Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 39: Trong Bán Nguyệt Sơn có bảo bối




Trong xe ngựa, Lam Tử Duyệt ngủ một giấc, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, kỳ quái, vừa nãy giống như là nàng nằm mơ thấy đồ ẻo lả [1] vậy, hơn nữa còn nghe được rõ ràng tiếng hắn nói chuyện, giỏi cho cái đồ ẻo lả dám mắng nàng là mẫu thân ác độc, hừ! Cái đồ ẻo là ngu ngốc ngay cả nhặt trứng gà cũng sẽ xòe đáy quần ra, ở trong mộng cũng không buông tha cho hắn, lại dám mắng nàng ác độc, mấy tháng không cho hắn uống chút lạt tử thang [2], hắn liền đắc ý.

Lam Tử Duyệt nhìn tiểu nhi tử bên cạnh, vẫn đang ngủ say, hơn nữa còn ra mồ hôi đầy người, tóc trên trán mềm mại đều bị mồ hôi dính lại với nhau, cái miệng nhỏ khả ái hình o, hình như là đang nằm mơ thấy đồ ăn gì ngon, chép chép miệng, bộ dáng kia khiến người ta vừa đau lòng vừa yêu thương.

Lam Tử Duyệt ôn nhu đắp chăn cho Lam Dịch Dịch mới ngồi dậy, vươn người một cái, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Thành Nhi, chúng ta tới chỗ nào rồi?” Lam Tử Duyệt ra ngoài xe ngựa, suy nghĩ muốn ra khỏi buồng xe hóng mát một chút, một người ngồi một bên Lam Thành Thành.

“Mẫu thân, người tỉnh, mẫu thân, hài nhi chưa từng đi đến kinh thành, hài nhi cũng không biết đây là chỗ nào? Địa thế nơi này dốc, bốn bề toàn là núi, đi ở trong núi này đã gần một ngày rồi, nhưng mà không có khách điếm nào để nghỉ chân, xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể ngủ đêm ngoài trời.” Lam Thành Thành cau mày nói, cũng không biết là do bị trì hoãn trên đường, hay là do đường này tương đối dài, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy bất kỳ cột khói của nhà dân nào cả, chớ nói chi là khách điếm, hơn nữa trên đường cũng có xe ngựa như vậy, nếu như đêm nay ngủ ngoài trời, khó tránh khỏi sẽ hơi phức tạp.

“A! Để mẫu thân nhìn một chút, xem có thể nhận ra đây là nơi nào không?” Lam Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, trong đầu nàng có trí nhớ của nguyên chủ Lam Tử Duyệt, có rất nhiều chuyện nàng vẫn nhớ được, dốc núi nơi này địa thế hiểm trở còn lượn lờ sương trắng, quan đạo lượn quanh eo núi mà đi, Bán Nguyệt Sơn, trong đầu Lam Tử Duyệt đột nhiên xuất hiện ba chữ.

“Thành Nhi, nơi này hình như là Bán Nguyệt Sơn?”

“Mẫu thân, vì sao lại kêu là Bán Nguyệt Sơn?”

“Thành Nhi, xem ra năm ngày sau chúng ta cũng phải ngủ ngoài trời rồi, chúng ta phải đi ít nhất năm ngày trong Bán Nguyệt Sơn mới tìm thấy khách sạn ở.”

“Mẹ, đường đi trong Bán Nguyệt Sơn dài như vậy sao?” Lam Thành Thành cau mày, thật ra thì hắn rất thích nghỉ ngơi dã ngoại, như vậy thì có thể nằm trong ngực ấm áp của mẫu thân để ngủ, vừa dễ chịu lại thoải mái, vừa nhắm mắt là có thể ngủ tới hừng sáng.

“Ừ! Chỉ có đi đến chân núi Bán Nguyệt Sơn mới có hai khách sạn, địa thế của nơi này dốc, hơn nữa đoạn đường này tương đối dễ sạt lở không, không người nào dám xây phòng ở chỗ này, nếu là đi bộ? Đi mười ngày nửa tháng mới có thể đi hết, bất quá a? Vượt qua được Bán Nguyệt Sơn là đã cách kinh thành không xa rồi, bất quá Thành Nhi à? Mẫu thân nghe nói trong Bán Nguyệt Sơn có bảo bối, không biết có phải là thật hay không.”

“Bảo bối, mẫu thân, bảo bối gì, chúng ta tối nay có hành động không?” Lam Thành Thành mặt đầy khao khát, mẫu tử ba người bọn họ đều vô cùng thích mạo hiểm đó.

“Con đó! Đề nghị của con mẫu thân có thể xem xét một chút, bây giờ nhiều người phức tạp, khi nào đến thời điểm, mẫu thân sẽ nói cho con, bất quá bây giờ cách nơi có bảo bối còn hai ngày đường, đến lúc đó mẫu thân sẽ bàn bạc với Thành Nhi đi tìm bảo bối như thế nào, bất quá Thành Nhi, hình như mẫu thân nằm mơ thấy tên sư phụ ẻo lả kia của con, không biết sư phụ ngu đần của con dạo này biến đi nơi nào rồi? Tại sao nagy cả bóng dáng cũng không thấy? Thật lâu không rồi không có nghe được giọng nói ẻo lả của hắn, mẫu thân thật nhớ quá.”

[1] Đồ ẻo lả (娘娘腔): gốc là ‘nương nương khang’, chỉ mấy tên nam bê đê nam mà giống nữ, dịch vậy cho sát nghĩa.

[2] Lạt tử thang (辣子汤): món ăn của TQ, rất cay.