Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 6 - Chương 37: Quang Minh




Thiên Nguyệt Thần không dời tầm mắt khỏi đối phương, cũng không nói lời nào.

“Phụ hoành, không sao.” Thiên Nguyệt Triệt cầm tay y, “Nếu quả thật có ngày đó, phụ hoàng tương lai hãy giữ thánh linh châu, nó sẽ đưa linh hồn của ta đi đầu thai một lần nữa, phụ hoàng bảo vệ kiếp sau của ta không phải tốt lắm ư. Ta sẽ bảo tồn kí nhớ của kiếp này.” Thiên Nguyệt Triệt trêu ghẹo y.

“Ngươi biết mình đang nói cái gì không?” Y chẳng quản đám lệ quỷ này muốn tác quái với ai, y chỉ nghĩ cho bảo bối trong lòng.

“Đương nhiên biết.” Thiên Nguyệt Triệt ngửa đầu, nhìn đám linh hồn xung quanh, “Phụ hoàng, ta thực không cách nào tưởng tượng được năm đó nơi này bị tàn sát ra sao, tàn nhẫn tới độ nào.” Linh hồn hắn vốn là hồi sinh từ linh hồn tiền kiếp của Quang Minh thần tử – trước làm một vương tử Thần tộc, trời sinh hắn ở một địa vị rất cao, và ở một nơi rất xa cho nên ngàn vạn năm tâm tình băng lãnh, nay bởi vì sống lại mà đầy ắp cảm tình, “Huống chi còn cần chữa trị cho Đàn Thành nữa.”

Năm đó, vì hai khối huyết ngọc dẫn đến lịch sử vong quốc đẫm máu, khiến cho con người ta không cách nào tiếp thu, bằng ấy những toan tính âm mưu rốt cuộc hai khối huyết ngọc đó tiềm ẩn thứ linh lực gì.

Mấy năm trước đối phương cũng đã lấy được huyết ngọc, tại sao vẫn án binh bất động như thế – điểm này không riêng gì Thiên Nguyệt Triệt không hiểu mà Thiên Nguyệt Thần nghĩ mãi vẫn chưa thông.

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cười, “Kiếp sau, phụ hoàng sẽ tìm ta chứ?”

Thiên Nguyệt thần dời tầm mắt, “Sẽ không.” Hai chữ hồi âm thật quả quyết nhưng Thiên Nguyệt Triệt, hắn hiểu.

Càng lúc quỷ hồn càng dồn tụ lại nhiều tại mép kết giới, những chú thuật ngăn cản theo đó cũng yếu dần đi. Nhìn nhóm người Liệt La Đặc trước mắt đang chiến đấu không ngừng, mà ngay cả Tiểu Bạch lẫn Thủ Điện Đồng cũng không ngoại lệ. Mắt thấy lệ quỷ phóng tới đông thêm, nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt càng thêm điềm đạm, “Phụ hoàng, phải tìm ta.”

Vầng sáng ngũ sắc tràn ngập toàn thân Thiên Nguyệt Triệt.

Những viên dạ minh châu ngũ sắc phân tán khắp nơi cũng đồng loạt hưởng linh.

Ngũ châu gắn kết với ngũ hồn, như nghe được lệnh triệu tập cùng thoát tới.

“Thần tử điện hạ.” Năm linh hồn, năm loại màu sắc, vây xung quanh người nắm giữ thánh linh châu.

“Sự tùy hứng của ta lại làm liên lụy tới mấy vị rồi.” Thiên Nguyệt Triệt nói lời tạ lỗi. Vầng sáng thanh tịnh thuần túy của thánh linh châu càng lúc càng phát ra vầng sáng chói mắt, kéo theo khí đen dần bao phủ toàn thân Thiên Nguyệt Triệt.

“Nghe lời thần tử điện hạ phân phó.” Năm người trăm miệng một lời.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, “Nhờ các vị cho ta mượn linh lực của mình, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng cảm kích.”

Năm linh hồn nhắm mắt lại, Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ – đồng loạt năm nguồn ánh sáng trực tiếp phóng ra xoay quanh Thiên Nguyệt Triệt, lấy thành linh châu làm trung tâm, khép thành một vòng tròn dần tụ lại xâm nhập vào cơ thể của thần chủ.

[Ánh sáng tinh thuần, tẩy trần vạn vật]

Linh lực vàng rọi chiếu bừng cả một vùng đất, thân thể của Thiên Nguyệt Triệt dần bay lên không trung.

Không tốt!Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ, nếu để cho linh lực tiếp tục tản ra, sợ rằng những nước xung quanh kết giới lỡ như bùa chú bị phá sẽ phát hiện dị trạng, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ biết có chuyện xảy ra.

“Nặc Kiệt, kết giới.” Thiên Nguyệt Thần hô to, đồng thời tăng cường ám lực.

“Rõ.”

Nặc Kiệt, Tiểu Bạch đem toàn bộ ma pháp hệ ra khai triển, La Tắc Nhĩ quan sát thấy tình huống không ổn cũng không lui lui trốn trốn che giấu thực lực nữa, mà toàn tâm toàn ý đem ra trợ giúp.

“Trời ạ, đây là cái tình huống gì thế này,” Hội trưởng ma pháp hội phát hiện linh thể ái nhân của mình bị triệu đi cũng vội dùng dịch chuyển không gian chạy tới đây, hắn vốn đâm đâu bừa đó vậy mà lần này cũng an toàn đến nơi, “Ta hỗ trợ nữa.”

Thân ảnh Thiên Nguyệt Thần biến mất, quầng sáng lung linh kia cũng dần tắt đi.

Bầu trời khôi phục sắc xanh, mặt trời thực thụ cũng vươn mình thức giấc.

“Triệt nhi ……” Thiên Nguyệt Thần hô to, Triệt nhi của hắn, sao có thể biến mất?

“Tiểu điện hạ.”

“Thần tử điện hạ……”

Một tiếng gọi lại một tiếng lo lắng hô tên Thiên Nguyệt Triệt, chẳng qua là kiếm không được lời đáp của người kia.

“Nhìn.” Tiểu Bạch mắt sáng lên, phía trước, trên bầu trời có một điểm tròn loe lóe.

“Là thánh linh châu.” Liệt La Đặc chạy tới, đón vật tròn rơi xuống.

Thánh linh châu sẽ mang linh hồn của ta đi đầu thai một lần nữa, phụ hoàng phải tìm ta nhé.

Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt vang lên trong đầu Thiên Nguyệt Thần. Y không dám tin tưởng, Triệt nhi của hắn …… Triệt nhi của hắn ……. Còn muốn hắn phải đợi tiếp cả một đời sao?

“Phụ hoàng……” Đột nhiên, Thiên Nguyệt Thần nghe được tiếng gọi của Thiên Nguyệt Triệt.

“Không phải ta nghe nhầm chứ…..?” Thiên Nguyệt Thần không mấy tự tin, hắn sợ là ảo giác nhưng trong ánh mắt những người khác cũng lộ ra biểu tình như y, “Triệt nhi …. Triệt nhi….là ngươi sao?”

Bầu trời lại một lần nữa tản ra vầng sáng ngũ sắc, một đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi ôm một thiếu niên trong tay, thiếu niên nọ mái tóc đen dài tha thướt, không phải Thiên Nguyệt Triệt hắn thì là ai?

Còn đứa bé này?

Đứa nhỏ đem thân thể Thiên Nguyệt Triệt giao lại cho Thiên Nguyệt Thần sau đó búng về trên không khôi phục nguyên trạng.

Đó là … ngũ hành thú bé con.

Thiên Nguyệt Thần đem ngón tay run rẩy đặt tới trước mũi Thiên Nguyệt Thần, trái tim căng thẳng … rốt cuộc cũng buông lỏng một hơi, thì ra là đang ngủ – vì linh lực tiêu thoát hết mà ngất đi.

Nửa tháng sau.

Hoàng cung Mạn La đế quốc,

Trên long sàng rộng rãi, ai đó tóc đen mềm đang dụi dụi ngủ thật là ngon, thỉnh thoảng còn khụt khịt vài cái. Người không biết còn tưởng hắn chỉ đang ngủ một giấc ngủ bình thường, thật ra dị trạng gì cũng không có chỉ là thời gian ngủ, có hơi lâu.

Từ sau chuyện ở Thánh Linh quốc, Thiên Nguyệt Triệt tính ra ngủ đã nửa tháng vừa tròn, Nặc Kiệt bạo gan thầm nghĩ, nếu như tiểu điện hạ không tỉnh lại, hắn sẽ đi kiếm người thợ chuyên làm quan tài thủy tinh giỏi nhất đóng lấy một cái, sau đó bảo quản tốt thân thể của người, phòng ngừa bốc mùi hoặc bụi bặm mốc meo.

“Linh lực thuộc về Quang Minh thần tử tiêu hao quá nhiều, muốn hồi phục như cũ là không hề đơn giản huống chi phó hồn của cgur thể lại không ở đây.” Thương Khung vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.

Khi y chạy tới nơi thì mọi chuyện trọng yếu đều đã kết thúc, thực tiếc hận, anh hùng không có đất dụng võ, bằng không gộp thêm linh lực của Tinh Linh hoàng hắn là hoàn toàn có thể phụ trợ Thiên Nguyệt Triệt thanh lọc đám lệ quỷ đó rồi.

“Hừ.” Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Người là muốn Triệt nhi không còn sống đi.”Đừng tưởng y không biết,Đã trể?Lời đó con nít cũng không dễ bị gạt đâu. Thương Khung hắn là ai, len lén đi theo bọn họ cả đường, làm sao có chuyện chậm trễ không kịp tới, hắn không nhúng tay vào chính là hy vọng thành linh châu mang theo linh hồn Triệt nhi đầu thai kiếp khác.

“Vậy thì sao, hai lực lượng đối kháng trong cơ thể hắn vẫn còn, đến lúc đó ngược lại sống càng khổ hơn. Chẳng bằng để hắn đầu thai lần nữa, tiếp tục làm con ngươi. Nói không chừng……” Thương Khung chậc chậc cười lên vài tiếng, trong lòng sửa lại,nói không chừng ta sẽ là người tìm được Thiên Nguyệt Triệt trước tiên, Thiên Nguyệt Triệt sẽ thuộc về ta, còn có thể cùng nhau tạo nên một đoạn thời gian ân ân ái ái, thật tốt.

“Ngươi đừng có mưu toan gì với hắn, nếu không đừng trách ta không nể mặt ngươi là Tinh Linh hoàng cũng không khách khí.” Thiên Nguyệt Thần đứng dậy, tên nam nhân này tâm tư chả tốt đẹp gì, y còn lâu mới để hắn như ý, Triệt nhi là của y, cho dù một lần nữa phải đầu thai cũng vẫn thuộc về mình y.

Ai kia hướng Thiên Nguyệt Thần phất phất tay, “Ngươi cứ nói mãi một câu không khách khí, lần tới cũng đừng khách khí quá nha.”

“Thương Khung.” Thiên Nguyệt Thần không vui, vung một chưởng phong bén nhọn trực tiếp lách sau gáy người nọ.

“Mất hình tượng quá.” Thương Khung dễ dàng né tránh, gần đây cứ lúc nào rỗi hơi không có việc gì làm là hắn lại chạy qua đây khiêu khích Thiên Nguyệt Thần, tựa hồ lấy thế làm vui.

Một góc nào đó trong hoàng cung nửa tháng nay‘rầm’lên‘rầm’xuống, mọi người nghe mãi cũng thành quen. Nếu có lần nào Thương Khung lỡ tay đỡ chưởng của Thiên Nguyệt Thần hất đi, không cẩn thận dộng thẳng vào ai đó thì người nọ coi như vận khí không tốt vậy.

Lại nói, còn có một người nữa chưa tỉnh giống Thiên Nguyệt Triệt, đó là Đàn Thành.

La Tắc Nhĩ ở bên giường Đàn Thành trái lo phải nghĩ, dùng quang hệ ma pháp trị liệu cũng không ăn thua, đúng là hiếm thấy.

Sau khi Thiên Nguyệt Triệt khởi phát quang linh hệ, toàn bộ oan hồn đều đã được thanh lọc xong xuôi, chỉ có Đàn Thành y là hôn mê bất tỉnh.

“Ta nói này, ta đường đường là một trị liệu sư, mỗi ngày đều bị bắt kẹt ở đây chữa trị cho cậu, cậu còn chẳng phối hợp tỉnh lại gì thế.” La Tắc Nhĩ buồn bực chọc chọc mặt Đàn Thành.

Đúng vậy, La Tắc Nhĩ vẫn theo bọn họ trở bề, hắn là người hiểu rõ sự tình hơn ai hết. Thánh Linh quốc năm đó mặc dù bị diệt vong nhưng cũng không phải là tuyệt diệt, hắn chính là số ít đứa nhỏ may mắn còn sống sót khi đó. Lúc linh hồn nữ vương trở lại đã thu dưỡng bọn họ cũng giáo huấn bọn họ lớn lên phải tìm cách báo thù. Nhưng con người mà, luôn có một phần suy nghĩ độc lập.

Bọn họ mỗi người mỗi suy nghĩ, bất đồng, riêng La Tắc Nhĩ mà nói, hắn rất thỏa mãn với những gì đang có.

Lúc xảy ra chuyện của Thư phi, bọn họ là vì tò mò hai cha con hoàng đế bệ hạ kia mà kéo tới chứ căn bản không có hứng thú với địa đồ hay binh tướng gì của Mạn La đế quốc cả.

Sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc bọn họ cũng chỉ bắt giam chứ không hề giết.

Sau rồi chính La Tắc Nhĩ đem bọn họ thả ra, sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc cho là Man La đế quốc bệ hạ đã cứu họ cho nên cũng tâm thần thuần phục.



Tại thời điểm ở một góc nào đó trong hoàng cung như thường lệ lại nảy lên kịch chiến oanh động thì người nọ vốn ngủ rất say rốt cuộc cũng tỉnh.

Chẳng qua là toàn thân đau nhức vô cùng, mắt nhăn tít lại, mặc kệ mà nằm thõng xuống. Thiên Nguyệt Triệt mở mắt,Nơi này là? Thật quen thuộc, là tẩm cung của phụ hoàng.

Cố hết sức từ trên giường bò dậy, Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở bên giường, có cung nữ đem dầu châm bấc tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì hô to, “Tiểu điện hạ tỉnh ….. tiểu điện hạ tỉnh …” Âm thanh vui sướng tột độ, theo như cách ví von của Thiên Nguyệt Triệt thì sẽ là,so với trúng vé số 20 triệu còn hưng phấn hơn.

Trận chiến vung tay của hai người kia lập tức ngừng lại.

Xoay mặt qua nhau một cái, thân ảnh cùng lúc đột ngột biến mất tiêu.

Thoáng cái, bên giường Thiên Nguyệt Triệt đầy ắp người, Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung là tới trước nhất.

“Các người …?” Thiên Nguyệt Thần nhìn bộ dạng cả hai, cau mày.