Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 11: Lời tiên đoán




Vào tế ti tháp, Thiên Nguyệt Triệt vẫn còn đỏ bừng mặt."Bối Đức Nhĩ tham kiến bệ hạ, tham kiến tiểu điện hạ." Nam tử khom lưng, thanh âm hòa nhã.

Thiên Nguyệt Thần đi tới chủ vị tại trường tháp, ngồi xuống, Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng y: "Đây là Đại tế ti Bối Đức Nhĩ, hắn là ai, tế ti biết rõ."

"Vi thần biết rõ." Kích động nhiều năm trước vẫn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua, lời tiên đoán rốt cuộc trở thành sự thật , nghĩ tới đây Bối Đức Nhĩ không nén được mà nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhưng không mang vẻ mị quân, mục mâu kim sắc sạch sẽ, trí tuệ, đợi đã... Kim sắc? Kim sắc? Ánh mắt của lục hoàng tử cư nhiên là kim sắc, lúc lục hoàng tử ra đời thì song sắc Mạn Đà La nở rộ, Bối Đức Nhĩ sửng sốt, không ngờ, Mạn Đà La kim sắc còn bao hàm ý nghĩa này?

"Đại tế ti?" Thiên Nguyệt Triệt không rõ: "Tế ti là làm gì? Là pháp sư phụ trách việc cúng bái sao?" Thuận tiện cầu phúc, Thiên Nguyệt Triệt chỉ nghĩ đến chuyện này.

"Tế ti ở đây tương đương với tiên tri, bọn họ học ma pháp tiên đoán." Thiên Nguyệt Thần nói.

"Tiên tri? Có thể biết trước tương lai sao?" Nếu có thể, vậy... Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, từ đầu phụ hoàng biết hắn sẽ yêu y, cũng không cảm thấy kỳ quái, là vì lời tiên đoán sao?

"Đúng." Thiên Nguyệt Thần nhìn hắn, xác định, thứ nhất, là bởi vì tiên tri có thể tiên đoán tương lai, thứ hai, là bởi vì tiên tri nói rằng bọn họ yêu nhau.

"Phụ hoàng, ta khá tò mò về lời tiên đoán ban đầu." Thiên Nguyệt Triệt chuyển hướng tế ti, cũng hướng về phía Thiên Nguyệt Thần nói chuyện.

"Phụ tử cấm kỵ, vi phạm lẽ thường." Thiên Nguyệt Thần không chút do dự nói ra lời tiên đoán ngày đó, cũng vì những lời này, khiến tế ti lo lắng mười ba năm, sợ hoàng đế sẽ giết hắn diệt khẩu. Hắn nhớ rõ, năm đó bệ hạ đã nói, giết một người rất đơn giản đúng không?

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tầm mắt: "Sao phụ hoàng xác định người kia là ta?"

Thiên Nguyệt Thần lắc đầu buồn cười: "Triệt nhi, nếu như cảm giác có thể dùng lời nói xác định, thì tâm đã dễ dàng bị chính mình đã khống chế." Là trong sâu thẳm, biết người kia là ngươi. Nên mới nguyện ý trầm luân.

"Phụ hoàng, nếu như... ?"

"Nếu như bị người trong thiên hạ biết được, vậy thì sao? Lẽ thường, đạo đức là người định? Nơi này là Mạn La đế quốc, trẫm nói có thể thì có thể, thiên hạ của trẫm, trẫm làm chủ." Nếu lẽ thường không ủng hộ, y liền phá hủy lẽ thường, nghịch chuyển luân lý, nhìn xem còn luân lý nào tới ngăn cản.

"Uh, thế giới của ta có ta làm chủ." Thiên hạ này, từ trước đến giờ chỉ nhận cường giả.

Bối Đức Nhĩ không biết làm sao, thậm chí hoài nghi mục đích bệ hạ tới đây, lúc này, phụ tử hai người tình ý liên tục, chẳng cảm thấy sự hiện hữu của hắn."Bệ hạ." Lắc đầu, không phải mình cố ý quấy rầy, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng tình hình sẽ càng khó điều khiển.

"Chuyện gì?" Quay đầu, nhìn chằm chằm Bối Đức Nhĩ.

"Bệ hạ, thỉnh nhìn." Bối Đức Nhĩ đem thánh hoa của Mạn La quốc – kim sắc Mạn Đà La nhiều năm trước ra, Mạn Đà La hoa lại nở rộ lần nữa, nhưng, lần này là ngũ sắc, bạch, hồng, hắc, hoàng, thanh.

"Thật kỳ quái?" Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, mở miệng trước: "Cánh hoa ngũ sắc vây lấy nhụy hoa kim sắc, ta thấy qua vô số Mạn Đà La, nhưng chưa từng thấy qua màu sắc này." Thiên Nguyệt Triệt ngạc nhiên sờ sờ, cẩn cẩn dực dực che chở như bảo bối. Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, ánh mắt khó hiểu nhìn Bối Đức Nhĩ.

Bối Đức Nhĩ nhìn bọn họ một chút: "Hắc y tức tương lĩnh hạt thiên hạ, chân tính thần tử nhập thích nhân gian, niết bàn trọng sinh hồi quy thần tộc, duy hữu ngũ thần phương tầm thử nhân, nhật nguyệt nhất tâm kiền khôn tình lãng."

"Ngươi nói như vậy, ta nghe không hiểu, dài dòng làm gì, thẳng thắn một chút."Thiên Nguyệt Triệt liếc mắt, kiếp trước hắn không giỏi ngữ văn, không phải bài thơ nào cũng hiểu được, cổ nhân đặc biệt lợi hại, nhưng nơi này cũng không tính là cổ đại a, nên bọn họ không phải cổ nhân. Sau đó Thiên Nguyệt Triệt nhìn người vô cùng thông minh kia, chính là phụ hoàng của hắn, Thiên Nguyệt Triệt hài lòng, không phải hắn biến đần, mà ngay cả phụ hoàng cũng hiện lên nét mặt nghi ngờ.

Trừng mắt nhìn tiểu đông tây một cái: "Ngươi rất hài lòng?" Thanh âm trầm thấp mang theo cảnh cáo, Thiên Nguyệt Triệt lè lưỡi làm mặt quỷ, hài lòng, đó là hiển nhiên.

"Điều này vi thần cũng không hiểu được." Bối Đức Nhĩ thành thật thừa nhận: "Nhưng nó liên quan đến chuyện Thần tộc, hơn nữa cánh hoa ngũ sắc của Mạn Đà La, có liên quan tới ngũ sắc ma pháp."

Thiên Nguyệt Thần đồng ý quan điểm của Bối Đức Nhĩ: "Chép lại bài thơ đó." Mới niệm quá một lần ai nhớ kỹ.

"Vâng." Bối Đức Nhĩ cung kính lấy giấy bút viết ra, sau đó giao cho Thiên Nguyệt Thần. Tiếp lấy trang giấy, Thiên Nguyệt Thần nhìn sắc mặt do dự của hắn: "Còn có việc?"

"Này... ." Bối Đức Nhĩ suy tư một chút, cuối cùng hạ quyết tâm: "Bệ hạ, Mạn La đế quốc đã không cần tế ti, vi thần muốn rời khỏi tế ti tháp, nhìn thế giới bên ngoài, ma pháp tiên đoán tuyệt vời, nhưng ma pháp trong thiên hạ bao la."

Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, giống như đang suy tư, trong đầu y nghĩ tới hàng ngàn vấn đề, quan hệ giữa y và Triệt nhi không sợ người trong thiên hạ biết, nhưng y muốn một cuộc sống nhàn nhã, mang theo Triệt nhi du ngoạn thiên hạ.

"Phụ hoàng, để hắn đi, hắn là tế ti, hắn hiểu rõ cuộc đời mình hơn bất kì ai, không muốn nuối tiếc, phụ hoàng, ta tin tưởng hắn." Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt khiến Bối Đức Nhĩ đầy xúc động, mấy chữ ngắn ngủn nói ra khốn cảnh của hắn, đúng vậy, người sống ai không sợ chết, nhưng ai có thể thoát, mà hài tử trước mắt này lại nhìn thấu.

Dù Thiên Nguyệt Thần còn băn khoăn, nhưng y chưa bao giờ nói một chữ ‘không’ với Thiên Nguyệt Triệt. Ra khỏi tế ti tháp đã là buổi tối, hai người nắm tay tản bộ dưới ánh trăng.

"Phụ hoàng đang suy nghĩ, tại sao ta giúp hắn?" Thiên Nguyệt Triệt ôm cánh tay y, như gấu Koala dán trên người y, có một người để dựa vào thật tốt, khó trách tình nhân thích tản bộ, "Phụ hoàng, hôm nay chúng ta đang hẹn hò nha."

"Ta tin tưởng lý do của ngươi." Thiên Nguyệt Thần không trả lời trực tiếp, có những lúc không cần hỏi, mà lý do của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần hiểu, lúc này, y chỉ muốn nắm tay hắn, tiếp tục đi, đến vĩnh viễn.

Hôm sau, lúc bình minh chiếu rọi khắp nơi, Thiên Nguyệt Triệt mơ mơ màng màng tỉnh, có chút ngây ngốc nhìn bốn phía, là tẩm cung quen thuộc, an tâm nhắm mắt, sau đó lại nhảy dựng lên. Rửa mặt một chút, mặc ngoại sam bạch sắc, hiển nhiên là tìm phụ hoàng, lý do rất đơn giản, lời tiên đoán hôm qua chưa có đáp án?

Song, còn chưa đến Ngự thư phòng đã nhìn thấy một đống người.

"Thư phi nương nương." Thị vệ cung kính hướng Thư phi hành lễ.

"Lúc này bệ hạ đang bận sao? Bổn cung nấu một chút thang thanh nhiệt, muốn đưa vào cho bệ hạ." Mặc dù Thư phi rất lễ nghi, nhưng giọng điệu phi thường mãnh liệt, từ lúc Hoàng quý phi "Chết", toàn bộ hoàng cung hiển nhiên là nàng và Trữ quý phi đương quyền, mà Trữ quý phi sao sánh được thủ đoạn của nàng.

"Này... ." Thị vệ vừa định trả lời, bị một thanh âm nhẹ nhàng ngăn cản."Phụ hoàng bề bộn nhiều việc." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, nữ nhân này càng xem càng chán ghét, nên Thiên Nguyệt Triệt sẽ không khách khí: "Tiểu Bạch, tới đây." Hướng phía Tiểu Bạch vẫy vẫy tay, Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ đắc ý. Khuôn mặt đen sẫm của Tiểu Bạch nhìn không ra đỏ ửng, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, có chút xấu hổ đứng phía sau hắn, dù sao Tiểu Bạch cũng là ma thú, tuy biến đổi nhiều lần, đôi lúc thông minh, nhưng trí lực vẫn có hạn.

Lúc Thư phi thấy y phục trên người Tiểu Bạch, khuôn mặt trang điểm kỹ càng xanh mét hơn nửa, bộ y phục này chính là cây vải nàng thích bị Thiên Nguyệt Triệt lấy đi. Y phục của Tiểu Bạch giống áo choàng của ma pháp sư, có mũ đội trên đầu, cho nên trừ mặt Tiểu Bạch, toàn bộ bị che hết, thật ra Thiên Nguyệt Triệt còn cho Tiểu Bạch mang mặt nạ, nhưng hôm nay không kịp chuẩn bị, đành miễn cưỡng một chút. Nhưng thấy sắc mặt Thư phi, phần miễn cưỡng cũng trở thành không miễn cưỡng.

"Hóa ra là tiểu điện hạ." Thư phi cười chào hỏi, sắc mặt biến đổi cực nhanh, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ, có thể so với tắc kè.

"Di? Bổn điện tới lâu như vậy, Thư phi mới nhìn thấy bổn điện a, khó trách, vừa rồi Thư phi nhìn chằm chằm bổn điện, bổn điện khó hiểu, hóa ra..." Thiên Nguyệt Triệt thương cảm lắc đầu: "Nguyên lai là Thư phi già rồi, nhãn lực không tốt."

"Ngươi... ." Sắc mặt Thư phi xanh mét lần nữa: "Lễ nghi của tiểu điện hạ khiến người ta phải học tập."

"Đâu có đâu có, phụ hoàng cảm thấy lễ nghi của bổn điện rất OK a." Thiên Nguyệt Triệt nói như lưu manh, nét mặt giống hệt tiểu hài tử.

"OK?" Thư phi không hiểu lời của Thiên Nguyệt Triệt.

"Di?" Thiên Nguyệt Triệt hiện lên nét mặt nghi ngờ: "Thư phi không rõ OK là gì sao?"

Rõ hay không rõ? Nhất thời Thư phi khó có thể trả lời, hài tử này không chỉ tùy hứng, mà hiện nay, hắn còn là hài tử hoàng đế thương yêu nhất.

"Bổn cung đương nhiên hiểu." Dù không rõ, nhưng nghe lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, cũng có thể lý giải mấy phần.

"Bổn điện cũng nghĩ Thư phi hiểu rõ, nếu Thư phi là liên hôn, vậy chắc chắn Thư phi có tìm hiểu phong tục của nước ta, OK là tục ngữ." Thiên Nguyệt Triệt còn rất kiên nhẫn giải thích. Sau đó đắc ý giương lông mày, hướng cửa Ngự thư phòng.