Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 18: Cướp bóc




Hôm sau

Trên đường rời khỏi Kiền Đức thành tới Nam Giang thành, "Phụ hoàng, ngươi để Địch Trạch trấn giữ Kiền Đức thành, sao còn bảo Liệt La Đặc ở lại với hắn?" Thiên Nguyệt Triệt không vừa lòng, Liệt La Đặc là vấn đề dân sinh của hắn a.

"Hắn làm được." Thiên Nguyệt Thần nói tiếp: "Cũng là ngươi, may mà một cái tát kia không giáng xuống, nếu không ta phế tay của tên đó."

"Hừ, phụ hoàng quá coi thường ta, chờ đến Nam Giang thành, xem ta phát huy thế nào." Thiên Nguyệt Triệt mất hứng vì bị Thiên Nguyệt Thần xem thường.

"Tiểu điện hạ, người nên chú ý một chút, ngày hôm qua nô tài bị dọa gần chết, thật sự cho rằng tiểu điện hạ bị tên khốn Giang Tây bắt giữ." Nặc Kiệt ở ngoài xe ngựa, không hài lòng lầm bẩm: "Tiểu điện hạ, tuy nô tài có lá gan lớn, nhưng nô tài thực sợ hãi."

Gan lớn? Hắn? Nghe lời Nặc Kiệt, minh vệ ngồi trên ngựa thiếu chút nữa té xuống, gan lớn? Nếu như Nặc tổng quản có lá gan lớn, con kiến có thể khiêu chiến con voi.

"Bổn điện biết Nặc Kiệt quan tâm bổn điện, tới, thưởng cho ngươi." Thanh âm hàm chứa tiếu ý của Thiên Nguyệt Triệt từ trong mã xa truyền ra, một trái chuối tiêu vươn qua màn xe, Nặc Kiệt cẩn cẩn dực dực tiếp nhận, tuy chỉ là một trái chuối tiêu, nhưng do tiểu điện hạ ban thưởng . Nặc Kiệt thập phần quý trọng bỏ vào trong ngực, chuối tiêu trĩu nặng, có cảm giác ngứa ngáy.

Chạy nửa đường, ước chừng một canh giờ là đến Nam Giang thành, đột nhiên xông ra mấy cường đạo, ngăn cản mã xa của Thiên Nguyệt Thần.

"Phụ hoàng, lúc này phiền toái thật nhiều." Thiên Nguyệt Triệt cười trêu chọc, tay nhấc màn xe, tò mò nhìn ra ngoài.

"Cướp đây, để thứ đáng giá lại." Cường đạo không mặc trang phục cường đạo, mà mặc trang phục thôn dân, hoặc, bọn họ chính là thôn dân, y phục rách rưới, mười mấy người cầm cuốc, dù dao có sắc cũng là dao thái thức ăn, thậm chí có mấy người đang run rẩy. Cường đạo như vậy, là lần đầu nhìn thấy.

"Phụ hoàng, nước ở đây có vẻ rất sâu." Thiên Nguyệt Triệt thở dài, những người này vừa nhìn liền biết là nạn dân, ngay cả nạn dân cũng đi làm cường đạo, đã chật vật đến không thể chịu đựng được.

"Dưới ban ngày ban mặt, lần đầu gặp cách cướp bóc như vậy." Nặc Kiệt lắc đầu, người như hắn số mệnh không tốt, đi vài bước gặp phải cường đạo.

"Mọi người cùng nhau tiến lên." Một thôn dân tay cầm dao mở miệng đầu tiên, sau đó mọi người cùng nhau xông lên, nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đều bị bắt lại. Bỗng nhiên, một thôn dân miệng sùi bọt mép té xỉu trên đất.

"Phụ thân... Phụ thân... ." Hán tử ba mươi tuổi hô to. Thiên Nguyệt Triệt thật sự nhìn không được, phi thân mà đến, tới bên cạnh lão nhân miệng sùi bọt mép.

"Ngươi làm gì, đừng có giết cha ta." Hán tử muốn tiến lên trước, lại bị minh vệ ngăn cản.

Thiên Nguyệt Triệt lấy một bao nhỏ bằng da từ chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, mở ra, bên trong là một loạt ngân châm, tiểu đao, nhìn thấy tình hình này, hán tử càng thêm lo lắng.

"Câm miệng." Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng khẽ hừ, đâ, châm xuống huyệt vị trên đầu lão hán, lão hán vốn không chút huyết sắc như người chết, bắt đầu có hô hấp.

"Phụ thân... ." Hán tử tâm hỉ, lập tức hướng Thiên Nguyệt Thần quỳ xuống: "Đa tạ công tử, đa tạ ân cứu mạng của công tự, đa tạ công tử." Hán tử không ngừng dập đầu.

"Đừng dập đầu nữa." Thiên Nguyệt Triệt lên tiếng ngăn cản, nếu để người này tiếp tục dập đầu, sợ là vừa cứu sống một người, người kia dập đầu mà chết: "Đàn Thành, giấy viết."

"Vâng." Đàn Thành mang tới giấy tới, sau đó khom lưng làm bàn, Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng viết xuống mấy chữ, giao cho hán tử.

"Đây là?" Hán tử cầm lấy tờ giấy, nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

"Đây là đơn dược cho phụ thân của ngươi, dựa theo nó bốc thuốc, qua bảy ngày phụ thân ngươi sẽ tốt lên, vừa rồi cơ hàn quá độ, thân thể lại suy yếu, nên mới té xỉu." Nhìn nhóm thôn dân, là người thì sẽ thương cảm.

"Này... Này... ." Hán tử kích động không thôi, nước mắt rơi xuống: "Cám ơn ân nhân... Cám ơn ân nhân... ." Nói xong lại định quỳ xuống lần nữa.

"Đừng quỳ, ngươi quỳ, chút công đức ta hiếm khi tích góp cũng bị ngươi lấy đi." Sau đó Thiên Nguyệt Triệt thấy hán tử lộ vẻ mặt khó xử, nhìn đơn dược mà trong mắt đầy vô lực và thương cảm, Thiên Nguyệt Triệt nhất thời hiểu rõ, cho dù có đơn dược, những người này cũng không có tiền bốc dược, thôi, đã giúp thì giúp cho trót.

"Nặc Kiệt." Lúc này Thiên Nguyệt Thần đi tới, không thể không nói Nặc Kiệt và Thiên Nguyệt Thần đúng là tâm linh tương thông, Thiên Nguyệt Thần gọi một cái, Nặc Kiệt liền biết ý nghĩ của y.

"Vâng." Nặc Kiệt lấy ra một túi tiền đồng chia cho thôn dân cướp bóc, sau đó kéo một số lão thôn dân sang bên cạnh, minh vệ đã sớm nhóm lửa, lấy gạo, nấu cháo cho họ.

"Thiên tai ở Nam Giang thành đã đến tình trạng này sao?" Thiên Nguyệt Thần nhíu mày hỏi. Từ lúc Thiên Nguyệt Thần xuất hiện, tầm mắt của mọi người hướng vào y, dáng vẻ không giận mà uy, người thường không thể sánh được, huống chi khí chất tôn quý của Thiên Nguyệt Thần là bẩm sinh.

"Nếu mọi người không liên tiếp chịu đói, ai nguyện ý làm cường đạo, làm chuyện thương thiên hại lý, trong hồ, ngay cả con cá to bằng ngón tay cũng không thấy." Một hán tử khóc ồ lên.

"Cho nên đường tới đây có vô số hố, là vì đào rể cây sao?" Đáy mắt Thiên Nguyệt Thần thâm trầm, dù là Thiên Nguyệt Triệt cũng bị vẻ lãnh tĩnh lúc này của y làm khó hiểu. Dựa theo tính cách của phụ hoàng, phải nên giận dữ mới đúng? Nhưng ngược lại, quan sát mọi việc khách quan như vậy, phụ hoàng, ngươi rốt cuộc là vua của một nước a. Lời của Thiên Nguyệt Thần khiến bầu không khí trở nên yên lặng, không ai dám lên tiếng, cho đến khi nước cơm thơm ngào ngạt truyền vào mũi mọi người.

"Minh Ngũ, Minh Lục."

"Có thuộc hạ." Minh Ngũ, Minh Lục cùng lên tiếng.

Nhìn nạn dân ăn như lang thôn hổ yết, đáy mắt Thiên Nguyệt Thần không hiện lên nửa điểm cảm xúc: "Các ngươi lưu lại chiếu cố những nạn dân này, chờ bọn họ ăn xong, đi theo bọn họ chiếu cố những nạn dân khác, có thể giải quyết một chút."

"Vâng, thuộc hạ đã rõ."

"Minh Nhất, Nặc Kiệt."

"Minh Tam, Minh Tứ."

"Có thuộc hạ."

"Cầm thủ lệnh của ta, các ngươi thúc ngựa chạy tới Nam Giang xem xét tình hình trước."

"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."

Nam Giang thành

Nam Giang thành nằm ở phía nam Mạn La đế quốc, bởi có sông Nam Giang nổi tiếng, nên thành cổ này lấy tên là Nam Giang thành, từ lúc Mạn La đế quốc tồn tại tới nay, nước sông Nam Giang trong suốt thấy đáy, có thể sánh với Trường Giang và Hoàng Hà. Nam Giang thành vốn địa linh nhân kiệt, phong cảnh tươi đẹp, mà lúc này...