Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 39: Nhân tình




"Ám Dạ chi tộc, Tinh Linh tộc, Thần tộc, Ma tộc, dù sinh sống trên một thế giới nhưng khu vực lại khác nhau, mỗi khu vực đều có vòng phòng hộ riêng, trừ phi xé mở kết giới, nếu không, những chủng tộc khác không thể bước vào. Trong Ám Dạ chi tộc là Ám Dạ chi tử, chính là quỷ hút máu mà Triệt nhi nói, cuộc sống của bọn họ không giống loài người, cũng bất đồng chủng tộc khác. Ám Dạ chi tộc cấp cao, dù không hút máu cũng có thể qua ngày, nhưng Ám Dạ chi tử cấp thấp lại khác, bọn họ phải hút máu mới có thể duy trì tính mạng. Đương nhiên Ám Dạ chi tử có thể hút máu lẫn nhau, trong loài người cũng có Ám Dạ chi tử tồn tại nhưng không bị phát hiện mà thôi, bởi vậy, không phải toàn bộ Ám Dạ chi tử đều sống tại khu vực của Ám Dạ chi tộc.Có những kẻ sống ở nhân loại, bọn họ đã rời khỏi Ám Dạ chi tộc rất lâu, cho nên nếu lợi ích của bọn họ bị ảnh hưởng, cũngkhông được Ám Dạ chi tộc bảo vệ." Thanh âm nhẹ nhàng của Thiên Nguyệt Thần liên tục vang lên, Thiên Nguyệt Triệt nghe vô cùng chăm chú.

"Đó gọi là lưu vong sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi.

"Không, không giống với lưu vong." Thiên Nguyệt Thần tiếp tục giải thích, "Lưu vong là phạm sai lầm mà bị đuổi ra Ám Dạ chi tộc, gạch tên trên gia phả Ám Dạ chi tử, nhưng bọn họ thì khác, bọn họ không phạm bất kỳ sai lầm nào, mà cam tâm tình nguyện rời đi. Bởi vì không thích cuộc sống trong khu vực của Ám Dạ lĩnh chi tộc, bởi vì không chịu được pháp chế của Ám Dạ, không chịu được sự ràng buộc, cho nên muốn rời đi."

Nghe lời kể của Thiên Nguyệt Thần, mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe ra quang mang động lòng người, Ám Dạ chi tộc a, bên trong đều là quỷ hút máu, rất nhanh, hắn sẽ gặp mặt bọn họ.

Đó là một nơi thế nào nhỉ?

Tâm Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy hiếu kỳ.

Trở lại khách điếm, dọc theo đường đi A Nô cũng vô cùng ngoan ngoãn theo sát, chẳng qua ánh mắt tò mò nhìn bốn phía, bởi vì trong thành phi thường náo nhiệt, trước kia hắn ở trên người Hồi Giác Khinh Liệt, chỉ có thể xuyên qua ánh mắt của Hồi Giác Khinh Liệt nhìn đô thành náo nhiệt đám, khi đó ý thức vô cùng yếu.

Bây giờ bất đồng, có thể tự mình nhìn thấy, hắn có chút sung sướng, có chút hưng phấn.

Khách điếm, khách nhân tới như dự liệu.

Thiên Nguyệt Thần mới bước vào cửa, thành chủ vốn có chút vội vàng nhất thời kích động lên.

Từ ánh mắt của hắn, Thiên Nguyệt Thần hiểu người này đã biết thân phận của bọn họ, ánh mắt liếc qua hắn, ý chỉ, nếu đã biết thì không cần ngụy trang.

Đến phòng của Thiên Nguyệt Thần, minh vệ canh giữ cửa, thành chủ theo Thiên Nguyệt Thần vào trong.

"Vi thần tham kiến bệ hạ." Thanh âm của thành chủ run rẩy, thế nào cũng không ngờ Thiên Nguyệt Thần lại là đương kim bệ hạ, người cầm bức họa của Thiên Nguyệt Triệt đến Nam Giang điều tra hồi báo, hai người này, một người là đương kim hoàng thượng, một người là tiểu điện hạ.

Bởi vì ngày đó hai người này cùng thành dân làm ruộng, phát lương thực, cho nên ấn tượng rất sâu, còn thêm chuyện đào ra tử thi từ đáy sông Nam Giang.

Hóa ra, mọi việc đều trong dự liệu của bọn họ, thành chủ biết mình đã tự tiến vào bẫy.

Hắn nghĩ tới vô số phương pháp xử lí, nhưng không có một cái nào hữu dụng, bởi vì người hắn giết mới là thành chủ chân chính của Hán Lệ thành.

Đây là thiên đại tử tội a.

Thiên Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của thành chủ, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, nếu làm, ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị tâm lý."

"Phạm dân không dám." Nếu hắn không phải Mông Thắc chân chính, vậy hào quang thuộc về Mông Thắc cũng không thuộc về hắn nữa, hắn chỉ là một thành dân bình thường, không, chỉ là một tội phạm giết người.

"Các ngươi quả thật giống nhau?" Thiên Nguyệt Thần cũng không cưỡng cầu, nếu người này thích quỳ, liền để hắn quỳ.

"Nếu không tận mắt nhìn thấy, nếu không tự mình trải qua, phạm dân cũng tuyệt đối không tin, trên thế giới này lại có hai người giống nhau như đúc, hơn nữa không phải là sinh đôi." Thành chủ thành thật trả lời, "Điều này cũng coi là vận mệnh, từ ngày chúng ta gặp nhau, hết thảy đã thành số mệnh."

"Hối hận sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, dù người này là sát nhân, nhưng như phụ hoàng nói, đối với người này, vẫn không thể nào sinh ra chán ghét được.

Từ mật thất trong phòng của hắn, từ chân mày liên tục nhíu chặt của hắn, có thể thấy được, người này chưa bao giờ buông lỏng mình, dù sao hắn không phải là đại ác nhân, làm loại chuyện này chắc chắn trong lòng ray rứt.

Sở dĩ hắn không ở cùng lão phụ nhân và đệ đệ kia, là sợ thấy cảnh thương tâm.

"Bẩm tiểu điện hạ, nói không hối hận là không đúng, nhưng dù hối hận, nếu thời gian quay lại, phạm dân vẫn làm như vậy." Thành chủ thẳng thắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

"Làm càn." Thiên Nguyệt Thần giận dữ, dám ngoan cố.

"Bệ hạ bớt giận." Thành chủ dập đầu, "Có lẽ tất cả mọi người sẽ nói phạm dân là súc sinh, chuyện xảy ra rành rành còn có thể mặt dày mà nói thế, nhưng dù quay lại một lần, phạm dân cũng không hối hận... Từ nhỏ phạm dân đã có một nguyện vọng, phạm dân ở một nông thôn rất hẻo lánh, cuộc sống nơi đó rất nghèo, dù bệ hạ anh minh nhưng không thể nào cai quản hết tất cả. Cho nên, tới nay phạm dân vẫn nghĩ, nếu có một ngày phạm dân làm quan, nhất định sẽ không để cho nơi phạm dân quản hạt xuất hiện thôn dân chết rét, chết đói.

Tám năm trước, đế đô tổ chức khảo thí, cho phạm dân một cơ hội, lúc biết Mông Thắc, phạm dân và hắn nói chuyện rất vui vẻ, nhưng dần dần phạm dân phát hiện, mặc dù hắn bác học đa tài, nhưng lại không rõ cuộc sống khó khăn của thành dân.

Hắn giống như công tử được chiều chuộng từ nhỏ, không biết cái gì ngoài đọc sách, nhưng nếu là bằng hữu, những thứ này cũng không sao cả.

Cho đến khi cuộc thi yết bảng, phạm dân không có tên trên bảng, nản lòng thoái chí, Mông Thắc được đệ nhất bảng, nhưng hắn lại nói, tâm hắn không ở con đường làm quan, cuộc sống nhàn vân dã hạc mới là điều hắn hướng tới.

Một vị quan mà tâm không đặt trên dân, thì không thể suy nghĩ cho dân, một khắc kia, phạm dân đột nhiên có ý nghĩ, nếu hắn không muốn làm quan, vậy đem đệ nhất bảng kia tặng cho phạm dân đi.

Cũng vì một chút tạp niệm, khiến phạm dân phạm tội tày trời."

Người chết đã chết, sám hối dư thừa cũng không làm nên chuyện gì.

"Cho nên ngươi không thể đem mẫu thân và đệ đệ của Mông Thắc đến ở cùng, vì sợ khó đối mặt bọn họ?" Thiên Nguyệt Thần giận dữ hỏi, giờ khắc này, ai cũng không đoán ra tâm tư của y.

"Đây là nguyên nhân thứ nhất, thứ hai, phạm dân sợ sống chung với bọn họ lâu, bị bọn họ phát hiện phạm dân không phải là Mông Thắc, cũng sợ chuyện ầm ĩ." Thành chủ cúi thấp đầu, tâm bệnh hành hạ tám năm đã đủ rồi, đến một ngày tất cả cũng kết thúc, hắn không cần day dứt nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Thiên Nguyệt Triệt cũng biết điều ngồi yên không nói gì, tay nắm thật chặt tay Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần đứng lên, "Bỉ lão gia nói ngươi là một thanh chủ vô cùng xuất sắc, quản Hán Lệ thành rất khá." Thiên Nguyệt Thần nói một câu mơ hồ: "Nhưng ngươi không phải một nhi tử hiếu thuận."

"Bệ hạ?"

"Phụ hoàng?"

Thiên Nguyệt Thần nhìn thành chủ, "Từ nay về sau, đem mẫu thân và đệ đệ vào phủ thành chủ, cùng nhau qua ngày, nhớ kỹ thành chủ Hán Lệ thành là Mông Thắc, mà Mông Thắc chính là ngươi, tử thi ở Nam Giang là người vô danh."

"Bệ hạ..." Thành chủ kích động nói không ra lời, ý của bệ hạ là... Nước mắt đột nhiên chảy xuống, bệ hạ... Bệ hạ...

Thiên Nguyệt Triệt lăng lăng nhìn Thiên Nguyệt Thần, giữa tình người và quốc pháp, phụ hoàng, ngươi có từng do dự.

Phụ hoàng...

"Trở về đi, trẫm không muốn một lão phụ thân thương tâm." Thiên Nguyệt Thần khoát tay, để thành chủ cáo lui.