Thiên Sơn Vạn Thủy

Chương 27




Nghỉ hè, Vạn Thái Thái rất rảnh, trừ viết vài luận văn ra thì cô căn bản không có chuyện gì làm, cô đương nhiên không dám về quê hưởng phúc vì trong nhà có một chàng cai ngục trông coi cô rất kỹ, cô đâu dám manh động. Nhưng cô lại cứ vui vẻ chịu đựng.

Hậu quả của việc ở nhà nhàn rỗi chính là, hễ Đoàn Vũ Xuyên có thời gian thì sẽ phóng túng đủ kiểu. Danh nghĩa tốt đẹp là dù sao cũng không đi làm, cứ nằm ở trong nhà thôi, đỡ phải thừa hơi dư sức ra ngoài làm loạn. Vạn Thái Thái thực muốn bảo anh cút càng xa càng tốt!

Do Đoàn Vũ Xuyên miệt mài phóng túng, Vạn Thái Thái phát hiện mình mang thai! Kinh nguyệt của cô vốn luôn không đều nên cô không hề để ý. Khi cô cảm thấy buồn nôn ói mửa mới kinh hoàng ý thức được đại sự không ổn rồi! Cô vội vã đến tiệm thuốc mua que thử thai về nhà thử. Cô quả nhiên trúng số, nội tâm sụp đổ, hỗn loạn, không biết phải làm sao. Cô khẩn cấp gọi điện thoại ngay cho Đoàn Vũ Xuyên, lắp ba lắp bắp nói cho anh biết. Anh sững sờ vài giây không nói được gì, Vạn Thái Thái la lên:

- A lô! Anh có nghe không đấy? Làm sao bây giờ?

Đoàn Vũ Xuyên ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Tâm trạng của anh vào khoảnh khắc ấy là mừng rỡ, vô cùng mừng rỡ! Anh nhớ trước kia bác sĩ Ngụy nói với anh thể chất của cô rất khó mang thai, nhưng bây giờ cô đã mang thai rồi! Sau khi hẹn hò với cô, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ không có con, anh chỉ muốn ở bên cô, những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng giờ đây, ông trời lại ban cho anh món quà lớn thế này! Anh có thể không mừng rỡ, không kích động, không kinh ngạc sao?

Đoàn Vũ Xuyên về đến nhà, thấy Vạn Thái Thái ngồi ngẩn người trên sofa, tay chân luống cuống. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh:

- A Xuyên! Làm sao bây giờ?

Đoàn Vũ Xuyên bình tĩnh ôm cô nói:

- Mang thai rồi thì sinh thôi.

- Sinh cái đệt! Chưa chồng mà chửa không biết xấu hổ.

Vạn Thái Thái không nhịn được buông lời thô tục, hơn nữa trong lòng lo lắng, không vì điều gì khác mà vì cha già cùng với cha hai, cha ba ở nhà.

Đoàn Vũ Xuyên nhìn ra được nỗi bất an của cô, cố gắng vỗ về cô. Nhưng khi cô nói hay là đi phá thai đi thì anh lập tức bác bỏ ý nghĩ này, không vui nói:

- Em không muốn sinh con cho anh? Em cảm thấy anh là gã đàn ông cặn bã?

Vạn Thái Thái ấp a ấp úng làu bàu:

- Cha em sẽ đánh gãy chân em mất.

Cô vẫn chưa nói với người nhà chuyện cô có bạn trai, bởi vì anh là người xứ khác, điều này cha mẹ cô chắc chắn sẽ phản đối, bây giờ cô lại chưa chồng mà chửa, họ không đánh gãy chân cô mới là lạ.

Đoàn Vũ Xuyên ôm cô:

- Em sợ cha em?

- Ừ, cha em nghiêm khắc lắm, trước đây em có nói, nếu chúng ta dám ở bên ngoài làm bậy, cha sẽ đánh gãy chân chúng ta rồi đuổi ra khỏi cửa. Em không muốn bị đuổi đâu. Chúng ta đi phá thai nhé?

Vạn Thái Thái hỏi dò.

Đoàn Vũ Xuyên vỗ về cô:

- Không được! Ngoan, không sao đâu. Hai ngày nay anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện trong bệnh viện rồi chúng ta về nhà em cầu hôn.

Giọng Vạn Thái Thái đột nhiên yếu ớt, giống như có tật giật mình:

- Cầu hôn? Có sớm quá không? Em còn chưa…

Đoàn Vũ Xuyên đoán ra được gì đó:

- Chưa gì? Chưa nói với gia đình chuyện chúng ta?

Cô cúi đầu:

- Ừ.

Đoàn Vũ Xuyên hoàn toàn nổi giận:

- Vạn Thái Thái.

- Xin lỗi, cha mẹ em không muốn em gả đi xa, nếu họ biết em tìm bạn trai ở xa như vậy thì nhất định sẽ nhốt em lại, buộc em chia tay với anh. Hơn nữa, trong nhà em không chỉ có một người cha mà tới… dù sao chính là rất phiền phức.

Hễ nghĩ đến chuyện người nhà biết cô tìm được người yêu và đã mang thai, đúng là sẽ loạn gà bay chó sủa. Nghĩ thôi cô đã thấy đau đầu rồi.

Đoàn Vũ Xuyên hừ hừ nói:

- Nhiều quy tắc như thế mà sao anh không biết?

- Ai biết sẽ mang thai chứ, tại anh hết!

Vạn Thái Thái lên án người nào đó luôn không chịu dùng biện pháp tránh thai, nói gì mà không sao cả. Không sao cái đầu anh á! Giờ thì có sao rồi chứ?!

Đoàn Vũ Xuyên cười lạnh hỏi:

- Vậy anh hỏi em vốn định lúc nào thì nói cho cha mẹ em biết?

- Thì… sẽ nói mà.

Giọng Vạn Thái Thái nhỏ như muỗi kêu. Cô biết cô đuối lý, Đoàn Vũ Xuyên đã nói với người nhà chuyện của họ từ lâu, tuy gia đình anh không hề đề nghị muốn gặp mặt gì gì đó, nhưng họ vẫn biết đến sự tồn tại của cô. Còn cô lúc nào cũng dây dưa trì hoãn, không muốn nói với người nhà. Đoàn Vũ Xuyên lại tưởng người nhà cô đều biết nên không để tâm nhiều.

Anh giận dữ:

- Vạn Thái Thái! Em giỏi lắm! Ồ, có phải em chưa từng đặt anh vào tương lai của em không?

Cô vội vàng giải thích:

- Không có không có không có! Em chỉ là cảm thấy phải chậm chậm thôi.

Đoàn Vũ Xuyên tức giận hỏi ngược lại:

- Chậm chậm thôi? Được, vậy em định chậm cỡ nào? Một năm hai năm hay ba năm?

- Thì thì thì, thuận theo tự nhiên ấy.

Vạn Thái Thái sợ sệt lắp ba lắp bắp, Đoàn Vũ Xuyên như vậy quá đáng sợ đúng không? Anh sẽ không đánh cô chứ? Cô bây giờ là phụ nữ mang thai đấy, không chịu nổi bị đánh đâu.

- Vạn Thái Thái!

Sự thực chứng minh anh không hề đánh cô, chỉ đẩy cửa bỏ đi mà thôi.

- Ôi, đừng giận mà! Haiz. Phiền chết được, nói với mẹ thế nào đây. Mình thật sự sẽ bị đánh gãy chân mất.

Vạn Thái Thái im lặng suy nghĩ, lòng rối như tơ vò!

Hôm sau cô lén đến bệnh viện một chuyến, hỏi về chuyện phá thai, bác sĩ nói với cô là thể chất của cô rất khó mang thai, nếu bỏ đứa con này thì sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa. Thái Thái hồn bay phách lạc ra khỏi bệnh viện, ghét quá đi! Giữ hay không giữ? Điện thoại chợt vang lên, là Đoàn Vũ Xuyên gọi đến, hỏi cô sao không có nhà, đang ở đâu thế? Cô nói ở bệnh viện. Cô cảm giác được anh rất tức giận cúp máy, còn cảnh cáo cô nếu dám làm bậy thì anh sẽ không khách sáo. Mẹ kiếp! Anh hung dữ cái rắm á!

Vạn Thái Thái hồn bay phách lạc ngồi cạnh bồn hoa. Không lâu sau điện thoại của anh lại tới:

- Em đang ở bệnh viện nào?

Thành phố N nhiều bệnh viện như vậy, cô không ở bệnh viện của anh mà ở bệnh viện nào? Vạn Thái Thái báo tên bệnh viện, cô cố ý tránh bệnh viện của anh nên mới tới nơi này.

Không lâu sau Đoàn Vũ Xuyên giận đùng đùng đi đến, kéo cô về phía xe, Thái Thái hơi lảo đảo suýt ngã, anh mới bước chậm lại. Sắc mặt vô cùng kém! Xách cô lên xe xong, anh hỏi cô, đến bệnh viện làm gì? Anh tuyệt đối không cho phép! Thấy anh giận đến thế, Thái Thái chỉ cảm thấy tủi thân, anh hung dữ cái rắm. Cô rất uất ức. Nhìn cô lặng im rơi lệ, Đoàn Vũ Xuyên thở dài, lau nước mắt cho cô:

- Em khóc gì chứ?

- Anh hung dữ với em.

Càng nói cô càng tủi thân, bỗng dưng mang thai, bỗng dưng không thể phá thai, bỗng dưng bị hung dữ, cô có thể không tủi thân sao?

- Ai bảo em không nói tiếng nào chạy tới bệnh viện đòi bỏ con?

Đoàn Vũ Xuyên bất đắc dĩ. Cô thật sự không muốn đứa con này đến vậy ư? Cô thật sự không biết đứa con này khó có được cỡ nào ư?

Vạn Thái Thái giải thích:

- Em chỉ là tới hỏi thăm thôi!

Đoàn Vũ Xuyên rất chán nản:

- Vậy tại sao em phải tới hỏi thăm? Em không muốn sinh nó đến thế ư?

Vạn Thái Thái nói ra điều khiến cô thật sự lo lắng:

- Ai không muốn sinh nó chứ, nhưng sinh thế nào đây. Cha em chắc chắn sẽ mắng em chết. Chúng ta vẫn chưa kết hôn!

Đoàn Vũ Xuyên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:

- Anh đâu có nói là không cưới em. Anh đã nói là hai ngày nữa sẽ về nhà em mà, muốn đánh cũng phải đánh gãy chân anh trước chứ.

Thái Thái nghe câu này đột nhiên bật cười, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa:

- Ngốc. Cha em không đánh gãy chân anh đâu, chỉ đánh gãy chân em thôi. Nếu cha em giận quá thì làm sao bây giờ? Cha nghiêm khắc dữ lắm. Haiz.

Tâm trạng Vạn Thái Thái lúc này thay đổi liên tục, kỳ thực chỉ là cô quá lo âu mà thôi.

Đoàn Vũ Xuyên nhìn cô cười, cơn giận cũng tiêu tan:

- Em cứ tin tưởng anh, được không? Anh có thể lo liệu phía bố vợ.

- Thật không?

Vạn Thái Thái ngẩng đôi mắt còn ướt đẫm nghiêm túc đánh giá anh.

Đoàn Vũ Xuyên chỉ vào đầu cô:

- Có chuyện gì anh không làm được chứ?

- Có!

Vạn Thái Thái nhớ tới bảy đại kim cương trong nhà thì lo lắng nói.

Đoàn Vũ Xuyên không vui hỏi:

- Chuyện gì?

Vạn Thái Thái trả lời:

- Cha em. Hơn nữa, anh không phải chỉ đối phó một người đâu mà tới sáu người lận.

- Nghĩa là sao? Em xem thường anh thế à? Mặc kệ mấy đại kim cương, anh đều có thể lo liệu được. Tin tưởng anh, nhé?

Anh chỉ cần cô tin tưởng anh mà thôi.

- Hi hi hi.

Vạn Thái Thái yên tâm, có người đàn ông này ở đây, cô còn gì phải lo lắng?

Đoàn Vũ Xuyên ôm cô vào lòng:

- Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em kìa, lêu lêu vừa khóc vừa cười.

Vạn Thái Thái lên án:

- Tại anh hung dữ với em chứ bộ!

Đoàn Vũ Xuyên tự giác đổi đề tài:

- Bác sĩ nói thế nào?

- Hả?

Chẳng phải anh là bác sĩ sao?

- Em nói xem?

Đoàn Vũ Xuyên hỏi ngược lại, giọng điệu có chút uy hiếp.

Vạn Thái Thái trả lời đúng sự thực:

- Ờ, bác sĩ nói thể chất của em rất khó mang thai, nếu lần này bỏ nó thì có thể sẽ không có lần sau nữa. Cho nên em ra ngoài.

- Ừ, may mà đầu óc còn minh mẫn.

Đoàn Vũ Xuyên như có điều suy nghĩ, kết quả thế này đã là tốt nhất rồi.

- Cút.

Vạn Thái Thái cười mắng.

- Được rồi được rồi được rồi. Đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu thực sự không được thì anh quỳ trước cửa nhà em ba ngày ba đêm có được không, xin cha em đồng ý.

Đoàn Vũ Xuyên không thể hiểu nổi rốt cuộc cô sợ cái gì? Khi đến nhà cô rồi anh mới chân chính hiểu được nỗi sợ của cô không phải là vô duyên vô cớ.

- Dẻo miệng. Em sợ cha em ngay cả cửa cũng không cho anh vào.

Vạn Thái Thái uy hiếp, cha cô thực sự có thể làm được chuyện như vậy, nếu cha cô không làm được thì còn năm đại kim cương khác nữa.

Đoàn Vũ Xuyên tò mò:

- Cha em thực sự dữ dằn như thế?

- Cha em sợ em gặp phải đàn ông cặn bã!

Vạn Thái Thái biết cha cô lo lắng điều gì.

Đoàn Vũ Xuyên nói:

- Vậy anh yên tâm rồi.

Vạn Thái Thái không hiểu:

- Anh yên tâm cái gì?

Đoàn Vũ Xuyên cười rất tự tin:

- Anh là đàn ông tốt, không phải đàn ông cặn bã nên vẫn có thể vào cửa.

- Ba hoa. Về thôi, em đói muốn chết rồi.

Vạn Thái Thái còn chưa ăn bữa sáng.

- Tuân lệnh bà xã.

Đoàn Vũ Xuyên ngồi vào ghế lái.

- Chờ anh lo xong chỗ cha em rồi hẵng xem xem anh có thể gọi em là bà xã không.

Vạn Thái Thái cười trả lời, Đoàn Vũ Xuyên muốn gõ lên đầu cô, cô cười tủm tỉm tránh đi.

- Buổi chiều anh dẫn em đi kiểm tra sản, sau đó anh sẽ xin nghỉ phép, sau đó nữa sẽ về nhà em. Được chứ?

Đoàn Vũ Xuyên vừa nhìn đường xá vừa hỏi, Vạn Thái Thái gật đầu.

Cô rất mong chờ sinh mệnh bé nhỏ này ra đời, dù sao cô cũng đã sợ hãi rất lâu là đời mình sẽ không có cơ hội làm mẹ. Cô sao nỡ đành bỏ đứa con này chứ.

Lời tác giả: Nếu có một người đàn ông sẽ gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào, giúp bạn chắn gió che mưa, bạn có còn sợ hãi tương lai vô định hay không?