân thể của bọn họ rời khỏi đất bằng phẳng, từ từ tăng lên.

Thiên Nguyệt Triệt bị một màn trước mắt này hù sợ , bởi vì tia sáng này hắn rất quen thuộc, đó là kết giới quang hệ ma pháp.

Có lẽ sẽ dùng quang hệ ma pháp cũng không kỳ quái, nhưng dùng kết giới quang hệ ma pháp là quá quỷ dị, sức mạnh của người kia có lẽ không thua kém mình.

Quang hệ kết giới cách mặt đất ba mươi thước thì tản ra, ba người nhảy lên thạch bích, đi lên phía trước.

Đợi bóng người của bọn hắn hoàn toàn biến mất, Thiên Nguyệt Triệt mới dám hiện thân, Thiên Nguyệt Triệt đứng tại trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thạch bích, thạch bích thật cao, người kia cư nhiên có thể lên đến chừng ba mươi thước, rốt cuộc là mạnh đến thế nào.

Lúc trước chỉ nhìn màu sắc một cách đơn thuần, cảm giác là Quang hệ ma pháp, nhưng đến gần mới phát hiện không chỉ là quang hệ ma pháp đơn giản như vậy, trong đó còn cất dấu một cỗ nội lực xa lạ lưu động.

Bất kể là Kim, Mộc, Thuỷ, Hỏa, Thổ, bất kỳ ngũ hành linh lực, đều là linh lực thuộc về thiên nhiên, cho nên không có cảm giác xa lạ, nhưng hôm nay lưu lại một tia linh lực chẳng những khiến Thiên Nguyệt Triệt xa lạ, hơn nữa còn khiến Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy bị đè nén.

"Tiểu đệ đệ, bọn ta đi tới sao?" Thủ Điện Đồng hưng phấn nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nhìn nhìn lại thạch bích, nàng cũng khẩn trương, có lẽ là bị nhốt trong hoàng cung đã lâu, giờ khắc này được giải phóng, nàng có thể hoàn toàn thoải mái.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, đi tới thì nhất định phải đi, cho dù không có quan hệ với mình, hướng về phía quang hệ kết giới vừa rồi, Thiên Nguyệt Triệt biết không chỉ là do lòng hiếu kỳ.

Thiên Nguyệt Triệt hít một hơi thật sâu, hai lòng bàn tay mở ra, đồng thời quang mang hoàng sắc lan tràn ở ngón tay giữa, sau đó tay rũ xuống, dọc theo mặt đất nổi lên kim quang tạo thành vòng tròn, vây lấy Thiên Nguyệt Triệt cùng Thủ Điện Đồng.

Kết giới càng đến phía trên, Thiên Nguyệt Triệt cảm giác mất sức, hơn nữa giờ là đêm khuya, quang hệ linh tử quá mức ít ỏi, mà áp lực của tầng khí quyển cũng càng ngày càng lớn.

Ước chừng còn cách một đoạn, không thể tiếp tụcsử dụng quang hệ ma pháp, nếu không sẽ bị phát hiện.

"Tiểu đệ đệ, ta tới." Lúc này thanh âm thanh thúy của Thủ Điện Đồng vang lên, ngọt ngào lại phi thường hồn nhiên, làm Thiên Nguyệt Triệt không khỏi có chút cảm động.

"Ngươi, được không?" Không phải là Thiên Nguyệt Triệt hoài nghi nàng, mà dù sao đây là thạch bích trăm mét, quá mức nguy hiểm.

"Hắc hắc." Thủ Điện Đồng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt cười cười, theo sau chỉ nghe thấy "Tê" một tiếng, y phục Thủ Điện Đồng bị phá, một bộ cánh xương khô giang ra.

Thủ Điện Đồng đưa hai tay bắt Thiên Nguyệt Triệt để trên bả vai, chân cứng rắn nương theo thạch bích vừa nhảy vừa bay lên.

Đứng một hồi lâu cho đến khi xác nhận không có nguy hiểm mới hạ cánh.

Sau khi hạ cánh, thu hồi hai cánh xương khô, mặt kiêu ngạo nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút giật mình: "Đây chính là năm lão đầu thay ngươi cải tạo?"

Khó trách đoạn thời gian kia Thủ Điện Đồng cả ngày chạy đến ma học viện, hơn nữa còn khuya khoắt mới nhảy lên nóc hoàng cung len lén chạy đi, bởi vậy dọa rất nhiều cung nữ, thái giám cùng thị vệ.

"Uh, lợi hại không, gia gia nói chỉ có trở nên mạnh mới có thể bảo vệ được tiểu đệ đệ."

Tiểu đệ đệ là cách nàng vẫn gọi Thiên Nguyệt Triệt, ở trong lòng của nàng. Thiên Nguyệt Triệt cũng là thân nhân duy nhất, quỷ hồn đơn thuần dùng ý nghĩ đơn giản để bảo vệ người nàng quan tâm.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thủ Điện Đồng hồi lâu, thật sự cười, hai tay nhẹ nhàng ôm Thủ Điện Đồng: "Cám ơn."

Nguyên lai hai chữ cám ơn có thể dễ dàng thốt ra như vậy: "Chờ chúng ta trở về, tìm cách tạo thân thể cho ngươi."

"Ân." Thủ Điện Đồng nở nụ cười rực rỡ.

Một thân bạch cốt Thủ Điện Đồng với y phục bị xé rách, khiến người ta cảm thấy u ám, nhưng Thiên Nguyệt Triệt lại thấy đặc biệt xinh đẹp, nụ cười nhàn nhạt lan tràn trên khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt...

"Chủ nhân, chính là chỗ này ." Ba người dừng lại trước một đập chứa nước, một người trong đó mở miệng.

Đầu lĩnh được gọi là chủ nhân nhìn khắp bốn phía, cuối cùng tầm mắt cũng dừng lại ở đập chứa nước, khóe miệng câu khởi nụ cười lạnh, nét mặt khinh thường, thậm chí ánh mắt lạnh lùng mang theo quang mang hận thù.

"Các ngươi hộ pháp, bổn tọa cũng muốn nhìn lần này ai tới cứu những người kia." Hắc y nam tử thu hồi tâm, vận dụng linh lực trong cơ thể bắt đầu thúc linh tử chung quanh.

"Người tự tìm tử lộ, hiển nhiên ai cũng không thể ngăn cản." Thanh âm lạnh lùng giống như không khí chung quanh, nhưng tựa hồ không giống giả vờ, mà là mang theo khí chất trời sinh.

"Người nào?" Hắc y nam tử kinh hãi, lại có người ở nơi này, chẳng lẽ bọn họ bị theo dõi? Không đúng, nếu như bị theo dõi, có người lên hắn nên sẽ cảm ứng được lực lượng lưu động, nói như vậy...

Hắc y nam tử hiểu rõ, là người này đã đứng đợi mình từ trước, người nào? Cư nhiên biết mình trở lại nơi này? Rốt cuộc người này biết được bao nhiêu?

Nam nhân từ trong rừng cây đi ra, ánh trăng chiếu o trên người của hắn, nam nhân cũng che mặt, bất đồng chính là trong mắt của nam nhân không có một chút cảm xúc.

Hắc y nam tử nhìn chằm chằm người tới: "Ngươi là ai?" Ngữ khí cường liệt ẩn chứa sát khí, chẳng biết lúc nào trong tay đã có một thanh kiếm, nam nhân này khiến hắn không phát hiện được hơi thở, rõ ràng tu vi của y không tầm thường.

Mà bên này bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt vừa xuất hiện, chết tiệt, mùi máu tươi nồng đậm không ngừng truyền đến từ phía trước, chẳng lẽ phía trước đã xảy ra chuyện?

Trong lòng tựa hồ có một cỗ bất an không ngừng lan tràn: "Mau, chúng ta đến đó."

Thiên Nguyệt Triệt tăng tốc, Thủ Điện Đồng cũng nhanh chóng đuổi kịp.