Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 4 - Chương 2




“Chủ tịch, đi chậm một chút, tôi không thoải mái. . . . . .” Xe đi được một đoạn, Trương Huyền đột nhiên nói.

Thấy cậu ta sắc mặt ửng hồng, ngồi ở trên ghế lắc lắc đầu, Niếp Hành Phong vội giảm tốc độ, mở cửa kính xe, hỏi: “Cậu uống rượu có nhiều không? Vừa rồi lúc đi ra không phải vẫn tốt sao, thế nào mà đột nhiên lại khó chịu?”

“Hình như khoảng bốn, năm cốc gì đó, tôi cực kỳ ghét uống rượu mạnh, ông nội còn liên tục rót, tôi có thể kiên trì đi ra khỏi cửa đã là kỳ tích .”

Trương Huyền than thở nghiêng người dựa vào vai của Niếp Hành Phong, lại bị anh đẩy ra, “Không thể uống mà còn uống nhiều như vậy!”

“Anh nghĩ rằng tôi muốn uống sao hả? Còn không phải vì anh bảo mặc kệ ông nội nói gì, cũng không cho phép tôi phản bác, tôi mới phải cố như vậy!”

Bị đối đãi lạnh nhạt, Trương Huyền tức giận ngẩng đầu, đôi mắt xanh trừng lớn căm tức nhìn Niếp Hành Phong, “Vì anh tôi đã đem cả tiểu hồ ly bán, anh còn hung dữ với tôi!”

“. . . . . . xin lỗi.”

Sau khi Niếp Hành Phong chậm rãi nói xong, một hồi vẫn không thấy đáp lại, anh nhịn không được hỏi: “Cái kia. . . . . . Ông nội của tôi nói những gì với cậu?”

Vẫn không có tiếng trả lời, Niếp Hành Phong nghiêng đầu nhìn, thấy Trương Huyền đang tựa lưng vào ghế ngủ.

Mời rượu mạnh với một người không giỏi uống rượu, ông nội có lẽ là cố ý, có điều ông mời Trương Huyền uống rượu, vậy cũng chẳng khác nào là thừa nhận sự tồn tại của cậu ta, phải biết rằng, có thể được uống rượu mà ông nội cất giữ cũng là một loại vinh hạnh.

Niếp Hành Phong kéo Trương Huyền đến gần làm cho cậu ta tựa vào trên vai anh, Trương Huyền hừ vài tiếng, ‘được một tấc lại muốn tiến một thước’ tự động nằm úp sấp tiến vào trong lòng ngực anh, tìm một vị trí thoải mái ngủ càng say.

“Ngu ngốc!”

Niếp Hành Phong nhẹ giọng nói, khóe miệng mỉm cười, nhưng nụ cười lập tức cứng đờ. Trong nháy mắt khi xe thể thao chạy đến một đoạn đường u ám, anh hoảng hốt nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đứng ở đó, nhìn chằm chằm anh.

Ánh đèn trước của xe chiếu qua bên đường, Niếp Hành Phong chỉ cảm thấy lạnh cả người, vội vàng quay đầu nhìn, ven đường không có đèn, phía sau xe là một mảnh vô cùng âm u.

Nhất định là mình hoa mắt, mấy ngày nay quá mệt mỏi, cho nên mới xuất hiện ảo giác. . . . . .

Phịch!

Tâm vừa mới bình tĩnh trở lại, mặt kính trước của xe đột nhiên phát ra một tiếng vỡ dữ dội, một thân thể màu trắng đột nhiên bổ nhào vào trên đầu xe, xuyên thấu qua cửa kính xe, Niếp Hành Phong nhìn đến một đầu tóc đen bị gió thổi bay tung tóe, bên dưới mớ tóc đó có một đôi mắt tro tàn yên lặng nhìn chằm chằm anh, còn không ngừng mở miệng, giống như là đang kêu gào gì đó, móng tay dài nhỏ xẹt qua thủy tinh, phát ra tiếng vang chói tai.

Két két. . . . . .

Trái tim đập mạnh, Niếp Hành Phong hoảng loạn dậm phanh xe.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết là do Trương Huyền phát ra, vì lực quán tính đầu của cậu va vào bên cạnh tay lái, đau đến mức ôm đầu ngồi dậy kêu to: “Chủ tịch anh là cố ý phải không?”

“Không phải, xin lỗi. . . . . .”

Niếp Hành Phong dùng sức hít sâu ra lệnh mình bình tĩnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài một mảnh yên tĩnh, không có cảnh tượng gì đáng sợ.

“Anh làm sao vậy? Gặp quỷ à?”

Theo tầm mắt của Niếp Hành Phong mà nhìn ra ngoài, Trương Huyền cười rộ lên, “Yên tâm, tuy rằng thể chất âm của anh dễ gặp quỷ, có điều đã có thiên sư chính quy là tôi ở đây, không có con quỷ nào to gan dám giở trò, đến tìm anh gây phiền toái đâu.”

Chính là bởi vì có này tiểu thần côn ở đây, anh mới lo lắng a.

Cười khổ một tiếng, Niếp Hành Phong một lần nữa khởi động xe.

Quay lại chung cư, Trương Huyền đã hoàn toàn lâm vào trạng thái say rượu, may mắn bảo vệ Triệu Uyên đi qua, nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình giúp Niếp Hành Phong đỡ Trương Huyền vào thang máy.

Whiskey tác dụng chậm nhưng lại quá mạnh, Trương Huyền đứng ở trong thang máy, chỉ cảm thấy bốn vách tường đều đang lay động, liền bổ nhào vào trên người Niếp Hành Phong, lại duỗi tay ôm lấy thắt lưng anh, xem anh như lan can mà dựa vào.

Triệu Uyên vẫn đang là một thanh niên khờ khạo, thấy Trương Huyền kề sát ở trên người Niếp Hành Phong vẻ mặt xuân tình, không khỏi đỏ mặt, cười gượng hai tiếng, nhìn biểu tình của cậu ta, Niếp Hành Phong dùng nửa đầu nghĩ muốn cũng đoán được cậu ta suy nghĩ cái gì, có điều bản thân đành cam chịu số phận, dù sao khắp thiên hạ mọi người đều cho rằng anh và Trương Huyền là loại quan hệ này, vậy cứ tiếp tục hiểu lầm cũng được.

Về đến nhà, Niếp Hành Phong đem Trương Huyền vào phòng ngủ, mới vừa bố trí ổn thỏa, cậu ta liền kêu to: “Chủ tịch, tôi khát, rót cho tôi chén nước.”

Xem ở biểu hiện đêm nay của Trương Huyền không tồi, Niếp Hành Phong không cùng cậu ta so đo, đi rót nước, chờ cậu ta uống xong, giúp cậu ta cởi áo khoác, khi tháo cổ áo sơmi, đôi môi vì say rượu mà đỏ hồng lên hấp dẫn ánh mắt của Niếp Hành Phong.

Trong đầu nháy mắt bổng nhiên trống rỗng, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, đôi môi anh đã đặt ở trên môi Trương Huyền, giữa xúc cảm ấm áp tràn ngập mùi hương nồng của rượu mạnh, dụ dỗ anh đánh mất lý trí.

Bàn tay đang đặt trên cổ áo Trương Huyền bắt đầu run rẩy, không muốn rời đi, đơn giản cởi từng nút cúc áo, tay dò xét vào trong.

Bị ép tới cảm thấy không thoải mái, Trương Huyền rên rỉ một tiếng, mở mắt.

Nhìn thấy cặp mắt màu lam trong veo kia, Niếp Hành Phong giật mình, cuống quít ngồi thẳng dậy.

Trương Huyền chớp mắt, đôi mắt mơ màng, xinh đẹp giống như sắp rơi nước mắt, “Chủ tịch, anh giống như là vừa hôn tôi ấy.”

Anh chính là. . . . . .

Không đợi Niếp Hành Phong giải thích, Trương Huyền lại ở trên giường miễn cưỡng trở mình, than thở: “Nhất định là vừa nằm mơ, chiêu tài miêu làm gì có thể hôn môi thành thạo nhiệt tình như vậy.”

“Trương Huyền!”

“Ngay cả trong mơ mà cũng bị rống, chiêu tài miêu quả nhiên khủng bố, không biết đêm nay cùng ông nội giao dịch có tính là thất sách không nữa, quan hệ cấp trên cấp dưới, mình đều không chiếm được một chút thù lao nào, nếu thăng cấp thành tình nhân, chiếu theo tính tình keo kiệt của chiêu tài miêu, vậy sau này mình nhất định đều là làm không công. . . . . .”

Rốt cuộc nhịn không được , Niếp Hành Phong giờ phút này một chút nhu tình toàn bộ đều hóa thành phẫn nộ, kéo chăn phủ kín lên đầu Trương Huyền.

Chết tiệt tiểu thần côn, dám nói anh keo kiệt, vậy thì đi chỗ khác kiếm ông chủ mới đi!

Giường bị chiếm, Niếp Hành Phong đành phải đến khách phòng, sau khi tắm rửa xong, anh đứng trước gương sấy tóc, chợt nghe một tiếng kêu gào vang lên, mặt gương đột nhiên biến thành màu đỏ, giữa màu đỏ đang lan tràn ra mơ hồ nhìn thấy Trương Huyền ngã người xuống đất, một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trong ngực cậu ấy, máu đỏ thẫm không ngừng chảy ra, cặp mắt màu lam như trở nên xám trắng, mờ mịt nhìn mình. . . . . .

“Trương Huyền!”

Trong tiếng kêu to, Niếp Hành Phong phục hồi tinh thần lại, mặt gương trước mắt che kín một tầng sương mù, anh vươn tay chạm vào, tiếp xúc mặt gương lạnh như băng.

Niếp Hành Phong vội xoay người quay về phòng ngủ, trong phòng còn có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ trước giường, Trương Huyền nằm ngủ say ở trên giường, ngọn đèn màu da cam ánh lên một bên trên khuôn mặt tinh tế, yên lặng điềm tĩnh.

Tiểu thần côn chỉ có khi ngủ mới có thể thành thật như vậy.

Niếp Hành Phong chậm rãi đi tới, ngồi ở bên cạnh Trương Huyền, giơ tay vuốt ve mái tóc trên đầu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, cậu thật sự là có thân thể bất tử phải không?”

“Có lẽ vẫn sẽ chết, có điều cho tới bây giờ còn chưa tìm được phương pháp.” Trương Huyền say giấc mơ mơ màng màng, nói mớ đáp.

“Cho nên cậu không sợ biển phải không?”

“Đúng vậy, tôi là do sư phụ nhặt về từ bờ biển, giống như ngâm ở trong biển thật lâu mà vẫn không tắt thở. . . . . .”

“Vậy sau đó thì sao?”

Không có trả lời, tiếng ngáy của Trương Huyền vang lên, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.

Niếp Hành Phong đáp chăn lại cho cậu, tắt ngọn đèn trước giường, trong bóng đêm nói khẽ: “Yên tâm, tôi sẽ bảo hộ cậu!”

Không ai có thể cướp cậu ấy ra khỏi anh, cho dù là tử thần!

Sáng sớm, Niếp Hành Phong đang ăn sáng, Trương Huyền từ trong phòng ngủ lao ra, vọt tới trước bàn ăn, mắt trừng lớn nhìn anh.

“Chủ tịch, tối hôm qua, tối hôm qua chúng ta có hay không cái kia. . . . . .”

“Cái gì?”

“Chính là, anh. . . . . . Có hay không hôn tôi? Phi lễ tôi? Cường. . . . . . Cái kia tôi?”

Phi lễ?

Nếu hôn môi tính là phi lễ, vậy trước kia anh cũng không biết bị tiểu thần côn phi lễ bao nhiêu lần.

Niếp Hành Phong ngẩng đầu thản nhiên quét Trương Huyền liếc mắt một cái, người này ngủ bộ dạng cũng xấu hơn bình thường, quần áo lộn xộn, tóc rối mù, chỉ có cặp mắt màu lam kia là đẹp mắt, phát ra ánh sáng trong veo như ánh trăng.

“Yên tâm, tôi không có hứng thú với ma men.”

Dám mắng anh keo kiệt, còn chiếm đoạt giường của anh, món nợ này sau này anh sẽ chậm rãi thanh toán!

Còn không biết số phận mình sắp bị áp bách, nghe Niếp Hành Phong nói, Trương Huyền yên lòng.

Cậu đã bảo mà, chiêu tài miêu luôn luôn bình tĩnh bình tĩnh, làm sao có thể chủ động nhiệt tình hôn cậu được? Tuy rằng. . . . . . cảm giác nồng nhiệt của nụ hôn đó rất chân thật.

Nhìn trộm xem Niếp Hành Phong, đôi môi mềm mại, tuyệt đối đẹp đẽ gợi cảm, có điều vẻ mặt của anh ta lúc này tuyệt đối không hấp dẫn chút nào.

Trực giác nói cho Trương Huyền, chiêu tài miêu hiện tại tâm tình không được tốt lắm, vì thế cậu tiếp tục hỏi thăm nội tình, “Tối hôm qua tôi uống khá nhiều, có nói lung tung không?”

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi. . . . . .”

Xem ra là mình quá nhạy cảm, Trương Huyền xoa xoa mắt, chuẩn bị lại đi ngủ cho đủ giác, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, ánh mắt cậu rơi xuống bộ tây trang trên người Niếp Hành Phong.

“Anh muốn đi làm?”

“Công ty có việc cần xử lý, cậu cũng phải đi.”

“Hôm nay hình như là cuối tuần nha, anh làm việc tại sao cũng phải kéo tôi theo?”

“Tôi là chủ tịch, nguyên nhân này có đủ không?”

Không thèm nhìn đôi mắt xanh tràn đầy oán giận của Trương Huyền, Niếp Hành Phong đứng dậy đem đồ ăn vào phòng bếp, nói: “Chín giờ phải có mặt ở công ty cho tôi, nếu không sẽ xử lý là đi muộn.”

“Làm cái gì vậy chứ, hiện tại đã tám rưỡi, muốn bắt tôi đi làm thì tại sao không gọi tôi dậy sớm một chút?”

Trương Huyền hét lớn một tiếng, nhanh như gió chạy về nhà mình ở lầu dưới, tiếng kêu từ xa xa truyền đến, “Anh đừng đi trước nha, cho tôi đi nhờ xe, năm phút đồng hồ thôi, ở dưới lầu chờ tôi!”

Làm tiểu thần côn trở nên rối loạn cảm giác thật không tồi.

Niếp Hành Phong mỉm cười, mở vòi nước rửa chén đĩa, ai ngờ đầu ngón tay chợt lạnh, bị vết mẻ bên rìa khay ăn cắt một vết sâu, máu nhất thời tuôn ra.

Máu không ngừng chảy xuống, càng lúc càng nhiều, Niếp Hành Phong hoảng hốt nhìn thấy Trương Huyền nằm ở giữa vũng máu, cô gái mặc váy trắng kia đứng ở bên cạnh cậu ấy yên lặng quan sát, tim anh không tự chủ được đập mãnh liệt.

“Chủ nhân?”

Phía sau truyền đến tiếng gọi đầy lo lắng của Nhan Khai, Niếp Hành Phong lấy lại tinh thần, phát hiện hết thảy đều là ảo giác của mình, thứ không ngừng chảy ra kỳ thật là nước trong vòi nước.

“Không có việc gì, ta không cẩn thận làm cắt trúng tay thôi.”

Nhan Khai đưa băng cá nhân tới, thấy Niếp Hành Phong tinh thần không ổn định, hắn không nhiều lời, lập tức lại biến mất.

Niếp Hành Phong bình tĩnh lại, dán băng cá nhân xong, đem cái khay ăn bị mẻ kia ném vào thùng rác gần đó.

Anh đi ra khỏi nhà, vừa vào bãi đỗ xe, chợt nghe đến phía sau có tiếng hô to gọi nhỏ, “Chủ tịch, chờ tôi!”

Trương Huyền miệng cắn một nữa miếng bánh mì đuổi theo, đem cặp táp đưa cho Niếp Hành Phong, giơ tay ra để mặc áo khoác, hỏi: “Có việc gì gấp đến mức hôm nay nhất định phải làm?”

“Hôm nay sẽ có mấy bưu kiện được gửi tới từ nước ngoài, cần tôi ký tên.”

“Ký tên thì không cần làm cả ngày, buổi chiều đi chỗ nào đó chơi đi?”

Trương Huyền cũng không muốn lãng phí thời gian để làm việc vào ngày nghỉ ngơi cuối tuần, bắt đầu ân cần đề nghị, lúc này, có hai người theo đường xe chạy từ phía trước đi tới, đến bọn họ trước mặt.

“Di, trùng hợp thế.”

Người tới là người quen, lần trước khi Trương Huyền đi bệnh viện Thánh An khu quỷ quen biết hai gã cảnh sát – Sở Phong vàThường Thanh, từ đó công việc tróc quỷ của cậu thành công đánh vào bên trong cục cảnh sát, đụng tới mấy vị cảnh sát khách hàng vẫn luôn mua bùa ủng hộ, cậu đương nhiên biểu hiện nhiệt tình, cười hì hì tiến lên chào hỏi.

Sở Phong hướng Trương Huyền gật gật đầu, xem như đáp lại, sau đó hướng Niếp Hành Phong giơ ra tờ giấy chứng nhận, nói: “Niếp tiên sinh, chúng ta có một vụ án cần anh hỗ trợ điều tra, xin theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến.”

“Xin lỗi, công việc của tôi rất bận.”

Niếp Hành Phong lãnh đạm từ chối , vòng qua bọn họ đi về phía trước, Sở Phong theo sau, không chút hoang mang nói: “Niếp tiên sinh, hỗ trợ cảnh sát phá án là nghĩa vụ của công dân, hơn nữa người bị hại cũng là bạn gái trước kia của anh.”

Bạn gái?

Phát hiện tay cầm cặp táp của Niếp Hành Phong hơi hơi run lên một chút, Trương Huyền mắt xanh híp lại.

Niếp Hành Phong cũng nhíu mày hỏi lại: “Bạn gái?”

“Trình Lăng, bạn gái thời học đại học của anh, một tuần trước cô ta mất tích , cho nên chúng tôi theo lệ đến điều tra.”

Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, “Được, có điều tôi chỉ có một tiếng cho các anh thôi.”

Trương Huyền từng nghe chuyện về Trình Lăng từ chỗ Niếp Duệ Đình, có điều không nghĩ tới sẽ có ngày gặp mặt, không, nói chính xác là thấy được ảnh chụp của cô ta. Sau khi xem xong, cậu chỉ có một cảm tưởng – ánh mắt của chiêu tài miêu trước đây không được tốt lắm.

Có điều Sở Phong lại nói cô gái bộ dạng không được đẹp lắm này mất tích, chú của cô ta – Lục Thiên An báo án nói hơn một tuần lễ rồi vẫn chưa gặp cô ta, điện thoại cũng gọi không được, đoán là cô gặp chuyện bất trắc, mời cảnh sát hỗ trợ điều tra.

Vì thế khi Sở Phong tra hỏi Niếp Hành Phong để ghi chép lại, Trương Huyền đã ở một bên bàng thính (tức là đứng ngoài phòng tra hỏi nhìn vào qua kính phòng tra hỏi hoặc xem qua camera), nghề phụ của cậu là phải thâm nhập cục cảnh sát, không có việc gì liền thường chạy tới chơi cùng mọi người để tăng thêm cảm tình, cậu nói phải bàng thính, không ai phản đối, sợ không cẩn thận sẽ bị quỷ bám thân.

“Trình Lăng từng là bạn gái của tôi thời đại học, nhưng sau khi chi tay mỗi người mỗi ngã không hề liên lạc, nửa tháng trước tôi từng tình cờ gặp cô ta trên đường, từng cùng nhau ăn hai bữa cơm, không hơn.”

“Cuối tuần trước Trình Lăng tổ chức tiệc rượu ở biệt thự, anh có đồng ý tham gia đúng không?”

“Đúng, tôi có đi, bất quá yến tiệc náo nhiệt đến mức điên cuồng, tôi không thích không khí như thế, cho nên được một hồi liền rời khỏi đó.”

“Sau khi rời đi anh đi đâu?”

“Về nhà.”

Mất thời gian nửa tiếng, Niếp Hành Phong trả lời xong tất cả câu hỏi, Sở Phong khách khí tiễn anh ra cửa, đột nhiên lại hỏi: “Mối tình đầu là mối tình mà người ta khó có thể quên được nhất, nếu không như thế, sau khi gặp lại Trình tiểu thư Niếp tiên sinh cũng sẽ không giữ liên lạc với cô ấy, nhưng mà tôi cảm thấy đối với chuyện Trình tiểu thư mất tích, anh hình như một chút cũng không lo lắng.”

“Tôi tại sao lại phải lo lắng?” Niếp Hành Phong cười hỏi lại: “Tôi cảm thấy là chú của cô ấy buồn lo vô cớ, Trình Lăng tính cách hướng ngoại, thích du lịch, có lẽ cô ấy đi du lịch ở đâu đó, trước đây cô ấy cũng thường xuyên như vậy.”

“Nhưng là di động liên lạc không được.”

“Di động cũng không phải là vạn năng, ví dụ như, anh quên xạc điện.”

“Không nói một tiếng mà đi sao?”

“Có cái gì kỳ quái? Trình Lăng cha mẹ đều đã mất, Lục Thiên An chỉ là chú của cô ấy, cảnh sát Sở, chẳng lẽ anh đi đâu phá án, trước đó đều báo cáo với chú của mình sao?”

Sở Phong nghẹn họng, vẻ mặt cười gượng tiễn Niếp Hành Phong rời đi, bọn họ mới vừa đi, anh ta liền một quyền đấm vàn tường, mắng câu đáng chết.

Thường Thanh ở bên cạnh thật cẩn thận nói: “Sếp, Niếp Hành Phong hình như không có vấn đề gì, có người chứng minh anh ta ở yến hội một hồi là bỏ đi, máy theo dõi ở khu nhà anh ta cũng quay lúc anh ta trở về, có phải là chúng ta suy nghĩ quá phức tạp không?”

“Hình ảnh trong máy theo dõi cũng không thể trăm phần trăm chứng minh người kia chính là anh ta, hơn nữa, cậu giải thích thế nào về cái móc điện thoại này?”

Sở Phong đem túi vật chứng trong đó có một cái móc điện thoại hình bàn chân mèo nho nhỏ xinh xắn ném lên bàn, đây là thứ bọn họ phát hiện trong phòng nghỉ trên lầu hai tại biệt thự của Trình Lăng, trên đó có vân tay của Niếp Hành Phong, nhưng vừa rồi Niếp Hành Phong lại nói anh chỉ ở trong đại sảnh lầu một.

“Anh ta trả lời rất hoàn mỹ , giống như đã sớm biết chúng ta sẽ đi tìm anh ta, đã chuẩn bị tốt câu trả lời trước, tôi cảm thấy anh ta nhất định đang che giấu cái gì đó, phái người hai mươi tư giờ theo dõi anh ta, tôi cũng không tin một chút sơ hở anh ta cũng không để lộ ra.”

Trên đường đến công ty, Niếp Hành Phong ngoại trừ việc gọi điện thoại cho luật sư của anh, thì không nói thêm gì, đi vào công ty, anh để Trương Huyền đem văn kiện được chuyển đến đưa vào phòng.

Sau đó, mãi không thấy Trương Huyền có động tĩnh gì, Niếp Hành Phong ngẩng đầu, kỳ quái nhìn cậu, “Cậu không đi làm việc, đứng ở đây làm gì?”

“Anh đang sợ hãi, cho nên tôi nghĩ, tôi phải ở bên cạnh anh mới là việc đúng đắn.”

“Sợ hãi? Tôi vì sao phải sợ? Này, cậu làm gì! ?”

Máy tính xách tay vừa mới mở ra bị Trương Huyền khép lại, mấy bưu kiện đặt ở trên bàn cũng bị cậu đẩy sang một bên, máy tính bàn càng xui xẻo hơn, công tắc nguồn bị ấn tắt trực tiếp, Trương Huyền nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong nói: “Chủ tịch, đừng dùng cách đối phó với cảnh sát để đối phó với tôi, giác quan thứ sáu của tôi lúc này rất linh nghiệm, cho dù Trình Lăng xảy ra chuyện gì, tôi biết nhất định không liên quan đến anh, cho nên, nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Tiểu thần côn gần đây càng ngày càng không biết lớn nhỏ, cậu ta hình như không hiểu rõ ý nghĩa chính xác của từ trợ lý.

Niếp Hành Phong hạ mắt xuống, trầm mặc không nói.

“Chủ tịch!” Trương Huyền lại rống to uy hiếp.

Cậu rất hiểu tính cách của Niếp Hành Phong, anh ta không phải loại người nghe thấy người khác gặp chuyện không may còn có thể hoàn toàn thờ ơ như vậy, biểu hiện lạnh lùng trấn định vừa rồi ở cục cảnh sát hoàn toàn không giống anh ta.

Vẫn là một mảnh tĩnh lặng, Trương Huyền đang chuẩn bị tăng thêm uy hiếp, Niếp Hành Phong bỗng nhiên nâng mi mắt lên, con ngươi đen nhìn thẳng.

“Cậu nói, tôi có thể giết người không?”

Trương Huyền hoảng sợ, “Giết người? Nói đùa gì thế? Anh sao lại có thể giết người được?”

“Có thể, vì danh dự gia tộc, tôi sẽ làm như vậy!”

Trong giọng nói của Niếp Hành Phong toát ra sự âm lãnh Trương Huyền chưa bao giờ nghe thấy, bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài làm việc, chuyện này không cần nhắc lại!”

“Chủ tịch. . . . . .”

“Chuẩn bị tài liệu hội nghị vào ngày mai cho tốt, tôi lập tức cần dùng!”

Không hề nhìn Trương Huyền, Niếp Hành Phong cúi đầu sửa sang lại bưu kiện.

Chán ghét chiêu tài miêu cư xử lạnh lùng cố tình đẩy người khác ra xa mình như thế này, Trương Huyền nhíu mày xoay người rời đi, lúc đến cửa cậu đột nhiên nói: “Có lẽ đối với anh mà nói, tôi không đáng tín nhiệm, còn không bằng một luật sư đúng không?”

Niếp Hành Phong ngẩng đầu lên thì cửa đã đóng lại.

Chết tiệt, Anh sao lại có thể không tín nhiệm Trương Huyền được, nếu trên đời này còn có một người đáng giá tín nhiệm thì đó nhất định không có ai ngoài cậu ấy, nguyên nhân chính là vì quá coi trọng, cho nên mới không muốn làm cậu ấy bị liên lụy, không muốn thấy cậu ấy bị thương tổn. . . . . .

Bên ngoài thực yên tĩnh, không biết Trương Huyền đang làm cái gì, Niếp Hành Phong không có lòng dạ nào làm việc, vài lần cầm lấy điện thoại muốn gọi điện cho cậu ấy, lại do dự mà buông xuống, một giờ sau, anh rốt cục nhịn không được mà gọi thì lại không có người nghe máy.

Thực bình thường, Trương Huyền nhất định đang túc giận, Niếp Hành Phong đúng là có chút không biết làm sao với trợ lý tùy hứng của mình, đành phải đi ra ngoài tìm cậu ấy.

Trương Huyền không có ở đó, trên bàn tài liệu được bày đặt chỉnh tề, máy tính cũng không mở, thực rõ ràng là cậu ấy sau khi ra khỏi văn phòng anh liền trực tiếp rời đi, căn bản không có làm việc.

Vị trợ lý này càng lúc càng to gan, bị giáo huấn vài câu liền tức giận bỏ việc, Niếp Hành Phong cười khổ một tiếng, lấy di động gọi điện thoại cho Trương Huyền.

Tiếng chuông vang lên hai tiếng thì bị ngắt, chưa từ bỏ ý định gọi tiếp, lần này thì lại trực tiếp tắt máy.

Tiểu thần côn chưa từng có chuyện không nhận điện thoại của anh, xem ra lần này cậu ấy thật sự tức giận, Niếp Hành Phong đóng di động, quyết định đêm nay sau khi trở về sẽ giáo huấn cậu ấy một phen.

******

“Điện thoại của anh kìa, vì sao không nghe?”

Đã bị Trương Huyền bức tới cùng đường, chuẩn bị tới tình trạng lấy tử tạ tội, tiếng chuông cứu mạng đúng lúc vang lên, Thường Thanh đang chuẩn bị thở hắt ra, lại thấy Trương Huyền nhìn màn hình xong thì tắt điện thoại di động.

Sợi dây cứu mạng duy nhất cũng bị chặt đứt, Thường Thanh úp mặt xuống bàn, bắt đầu suy nghĩ phương thức tự sát.

“Trước khi có được đáp án, điện thoại của ai tôi cũng không tiếp, Tiểu Thanh, thả lỏng một chút rồi tiếp tục nói. Chúng ta hiện tại là ở quán trà nói chuyện phiếm, vẻ mặt như thể bị bắt đi làm nội ứng đó cậu không thấy là quá khoa trương sao?”

Mắt xanh của Trương Huyền lóe ra nét cười mà Thường Thanh lại cảm thấy quả thực so với ác ma còn kinh khủng hơn, cậu chỉ biết người này tìm bọn họ thì chắc chắn không có chuyện tốt, cho nên sếp mới có thể phái cậu đến trước chịu chết.

“Những gì anh muốn tôi nói tôi đều nói hết rồi, là Lục Thiên An báo án nói cháu gái ông ta mất tích, bảo chúng tôi điều tra, nên chúng tôi mới theo lệ đi điều tra.”

“Hừ, mỗi ngày số người mất tích không đến một trăm thì cũng có tám mươi, sao không thấy các cậu hết sức điều tra như vậy?”

Thường Thanh trừng mắt nhìn Trương Huyền một cái, “Anh nghĩ rằng tôi và các cảnh sát khác nhàn rỗi không có chuyện gì, thích giúp ông ta tìm người sao? Tại vì Lục gia bọn họ là nhà rất có thế lực trong giới kiến trúc, quyền lực rất lớn, đắc tội không nổi a.”

Trương Huyền vưà nghe vừa xem tài liệu Sở Phong bảo Thường Thanh đưa cho mình, nói thực ra, Sở Phong biết nhiều hơn, vừa nghe cậu muốn tìm hiểu về gia thế của Trình Lăng, không nói hai lời, liền để Thường Thanh đem tài liệu đến đây.

Nguyên lai Trình Lăng là con gái riêng của Lục Thiên Khang, vẫn sống cùng mẹ, sau khi mẹ cô ta qua đời, cô ta liền sang nước ngoài, Lục Thiên Khang vốn có một đứa con, vài năm trước bị bệnh đã qua đời, ông ta vì thế mà chịu đả kích lớn, tình trạng sức khỏe bắt đầu trượt dốc, cha con bọn họ gặp nhau không được bao lâu thì ông ta mất, Trình Lăng rất đau lòng, vì thế mà say rượu lái xe, kết quả xảy ra tai nạn, suýt chút nữa là mất mạng, cho nên chú cô ta – Lục Thiên An đề nghị cô ta về nước tĩnh dưỡng, không ngờ lại đột nhiên mất tích.

Tài sản cố định mà Lục gia đang nắm giữ dự tính cũng khoảng vài tỷ, thế lực của bọn họ ở giới kiến trúc cũng tương đương với thế lực của Niếp thị trong giới tài chính, nhất là Lục Thiên Khang, công trình kiến trúc do ông ta thiết kế ở trong nước hay ngoài nước đều rất có tiếng tăm, khó trách cảnh sát khi nhận được yêu cầu tìm người của Lục Thiên An liền lập tức phái người đi tìm.

“Tại sao lại nghi ngờ chủ tịch nhà tôi?”

“Không phải nghi ngờ, chúng tôi chỉ là mời Niếp tiên sinh hỗ trợ điều tra mà thôi.”

Lời này lấy mà lừa gạt quỷ ấy, đêm đó bị mời tham dự tiệc rượu có mấy chục người, sao lại không thấy bọn họ tìm một đám đó đến hỗ trợ điều tra? Cậu trước kia từng làm việc ở văn phòng thám tử, nói đến phương pháp dẫn dụ đối tượng nhận tội một chút cũng không kém so với mấy tên cảnh sát này.

Trương Huyền uống một ngụm trà thơm, cười hì hì nói: “Tiểu Thanh, chủ tịch nhà tôi có việc, tôi không muốn tốn nhiều thời gian với cậu, bây giờ cậu lựa chọn khai báo thành thật với tôi hay là muốn để tối nay khai báo với Quỷ Hồn? Tôi nghĩ lũ quỷ ở bệnh viện Thánh An đã lâu không gặp cậu, có thể rất muốn đến nhà cậu ăn bữa đêm, tăng thêm một chút cảm tình. . . . . .”

“Không!”

Nhớ tới những gì đã trải qua khi gặp quỷ ở bệnh viện Thánh An lần đó, Thường Thanh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, đau khổ thỉnh cầu: “Lão Đại, mật báo cũng phải có điểm mấu chốt, tôi đã đem những gì có trong tài liệu nói cho anh, thực có thể sẽ bị tạm thời cách chức điều tra.”

Trương Huyền cười đến vẻ mặt ôn nhu, “Tạm thời cách chức điều tra tốt? Hay là bị quỷ bám thì tốt hơn?”

Thường Thanh suy nghĩ lại, công tác không có nhiều nhất thì phải tìm việc khác, nhưng nếu là cả ngày bị quỷ bám, cậu cũng chỉ có thể đi địa ngục tìm công việc, vì thế liều nói: “Chúng tôi phát hiện trong phòng nghỉ ở lầu hai tại biệt thự của Trình Lăng một cái móc di động, trên đó có vân tay của Niếp Hành Phong, hơn nữa. . . . . .”

Nhìn trộm xem Trương Huyền, mắt xanh của cậu ta híp lại lóe ra ánh sáng lạnh làm cho Thường Thanh đánh mất ý niệm giấu diếm trong đầu.

“Hơn nữa, một cô gái tên là Nhã Ny nói, đêm đó sau khi yến hội kết thúc, Trình Lăng có gọi điện thoại cho cô ta, nói hẹn Niếp Hành Phong gặp mặt, nghĩ muốn nối lại tình cũ với anh ta, cho nên rất có thể Niếp Hành Phong sau khi rời khỏi yến hội đã quay trở lại biệt thự.”

“Móc di động trông như thế nào?”

“Hình một cái chân mèo nhỏ, rất đáng yêu, trên đó còn có khắc chữ Nhật.”

Đúng vậy, cái đó là của chiêu tài miêu.

Móc di động ấy là lần trước bọn họ mua ở Nhật Bản, lúc ấy Tiểu Bạch nhìn thấy nói thích, cho nên bọn họ mua bốn cái, mỗi người một cái, khó trách mấy ngày hôm trước Niếp Hành Phong đột nhiên lại lấy cái của cậu dùng, thì ra là thế.

Chiêu tài miêu chết tiệt, đầu tiên là giấu diếm cậu hẹn bạn gái cũ, xảy ra chuyện rồi cũng giấu cậu, món nợ này sẽ tính với anh ta, hiện tại mấu chốt là phải tìm hiểu xem đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Vừa rồi sau khi cậu bị Niếp Hành Phong đuổi ra văn phòng lập tức dùng sở trường chiêu hồn của mình để tìm Trình Lăng, ai ngờ vất vả nửa ngày mà cũng không chiêu được hồn, bùa ở không trung sau khi hóa thành tro tàn, vừa không rơi xuống đất cũng không đi tìm, cứ bay bay chập chờn cách mặt đất ba tấc, làm chiêu hồn nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu cậu nhìn thấy dị cảnh thế này, việc này chứng minh nội tình so với tưởng tượng còn quỷ dị hơn.

“Nói cho tôi biết cách để liên lạc với Nhã Ny.”

Bị mắt xanh đầy mị hoặc ôn nhu bắn phá, Thường Thanh do dự nữa giây liền buông vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn đem tư liệu giao nộp, sau đó không dám quay đầu lại chạy ra khỏi quán trà, tốc độ nhanh như thể bị quỷ truy.