Thiên Sứ Bị Thất Lạc

Chương 7: Cuộc sống mới đã bắt đầu




Chap 7: cuộc sống mới Dù đã chuẩn bị tâm lí sẵng sàng nhưng tôi cũng rất lo sợ, lỡ mà tôi chạm vào nó thì tôi bị banh xác thì làm thế nào huhu, nhưng phải liều một phen thôi. tôi nhắm mắt lại và đưa tay một cách dứt khoát….. 1s…2s….3s …chưa có điều gì sảy ra với tôi cả. -định đứng đây đến tối luôn à! Tiếng của Ray vang lên

Tôi mở mắt ra thì thấy tay mình xuyên qua lớp bảo vệ và tôi không bị gì cả, như vậy cũng chắc chắn rằng tôi giống họ -vậy là rõ rồi Anna giống chúng ta, bây giờ về làng thôi! chị Sam nhìn tôi cười

chúng tôi đi xuyên qua lớp bảo vệ bên trong nó hoàng toàn khác xa ở ngoài bên trong là những cây cổ thụ à không phải gọi là một khu rừng vì nó có rất nhiều cây cổ thụ lớn nhìn những cây này cũng phải rất nhiều năm rồi, không giống con đường mòn ở bên ngoài mà nó có hẵn một cây cầu gỗ nói dài thật là dài. -lại là rừng hả chị? Còn bao lâu mới đến vậy ạ?

-thôi càm ràm mà yên lặng đi đi! Ray rằng giọng

-xì! Tôi chề môi

-em mệt sao hay mình ngừng lại một chút rồi đi tiếp!

-dạ không sao đâu chị, nhưng khi nào mới đến nơi vậy chị?

-không còn xa đâu em, ngay phía trước kia kìa! chị Sam chỉ về phía trước

Không thể tin vào mắt mình nữa một không gian rộng lớn, biết nói sau đây nó giống như một thung lũng rộng lớn được bao bọc xung quanh là khu rừng lớn, ở dưới là những ngôi nhà, sao chị Sam lại gọi nó là làng nhỉ? Nhìn nó như một thành phố xa hoa vậy, tôi chỉ biết há hốc khi thấy độ lung linh của nó -chậc…tôi nghĩ cô hết điên rồi mà, sao tự nhiên há mồm to thế bộ định cho mũi ở à!

Tôi lườm Ray. -sao em lại nói thế hả thằng nhóc kia? Chị Sam đánh vào đầu Ray một cái nhìn Ray xoa xoa đầu là biết đau lắm làm tôi hả lòng hả dạ hết sức, nhìn Ray nhăn nhó như khỉ ăn ớt làm tôi buồn cười không chịu được hahaha.

-cười cái gì mà cười! Ray nhìn tôi

-đâu..đâu có tại nhìn thấy cảnh đẹp nên tôi cười thôi mà! Tôi giả vờ nhìn hướng khác

-hãy đợi đấy, xem sao này tôi xửa lí cô như thế nào! Ray nhìn tôi với ánh mắt cực kì nham hiểm

Tôi chợt thấy ớn lạnh với ánh mắt của Ray, cười làm chi để chuốt họa vậy trời huhu. -chị ơi bây giờ mình đi hướng nào để vào làng hả chị? Tôi nhìn xung quanh

-chúng ta đi thẳng!

-đi thẳng? nhưng phía trước đâu có đường đâu ạ? Chúng ta đang đứng phía trên cao còn làng thì ở dưới nhìn thì cũng trên dưới 50m vậy chúng ta đi bằng niềm tin hả chị hơ hơ!

-em yên tâm đi sẽ đi được hết!chị Sam nhìn tô cười

Tôi vẫn không hiểu được, làm sao lại đi được chứ, có dây hay con đường tàn hình nào đó à?

Ray tự dưng lại gần rồi bế tôi lên. -ê anh làm gì vậy hả? thả tôi xuống coi ai cho anh bế tôi hả? tôi vùng vãy

-im coi! Ray lườm tôi-muốn vào làng thì im lặng và không được động đậy !

Nhìn Ray có vẻ nghiêm túc nên tôi không kháng cự nữa, tôi nhìn chị Sam thì chị gật đầu hình như cũng đồng tình.

Ray vung người một cái đôi cánh mọc ra từ phía sau lưng, đôi cánh thật to tôi có nhìn nhầm không ? chị Sam cũng thế đôi cánh trên lưng chị cũng mọc ra! Thật sự họ là ai?và cã tôi nữa!

Chị Sam bây phía trước, còn Ray thì bế tôi bây phía sau hình như Ray bế tôi nên bay chậm, do tôi nặng quá sao huhu… chị Sam bay khá xa rồi còn Ray thì cứ từ từ. đột nhiên Ray tăng tốc, đôi cách của Ray vỗ nhanh hơn bay lên cao hơn cao hơn nữa, linh cảm của tôi hình như có chuyện chẳng lành… -á á á á á! Tôi hét lên

Ray đang thả rơi tự do, tôi không dám nhìn nữa tên này muốn chơi tôi đây mà đúng là tên ít kỉ huhu. -bộ thích ôm tôi lắm à, sao chưa chịu xuống!

Tôi mở mắt ra nhìn thì Ray vẫn đang bế tôi, Ray tiếp đất khi nào mà tôi không biết gì hết vậy. *phịch*

Ray buông tay ra làm tôi rớt xuống đất, ôi cái chảo của tôi, ức chế với tên Ray này lắm rồi. -Tên nhóc này lại ăn hiếp Anna đấy à? Chị Sam ở đâu bay đến,chắc chị không thấy tôi và Ray nên chị đi tìm

-không! Không hề! cô ta nói mệt nên ngồi dưới đất nghỉ! Đúng không Anna? Ray nhìn tôi cười điểu

-em có sao không Anna! Chị Sam nhìn tôi lo lắng

Ôi trời nhìn cái mặt tên này kìa, làm như không có chuyện gì xảy ra sao khi hành hạ tôi bèo nhèo như thế.

Tôi đứng dậy, phũi phũi cái chảo đáng thương của tôi -không có gì đâu chị!em-hơi-mệt một chút thôi ạ! Tôi lườm Ray

Được thôi muốn gây chuyện thì chờ đó có cơ hội sẽ biết tay ta, cứ chờ mà xem nhé cái tên đầu xoăn chết bầm. -chị cứ đưa cô ta đi đi, em mệt rồi em đi đây! Ray nói rồi thì bay đi mất

Chị Sam đưa tôi về nhà của chị, nhà của chị cũng giống những ngôi nhà khác ở ngoài đầy đủ tiện nghi và có cả điện nữa tôi không biết làm sao họ có thể làm được như thế trong khi nơi đây hoàng toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. -từ nay em sẽ sống cùng với chị ở đây! Chị Sam đưa ly nước lọc cho tôi

-cám ơn chị! Chị ở đây một mình sao ạ?

-không chị ở với ông, và Ray nữa nhưng ông chị thì ít về nhà lắm ông chị bận nghiên cứu còn Ray thì cũng thất thường lắm nó thường về nhà cũ.

-thế ba mẹ của chị đâu ạ?

-ba mẹ của chị mất rồi, họ bị giết khi đang chiến đâu với tộc Diabolical khi họ cố chiếm làng của chúng ta!

-em xin lỗi vì nhắc đến chuyện buồn của chị!

-không sao chuyện lâu rồi mà! chị Sam cười

-chị Sam, em có một thắc mắc là ở đây gần như hoàng toàn cách biệt với bên ngoài thì tại sao ở đây không khác gì ở ngoài cả, từ nhà cửa đến đường xá và có cả điện nữa!

-chị cũng không biết giải thích sao cho em hiểu nữa, như thế này nhé làng chúng ta có trên hai ngàn người , và có gần một ngàn người sống ở thế giới bên ngoài họ chung sống và làm việc như con người, họ học tập và áp dụng những thứ học được để xây dựng làng, còn về điện thì gần phía tây có thát nước rất là lớn nên chúng ta có thể tạo ra nguồn điện để sử dụng. còn nhiều thứ thú vị lắm em từ từ sẽ biết hết thôi.

-dạ! tôi cười tươi

-à Anna , chị đã chuẩn bị phòng cho em rồi là phòng thứ hai trên lầu, em nghĩ ngơi đi chị có việc phải đi trưa chị sẽ về, mà em biết nấu ăn không? Nếu có đói thì em tự vào bếp nhé.

-dạ em có thể tự nấu được!

Chị Sam vội vã ra ngoài, không biết chị ấy đi đâu. Còn một mình ở nhà tôi lên lầu xem phòng của mình, đúng như tôi nghĩ nó cũng rất đẹp không quá rộng cũng không quá nhỏ, được trang trí với gam màu hồng phấn, cái bàn cái giường cũng là màu hồng, đến cái khung cửa sổ, nhìn mà tôi phì cười… chắc hẳng chị Sam là một người rất ngọt ngào, thật sự tôi thích mà xanh dương hơn vì nó giống với phòng của tôi trong viện nhưng căn phòng như thế này là quá tốt với tôi rồi.

Tôi bước đến cửa xổ, kéo tấm rèm cửa ra, phía sao tấm rèm đó là một khu vườn nhỏ, một cái cây hoa anh đào lớn, một dưới gốc là một chiếc xích đu, còn cách đó không xa là một khóm hoa hồng đang đua nhau khoe màu đỏ rực rở của mình.

*ọt ọt ọt* Cái bụng tôi đang biểu tình rồi, sáng giờ chưa có gì bỏ vào bụng mà, tôi lậc đật xuống lầu và chui vào bếp, nhìn xung quanh cũng thấy mấy lác bánh mì tôi ăn vội vì tôi còn muốn đi xem mọi thứ xung quanh nữa. -đói đến nổi dồn hết miếng bánh to như thế à?

-hụ…hụ..hụ! tôi lấy tay đấm đấm vào ngực

Ray ở đâu xuất hiện làm tôi giật cả mình làm tôi nuốt luôn miếng bánh chưa kịp nhai huhu tên xấu xa. -coi kìa ăn cho cố dô! Ray mở tủ lạnh lấy ly nước đưa cho tôi- nè uống đi!

Tôi lấy ly nước mà uống ực ực một hơn, ơ li nước này có bỏ đường hay sao mà vị nó ngọt thanh thế? Còn có mùi thơm thoang thoảng nữa, hình như cũng giống ly nước khi này chị Sam đưa tôi mà tôi chưa uống. -uống có ly nước mà cảm động đến đơ luôn rồi à? Không cần cám ơn tôi đâu! Ray nhìn tôi

-tôi cũng đâu định cám ơn, tôi chỉ không hiểu sao nước lại có vị ngọt còn có mùi thơm nữa.

-cái gì! Ray đơ người ra

Haha tôi nghe có tiếng vở vụng ở đâu đây, 1-0 nhé đầu xoăn. -sao anh lại ở đây?

-cô buồn cười thật nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu!

-thì nghe chị Sam nói anh hay về nhà cũ nên tôi nghĩ anh ở đó!

Ray không nói gì mà chỉ lườm tôi rồi bỏ lên phòng khách. Tôi cũng lật đật đi theo -nè đói không? Tôi làm đồ ăn cho anh nhé!

-không! tôi chưa muốn chết!

-gì chứ? Đừng có xem thường nhé, tôi nấu ăn cũng không đến nổi nào đâu!

Ray vẫn không nói gì, tôi xuống nước là chỉ muốn Ray dắc tôi đi tham quan nơi này thôi chớ tôi không dám đi một mình vì nơi này quá mới và lạ đối với tôi. -Ray này! Anh có thể đi cùng tôi hay nói cách khác là anh có thể làm hướng dẫn viên cho tôi được không! tôi cười

-biết ngây mà! ~*~*~*~*~ -Woa! Nơi này đẹp thật đó!nè sau không nói gì hết hướng dẫn viên gì kì! Tôi chề môi

-ai nói tôi là hướng dẫn viên hả? tại nhìn cô tội nghiệp quá nên mới đồng ý dắt cô đi thôi!

-nhưng anh cũng phải nói cho tôi biết đây là đâu hay nói chuyện với tôi chứ đi nảy giờ toàn tôi nói một mình thôi.

-kệ cô! Ray quay lưng bỏ đi

-chờ tôi với đừng có đi nhanh thế chứ! tôi chạy theo

Người gì đâu chân dài tới nách, đi một bước bằng tôi đi 2-3 bước grrr.

*bụp* đầu tôi đụng vào lưng Ray do chạy theo Ray nên không nhìn phía trước và không biết Ray đột nhiên dừng lại. -sao lại dừng lại thế hả? tôi nhìn Ray

Ray không nói gì mà chầm chầm nhìn về phía trước tôi cũng ngước lên nhìn theo, có một nhóm người đang đi đến hình như toàn con trai, là bạn của Ray sao? -là bạn của anh hả?

Ray cũng không nói gì, đúng là đáng ghét mà, nếu không phải đang nhờ vả và phụ thuộc vào anh thì đừng hòng tôi nói chuyện với anh nhá, đợi tôi quen thuộc với nơi này đi rồi sẽ biết tay tôi, đầu xoăn hãy đợi đấy hahaha. -là ai đây ta ! à là Ray con của kẻ phản bội đây mà ! một người trong nhóm đó nói với giọng khinh bỉ

-oh ! hôm nay còn đưa bạn gái đi dạo nữa ! nhưng mà…… ! tên tóc vàng vừa nói lửng vừa đưa mắt nhìn tôi rồi nhếch miệng cười- nhưng mắt thẩm mỹ của mày không có à ? cái thể loại này cũng quen !

Xấu cũng có tội sao huhu sao bị chê lênh chê xuống hoài vậy , khi bước vào đây là thấy tủi thân lắm rồi nhé. -thì nồi nào úp dung đó mà ! hahaha ! tên tóc đen mặt xấu nhất lên tiếng làm cả nhóm đó cười nhạt nhẽo

Nhìn mà khó chịu, muốn đánh mấy tên dỡ hơi này một chận quá, còn cái tên này bị nói thậm tệ vậy mà mặt tỉnh bơ.

Ray cười nhếch môi rồi bỏ đi, tôi cũng đi theo.nhưng đi ngang cái nhóm đo Ray bị tên tóc vàng kéo tay lại, và nói thì thầm nhưng tôi cũng nghe được -tốt nhất mày nên biến khỏi làng, đừng nghĩ có ông mày bảo vện mà sống được yên hãy nên nhớ rằng những tội lỗi mà mẹ mày đã gây ra cho bộ tộc này !

Nói rồi cả nhóm đó bỏ đi, Ray đứng yên nhìn mắt anh tôi thấy rõ sự đau khổ cẩm phẩn, thật sự nổi đau mà Ray giấu trong lòng là gì ? còn những gì đám kia nói về mẹ của anh là chuyện gì ? -nhìn tôi cái gì ? không muốn đi về à ? Ray nhìn tôi

-muốn muốn chứ !

-vậy thì đi thôi ! Ray quay lưng đi

-nhưng mà….

-nhưng mà sao ? muốn tôi bế cô bay nữa à ? Ray cười nham hiểm Cái tên đáng ghét này mới có chút thiện cảm mà lại chọc tôi nữa rồi hừ , định hỏi về việc khi nảy nhưng bây giờ hỏi chưa chắc Ray chịu nói, để lúc thích hợp đã. -muốn…. muốn cái đầu anh á hahah ! tôi bỏ chạy

-ơ cái con nhỏ này !

Chạy được một đoạn Ray lại bắt kịp tôi, haiz chân tôi cũng hơi dài mà sau tên này lại đi nhanh thế, hại tôi bị cái cốc trên đầu rõ đau.

Tôi và Ray chỡ về nhà thì thấy chị Sam và một ông lão đang ngồi ở phòng khách, chắc là ông của chị Sam và Ray.

Ray thì không nói gì mà bỏ lên phòng, nhìn là cũng biết mối quan hệ giữa anh và ông có vấn đề rồi, thấy tôi bất ngời với thái độ của Ray chị Sam lên tiếng. -Ray nó không phải người như vậy đâu em, do có chút hiểu lầm với ông nên nó mới thế, à chưa giới thiệu với em đây là ông của chị ông tên là Arthur ! chị Sam chị

Tôi nhìn ông cười. -dạ con chào ông !

-ừm chào con, cũng tại ta nên thằng Ray mới như thế !

-thôi mà ông, chuyện cũng qua rồi ông đừng buồn nữa ! chị Sam an ủi ông

Ông Arthur khuôn mặt hiện lên vẻ buồn bả. -à mà chúng ta vào việc chính thôi ông !

-ưm..ưm !ta nghe Sam nói về việc của con rồi, ta cũng đã xem lại ghi chép của các vị thiên sứ ngày xưa và tìm ra nguyên nhân con có cái bớt đỏ như máu trên lưng và vết xẹo dài hai bên vai ! ông đưa ly trà lên uống rồi nói tiếp-đó là một lời nguyền hay nói cách khác đó là một cách tạo ra lời nguyền ‘‘Trăng Máu’’

-Trăng Máu ? sao con chưa từng nghe đến vậy ông ? chị Sam thắc mắc

-thật ra vì cách làm cũng như độ tàn ác của nó quá lớn nên chúng ta quyết định không đưa vào dạy cho các con nhưng ta không ngờ vẫn có người lại thực hiện nó !

-vì sao nó lại tàn ác hả ông ? và vết bớt có liên quan gì với nhau hả ông ? tôi nhìn ông

Ông Arthur thở dài rồi nói. -nếu muốn thực hiện lời nguyền này lên ai đó thì phải cắt đi đôi cánh của người đó , sau đó lấy máu của loài cú hòa vào chất độc của loài hoa Nerium và cho người đó uống vào, chất độc nhanh chóng thấm vào cơ thể làm kiềm chế sức mạnh và cũng như phát triễn của cơ thể làm mất đi toàn bộ năng lực sẵng có, và cuối cùng người tạo ra lời nguyền sẽ lấy máu của chính mình nhỏ lên lưng của người đó để phông ấn lời nguyền.

Những lời ông Arthur nói….nó là sự thật vậy…vậy ai đã làm điều đó với tôi? Họ có thù hận gì với tôi mà làm như thế? -Anna em không sao chứ? chị Sam nhìn tôi

Tôi lắc đầu. -em không sao đâu chị, nhưng ông ơi…có cách nào phá lời nguyền đó không?

Ông thở dài rồi nói. - muốn lời nguyền bị phá bỏ là phải do chính bản thân của người bị lời nguyền tự mình phá vỡ phong ấn nó, nhưng còn cách nào thì chính ta không biết và có một điều nếu lời nguyền bị phá bỏ người tạo ra nó sẽ gánh hậu quả rất nghiêm trọng.

Sao số tôi xui thế này? Bị ngay cái lời nguyền ác độc nhất! nhưng cũng thấy nhẹ lòng vì vết bớt đó không phải do bản thân tôi có sẵng và tôi không phải một ác quỷ mà tôi là một Thiên Sứ…