Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 4 - Chương 7: Nói ra




Nghe nói, 300 năm trước, Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu sinh tử trên đỉnh Linh Sơn, quyết đấu 3 ngày 3 đêm, nếu linh lực không gây ra chấn động mãnh liệt, e là không ai phát hiện bọn họ.

Nghe nói, ngày thứ ba, lúc trưởng lão của Ám Dạ chi tộc chạy tới đỉnh Linh Sơn, thì nơi đó đã thành một mảnh hoang tàn, thứ duy nhất có thể thấy là dấu vết đánh nhau cường liệt.

Sau đó, bọn họ thông qua Hắc ám chi châu cảm ứng được Ám Dạ chi chủ chưa chết, cho nên bọn họ mang theo Hắc ám chi châu đi tìm Ám Dạ chi chủ, không ngờ tìm được Ám Dạ chi chủ sống lại là ta.

Triệt nhi nói đến tên mẫu thân ở kiếp trước, còn có Lợi Tư gia tộc, ta đều biết, bởi vì ta từng nhìn thấy danh sách Thần Tộc ghi lại trong ám nguyệt chi tộc."

Nghe Thiên Nguyệt Thần phân tích, Thiên Nguyệt Triệt có chút suy nghĩ, chuyện Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng quyết đấu ở đỉnh Linh Sơn, Thánh Anh cũng đã nói với hắn.

Nhưng lúc này hắn bắt đầu hoài nghi, không hoài nghi Thánh Anh, mà hoài nghi chuyện phía sau.

"Triệt nhi, chuyện Hồng Diệp nói cho ta biết, ngươi có thể là Tinh Linh hoàng chuyển thế, bởi vì Ám Dạ chi tộc nói cho ta biết, lúc Ám Dạ chi chủ biến mất, Tinh Linh hoàng cũng biến mất.

Nhưng Triệt nhi, dù kiếp trước chúng ta đối đầu thế nào cũng không ảnh hưởng tới kiếp này, Triệt nhi là của một mình ta, duy nhất, Triệt nhi cũng nghĩ vậy, đúng không?" Thiên Nguyệt Thần đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, hai tay nâng cằm Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu sâu thẳm chăm chú nhìn hài tử trước mắt.

Thiên Nguyệt Triệt đứng lên. Dù trong mục mâu kim sắc có chút nghi ngờ, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Nguyệt Thần cũng kiên định như vậy, "Phụ hoàng, Tinh Linh hoàng là Tinh Linh hoàng, Ám Dạ chi chủ là Ám Dạ chi chủ, bọn họ khác Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, Triệt nhi và phụ hoàng sẽ không vì Ám Dạ chi chủ và Tinh Linh hoàng mà thay đổi. Cho nên, phụ hoàng cũng là của một mình Triệt nhi." Hai tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Thần, kiễng chân hôn lên môi nam nhân.

Đầu lưỡi đưa vào cảm thụ đầu lưỡi của nam nhân.

Toàn thân Thiên Nguyệt Thần bị dòng nước xiết bao phủ, đây là lần đầu tiên Triệt nhi kích động như thế, cũng là lần đầu tiên Triệt nhi chủ động như thế, vươn tay ôm lấy thắt lưng Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần chuyển sang làm chủ.

Nụ hôn vừa hôn kết thúc, khóe môi hai người lưu lại chỉ bạc, vẽ nên một đạo dâm mỹ, Thiên Nguyệt Thần vung tay, cửa tẩm cung nhanh chóng khép lại.

Bên trong gian phòng nổi lên một cỗ kích tình.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người xích lõa nằm trên giường ôm nhau, Thiên Nguyệt Triệt an tâm nằm trong lòng nam nhân, "Phụ hoàng, còn nhớ rõ ta từng hỏi ngươi, trong thiên hạ này không chỉ có một Tinh Linh hoàng phải không?"

"Ý của Triệt nhi là Triệt nhi gặp được... ?" Thiên Nguyệt Thần đùa giỡn mái tóc của Thiên Nguyệt Triệt.

"Ta và hắn đã giao thủ." Lời Thiên Nguyệt Triệt vừa nói, thiếu chút nữa hù dọa nam nhân.

"Ngươi nói cái gì?" Thiên Nguyệt Thần dừng tay lại, giọng nói vô thức hiện lên lo lắng.

"Phụ hoàng nghe vô cùng rõ ràng, ta từng gặp một nam tử ở Phỉ Bỉ Na thành lúc ra khỏi nhà lao, nam tử kia... Vô cùng... Phụ hoàng, ta tìm không được từ để hình dung nam tử này, thật sự rất khó tin, hắn giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế, không có bất kỳ tỳ vết nào.

Hắn có một mái tóc dài đen nhánh, hắn có một đôi mắt hắc sắc, khó tin hơn nữa, lúc hắn vận dụng linh lực, trong mắt của hắn cũng hiện lên ngũ thải quang mang giống ta, trán của hắn cũng có dấu hiệu hỏa diễm thấu minh.

Hắn còn nói cái gì mà ngũ thần tướng kim mộc thủy hỏa thổ, ta không giải thích được, phụ hoàng, hắn rất mạnh." Thiên Nguyệt Triệt không nói hết, hắn không nói cho Thiên Nguyệt Thần biết, khi đó trong đầu của hắn xuất hiện bóng người mơ mơ hồ hồ kia, bóng người có một đầu bạch phát.

Hắn cũng không nói cho Thiên Nguyệt Thần, nam tử kia nói, hắn không tiếc hủy diệt nguyên thần của mình để bảo vệ người kia.

"Cho nên ngươi thua." Nét mặt Thiên Nguyệt Thần đầy lo lắng, chuyện quan trọng như thế mà bảo bối không nói cho hắn biết, vạn nhất bị thương thì sao?

"Uh, rất thảm." Thiên Nguyệt Triệt thành thật gật đầu, đồng thời rúc vào lòng nam nhân, biểu hiện đáng thương.

"Hắn đả thương ngươi?" Thanh âm Thiên Nguyệt Thần trầm xuống, sát khí này Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc, bảo bối lại bị người khác đả thương dưới sự bảo vệ của y. Không thể tha thứ kẻ kia, cũng không thể tha thứ chính mình.

"Uh, hình như bị thương, nhìn ánh mắt của hắn, tựa hồ muốn giết ta, nhưng ta cũng cảm thấy kì lạ, vì sao hắn không giết ta."

"Triệt nhi, không được nói nhảm." Thanh âm Thiên Nguyệt Thần đột nhiên cao lên, giống như muốn phá màng nhĩ của Thiên Nguyệt Triệt, "Không được, ta không cho ngươi nói lời như thế."

Chết tiệt, đột nhiên phát hiện thân thể của mình run rẩy, hài tử này muốn hành hạ y.

Cảm giác được thân thể nam nhân lạnh như băng trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt mới ý thức được mình nói hơi quá, nhanh chóng ôm lấy nam nhân, "Phụ hoàng, ta không sao , không có chuyện gì, phụ hoàng, ta bảo đảm, sẽ không xảy ra chuyện này nữa."

Lời bảo đảm của Thiên Nguyệt Triệt sớm không đáng tin, Thiên Nguyệt Thần chỉ liếc mắt nhìn hắn.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt có chút lắng, nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cùng Thiên Nguyệt Thần mắt to trừng mắt nhỏ.

"Triệt nhi, từ nay về sau, ngươi không được rời ta nửa bước." Hung hăng thậm chí là nghiến răng nghiến lợi nói.

Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên biết điều mà đáp ứng, nếu lúc này phản kháng nam nhân, trừ phi hắn chán sống, thật ra hắn muốn nói, hắn định đến hiệp hội ma pháp tìm thiếu niên La Hán kia.

"Sau đó?" Thiên Nguyệt Thần bình tĩnh hỏi tiếp.

"Sau đó, ta cũng không biết, Đàn Thành và Đàn tìm được ta lúc ta đã hôn mê không... Không không... Bọn họ tìm được ta, ta chỉ bị đả thương, nhưng thương thế rất kỳ quái, tự động liền tốt, hơn nữa ngươi xem." Thiên Nguyệt Triệt hạ chăn xuống mấy phần: "Ngươi nhìn, toàn thân không có vết thương, hắc hắc... ."

"Thiên Nguyệt Triệt, ngươi ngu ngốc." Rốt cục nhịn không được, nam nhân nổi giận, "Trên người của ngươi chảy huyết mạch của ta, hiểu không? Là huyết mạch của ta, ngươi cho rằng kế thừa huyết mạch Ám Dạ chi chủ là nói giỡn sao? Ngươi cho rằng lúc đầu trẫm cho ngươi máu là đùa giỡn sao?"

Rống xong, Thiên Nguyệt Thần chưa từng sinh khí như lúc này, hận không thể bóp chết hài tử trước mắt.

Thiên Nguyệt Triệt bĩu môi, có chút ủy khuất, "Nhưng ngươi đâu nói cho ta biết, thì làm sao ta biết được."

"Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Thần lại rống một lần nữa.

"Tốt nha, ta thật sự không biết máu của quỷ hút máu sẽ giúp vết thương chóng lành như vậy."

"Ngươi... Nói thật, sau đó thế nào?" Quyết định không tiếp tục vấn đề này, nếu không Thiên Nguyệt Thần hoài nghi, mình thật sự sẽ lỡ tay bóp chết hắn.

"Sau đó hôn mê, ta rất mơ hồ, nhưng hình như ngũ hành thú đã cứu ta, ta cũng vậy không rõ, nam tử kia rời đi." Ngũ hành thú, hắn có nghiên cứu quá, nhưng không tìm thấy điều gì lạ.

Ngũ hành thú?

Thiên Nguyệt Thần buồn bực, là thứ đồ khiến y có cảm giác vô cùng quen thuộc?

"Phụ hoàng, ngươi nói xem, nam tử kia có phải là Tinh Linh hoàng hay không, nếu hắn là Tinh Linh hoàng, vậy ta là ai?" Lòng hiếu kỳ của Thiên Nguyệt Triệt lại lan tràn, tiểu đông tây đã quên nam tử kia là cấm kỵ của Thiên Nguyệt Thần, mà lúc này, ba chữ Tinh Linh hoàng càng trở thành cấm kỵ của y.

Cảm giác sắc mặt nam nhân càng ngày càng đen, Thiên Nguyệt Triệt biết điều chui vào trong chăn, lôi chăn lên đỉnh đầu giả vờ ngủ, thậm chí không dám phát ra tiếng hô hấp.

Ai.

Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ than thở, vươn tay kéo chăn trên đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt xuống, "Khó chịu như vậy, khiến thân thể không tốt thì sao?"

Tâm, vẫn nghiêng về phía tiểu đông tây trước mắt hơn chính chủ nhân của nó.

Thiên Nguyệt Triệt đau xót kêu, "Phụ hoàng." Cọ cọ Thiên Nguyệt Thần, sau đó nhắm mắt an tâm ngủ, khóe môi khẽ nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần lại than thở một lần nữa, sau đó ôm chặt tiểu đông tây, hai phụ tử cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Đến khi hai người thật sự đói bụng, mới chậm rì rì rời giường.

Trong đại sảnh đã bày món ăn, Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi đi đến chỗ ngồi, nhìn cái này không đói bụng, nhìn cái kia cũng không đói bụng, có lẽ ngày hôm đó thật sự rất thư thái.

"Phụ hoàng, uy ta đi." Tiểu tổ tông lên tiếng, sao có thể không theo, vì thế Nặc Kiệt đứng một bên, cảm thấy ủy khuất thay Thiên Nguyệt Thần, tiểu điện hạ càng ngày càng quá mức, lúc nhỏ để bệ hạ uy còn chưa tính, trưởng thành vẫn lười biếng như vậy.

Quá đáng hơn là tiểu điện hạ học người ta làm tiểu thâu, bóc lột hà thủ ô hắn sai người mang về từ Sắc Vi đế quốc, hắn phải bỏ ra nhân lực, vật lực, sau đó... Hắc hắc... Khấu trừ trong quốc khố.

Đương nhiên chỉ là suy nghĩ, người thành thật như hắn hiển nhiên không dám động vào quốc khố, vì thế trong lòng Nặc Kiệt tự khinh bỉ chính mình.

Thiên Nguyệt Triệt liếc thấy khuôn mặt ủy khuất của Nặc Kiệt, âm thầm cười.