Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 44: Giải lời nguyền




-Ray, anh đâu rồi?

Nó lên tiếng hỏi khi không nhìn thấy hắn ở đâu cả, dưới nhà không, bếp không, phòng ngủ cũng không.

-Ray!

-à…anh đây!

Tiếng hắn vọng ra từ phòng sách, nó hầm hầm đi vào.

-ở đây vậy mà em gọi cả buổi mới trả lời, làm gì mà chăm chú thế hả?

Nó nhìn vào quyển sách trên tay hắn, hắn thì cười cười rồi nói.

-em lại đây xem này, đây là quyển sách của mẹ anh và còn đây là quyển sách anh lấy ở nhà em, ở bên quyển này trang chính giữa là một bức tranh , bên quyển bên nhà em là một nửa bức tranh còn lại, nếu ghép chúng lại với nhau sẽ là hình của một căn nhà.

Hắn ghép hai quyển sách lại đúng như lời hắn nói, là một căn nhà gỗ hai tầng, xung quanh là vườn hoa, còn có bốn cây hoa anh đào quanh nhà đang nở rộ nữa, nó cứ trầm trồ khen mãi.

-anh nghĩ, mẹ anh và mẹ em ngầm ý là muốn làm thông gia với nhau đấy.

Nó lườm.

-đừng tự tin quá nhé, nếu mẹ sinh em là con trai thì sao? không lẽ anh và em, hai người đàn ông sẽ cùng sống với nhau, mà khoan đã nghĩ cũng thú vị lắm nha...nếu thế thì chúng ta…

-này, này!bỏ ngay những hình ảnh trong đầu của em đi!

-em chưa nói hết mà…nhưng vẫn còn trường hợp, anh sẽ là con gái nữa, khi đó em sẽ là chồng còn anh sẽ là cô vợ dễ thương…- nó nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh-…vợ yêu à, nhìn em xinh quá đấy lại đây cho anh thương nào, moaz.

Hắn khẽ nhếch môi, nhìn hắn nó chợt rùng mình, nó hình như đùa quá đáng rồi, nên chuồn đi là hơn, còn ở lại sẽ có án mạng xảy ra mất.

-em đang định làm gì.

-dạ, em…em mới chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng , à…em còn chưa phơi đồ, em đi phơi đồ cái đã.

Hắn nắm tay nó lại, sau đó kéo vào lòng mình.

-định bỏ trốn sao, em còn nói lại cho em thương mà, đây bây giờ thương đi.

Hắn đưa mặt mình kề xác mặt nó, khoảnh khắc mắt chạm mắt, tim nó đập liên hồi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, lúc nào cũng thế, đối diện với hắn toàn thân nó như bị tê liệt vậy, chẳng thể nghĩ cũng chẳng thể làm gì.

Nó cứ thế chẳng làm gì, nên hắn chủ động luôn, đầu tiên là hôn nhẹ lên trán, tiếp theo là và điểm đến cuối cùng là đôi môi hồng của nó, hắn chiếm lấy đôi môi nó một cách bá đạo, nó ngẩn ngơ mặc kệ hắn làm gì thì làm.

Nụ hôn ngày càng quyết liệt hơn, nó chẳng còn khí để thở, nó bấu vào vai hắn, hắn mới chịu buông nó ra, nó thở gấp gáp, định mắng hắn một trận nhưng khi nó mở miệng thì hắn lại tiếp tục hôn nó.

Lần này lại cuồng nhiệt hơn lần trước, đang say đắm thì hắn đột nhiên dừng lại và rời môi nó, hắn đang lắng nghe điều gì đó, không gian yên lặng chỉ có tiếp thở của nó xen lẫn tiếng bước chân đang đi đến gần.

Nó giật mình trèo khỏi người hắn, ngồi bệt xuống sàn nhà, có cái bàn che cho nó nếu có người vào cũng không thấy được nó.

Hắn vẫn ngồi đó, khi cửa phòng mở ra, hắn khẽ nhíu mày.

-thì ra con ở đây, dưới nhà không thấy ai ta biết thế nào con cũng sẽ ở đây mà, từ nhỏ con rất thích đọc sách còn gì.

Là ông hắn, ông ngồi xuống ghế sofa đối diện, hắn khẽ nhếch miệng.

-sở thích của con,ông cũng còn nhớ à.

-đương nhiên là ta nhớ, hôm nay ta đến chỉ mong con có thể làm lành với Sam, Sam nó cũng biết lỗi rồi và dằn vặt rất nhiều.

Hắn cười lớn.

-biết lỗi, dằn vặt thì đã sao? có thể làm mọi chuyện thay đổi sao? hay đó chỉ là chị ta giả vờ, mấy hôm trước còn đám cưới vui vẻ lắm mà, bây giờ chị ta đã trở thành tộc trưởng phu nhân cao quý rồi còn gì, đã được mục đích rồi đó.

Ông hắn chỉ biết thở dài.

-ta biết con chưa thể tha thứ cho những việc làm của Sam, nhưng dù gì hai đứa cũng là chị em. Còn chuyện này nữa, ta nghe nói con lại bị thương, dù gì thì Anna nó cũng mất rồi, con đừng mù quáng mà đi vào thánh địa nữa, con không thể may mắn mà toàn mạng trở về hoài đâu.

-nếu ông đến đây chỉ để nói thế, thì con hiểu rồi ông có thể về.

Ông hắn lắc đầu rồi, lẳng lặng bỏ đi, hắn cũng thở dài, nhưng hắn chợt nhớ.

-anh đã nói là khóa cửa cẩn thận mà, xém tí là bị ông phát hiện rồi, em muốn giữ bí mật thì phải cẩn thận chứ.

Nó không trả lời, mặt thì cuối xuống, hắn thấy lạ nên hỏi lại.

-em sao thế?

-em…xin lỗi…hức…lúc phơi đồ xong em …hức…đi tìm anh nên…nên em quên khóa cửa…hức…! nó nức nở.

Hắn đỡ nó đứng dậy, mắt nó đỏ hoe, chẳng biết nó có chuyện gì, nhìn nó hắn khóc làm hắn xót lắm.

-sao lại khóc, em bị đau chỗ nào sao?

Nó nhìn hắn rồi lắc đầu, nhưng vẫn còn khóc.

-chuyện bị thương…anh vì em mà vào nơi nguy hiểm như thế, anh không sợ chết sao….anh là đồ ngốc hả? nó đấm vào ngực hắn.

Hắn ôm nó vào lòng, rồi thì thầm.

-lúc đó anh không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ nghĩ em đang ở đó thôi…em biết không, lúc đó anh nhớ em lắm, nhớ đến phát điên lên.

-em xin lỗi, điều là tại em hết.

-không, là tại anh, tại anh cố chấp , tại anh ít kỷ càng đẩy em ra xa. Nhưng xin em, từ nay đừng rời xa anh nữa, không có em…cuộc sống không còn ý nghĩ với anh nữa.

Nó ngẩng lên nhìn hắn, và khiển chân lên và hôn vào môi hắn, đây là lần đầu tiên nó chủ động hôn hắn, hắn đẩy và dồn nó vào kệ sách đằng sau.

-hôm nay mạnh dạng quá nhỉ, còn chủ động hôn anh nữa, anh nghĩ cái hôn khi nãy còn chưa đủ, cần thêm nữa…như thế này…thế này…và thế này.

Hắn liên tục hôn nó, làm nó ngượng quá nên liên tục đẩy hắn ra , nhưng hắn lại đẩy nó lại vào kệ sách, gần như khóa chặt nó lại.

Lưng nó chạm vào kệ sách phía sau, làm mấy quyển sách trên kệ rơi xuống, chẳng biết thế nào mà rơi ngay vào đầu hắn, hắn nhăn mặt, hình như đau lắm, nhìn xuống đất mấy quyển sách rất to này, hắn không bể đầu thì đã may lắm rồi.

-tại anh làm chuyện xấu nên mới bị vậy đó, anh tránh ra em dọn sách lên kệ nào.

Nó nhặt mấy quyển sách để ngay ngắn lên kệ, còn một quyển nữa nằm phía dưới kệ tủ, nó lôi ra hình như đây không phải một trong những quyển sách vừa rơi từ trên kia, nó bị bụi bám đầy, nó phủi hết lớp bụi.

Tựa sách là “lời nguyền trăng máu” đây là lời nguyền nó mắc phải mà, lúc trước cũng có đọc qua rồi nhưng sách này khác hẳn với những quyển sách đó.

Nó đem sách đặt xuống bàn và từ từ đọc, hắn còn lo xoa xoa đầu, hình như bị sưng luôn rồi, hắn chửi thầm, nếu không tại mấy quyển sách phá đám thì hắn và nó tiến xa hơn rồi.

-anh, anh xem này.

Nó chỉ vào quyển sách, hắn lại gần.

-cách giải lời nguyền trăng máu?

-sao lại có cách giải? chẳng phải mấy quyển sách kia không có sao anh? Khó hiểu quá.

-thế này nhé, nếu bà Eva đã đem lời nguyền lên người em, nhưng bà ta lại không giết em vì bà ta nghĩ có một ngày em sẽ về đây và tìm cách phá lời nguyền, nên bà ta đã tiêu hủy hết cách giải lời nguyền để em có về cũng không phá được.

-sao rắc rối thế , chẳng phải giết em luôn đi cho khỏe.

-nếu bà ta giết được thì đã giết rồi, nhìn đi.

Hắn chỉ vào dòng chữ trong sách. “ lưu ý người tạo ra lời nguyền không thể tự tay giết người bị lời nguyền, nếu không tuổi thọ và sức khỏe của người tạo sẽ bị giảm, hoặc có thể chết”

-xì, lúc trước em còn tưởng lòng tốt bà ta trỗi dậy nên tha cho em nhưng thì ra là bà ta sợ chết! nó chề môi.

-người xấu thì không bao giờ có lòng tốt,từ nay đừng tin bất cứ ai ngoài anh, nhớ chưa.

-em biết rồi, à mà có cách giải được lời nguyền em sẽ hoàn toàn khỏe mạnh, anh đưa em xem nào.

-không.

Hắn giấu quyển sách đi, nó cãi.

-sao lại không? anh không muốn em khỏe sao, anh đưa cho em xem nào.

-lời nguyền đó bây giờ cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của em, nên cũng không cần phá nó đâu, cứ để vậy đi nha! Hắn nhìn nó.

Nó thấy khó hiểu, sao hắn lại vậy, không lẽ cách giải có gì đó sao?

-nhưng em muốn, em không muốn trên lưng mình cứ mãi có hình tròn màu đỏ vậy đâu, từ nhỏ cũng vì nó em bị xem như ác quỷ, em luôn muốn nó biến mất, xin anh đấy.

-haiz…được rồi, nhưng sẽ đau đấy.

-em không sợ đâu, em sẽ chịu được.

Nó nói với vẻ mặt đầy sự quyết tâm, nhưng mà….

-em không uống đâu, mùi tanh lắm aaaaaa.

-em đứng lại cho anh, khi nãy em nói là em không sợ mà.

Nó chạy lòng vòng nhà, hắn chạy theo bắt lại, cuối cùng cũng tóm được nó.

-không uống được không anh, anh cứ làm bước thứ hai đi, mình bỏ qua bước này đi em.

-sao lại bỏ, em mau uống đi, nếu không thì chúng ta dừng ở đây.

-thôi được rồi em uống..hức.

Nó cầm lên cái ly nước chứa hỗn hợp giữa máu và rễ của hoa Nerium, kẹp mũi và uống một cái ực, như một cực hình, máu tanh vẫn còn trong cổ họng nó, hắn phải lấy nước lọc cho nó uống mới không bị nó nôn hết ra ngoài.

Sách ghi, bước đầu tiên là nó phải dùng máu của loại cú đó nhưng là máu của loài cú cái, còn nếu hoa Nerium là một loại cực độc thì rễ của nó là một loại thuốc giải.

Sau khi uống xong , nó phải ngâm mình vào nước thảo dược, mọi thứ hắn đã chuẩn bị chu đáo cho nó, bây giờ nó chỉ cần đợi đến tối, để hoàn thành việc cuối cùng là…cắt đi đôi cánh của nó.

Đêm bắt đầu buông xuống, hắn đưa nó đến căn phòng trống, sau đó vẽ một hình tròn và một hình ngôi sao ở giữa phòng, nó ngồi vào trong.

Hắn đặt con dao xuống, lưỡi dao rất bén, chỉ cần cắt nhẹ thì vật gì cũng sẽ bị đứt, hôm nay đúng lúc à ngày trăng lên cao, hắn tạo một cái lỗ to trên trần nhà để ánh sáng mặt trăng có thể chiếu vào nó.

Ánh sáng mặt trăng bắt đầu chiếu vào nó, cánh nó vung ra, nó nắm chặt tay để chuẩn bị tinh thần.

Hắn cầm con dao lên, và …..*phựt*... đôi cánh của nó đã bị cắt, máu bắt đầu chảy ra ướt cả lưng nó, nó cắn chặt môi chịu đựng cơn đau, nhưng cơn đau ngày càng lớn nó hét lên.

Hắn nóng lòng , định ôm nó nhưng , ánh sáng mặt trăng chiếu vào nó làm hắn bị văng ra ngoài, ánh sáng mặt trăng chiếu vào nó cũng đang chuyển màu, và dần dần mặt trăng cũng chuyển thành màu đỏ, nhưng chỉ kéo dài được mấy giây ánh sáng mặt trăng ngừng chiếu vào nó, mặt trăng cũng trở lại bình thường.

Nó gục xuống, chẳng cử động gì nên hắn lo lắng đến xem thử, nhưng hắn không thể bước vào.

-Anna! Em có sao không? Anna!

-Anna, em tỉnh lại đi, chết tiệt cái vòng này làm sao vậy, sao không vào được! hắn tức giận.

Hắn cố gắng đi vào bên nhưng lại gần vòng tròn, hắn bị đánh bật trở lại.

Sợi dây chuyền của nó, cũng như mấy lần trước đột nhiên bay lên không, rồi sáng lấp lánh, hắn ngẩn người nhìn theo.

Sợi dây chuyền của nó đột nhiên xuyên vào lòng ngực nó, mặt nó nhăn lại vì phải chịu đau đớn.

Tóc của nó tự dưng chuyển thành màu bạc, và dài ra một cách bất thường, sau đó quấn chặt lấy cơ thể nó tạo thành một cái kén trắng, lơ lững trên không.