Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 2 - Chương 2




Người phụ nữ nghênh đón, vui vẻ nói: “Huyền Quang đạo trưởng, cám ơn ông, lá bùa chiêu hồn kia thật sự rất hữu ích, Hạo Sinh vừa rồi hình như đã trở lại, Tiểu Bạch nhìn thấy anh ấy, mèo đen có thể thông linh, Tiểu Bạch nhất định là thấy được A Sinh, mới có thể trở nên kỳ quái như vậy.”

Niếp Hành Phong cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nó vẫn như trước chạy tới chạy lui xuyên qua người anh, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu meo meo, tựa hồ đối với việc không chạm được đến anh có chút không cam lòng.

Huyền Quang thần sắc biến đổi, vội hỏi: “Bà có theo lời bần đạo phân phó chờ qua chín canh giờ không?”

“Hẳn là có?” Người phụ nữ tử có chút chần chờ, “Canh giờ thực trọng yếu như vậy sao? Tôi đã chờ A Sinh một năm , thật sự chờ không kịp. . . . . .”

Huyền Quang lập tức ngón tay giơ lên, bấm đốt ngón tay, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, người phụ nữ hoảng sợ, vội hỏi: “Đã xảy ra vấn đề gì phải không?”

Huyền Quang liên tục lắc đầu, “Canh giờ chưa đủ, chiêu hồn sẽ có sai lầm, bà đã đợi được một năm, vì sao mấy canh giờ lại chờ không được?”

“Vậy sẽ thế nào? Sắp đến canh giờ rồi, A Sinh có thể nào không đến không?”

Thấy Huyền Quang không ngừng lắc đầu thở dài, người phụ nữ sốt ruột, thỉnh cầu nói: “Đạo trưởng, xin ông nhất định phải giúp tôi thử xem, cần thì tôi sẽ chi nhiều tiền hương khói, thêm nhiều ít đều không sao cả.”

Bà cầu xin nửa ngày, Huyền Quang mới miễn cưỡng nói: “Bần đạo đáp ứng giúp bà thử một lần, có điều, thành công hay không phải nhìn vận số của bà, tế đàn đã dọn xong chưa?”

“Làm đúng như lời đạo trưởng phân phó, đã dọn xong .”

“Tính tính canh giờ cũng kém không nhiều lắm, mời phu nhân dẫn đường, bà cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần có thành tâm, tất sẽ cảm động thiên.”

Người phụ nữ liên thanh nói lời cảm tạ, thực ân cần dẫn đạo sĩ vượt qua hành lang dài, đi vào trong viện.

Rất tò mò bọn họ muốn làm cái gì, Niếp Hành Phong cũng đi theo.

Mặt trăng đã lên đến giữa bầu trời, trong viện thưa thớt vài tên người hầu, ở giữa tế đàn bày đầy các loại cống phẩm, cờ chiêu hồn màu vàng ở hai bên theo gió nhẹ bay, ban đêm yên tĩnh lộ ra một cỗ âm trầm.

Thừa dịp người phụ nữ đến bên phía hạ nhân dặn dò, tiểu đạo sĩ nhỏ giọng hỏi Huyền Quang: “Sư phó, người thật có thể chiêu được hồn sao?”

Huyền Quang cười một tiếng.

“Chiêu hồn? Người đi được một năm, đã sớm đầu thai rồi, làm sao có thể chiêu hồn? Cứ tùy tiện lập tràng cúng bái hành lễ giống như bình thường là đuợc, người phụ nữ kia không làm đúng lời ta, chiêu không đến hồn cũng chỉ có thể nghĩ là do mình sai lầm, oán không đến trên đầu chúng ta, ngươi thông minh một chút, đừng làm lộ tẩy.”

Niếp Hành Phong đứng ở bên cạnh bọn họ, nghe rành mạch những lời này.

Thực rõ ràng người phụ nữ này mời đạo sĩ tác pháp, muốn gặp mặt người chồng đã mất, lại bị hai tên thuật sĩ vô lương tâm này lừa đảo, nghe bọn hắn đối thoại, Niếp Hành Phong đã biết bà ta là người phụ nữ trong bức tranh, cũng chính là bà cố Tình Tình – Lý Uyển.

Không thể ngăn cản tên đạo sĩ không có đức hạnh đó, Niếp Hành Phong chỉ có thể oán hận nhìn bọn họ đi đến trước tế đàn, làm ra vẻ tác pháp, Lý Uyển đứng ở bên cạnh lo lắng quan sát, Tiểu Bạch thì tại bên chân bà thong thả bước qua bước lại, thỉnh thoảng lại nhìn Niếp Hành Phong, con ngươi xanh biếc lóe ra ánh sáng quỷ dị.

Tiểu đạo sĩ đem cờ chiêu hồn phất vù vù, Huyền Quang chân trần vẽ cửu cung bát quái, tay cầm chuông nhỏ bằng kim loại, miệng lẩm bẩm, sau một lúc lâu, một ngụm rượu vàng phun đến hai đạo phù ở giữa tế đàn, nhất thời ánh lửa nổi lên bốn phía.

“Thiên linh linh, địa linh linh, Phùng gia có người đi, tứ phương thần minh nghe ta hiệu lệnh, mở âm lộ, khai quỷ môn, vi ta hiển linh, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!”

Sau một phen niệm chú ngữ, không bao lâu, hai ngọn nến nến tỏa sáng trên tế đàn đột nhiên một sáng một tắt, gió lạnh đột nhiên nổi lên, Niếp Hành Phong không khỏi rùng mình một cái.

Huyền Quang bị gió thổi tả hữu lay động, nhưng lại vẽ không được cửu cung, Lý Uyển vừa mừng vừa sợ, kêu lên: “Có phải hay không chiêu tới hồn phách A Sinh?”

“Chớ có lên tiếng!”

Huyền Quang sắc mặt lo lắng, đột nhiên bổ nhào vào trước tế đàn, lấy bút lông, điểm chu sa liền muốn hạ bút, tay lại trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, bút tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình níu chặt, mặc cho hắn dùng hết khí lực, cũng hoạt động không được nửa phần.

Tiểu đạo sĩ phát hiện không thích hợp, vội thấp giọng kêu: “Sư phó?”

“Thu cờ, mau!”

Tiểu đạo sĩ cuống quít đem cờ chiêu hồn hạ xuống, ai ngờ rắc một tiếng, cán cờ gãy đôi, một đoạn rơi vào vắt ngang giữa tế đàn, đem ngọn nến hai bên đồng loạt dập tắt.

“Mau đốt lại nến!”

Huyền Quang hét lớn, vươn tay đi lấy nửa đoạn cán cờ kia, ai ngờ tay vươn ra bị giữ lại, lập tức bị đẩy bay ra phía ngoài theo một góc độ kỳ quái, hắn đau đến méo miệng, Lý Uyển nhìn thấy, sợ tới mức thất thanh thét chói tai.

Gió lạnh cuốn tới, chén máu gà đặt trên tế đàn kịch liệt lắc lư, lập tức bị hất bay lên không trung, lượn vòng sau đó rơi thật mạnh trên mặt đất, bọn hạ nhân nhìn đến tình cảnh quỷ dị này, đều thét lên sợ hãi bỏ chạy, Lý Uyển cũng sợ tới mức mặt không có chút máu, thân mình run lên bần bật, không ngừng lui về phía sau.

Tế đàn rung động liên tục rốt cục bị tà phong hoàn toàn quấn lấy, đồ dùng cúng tế trên tế đàn bị đổ hết xuống dưới, tế đàn cũng bị đập đến dập nát, tiểu đạo sĩ sớm bị dọa mất hồn phách, quát to một tiếng, ôm đầu bỏ chạy.

Âm phong cuồn cuộn nâng hắn lên hung ác ném lên bức tường bên cạnh tường, rơi xuống đất sau lại tiếp tục cuồn cuộn nâng lên ném thêm một lần nữa, hắn bị ngã đầu rơi máu chảy, thét to: “Sư phó cứu ta!”

Huyền Quang còn không rảnh tự cứu, làm sao lo lắng nổi hắn, trong miệng kêu to: ” Nam đấu lục tinh, bắc đấu thất tinh, ta phụng tiên mệnh chém yêu hồn, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh, hết thảy yêu quái quỷ quái hóa phong trần!”

Tay trái song chỉ khép lại, chỉ đến vào giữa hai hàng lông mày của mình, chiêu huyết quang chú này chỉ dùng để đối phó vong hồn ác linh, Huyền Quang thấy tình hình quỷ dị, đã biết là mình trong lúc vô ý đưa ác quỷ tới, liền nghĩ muốn cầu khấn trừ tà, ai ngờ hắn đạo hạnh không đủ, chú ngữ niệm xong, một búng máu lập tức phun ra, thân mình ngã bay ra ngoài.

Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy ngực đột nhiên khó chịu, biết phát sinh chuyện khác thường, bước lên phía trước muốn đỡ Lý Uyển rời khỏi chỗ này, tau vươn ra rồi mới nhớ đến mình căn bản không thể chạm vào được đối phương.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Niếp Hành Phong quay đầu, thấy thân mình Huyền Quang run lên không ngừng, một cánh tay tái nhợt từ mặt đất vươn lên, gắt gao chế trụ mắt cá chân hắn, vì dùng sức quá mạnh, ngón tay dài nhỏ gầy kia khớp xương lộ ra, phát ra âm thanh giòn vang, tiếng rên rỉ trầm thấp xen lẫn giữa tiếng kêu gào thê thảm.

Lý Uyển nghiêng ngả lảo đảo chạy về phòng, Niếp Hành Phong vội vàng đuổi theo, ai ngờ vừa mới tiến vào phòng, cửa sổ liền bị đánh tan, Huyền Quang thân thể máu chảy đầm đìa từ bên ngoài bay vào, ném tới trên mặt đất, hắn một chân bị rõ ràng bị vặn đứt, nằm sấp xuống phát ra tiếng la hét thê thảm.

Chịu không nổi bị kích thích thêm lần nữa, Lý Uyển thân mình lay động, rốt cục yếu đuối ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

Niếp Hành Phong vội chạy vội tới bên người bà ấy, đã thấy con mèo đen nhỏ cũng theo lại đây, gắt gao nhìn anh, thân mình cong lên, kêu gừ gừ, mắt mèo xanh biếc, phát ra làm cho người ta sợ hãi.

Niếp Hành Phong sửng sốt, nhưng lập tức phát hiện kỳ thật không phải Tiểu Bạch nhìn chằm chằm anh, mà là phía sau anh. . . . . .

Một trận hàn ý từ phía sau lưng đột nhiên vươn tới, nhưng lại không dám mạo muội quay đầu lại, giữ vững thân mình, mơ hồ nghe được tiếng ma sát từ phía xa tiến gần đến, như là vật thể bò sát, thở dốc rên rỉ pha lẫn thanh âm kim loại bị kéo đi trên mặt đất, hết sức chói tai.

Tiểu Bạch đột nhiên kêu một tiếng, Niếp Hành Phong bị âm thanh chấn động, ánh mắt đảo qua gương đồng rơi xuống đất ở phía trước, nhưng lại nhìn đến gương mặt tro tàn loang loáng hiện lên trên mặt gương, ánh mắt màu đỏ hung hăng nhìn anh.

Tâm không kiềm chế được sự sợ hãi, Niếp Hành Phong cắn răng một cái, xoay người.

Cách đó không xa trên mặt đất có một quái vật mặc y phục màu đỏ đang nằm ở đó.

Thứ đó đến tột cùng có khuôn mặt như thế nào? Khắp nơi đều là vết sẹo đan xen vào nhau, nhìn không ra khuôn mặt vốn có, còn trừng đôi mắt màu đỏ hung hăng nhìn chằm chằm anh, tóc dài tán loạn rối nhùi ở phía sau người, miệng mở rộng trong đó tựa hồ chỉ có nửa thanh đầu lưỡi, hai bàn tay bị xích bởi một sợi dây xích sắt nặng nề, hung ác bấu trên mặt đất, chậm rãi chuyển động về phía trước.

Quái vật hình như là đi vào từ phía cửa sổ, dây xích trên tay theo từng cử động của hắn phát ra tiếng ma xát chói tai, vết máu cũng từ phía của sổ kéo dài lại đây, không khí tanh hôi khiến người khác buồn nôn nháy mắt tràn ngập cả gian phòng.

Hắn hẳn là người, có điều đã không có bộ dáng con người nữa, phía dưới eo trống trơn không có gì, huyết không ngừng chảy ra từ bên hông bị chặt đứt, nháy mắt chảy ra rất nhiều, di động, xung quanh Niếp Hành Phong rất nhanh liền hình thành một vòng máu.

Người chảy nhiều máu như vậy tuyệt đối không còn có thể sống sót, đây là hiểu biết thường thức.

Nhưng người này lại rõ ràng còn sống, còn không ngừng đi về phía anh.

Niếp Hành Phong thân mình run rẩy, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay rét run, tim kịch liệt đau đớn, đột nhiên hai má nóng lên, nước mắt chảy xuống dưới.

Anh không phải lần đầu gặp sự việc quỷ dị, nhưng chưa từng sợ hãi như vậy, sợ đến không thể cử động, trơ mắt nhìn thấy quái vật lại gần.

Tiếng sợi dây xích vang lên, quái vật kia đột nhiên nhảy về phía anh, mùi tanh tưởi lan đến, Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện người này kỳ thật chỉ còn là một cái khung xương, xương bàn tay tiều tụy trắng bệch, chụp vào cổ họng anh.

Dưới cổ truyền đến âm thanh kì quái, quái vật nổi lên giữa không trung, cũng đưa cả người anh nâng lên khỏi mặt đất, siết chặt đến không thể hít thở, như thể tùy thời có thể bẻ gảy cổ anh vậy.

Niếp Hành Phong ra sức nâng tay lên, giãy dụa để thoát ra.

Một luồng ánh sáng phút chốc từ cổ anh bắn ra. Bị hào quang đánh trúng, quái vật phát ra một tiếng hét thê lương, ngã về phía sau.

“Hình Phong, ngươi là Hình Phong. . . . . .”

Không gian u ám mơ hồ vang lên giọng nói khàn khàn, Tiểu Bạch đột nhiên chạy về phía quái vật, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, liền nhìn thấy Tiểu Bạch và quái vật kia đồng thời đụng vào bức tường đối diện.

Trong bức tranh trên tường, Lý Uyển u buồn ngồi ngay ngắn dựa vào ghế mây. . . . . .

Niếp Hành Phong đột nhiên mở to mắt, trái tim đập thình thịch, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi.

Đèn tường trong phòng nghỉ phát ra ánh sáng nhu hòa, bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh huyên náo, anh lặng im một lúc lâu, lúc này mới hiểu được mình mơ thấy môt cơn ác mộng, nhìn đồng hồ, vừa qua mười một giờ, anh ngủ cũng chưa đến mấy tiếng đồng hồ.

Khi đi ra ngoài, Niếp Hành Phong cố ý đứng trước ở gương lớn nhìn xem, trên cổ cũng không có dấu vết bị bóp cổ.

Phùng Tình Tình đang ở dưới lầu nói chuyện phiếm với bạn bè, thấy anh đi xuống, lập tức chào đón.

“Anh tỉnh rồi? Ông nội đã về, nghe nói anh đang nghỉ ngơi, nên không gọi anh, nơi này có chuẩn bị phòng cho khách dùng, hay là đêm nay anh ở lại đây cũng được.”

“Không, ngày mai còn có công việc, anh thuê tắc xi về vậy.”

Bị giấc mơ vừa rồi quấy nhiễu nên tâm trạng không thoải mái, Niếp Hành Phong từ chối ý tốt của Phùng Tình Tình.

Hành lang vẫn có một ngọn đèn nhỏ màu da cam, lờ mờ, giống như trong mộng, Niếp Hành Phong giật mình, xoay người đi vào phòng khách, bức tranh vẫn như cũ đoan chính nằm trên tường, chính là. . . . . .

Con mèo đen tên là Tiểu Bạch đâu?

Niếp Hành Phong xông lên phía trước, phát hiện mình không bị lóa mắt, trên đầu gối Lý Uyển vẫn trống không, con mèo đen kia chẳng biết đã đi đâu.

“Anh nhớ rõ bức tranh này còn có một con mèo đen mà.”

“Có sao? Em không chú ý lắm, tranh này vẫn đặt ở trên gác xép, gần đây nơi này tranh hoàng lại, mới đem một số đồ cũ ra bày biện.”

“Tình Tình, ông cố của em có phải tên là Phùng Hạo Sinh không?”

“Không, ông cố em tên là Phùng Diệp, anh Hành Phong, anh sao bổng nhiên cảm thấy có hứng thú đến tổ tông của em thế?”

“À, không có gì, tùy tiện hỏi thăm thôi.”

Tâm thoáng thả lỏng, có lẽ vừa rồi hết thảy thật sự chỉ là một giấc mộng.

Đã gần đến đêm khuya, khách khứa chỉ còn hơn phân nửa, Niếp Hành Phong nói lời từ biệt Phùng Bỉnh Thành, đi đến chỗ tắc xi đã gọi trước, đang muốn bước vào xe, chợt nghe Cố Trừng gọi anh.

“Hành Phong, lên xe tôi về đi, tắc xi để cho người khác.”

Niếp Hành Phong quay đầu lại, thấy Cố Trừng ôm lấy thắt lưng một cô gái, chỉ chỉ chiếc xe có rèm che bên cạnh mời anh.

Cố Trừng có vẻ uống hơi nhiều, Niếp Hành Phong nghĩ muốn từ chối, lại bị anh ta tiến lên giữ chặt, kiên quyết nhét vào trong xe, cô gái đi theo cũng muốn lên xe, bị anh ta ngăn cản.

“Baby, em đi về trước đi, sau này chúng ta hẹn một bữa khác.”

Cô gái kia đi rồi, Cố Trừng ngồi vào bên cạnh Niếp Hành Phong, đốt một điếu thuốc, hít sâu một ngụm, bắt đầu càu nhàu.

“Phụ nữ thật là phiền toái, tùy tiện tán gẫu vài câu, liền cả người cứ dán chặt lấy. Lái xe.”

Xe vừa đi ra khỏi vị trí, đang chậm rãi chạy, đột nhiên một bóng đen bổ nhào vào trước cửa kính xe, lái xe bị dọa vội vàng phanh xe lại.

“Shit, là ai không có mắt đâm đầu vào xe thế!” Cố Trừng thân bị hất mạnh lên phía trước một chút, lập tức mắng to.

Niếp Hành Phong cúi đầu.

Cảnh này rất quen thuộc, anh đã sớm lĩnh giáo qua, dám không muốn sống như vậy đón xe chỉ có một người – là trợ lý mới của anh.

Quả nhiên, cửa xe bị mở ra, Trương Huyền cười hì hì ghé mặt vào.

“Chủ tịch, nếu không phiền cho chúng tôi đi nhờ xe được không? Nơi này cách nội thành quá xa, tắc xi siêu đắt tiền.”

Trương Huyền dường như uống không ít rượu, hai má đỏ rực, thân mình có chút lay động, Hoắc Ly đứng ở phía sau cậu ta, trong tay cố hết sức xách theo hai túi đồ lớn, xem sức nặng của nó cũng biết đủ để anh em bọn họ đánh chén vài ngày.

Niếp Hành Phong dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Cố Trừng.

Trên xe còn có hai chỗ ngồi, anh thật tình không ngại cho Trương Huyền đi cùng một đoạn đường, dù sao cũng tiện đường, có điều đây là xe của Cố Trừng, phải xem ý tứ của anh ta.

Trương Huyền phát hiện Cố Trừng ngồi ở bên cạnh, lập tức kêu lên.

“Tiên sinh, anh khí sắc thoạt nhìn rất kém, sắp tới nhất định có tai họa phát sinh, bùa bình an này tặng cho anh, mang ở trên người, có thể bảo vệ anh bình an. . . . . . Chủ tịch, anh tránh một chút, tiên sinh, bình thường bùa này phải năm trăm đồng, nhưng anh đã là bạn của chủ tịch, tôi sẽ vừa bán vừa tặng, hai trăm năm mươi đồng, không, hai trăm đồng thế nào?”

Trương Huyền nửa thân mình thò vào trong xe, đặt ở trên người Niếp Hành Phong, tiến đến trước mặt Cố Trừng cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ thương phẩm.

Người này quả nhiên đem những lời anh nói quên không còn một mảnh!

Nguyên bản ý muốn cho cậu ta đi nhờ xe bị cuồng phong thổi tới tận chân trời, Niếp Hành Phong nhéo Trương Huyền, đẩy cậu ta ra khỏi xe, sau đó đóng cửa.

“Lái xe!”

Xe đi một đoạn xa, vẫn còn nhìn thấy Trương Huyền ở phía sau hướng bọn họ không ngừng xua tay, Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Niếp Duệ Đình, bảo nó thay Trương Huyền kêu tắc xi, thuận tiện giúp cậu ta trả tiền xe luôn. Điện thoại đối diện cười một trận mờ ám rồi mới đáp ứng.

Cố Trừng liếc mắt nhìn Niếp Hành Phong một cái, chờ anh đóng điện thoại, hỏi: “Bạn của cậu?”

“Trợ lý của tôi.”

Nếu Trương Huyền chỉ một mình, Niếp Hành Phong sẽ không xen vào việc của người khác, chính là nhìn Hoắc Ly lấy nhiều đồ như vậy, đứa nhỏ kia rất đáng thương, mới điện thoại. (đây gọi là biện hộ đó anh)

“Nhìn không ra cậu quan tâm cấp dưới như vậy.”

Cố Trừng tựa hồ say khá lợi hại, than thở dựa vào trên người Niếp Hành Phong, xuất phát từ lễ phép, Niếp Hành Phong không đẩy anh ta ra, ai ngờ tay anh ta cố ý ‘giả bộ vô tình’ đặt lên trên đùi anh.

Niếp Hành Phong mặt nhăn mày nhíu, đem tay anh ta đặt sang một bên, có chút hối hận ngồi chiếc xe này .

Xe ở trên đường chạy vèo vèo, Cố Trừng lải nhải vài câu chuyện nhàm chán, lại không thấy được hưởng ứng, cảm giác nhàm chán, bỗng nhiên thân xe nhoáng mạnh một cái, sau khi phát ra tiếng phanh chói tai, ngừng lại.

Hai người ngồi sau cũng không từ tự chủ vọt mạnh về phía trước, Cố Trừng đầu đập lên lưng ghế dựa phía trước, giận dữ: “Làm cái quỷ gì vậy? Anh lái xe như thế đó hả!”

“Thực xin lỗi.” Lái xe lắp bắp giải thích: “Phía trước đột nhiên xuất hiện một con mèo. . . . . .”

“Là mèo chứ có phải người đâu, đi qua cũng không sao, anh sợ cái gì hả?”

Cố Trừng tức giận bất bình, lái xe đột nhiên chỉ vào đầu xe kêu: “Chính là con mèo đó!”

Trước cửa kính xe có một con mèo đen nho nhỏ ngồi chồm hổm, âm trầm nhìn bọn họ, sau một lúc lâu, ngửa đầu kêu một tiếng, tiếng mèo kêu thảm thiết ở trong khoảng không mênh mông tĩnh lặng trên đường xe chạy, hết sức đáng thương.

Niếp Hành Phong tâm mạnh nhảy dựng lên.

Tiểu Bạch, đúng vậy, là con mèo tên là Tiểu Bạch trong bức tranh đó!

“Còn không xuống đuổi nó đi!”

Bị Cố Trừng tức giận khiển trách, lái xe vội vàng đi xuống đuổi mèo, Niếp Hành Phong cũng theo đi xuống, chính là dưới ngọn đèn đường lạnh lẽo, trên đầu xe trống không.

Lái xe sắc mặt trắng bệch, nhìn Niếp Hành Phong, run giọng hỏi: “Như thế nào loáng một cái đã không có? Có phải tôi nhìn lầm không?”

“Mèo thấy người là sợ, có thể là chạy mất.”

Niếp Hành Phong an ủi người lái xe đáng thương, đồng thời an ủi chính mình.

“Đường xe chạy này mèo hoang rất nhiều.”

Hai người lên xe, Cố Trừng còn đang than thở: “Nửa đêm nhìn thấy mèo đen, thực là điềm xấu.”

Trở lại trong thành phố, lái xe đem Niếp Hành Phong đưa đến trước khu chung cư nhà anh, sau khi Niếp Hành Phong xuống xe, hướng Cố Trừng nói lời cảm ơn, Cố Trừng lắc lắc tay.

“Có rảnh thì cùng nhau uống trà.”

Nhìn Niếp Hành Phong đi vào khu nhà ở, Cố Trừng trong mắt ánh lên vẻ tươi cười.

Có đồ chơi mới, xem ra những ngày sau này sẽ không buồn chán .

******

Sau đó một ngày Niếp Hành Phong vừa mới bước vào văn phòng, Trương Huyền liền lập tức theo vào chào hỏi.

“Chủ tịch khí sắc có vẻ tốt, cuối tuần có phải rất vui vẻ không? Lần sau nếu có tiệc rượu, đừng quên gọi tôi với nha!”

Còn có lần sau!

Có điều nghe Trương Huyền nói mình khí sắc tốt, Niếp Hành Phong nhưng thật ra có chút thả lỏng, hai ngày này bên tai anh giống như luôn có thể nghe được mèo kêu, xem ra là lo sợ không đâu , nếu thực sự có cái gì không sạch sẽ, Trương Huyền nhất định sẽ nhận thấy, thiên sư hạng ba thì vẫn là thiên sư đúng không?

Nhìn lịch trình làm việc Trương Huyền giao cho mình, Niếp Hành Phong thuận miệng hỏi: “Tôi nghe nói người ta nói, mèo đen là hóa thân của tà ác, nó đột nhiên xuất hiện là dấu hiệu có người sắp gặp bất hạnh, phải không?”

“Ừm, thật ra có ý kiến như vậy, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”

“Thật vậy sao?”

Chống lại đôi mắt lam nhạt nghi hoặc của Trương Huyền, Niếp Hành Phong tức giận nói: “Đi ra ngoài làm việc.”

“Không phải a, chủ tịch, anh không phải là ở nơi nào gặp qua mèo đen chứ? Vấn đề nhỏ phải giải quyết đúng lúc mới không biến thành hậu quả xấu, đây là bùa bình an trăm lần đều linh nghiệm, có muốn xem thử không? Không đắt tiền. . . . . .”

Nhìn thấy Trương Huyền hưng trí bừng bừng lấy bùa từ trong túi quần đẩy mạnh tiêu thụ, Niếp Hành Phong tâm tình thật là tốt lúc sáng sớm bị phá phá hư hoàn toàn.

Người này, việc đêm đó còn chưa tính toán với cậu ta, cậu ta còn dám ngang nhiên đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa.

“Trương Huyền.” Niếp Hành Phong bình tĩnh nói: ” Tiền tắc xi đêm hôm đó tôi khấu trừ vào tiền lương của cậu, cậu nếu không muốn bị khấu nhiều, hiện tại liền lập tức biến mất khỏi mắt tôi!”

Niếp Hành Phong nói còn chưa dứt, Trương Huyền đã như một trận gió biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Buổi sáng sau khi kết thúc cuộc họp thường kỳ, Niếp Hành Phong nhận được điện thoại của Cố Trừng, hẹn anh buổi tối đến nhà anh ta chơi, giọng điệu thành khẩn đầy thịnh tình, anh thoái thác không được, đành phải nhận lời.

Sau khi tan tầm, Niếp Hành Phong theo địa chỉ mà Cố Trừng nói đi tới nhà anh ta, Cố Trừng mặc bộ trang phục ở nhà mở cửa nghênh đón, nhìn thấy anh, muốn nhiệt tình ôm một cái, bị anh thản nhiên né tránh.

Nhà Cố Trừng ở tầng cao nhất của khu chung cư, trong phòng thu dọn sạch sẽ, nhưng không biết tại sao, đi vào, Niếp Hành Phong liền cảm thấy rất không thoải mái, ngực tựa hồ như bị thứ gì đó nặng nề đè trên ngực, ngay cả hô hấp cũng có cảm giác bị tắc nghẽn.

Cố Trừng đã chuẩn bị tốt bữa tối, đồ ăn chỉnh tề đặt ở trên bàn, ở giữa là ánh nến màu đỏ nhạt, trình bày rất đẹp theo kiểu dáng châu Âu, bên cạnh còn đặt một chai rượu màu đỏ, nhìn qua rất giống một bữa tiệc tình nhân.

“Đừng hiểu lầm, đều là tay nghề của đầu bếp, tôi hoàn toàn không có khả năng nấu ăn sửa soạn.”

Cố Trừng kéo ghế ra, để Niếp Hành Phong ngồi xuống, lại mở chai rượu đỏ rót rượu cho anh, cười nói: “Tôi biết cậu ở nước ngoài đã lâu, thích ăn cơm Tây, cho nên cố ý bảo đầu bếp làm, nếm thử xem, tuyệt đối không kém hơn đầu bếp bên kia đâu.”

“Cám ơn, nhưng tôi lái xe tới, không thể uống rượu được.”

“Bữa tối sao lại có thể không có rượu? Lát nữa tôi bảo lái xe đưa cậu về là được.”

Cố Trừng đưa rượu cho Niếp Hành Phong, rồi cụng nhẹ vào cốc rượu của anh.

“Cụng ly vì tình bạn.”

Niếp Hành Phong tửu lượng không tốt, lễ phép nhấp một ngụm, rồi bắt đầu dùng cơm, Cố Trừng hưng trí bừng bừng bắt đầu nói lại chuyện thời đại học.

Bữa tối ăn thực chán nản, Niếp Hành Phong đối với những chuyện cũ không có hứng thú, cuộc sống đại học của anh không muôn màu muôn vẻ như Cố Trừng, chỉ có một người bạn gái, cuối cùng lại bị đối phương cướp mất.

Thật vất vả mới kết thúc bữa tối, Niếp Hành Phong đang muốn tìm từ cáo biệt, Cố Trừng lại đứng dậy tới quầy rượu điều chế rượu cho anh.

“Cái này độ không nặng, cậu nhất định sẽ thích.”

Cố Trừng đem Whiskey đã điều chế tốt đưa cho anh, lại xoay người điều rượu cho mình, nói: “Cuối tuần này tôi có cái hẹn chơi golf, muốn tham gia cùng không?”

“Tôi cuối tuần bề bộn nhiều việc.” Niếp Hành Phong uống một ngụm rượu, lời nói nhẹ nhàng cự tuyệt.

Rượu trong cốc thủy tinh có màu đỏ đến quỷ dị, đột nhiên, có tiếng thở dốc đầy thống khổ vang lên ở bên tai, Niếp Hành Phong hoảng hốt nhìn thấy trên cốc rượu đỏ sậm hiện lên một hình ảnh mờ nhạt.

Đôi mắt âm trầm sắc lạnh xuyên thấu qua rượu nhìn anh.

“Meo meo. . . . . .”

Tiếng mèo kêu như có như không truyền đến, Niếp Hành Phong theo tiếng nhìn lại, thấy phía ngoài rèm cửa sổ hơi mở ra không gian tối tăm chợt lóe lên ánh sáng xanh trong suốt, mơ hồ có sinh vật nhỏ nhìn chằm chằm mình.

Tiểu Bạch!

Đột nhiên trong đầu nảy lên trực giác như thế, Niếp Hành Phong tay không kìm chế được khẽ run, rượu đổ ra ngoài.

“Cậu làm sao thế?” Cố Trừng cầm rượu đã điều chế ngồi xuống phía đối diện.

“Không có gì, là tôi nhìn lung tung thôi.”

Niếp Hành Phong nhìn về phía ngoài cửa sổ, rèm cửa hơi mỏng bị gió thổi bay qua một góc, mềm nhẹ phiêu đãng, bên ngoài bóng đêm thâm trầm, làm gì có bóng dáng con mèo nào?

Nơi này là hơn mười tầng lầu, dưới tình huống bình thường, một con mèo nhỏ mới sinh không thể nào xuất hiện ở trên ban công được. . . . . .

Trong lòng lo sợ bất an, Niếp Hành Phong từ chối lời mời rượu của Cố Trừng, đứng dậy cáo từ: “Không còn sớm , tôi còn phải quay về làm việc, hôm nay uống đến đây thôi. . . . . .”

Đột nhiên cảm thấy có chút say, anh nhìn thấy vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của Cố Trừng, trong lòng rùng mình.

Rượu độ không nặng, anh cũng không uống nhiều, không thể choáng váng như vậy, trừ phi. . . . . .

Cố Trừng tiến lại, ôm lấy thắt lưng anh.

“Cậu say rồi, đêm nay không cần đi về, chúng ta ‘đàm đạo suốt đêm’ được không?”

“Đê tiện!”

Bàn tay xấu xa kia trong phút chốc bị giữ lại, chỉ tiếc Niếp Hành Phong người mệt mỏi, không thể chống lại đối phương.

Không để ý tới sự căm tức của anh, Cố Trừng ôm lấy thắt lưng anh, đưa vào phòng ngủ rồi đặt lên chiếc giường rộng rãi, sau đó nằm xuống ngay bên cạnh, tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má anh.

“Kỳ thật, trước kia tôi đoạt bạn gái của cậu chính là hy vọng có thể làm cho cậu chú ý, ai ngờ cậu lại đi đến mấy năm, nhưng vậy cũng tốt, cậu như bây giờ cũng rất có hương vị , thả lỏng một chút, để tôi hảo hảo yêu thương cậu.” (ta nói chứ sao đoạn này ta nổi cả da gà thế này)

Khi học đại học, Niếp Hành Phong tuy rằng xuất chúng, nhưng vẫn là thiếu niên ngây ngô, mà anh mấy năm này lăn lộn trên thương trường, bây giờ lại có vẻ trầm ổn giỏi giang, Cố Trừng càng nhìn càng thấy tâm dương chịu không nổi, thầm nghĩ lập tức đưa anh ăn sạch.

Nhìn thấy ngón tay Cố Trừng ở trên mặt mình vạch tới vạch lui, Niếp Hành Phong chán ghét quay đầu sang một bên, anh tuy rằng có chút nghi hoặc sự nhiệt tình của Cố Trừng, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới anh ta có chủ ý với anh, còn bỏ thuốc vào trong rượu.

Cố Trừng thở dài, hỏi: “Cậu chán ghét tôi sao? Hay là chán ghét đàn ông? Tôi nghĩ hẳn là sẽ không, nhiều năm như vậy cậu ngay cả cái bạn gái đều không có, kỳ thật trong lòng cậu là thích đàn ông đúng không? Tin tưởng tôi, đêm nay nhất định tôi sẽ làm cho cậu hài lòng, nói không chừng còn có thể thực tủy biết vị (vâng, cái này là ‘vị ngấm vào tận xương cốt’ hay nói trắng ra là ‘sẽ thích luôn’, ôi da gà của mình). . . . . .”

Anh ta áp lên trên người Niếp Hành Phong, nhẹ nhàng liếm vành tai anh, cảm giác thấy anh bắt đầu hô hấp dồn dập, Cố Trừng rất đắc ý.

“Có phải rất hưng phấn không? Ôi. . . . . .”

Đầu đột nhiên đau nhức, sau đó bụng bị hung hăng thúc một phát, Cố Trừng kêu thảm ngã vào bên giường, tay giơ lên chạm vào đầu, phát hiện có máu chảy ra.

“Cậu điên rồi sao? Chỉ chơi một chút mà thôi, thế mà cậu lại động thủ!”

Niếp Hành Phong ném lọ hoa bằng đồng đen trong tay ra, lọ hoa rất nặng, nói anh dùng bình hoa đánh Cố Trừng, chẳng bằng nói anh không có khí lực hành động, để cho bình hoa tự nhiên hạ xuống, đập vào trên đầu hắn, đương nhiên, dưới tình huống như vậy, anh sẽ không biểu hiện mình chật vật.

Anh bước xuống giường, thản nhiên nói: “Tôi chỉ là muốn để anh nhớ kỹ, tiện nghi của tôi không phải dễ chiếm như vậy.”

Cố Trừng sợ bị nhìn ra sơ hở, không dám bỏ nhiều thuốc, hơn nữa Niếp Hành Phong cũng không uống nhiều rượu, cho nên tuy rằng mệt mỏi, lại chưa đến nổi không thể hoạt động, quan trọng hơn là Cố Trừng hiện tại đau đầu đau bụng, còn vội vàng lấy khăn tay cầm máu, đã mất hứng thú làm ‘chuyện đó’.

Sợ hắn lại giở trò, Niếp Hành Phong chống đỡ thân mình loạng choạng đi ra ngoài, không nhận thấy được Mặc Tinh đeo trên cổ bị rớt ở trên gối.

“Shit!”

Nhìn thấy Niếp Hành Phong rời đi, Cố Trừng oán hận mắng to một câu.

Hắn vẫn luôn có hảo cảm với cậu đàn em từ trước đến nay luôn có vẻ nghiêm túc này, nghĩ thầm, rằng sau một đêm hoan tình, lấy thủ đoạn của mình tất nhiên có khả năng làm cho đối phương tham luyến loại chuyện nhiệt huyết thế này, nhưng không ngờ rằng Niếp Hành Phong lại phản kích ở tình huống thể lực rõ ràng chống đỡ hết nổi như vậy, ngon ngọt không đến, còn đổ máu, chỉ có thể tự than thở xui xẻo.

Cái lọ hoa đồng đen góc cạnh thực sắc bén, Cố Trừng dùng khăn và mấy tờ giấy lau cũng chưa thấy ngừng chảy máu, đành phải vội vàng chạy tới toilet, có vài giọt máu rơi trên sàn nhà, đột nhiên rung động dữ dội, theo một tiếng ngân nga rên rỉ trầm thấp, giọt máu ngấm vào sàn nhà, nháy mắt hóa thành vô hình.

Cố Trừng dùng nước rửa sạch miệng vết thương, lại dùng khăn mặt khô đè lại, qua đã lâu mới cảm thấy đau đớn giảm bớt, máu cuối cùng ngừng cũng chảy.

Hắn đem khăn tay dính máu ném vào thùng rác, đang muốn xoay người đi ra ngoài, bỗng nhiên nhìn đến bồn nước chứa không ít nước, bởi vì có máu nhỏ vào, phát ra màu đỏ nhạt.

Hắn nghi hoặc lấy tay đẩy đẩy cái nút thoát nước, nó vẫn thông suốt bình thường, nhưng nước không hề thoát ra khỏi bồn.

Tí tách. . . . . .

Một giọt máu tươi lẳng lặng rơi xuống, lan ra trên mặt nước tĩnh lặng, rồi lung tung đùa nghịch quanh nút thoát nước khiến hắn sửng sốt, theo bản năng chạm vào đầu.

Trên đầu máu đã sớm ngừng chảy.

Tí tách, tí tách. . . . . .

Giọt máu không ngừng nhỏ xuống, càng rơi càng nhiều, bồn nước nháy mắt tràn đầy màu đỏ sẫm, thuận theo đó có tiếng thở dốc kêu gọi xen lẫn vào.

“Cốc Thành.”

Cố Trừng ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Một thân thể màu đỏ thẫm chính treo ở phía trên đỉnh đầu hắn, dưới mái tóc dài rối tung là gương mặt vặn vẹo loang lổ, đôi mắt màu đỏ trừng hắn lộ ra sự thù hằn ngoan độc.

Đây, đây là cái gì quỷ gì thế này?

“Ta rốt cục tìm được ngươi . . . . . .”

Thanh âm khàn khàn chói tai, phát âm không rõ, lại kích thích Cố Trừng hoàn hồn lại, hai chân run rẩy nháy mắt trở nên linh động, ở giữa tiếng kêu gào thê thảm té chạy ra khỏi toilet, vọt vào phòng ngủ.

Tiếng cười gằn đuổi sát theo phía sau hắn, cùng với tiếng thở dốc ho khan kịch liệt.

“Chấp nhận số phận đi, lần này ngươi đừng nghĩ có thể chạy trốn.”

Cố Trừng mới vừa vào phòng, mắt cá chân liền bị một bàn tay lạnh lẻo nhanh chóng giữ lại, hắn không đứng vững được, nghiêng người về phía trước, ngã ở trên giường.

Quay đầu lại, trước mắt gió lạnh chợt lóe, gương mặt dính đầy vết máu kề sát tới trước mặt hắn, dây xích sắt dùng để trói hai tay vòng quanh chế trụ cổ hắn, cười to.

Tơ máu từ trong miệng quái vật chảy ra, khoảng cách rất gần, Cố Trừng hoảng sợ phát hiện, trong miệng quái vật trống trơn, đầu lưỡi đã bị cắt mất một nửa.

Quái vật dùng dây xích thắt lấy cổ Cố Trừng, hai tay kéo mạnh sang hai bên, Cố Trừng chỉ cảm thấy như ngực bị đè nén đau nhức không thôi,trong lúc giãy dụa mơ hồ nhìn thấy đối phương chỉ có nửa thân mình trôi nổi ở không trung, phần dưới eo đã bị chặt đứt, rất nhiều máu nồng nặc mãnh liệt chảy ra.

Không muốn. . . . . .

Trong khi bối rối tay phải chạm được một thứ, hắn bắt lấy tùy tay vung lên, dây bạc nho nhỏ xuyên qua thân thể quái vật rơi trên mặt đất, theo đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, lực lượng giữ lấy người hắn trong khoảnh khắc biến mất, hắn xụi lơ nằm trên giường, lớn tiếng ho khan.

Gió đêm thổi đến, một góc rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay lên, một con mèo đen nhỏ thân thể linh hoạt đang tao nhã bước đi thong thả trên viền cửa sổ, lặng lẽ nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra.

“Meo meo. . . . . .”