Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 53: Ba đấu




Này...

Thụy Miện chuyển tầm mắt hướng Thiên Nguyệt Triệt, dù sao cũng là người Thiên Nguyệt Triệt mang đến, Thụy Miện biết Thiên Nguyệt Triệt muốn làm quen yêu ma cũng là chuyện có thể.

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai: "Hắn không phải yêu." Bốn chữ có lực.

Thụy Miện hơi nghi ngờ, muốn mở miệng lại thấy Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp: "Hắn là ma."

Thụy Miện thoáng cứng đờ, nhìn Thiên Nguyệt Triệt mới tỏ vẻ nghiêm túc, lúc này lại trở nên đùa cợt, ma so với yêu, cái nào lợi hại hơn, mọi người có thể nghĩ.

Mà Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên cảm giác lời nói vừa rồi còn chưa đủ uy nghiêm, liền bồi thêm một câu đầy lực sát thương: "Hắn là Vạn Ma Chi Vương, chính là hắc vụ chạy khỏi Tỏa Yêu tháp."

"Cái gì..." Thụy Miện kinh ngạc kêu to.

"Yên tâm, giờ hắn là người hầu của bổn điện." Thiên Nguyệt Triệt cười đắc ý, thấy đạo sĩ xông lên đều bị A Nô đánh tan tác, đúng là A Nô cho mình không ít hãnh diện.

Thụy Miện biết chuyện không nhỏ, hơn nữa Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên xuất hiện cũng là vấn đề, liền bảo đạo sĩ lui ra, nếu Thiên Nguyệt Triệt đã nói thế, vậy có hắn ở, mình cũng không sợ Ma vương kia gây chuyện.

"Thiên Nguyệt công tử, bên trong, mời." Thụy Miện làm tư thế thỉnh, sau đó bảo hạ nhân đi mời lão đạo trưởng, cũng chính là điện trưởng.

Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, đi vài bước đột nhiên dừng lại, ánh mắt lướt qua chúng đạo sĩ, dừng lại ở một ngọn cây, sau đó bên kia ngọn cây truyền đến động tĩnh, tiếp theo Mạc Tà và Kim đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

"Thần Chủ." Kim luôn luôn coi trọng lễ nghi Thần tộc.

Mạc Tà tươi cười hướng phía Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay, Thiên Nguyệt Triệt liếc hắn, khinh thường cười, sau đó lắc đầu thở dài, Mạc Tà biết, mình bị tiểu tổ tong này xem thường.

Cực quang chi điện lấy trung tâm là chính điện, nên dù đi tới đâu cũng phải qua chính điện, rảo bước tiến về cánh cửa, Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, tầm mắt chăm chú nhìn vào bức tượng được cung phụng.

Mọi người cũng đồng thời dừng bước, theo ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn qua, tượng đồng trên chính điện cao khoảng 185cm, một thân bạch y phiêu nhiên, tóc dài đen tung bay, mang theo mặt nạ bạc.

Nam nhân này dù chỉ là tượng đồng, cũng khiến người cảm thấy thần thánh không thể xâm phạm.

"Đây là Quang Minh thần tử." Thụy Miện đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, tầm mắt khóa trên mặt nghiêng của hắn, khuôn mặt nhu hòa khiến Thụy Miện lóa mắt, năm đó trên đảo, nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất trước mắt, một chốc kia, y muốn vươn tay, nhưng y biết, y bắt không được.

Mà hôm nay, y càng thêm xác định, thiếu niên này là nhân thượng chi nhân.

Đột nhiên, trong đầu Thụy Miện hiện lên hình ảnh kì dị, không biết sao, thiếu niên trước mắt hợp nhất với Quang Minh thần tử, chỉ thiếu mặt nạ bạc.

Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, nhìn Thụy Miện: "Sao vậy?"

"Thật giống, các ngươi thật giống nhau." Thụy Miện cũng không biết lời mình nói ra đại biểu cho cái gì. Đã từng thấy Thiên Nguyệt Triệt tóc dài, mắt đen, ngũ thải linh quang, y cho là Tinh Linh hoàng, nhưng quên mất thần tử cũng có tóc dài mắt đen.

Nếu không phải hiện giờ Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở đây, có lẽ y vĩnh viễn không nghĩ tới điểm này, nhưng...

Mục mâu Thiên Nguyệt Triệt co rút, tự tiếu phi tiếu nhìn Thụy Miện: "Giống nhau sao? Có lẽ." Tay không tự chủ nắm chặt nam nhân bên cạnh, tầm mắt chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần, trong mắt hiện lên tình ý sâu đậm.

Phác thông...

Đang lúc này, đột nhiên có người hướng tượng đồng quỳ xuống, tầm mắt mọi người liền chuyển qua, chỉ thấy Kim hàm chứa nước mắt, nét mặt kích động nhìn tượng đồng, nếu không phải nhóm Thiên Nguyệt Triệt biết rõ chân tướng, sợ rằng còn bị động tác của Kim hù dọa.

Mạc Tà nhìn thoáng qua Thiên Nguyệt Triệt, sau đó nhìn lại Kim, Thiên Nguyệt Triệt tự nhiên lĩnh hội ý của y, tiến lên mấy bước, kéo Kim đứng lên: "Có lẽ hắn không trở về, nhưng hắn cũng không biến mất, đúng không?"

Đúng, hắn không biến mất, bởi vì hắn đang sống rất hạnh phúc.

Kim gật đầu.

Lúc này cửa truyền đến tiếng khóc, mọi người lại chuyển tầm mắt, chỉ thấy lão đạo trưởng đứng tại cửa.

"Sư phụ." Thụy Miện biết sư phụ hắn tái phát bệnh cũ.

"Miện Nhi, vi sư rất cảm động, vi sư quá cảm động." Lão đạo trưởng lướt qua Thụy Miện đi tới trước mặt Kim, sau đó không để ý ánh mắt mọi người, ôm lấy Kim, "Thiếu niên a, ngươi thật là một người tốt, ô ô ô... Ngươi xuất gia đi, ngươi cùng thần tử hữu duyên, cùng đạo này hữu duyên..."

Kim muốn liều mạng giãy dụa, nhưng nhìn lão giả tóc trắng xóa, lại không nỡ dùng lực quá lớn.

Mạc Tà nhìn đỏ mắt, vươn tay kéo đạo trưởng tóc trắng, dùng sức kéo, kết quả, mọi người choáng váng, không chỉ kéo được đạo trưởng, mà còn thấy được bí mật dưới mái tóc trắng của hắn.

Hóa ra là cái đầu trụi lủi.

"Nga, ngươi giả đạo sĩ, ngươi là hòa thượng." Thiên Nguyệt Triệt lớn tiếng kêu.

Lão đạo trưởng thấy tóc giả bị Mạc Tà kéo đi, tức giận toàn thân phát run, lại nghe được lời Thiên Nguyệt Triệt, bực bội đến đỏ mắt: "Đứa nhỏ này không được nói nhảm, bần đạo là đạo sĩ, không phải hòa thượng không có tóc."

Hóa ra trong lòng lão đạo sĩ, đạo sĩ hơn hòa thượng chính là có tóc.

"Rõ ràng là hòa thượng, là hòa thượng... Là hòa thượng..." Hiển nhiên Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy đùa với lão đạo sĩ vô cùng thú vị.

Lão đạo sĩ cực kỳ tức giận, không kịp giật tóc trắng vẫn còn trong tay Mạc Tà, thân thể mập mạp nhanh chóng đánh tới Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù Thiên Nguyệt Thần đứng ở bên cạnh, nhưng cũng không hỗ trợ, thức thời thối lui sang một bên.

Thiên Nguyệt Triệt biết, chiêu thức của lão đạo sĩ không có ý tổn thương người khác, bởi vậy liền cùng hắn chơi, bóng dáng mảnh khảnh lui về phía sau mấy bước, từ đất bằng phẳng nhảy lên, mượn sức cây cột, bay ra cửa.

Mắt lão đạo sĩ lóe sáng: "Hài tử, không được chạy."

Nhất thời liền xông ra ngoài ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt: "Hài tử, công lực của ngươi không tệ, hôm nay lão không làm khó dễ ngươi, làm đồ đệ của lão đi?"

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt nhếch miệng, cự tuyệt không chút do dự.

"Tại sao không muốn?" Lão đạo sĩ ủy khuất, làm đồ đệ của hắn là chuyện uy phong cỡ nào chứ, tiểu tử này lại không cho hắn chút mặt mũi, thật là không ngoan, so với Thụy Miện lúc trước còn khó tính hơn.

Nhớ ngày đó hắn bắt Thụy Miện tới, khi ấy Thụy Miện chỉ hơn 3 tuổi lớn, trợn tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn, khóc cũng không khóc, nhìn đến mức hắn tức điên người.

Đều là hài tử không dễ bảo.

Lão đạo sĩ ai oán nghĩ.

"Tại sao phải?" Thiên Nguyệt Triệt cười đùa hỏi ngược lại, ánh mặt trời chiếu trên người hắn, đặt biệt rực rỡ, khí chất lạnh nhạt dung hợp thiên địa.

Lão đạo sĩ cảm giác tâm mình bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Tiểu nhi, tiếp chiêu."

Lão đạo sĩ cũng không đùa nữa, động tác nhanh tới mức không để Thiên Nguyệt Triệt có một chút do dự, không giống với động tác người thường, nội lực của lão đạo sĩ hùng hậu, đây là kết quả nhiều năm tu hành, hơn nữa chiêu thức của lão đạo sĩ là tự nghĩ ra, trong cương có nhu, tạm thời khiến Thiên Nguyệt Triệt không thể phán đoán.

Một lát, đã qua trăm chiêu, mỗi một chiêu Thiên Nguyệt Triệt đều bị động.

"Cứ theo đà này, chủ tử không ổn." Liệt La Đặc lo lắng nói.

Đàn Thành im lặng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn hai người đánh nhau, để ý bên dưới còn có thể phát hiện tay cầm kiếm của hắn đặc biệt dùng sức, đây không phải lo lắng, mà là hưng phấn, hưng phấn đối với cao thủ.

Thụy Miện khóa chặt chân mày, y đã từng chứng kiến lực lượng của Thiên Nguyệt Triệt, tám năm trước không nói, chỉ mấy tháng trước, tình cảnh hắn và bốn tòa tượng đồng đánh nhau còn rõ mồn một trước mắt, nhưng công lực của sư phụ, y cũng hiểu rõ, trong khoảng thời gian ngắn y không thể nào kết luận.

Trong đó thoải mái nhất là A Nô, không phải hắn không lo lắng, mà bởi vì hắn đã tựa vào cửa ngủ thiếp đi.

Còn Nặc Kiệt, có lẽ là đơn thuần tín nhiệm Thiên Nguyệt Triệt, có lẽ là thiếu cái đầu, biết tình huống bên này không nguy hiểm, cho nên ngồi gặm hạt dưa.

Mà Thiên Nguyệt Thần, từ đầu tới cuối đều khẽ cười nhìn bóng dáng duy nhất lưu trong mắt y.

Mạc Tà nắm thật chặt tay Kim, ý bảo hắn đừng lo lắng: "Kim nhi, hảo hảo mà nhìn Thần Chủ của ngươi, hảo hảo mà nhìn trận đánh này, công lực của bọn hắn còn chưa phát huy đến tầng cao nhất, có lẽ trận đánh này sẽ được nhớ cả đời."

Điện trưởng Cực quang chi điện, có thể nói là chúa tể ma pháp giới ở nhân tộc, mà Quang Minh thần tử chuyển thế, là người ai có thể so sánh, cho nên trận chiến giữa bọn họ, sẽ trở thành lịch sử.

Bạch quang và kim quang đồng thời tản ra trên thân hai người, bóng dáng chuyển đổi vị trí.

"Tiểu nhi, lão thích sử dụng kiếm, tiểu nhi cũng lấy ra vũ khí để lão khai mở nhãn giới." Trong cả đời chẳng bao giờ gặp phải đối thủ như thế, giờ khắc này, trong lòng lão đạo sĩ đối với Thiên Nguyệt Triệt là tôn kính.

Không vì hắn là hài tử mà xem nhẹ.

"Lão đạo sĩ không cần khách khí, bổn điện cũng thích sử dụng kiếm." Thiên Nguyệt Triệt lạnh nhạt như cũ, nhưng đôi mắt bình tĩnh đã gợn sóng.

"Nga?" Lão đạo sĩ khiêu mi, có chút ngoài ý muốn, không ngờ hài tử còn trẻ như vậy lại sử dụng kiếm, tay phải lão đạo sĩ mở ra, một thanh kiếm hắc sắc xuất hiện trên tay hắn, kiếm có linh khí tự hòa hợp với thân thể.

Kiếm của lão đạo sĩ làm bằng huyền thiết, độ cứng rắn không cần bàn, nhưng thân kiếm rất mỏng, cũng đầy mềm mại.

"Kiếm của tiểu nhi đâu, có thể để lão khai mở nhãn giới." Lão đạo sĩ cầm bảo kiếm của mình, có chút đắc ý.

"Chỉ sợ khiến lão đạo sĩ mất mặt mũi." Thiên Nguyệt Triệt nói, quang mang màu vàng ngưng tụ trong tay hắn tụ, đợi quang mang biến thành thực thể, tầm mắt mọi người không cách nào dời đi.

Kiếm hoa mỹ giống như ánh mặt trời, toàn thân vàng ròng, hơi thở tường hòa không ngừng phát ra từ thân kiếm, mà đạo sĩ canh trước cửa Tỏa Yêu tháp từ phía xa cũng đầy kinh ngạc, vốn yêu vật bạo động đột nhiên yên tĩnh trở lại, tựa hồ cảm ứng được đồ vật khiến bọn chúng sợ hãi, một lát sau, thủ vệ đạo sĩ cũng cảm ứng được một cỗ lực lượng thần thánh lướt qua.

Thanh kiếm này Thụy Miện biết, là lúc gặp nhau trên đảo, thanh kiếm này Kim cũng biết, bởi vì kiếp trước hắn được thấy.

Lão đạo sĩ nheo mắt, mọi người nheo mắt, đây là...

Kim Mang trường kiếm —— Thần kiếm của thần tử trong truyền thuyết.