Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 6 - Chương 39: Hồi tộc




Mấy ngày sau,

Thiên Nguyệt Triệt đứng ở đầu giường nhìn Đàn Thành vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tâm tình có chút lo lắng.

“Không có cách nào sao?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi La Tắc Nhĩ, giữa bọn họ đã từng bạn thù đảo tới đảo lui nhưng trên phương diện y thuật trị liệu, Thiên Nguyệt Triệt vẫn rất tin tưởng hắn.

“Vi thần nghĩ không ra nguyên nhân.” La Tắc Nhĩ khó có được một lần khiêm nhường cùng xấu hổ như vậy.

Gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt từ trong phòng Đàn Thành đi ra, chạy thẳng tới thư phòng của Thiên Nguyệt Thần, trước giờ Thiên Nguyệt Triệt vẫn luôn đá cửa xông vào, thật hiếm có, lần này chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa. Bên trong thư phòng Thiên Nguyệt Thần vừa cùng các đại thần bàn chuyện xong.

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên đùi mình, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Chuyện của Đàn Thành, phụ hoàng có chủ ý gì không?” Thiên Nguyệt Triệt trực tiếp hỏi.

Thiên Nguyệt Thần vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo đừng quá khẩn trương, “Ta có nghĩ tới, nguyên nhân phải chăng là do dòng máu của người thừa kế.”

“Thừa kế?” Thiên Nguyệt Triệt không hiểu.

“Phải, ở Ám Dạ tộc, có chuyện thừa kế máu, ta đã từng nói với Triệt nhi, còn nhớ không?”

“Nhớ rõ.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, “Thừa kế máu chính là sẽ thừa kế cả năng lực phải không? Giống như ta thừa kế dòng máu của phụ hoàng, tự nhiên cũng có một phần ám lực trong đó, nói cách khác nếu như ta không cách nào cải biến năng lực của mình vượt hơn phụ hoàng thì thông qua mối liên hệ đó, phụ hoàng có thể tự mình sử dụng năng lực giúp ta.”

“Đây là điều thứ nhất, Triệt nhi quên Đàn Thành là con trai của Nữ vương Thánh Linh quốc cùng một thần tử Ám Dạ rồi sao. Ta hoài nghi, lần đó ta khởi động ám lực của ám dạ minh châu tác động vào người Đàn Thành, một nửa dòng máu Ám Dạ trong người hắn có khi đã bị kích phát thức tỉnh.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để y tiếp tục mê man nằm đó hay sao?”

“Không, đây chính là vấn đề thứ hai ta cần nói, bởi vì linh lực của dòng máu Ám Dạ thức tỉnh sau, gặp phải sự bảo hộ thân chủ của Lá Chắn Chí Tôn cho nên mới sinh ra phản ứng, cũng giống như Triệt nhi lúc tiếp nhận linh lực của Quang Minh thần tử vậy, chúng sẽ xung đột với nhau khiến thân thể suy kiệt, muốn dẫn xuất hai dòng lực này nhất định phải có linh lực nguồn làm trung gian.”

“Ý của phụ hoàng, ta không hiểu.”Không thể một phát dứt khoát loại luôn hay sao?

“Nói cách khác, phải tìm người có chung với hắn một nửa huyết thống.”

“Tìm cha hắn, cái người đã tàn sát toàn bộ Thánh Linh quốc đó sao?” Chỉ cần có một tia hy vọng cũng không thể buông tha, Đàn Thành là thuộc hạ rất đỗi quan trọng với Thiên Nguyệt Triệt, y rất trung thành, Thiên Nguyệt Triệt tuyệt đối không muốn nhìn thấy y xảy ra bất trắc.

“Ta không thể khẳng định kẻ tru diệt Thánh Linh quốc có phải là cha hắn hay không nhưng chuyện của Đàn Thành đúng là cần phải tìm y hỗ trợ.” Thiên Nguyệt Thần nói khiến cho Thiên Nguyệt Triệt tăng thêm một phần lo lắng, hắn cảm thấy thân phận “phụ thân – hài tử” này chưa chắc đã giúp được gì cho y.

Huống chi, giữa người nọ và Đàn Thành còn tồn tại mối hận thù sâu sắc, hắn hiểu Đàn Thành, mặc dù y rất ít khi nói chuyện nhưng làm người, ai có thể tựa như thánh nhân, dù y cự tuyệt báo mối thù của Thánh Linh quốc nhưng cũng không nói lên rằng y có thể quên đi nỗi hận mẹ mình đã bị giết bởi tay cha.

Ai…

Thiên Nguyệt Triệt thở dài, loại chuyện này không phải thứ mà người ngoài cuộc có thể định đoạt.

“Mới tí tuổi đã thở dài cái gì.” Thiên Nguyệt Thần sủng nịnh nói, “ Lúc này, quan trọng nhất là giải quyết chuyện của ngươi, Triệt Nhi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?”

“Phụ hoàng biết ta sẽ lựa chọn thế nào rồi mà, không phải sao?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại.

Từ một khắc hắn nguyện ý thanh lọc hết thảy số vong linh u oán đó, Thiên Nguyệt Thần đã biết, cho dù đứa bé này ngoài mặt luôn biểu hiện rằng mình lạnh lùng xa cách nhưng trái tim hắn vẫn còn rất thiện lương.

“Vậy thì, ba ngày sau sẽ lên đường trở về Ám Dạ tộc, được không?”



Đường vào Ám Dạ tộc không phải là một con đường sạch sẽ như lối vào Thần tộc, cũng không đẹp đẽ như lối vào Tinh Linh tộc, tất nhiên càng không phức tạp như lối vào Ma tộc.

Thiên Nguyệt Thần lấy ra Ám Dạ châu.

Hòn ngọc nho nhỏ đó chậm rãi lớn dần lên, chỉ một lát sau đã hình thành một cánh cổng tối hun hút, nhìn từ bên ngoài không thấy được đầu bên kía.

“Bệ hạ.” Đối với việc hồi tộc, Nặc Kiệt có một chút hưng phấn. Ám Dạ tộc là nơi lúc nhỏ Nặc Kiệt có đi qua một lần, hắn cảm thấy tộc dân nơi này có điểm tiến hóa ngược, tỷ như, ở Mạn La đế quốc luôn trọng bảo thạch, trọng vàng, chốn đó thì không, trong mắt bọn họ cái đống chói sáng lấp lánh kia chính là thứ đồ phế vật, vô dụng, cho nên Nặc Kiệt sau đó đã từng len lén mang một ít cuỗm đi.

Bây giờ, Ám Dạ tộc đối với y mà nói là địa danh tàng kho báu, là thánh địa nắm giữ vận mệnh phát tài.

Hồi tộc lần này, cũng không có mấy người, chỉ có Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt, và Liệt La Đặc. Tu ở lại Mạn La đế quốc làm thế thân cùng những người khác, dẫu sao tới nơi không phải lãnh địa của mình, đối với bọn họ cũng không phải chuyện gì hay ho lắm.

Địch Trạch đáng thương chỉ thiếu nước diễn thành một màn bi ai đưa tiễn Liệt La Đặc.

“Nhìn hai con ngươi lóe sáng của ngươi kìa, kẻ khác không biết còn tưởng rằng thạch bảo phát sáng gì đó, coi chừng trói ngươi lại khoét ra.” Thiên Nguyệt Triệt đe dọa.

Nặc Kiệt đơn thuần quả nhiêu lủi lủi, vội vàng che lấy đôi mắt, hô, “Không phát sáng, hiện tại không phát sáng nữa.” chọc Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc một trận cười vang.



Đừng để cảm giác vun vút trong lối đi tới Ám Dạ tộc của Ám Dạ châu khiến ta nghĩ tốc độ di chuyển là rất nhanh, ở bên trong thời gian có sự chênh lệch rất lớn, chớp mắt này thực tế nghĩa là mấy canh giờ.

Bốn người bước vào, ở trong Ám Dạ châu là tuyệt đối an toàn, cũng tương đồng với thánh minh châu của Thiên Nguyệt Triệt, viên ngọc cũng có gắn kết linh hồn với Thiên Nguyệt Thần.

Ngập trong bóng tối.

“Hãy đem những tạp niệm đen tối trong tư tưởng xóa hết đi, phải để tâm vô tạp niệm, nếu không linh hồn sẽ bị Ám Dạ châu cắn nuốt.” Thiên Nguyệt Thần đứng ở lối vào cảnh cáo.

Lúc này, lời đó thực khiến Nặc Kiệt sợ tím gan, thật ra chỉ mình Nặc Kiệt là cảm thấy trong lòng hắn có nguyên một bồ những tư tưởng bất chính mà không biết ở trong mắt người khác hắn lại được coi là người có nội tâm trống trơn.

Chẳng bao lâu, cả đoàn đã nhìn thấy bên kia cửa động, thời điểm cảm nhận được chút ánh sáng, tâm tình ai nấy hết thảy cũng đều sung sướng vô cùng.

Đây là nơi nào?

Bước ra khỏi lối đen tạo bởi ngọc Ám Dạ, nơi họ đứng hiện tại là ở trong một căn phòng. Một căn phòng đơn giản, không phải hoàng cung Mạn La đế quốc xa hoa, nhưng không gian bày trí vô cùng thoải mái, có thể cảm giác được chủ nhân nơi này rất đỗi ôn hòa.

“Có mệt hay không? Lên giường nghỉ ngơi một lát nhé?” Thiên Nguyệt Thần dịu dàng nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

“Đây là phòng của phụ hoàng sao?” Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ tò mò.

“Là gian phòng kiếp trước ta ở.” Có ý, phòng này đích thực là phòng của y nhưng chỉ tính là đồng hồn khác xác.

Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ vui vẻ, lập tức nhảy lên giường, ở trên đó lăn lộn những mấy vòng, cho đến khi phía cửa có tiếng ồn hắn mới dừng động tác, “Bên ngoài có người?” Thiên Nguyệt Triệt nhảy xuống, đi tới bên Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn bảo bối đầu tóc lộn xộn, “Tóc xem ra hơi dài quá rồi.”

Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, vội càng dời tầm mắt,Sao tự dưng nói chuyện không đâu làm người khác nhộn nhạo.

Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần càng thêm nhu hòa, nhìn Thiên Nguyệt Triệt không chớp mắt.

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt vội hô, phía ngoài dường như có tranh chấp.

Thiên Nguyệt Thần thu hồi tầm mắt, “Không vội.” Chậm rãi ra mở cửa, nhìn hai người bên ngoài đang đấu khẩu tới đỏ mặt tía tai.

Một là nam nhân anh tuấn thành thục, một là thiếu niên sắc mặt hồng hào.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Thiên Nguyệt Thần, cả hai ngây như phỗng, thị vệ xung quanh cũng thất thần, đế vương của bọn họ cho dù đã thay đổi diện mạo vài phần, không còn y hệt như kiếp trước nhưng chỉ với một đầu tóc trắng cước buông dài cũng đủ để bọn họ xác nhận người đã quay trở về.

Chuyện vương chủ của Ám Dạ tộc sống lại thật ra cũng không có nhiều người biết, các cựu trưởng lão thì che giấu sự tình, bên trong tộc thì có các trưởng tộc tiếp ứng, cho nên Thiên Nguyệt Thần mới có nhiều thời gian ở lại Mạn La đế quốc như vậy.

“Bệ…bệ hạ….” Thiếu niên hai mắt mở lớn giống như không thể tin được.

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, sắc mặt ôn hòa, “Trăm năm không gặp, Tiểu Hắc Hiệp năm đó nay cũng đã trưởng thành rồi.”

Người này kiếp trước của y nhận biết, thời điểm gặp mặt, lúc đó nhóc con toàn thân đen thui, ông nội của hắn là một tộc trưởng lớn tuổi, luôn đảo quanh y ồn ào tiến cử một nội thị vệ lợi hại nhất tới bảo vệ Nguyệt chủ của bọn họ.

Tên nhóc khi đó cũng nghĩ Nguyệt chủ tóc trắng này trông thực yếu đuối cần người bảo vệ.

“Bệ hạ….Ngài thật là bệ hạ……” Tiểu Hắc Hiệp khóc.

Mặc dù các trưởng lão đều nói bệ hạ vì tu luyện mà bế quan nhưng tộc nhân trong tộc cũng cảm thấy nhiều khả năng đế vương của bọn họ đã xảy ra chyện bất trắc, còn từng bức bách buộc các trưởng lão phải chọn lựa một người mới ngồi vào chủ vị tối cao.

Tiểu Hắc Hiệp sở dĩ xuất hiện ở nơi này chính là hy vọng cùng Nguyệt chủ gặp mặt, lần nào cũng bị đệ nhất thị vệ bên cạnh người ngăn không cho qua – chính là nam nhân tên Dạ đang đứng bên cạnh.