Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 32: Rơi vào




Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt được mời đến phủ thành chủ, vừa bước vào cửa, Thiên Nguyệt Triệt sửng sốt, nhưng ngay lập tức giả vờ như chuyện gì cũng không có.

"Thành chủ đại nhân thỉnh mấy vị di giá thiên sảnh, ngài ấy sẽ đến sau." Người dẫn đầu lui xuống, thị nữ lập tức bưng trà vào.

"Cái giá thật lớn, mời chúng ta còn bắt chúng ta đợi." Thiên Nguyệt Triệt bất mãn kháng nghị.

"Uh, người này thật quá đáng." Nặc Kiệt đồng ý, chỉ vì kế hoạch lúc trước của hắn bị thành chủ phá hỏng hết, nên mới khó chịu như vậy.

Thiên Nguyệt Thần không có ý kiến gì, mục mâu hắc sắc có chút huyễn hồng đảo chung quanh, chỉ là một thiên sảnh, trang trí hết sức đơn giản, từ cửa phủ tiến vào, cũng không thấy bất kỳ thứ gì xa hoa.

Chứng tỏ thành chủ này không giống người tham lam.

Lúc trước Bỉ lão gia đã nói, thành chủ giúp Hán Lệ thành càng ngày càng giàu có, cuộc sống của thành dân an bình.

Cho nên không thấy nhân phẩm của hắn có vấn đề.

Nhưng hành vi của hắn có chút thú vị.

Đợi một lúc, thành chủ mới khoan thai đến, Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt không đứng lên nghênh đón, chỉ tùy ý ngồi trên ghế uống trà.

Thành chủ sửng sốt, không ngờ lại là một thiếu niên như vậy, vừa rồi đầu lĩnh bẩm báo với hắn, nam nhân thần bí và tôn quý là phụ thân của thiếu niên, người mập mạp là quản gia.

Đem chuyện nhóm người Thiên Nguyệt Triệt không lễ phép để ở trong lòng, thành chủ tiến lên, mỉm cười nói: "Tiểu công tử hẳn là vị công tử xá đệ nhắc tới?"

Từ điểm này, Thiên Nguyệt Triệt biết, nam tử trước mắt tự chủ cực kỳ cao, người bình thường chỉ cần thấy khách nhân không lễ phép, sắc mặt sẽ không vui. Mà hắn có thể giả vờ như chuyện gì cũng không có, quả thực, nam tử này rất định lực.

"Xá đệ? Không rõ ngươi đang nói cái gì, nghe cái người vô dụng kia nói là ngươi phái người theo dõi bổn thiếu gia, nói bổn thiếu gia là ân nhân của ngươi, bổn thiếu gia thấy thực hồ đồ, là ân nhân còn chưa kịp, bắt bổn thiếu gia ngồi đợi nửa canh giờ, bổn thiếu gia không phải là kẻ ăn no rỗi việc, tới xem thiên sảnh của ngươi." Thiên Nguyệt Triệt nổi nóng. Đương nhiên bình thường Thiên Nguyệt Triệt không hành động như thế, nhưng hôm nay hắn muốn nhìn chân diện mục của thành chủ này một chút.

"Vâng vâng vâng, để ân nhân đợi là lỗi của ta, chỉ là gần đây trong thành không yên ổn, nên làm mất thời gian của ân nhân." Thành chủ vội vàng giải thích, giọng nói khiêm tốn không thấy nửa phần hèn mọn.

Người làm đại sự, Thiên Nguyệt Triệt thầm nghĩ.

"Đừng gọi ân nhân, bổn thiếu gia khó chịu, bổn thiếu gia đã làm chuyện gì, lại khiến thành chủ đại nhân hạ mình như thế." Thiên Nguyệt Triệt cố ý tỏ ra khó hiểu.

"Cái này?" Thành chủ kinh ngạc nói: "Lúc hạ nhân tìm công tử, không nói rõ nguyên nhân sao?"

"Nói gì mà bổn thiếu gia tìm ngọc bội tổ truyền của nhà ngươi về, bổn thiếu gia chỉ thấy lập lờ nước đôi." Thiên Nguyệt Triệt liếc vài lần, "Không có chuyện gì, bổn thiếu gia cáo từ." Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, kéo tay Thiên Nguyệt Thần, chuẩn bị rời đi, lại bị thị vệ ở cửa ngăn cản.

"Thành chủ làm gì vậy, lấy lớn hiếp nhỏ?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi.

"Không, ân nhân hiểu lầm." Thành chủ khoát tay để thị vệ lui ra.

"Vậy hãy nói rõ." Thiên Nguyệt Thần mở miệng, khiến mọi người cảm thấy bị đè nén, không dám lên tiếng.

Tầm mắt thành chủ dời về phía Thiên Nguyệt Thần, "Vị này là?" Mặc dù thị vệ hồi báo, nhưng để phòng ngừa, hỏi rõ là tốt nhất.

"Hình như không phải chuyện của ngươi." Thiên Nguyệt Triệt cười tà mị.

Ực?

Thành chủ phát hiện mình có chút quá phận, nhanh chóng cười nói: "Xin lỗi, là ta nói nhiều , không biết ân nhân có rãnh rỗi không, nghe ta cẩn thận nói lý do."

"Như vậy a..." Thiên Nguyệt Triệt khó xử nhìn Thiên Nguyệt Thần, "Phụ thân, chúng ta có vội không?"

"Không vội, chẳng lẽ bảo bối đã quên, chúng ta còn muốn uống rượu mừng của Bỉ tiểu thư, phụ thân đã hứa với Bỉ lão gia, đồng ý lưu lại, hiển nhiên tuân thủ hứa hẹn." Yêu thương vuốt tóc Thiên Nguyệt Triệt, lúc này Thiên Nguyệt Thần thực ra dáng phụ thân tốt.

"Ừm." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, dù không trực tiếp nói thân phận của Thiên Nguyệt Thần cho thành chủ, nhưng cố ý gọi Thiên Nguyệt Thần là phụ thân, có dụng ý.

"Chúng ta có thời gian, ngươi từ từ nói." Thiên Nguyệt Triệt không còn ương ngạnh, mà lại là một thiếu niên khả ái biết điều.Biến hóa cực nhanh, như Nặc Kiệt so sánh, tắc kè cũng theo không kịp.

"Mời ngồi, ba vị mời ngồi." Thành chủ lập tức nói, sau đó gọi hạ nhân dâng điểm tâm, "Tiểu công tử còn nhớ nhà cỏ trong rừng không?"

"Nhớ kỹ, nha..." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở to hai mắt, nét mặt thì ra là vậy, "Đại thúc nói, đại ca nhà hắn ném ngọc bội gia truyền, mà ta mua được ngọc bội kia, bởi vậy, ta liền đưa cho hắn, không trùng hợp như vậy chứ, chẳng lẽ ngọc bội kia cũng là của ngươi?"

"Đúng vậy." Thành chủ cẩn thận nói: "Ta là trưởng tử của nhà đó."

"Không thể nào." Nghe thành chủ nói, Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu khinh thường, "Nhà kia là thành dân bình thường, ở trong rừng, nhìn qua cũng biết không có tiền, còn ngươi là thành chủ của Hán Lệ thành, sao có thể là người một nhà, nếu là người một nhà, ngươi làm gì mà không đưa bọn họ đến ở chung?"

"Bảo bối." Thiên Nguyệt Thần lên tiếng, "Bảo bối, phụ thân đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, mỗi nhà đều có hoàn cảnh riêng, ngươi nói như vậy, khiến thành chủ khó xử."

"Nhưng ta nói nói thật mà, núi rừng nhiều nguy hiểm, lão nãi nãi kia đã lớn tuổi, phủ đệ này nhiều phòng ốc, nếu là người một nhà, sao không ở cùng nhau?" Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi: "Chờ nhi tử có tiền, nhất định đón phụ thân cùng ở."

Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ lồng ngực bảo đảm, đem sự hồn nhiên của thiếu niên diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

"Bảo bối..." Mặc dù Thiên Nguyệt Thần đang ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt, nhưng trong mắt đầy tiếu ý, tiểu đông tây, nụ cười bên môi như có như không.

"Không sao." Sắc mặt thành chủ cứng ngắc trong chốc lát, "Tiểu công tử nói không sai, ta vốn định đón mẫu thân của ta tới đây, nhưng mẫu thân không quen với cuộc sống nơi này, trước sau có người hầu hạ, mẫu thân cảm thấy đi tới đâu cũng bị người theo dõi. Mẫu thân quen cuộc sống tự tại, hơn nữa không khí trong thành không tốt, bất lợi với thân thể của lão nhân gia, cho nên... Đúng rồi, về ngọc bội, thật sự cám ơn tiểu công tử." Thành chủ nhanh chóng đổi đề tài, "Nghe xá đệ nói ngọc bội này tiểu công tử mua được, không biết là mua ở tiệm nhà ai?"

Nóng lòng như vậy?

Thiên Nguyệt Triệt cười thầm, "Thật ra không mua ở tiệm nào, ta gạt đệ đệ ngươi." Thiên Nguyệt Triệt nói: "Ngọc bội kia, ta có được từ một nông phu, nông phu lên núi bị rắn độc cắn, ta cứu hắn một mạng, hắn đem ngọc bội kia cho ta để tạ lễ, nhưng thật ra..." Thiên Nguyệt Triệt nói tới đây, dừng lại một chút, "Nông phu nói ngọc bội kia rất tà môn, cho nên ta mới lừa gạt đệ đệ của ngươi."

"Tà môn, ý của tiểu công tử là?" Quả nhiên vẻ mặt thành chủ trở nên nghiêm túc.

"Nông phu nói, nửa đêm ngọc bội kia sẽ phát ra âm thanh, ai... Ta mới không tin, cái này, ta chưa từng nghe qua, còn tưởng rằng nó là bảo bối chứ." Thiên Nguyệt Triệt thất vọng lắc đầu.

"Nga? Thanh âm gì?" Thành chủ có chút khẩn trương.

"Không biết, ta chưa từng nghe, nếu là đồ của ngươi, nửa đêm ngươi có thể nghe thử, nhưng, nghe nông phu nói, hình như là, van cầu ngươi, cứu mạng, gì gì đó... Tám phần là nông phu nghe quá nhiều chuyện quỷ quái, mà cũng không trách lão nông phu được."

Thiên Nguyệt Triệt nói đến đoạn trước, mặt thành chủ bắt đầu tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cũng không biết.

"Tiểu công tử nói thế là ý gì?" Thành chủ vội vàng hỏi, không hề biết mình đang rơi vào bẫy rập của người khác.

"Bởi vì ngọc bội kia là lão nông phu mua được từ người bán cá, còn vì sao người bán cá có, theo nông phu nói, lúc đánh cá ở sông Nam Giang vớt được."